chương 114/ 167

“Chát!” Một tiếng đập tay chát chúa vang lên, không khí càng thêm nặng nề.

Âu Y Tuyết không kịp tránh né, chân trước vừa bước vào cửa, đã bị Lý Dao Viện quăng một cái tát. Đầu cô bị đánh nghiêng qua một bên, tóc tai trở nên xốc xếch không chịu nổi, khóe miệng còn chảy máu, dáng vẻ yếu ớt.

Mà đứng trước mặt cô không phải ai khác, chính là Lý Dao Viện.

Cả người mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu đen, một tầu tóc xoăn hơi xốc xếch, khuôn mặt xinh đẹp vì phẫn nộ mà xanh mét, hơi thở hổn hển.

Tất cả như dừng lại, không ai biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.

Đôi mắt Âu Y Tuyết mở to nhìn Lý Dao Viện, cô cắn môi mình, sắc mặt nhợt nhạt. Mà thím Trương bên cạnh cô thì hết sức đau lòng, vội vàng che cô ở phía sau, xem vết thương của cô: “Cô chủ, cô đau lắm không? Có nặng lắm không?”

Tuy là đánh trên mặt Âu Y Tuyết, nhưng lại đau lòng thímTrương.

Nghe vậy Âu Y Tuyết nhìn dì Trương đứng trước mặt mình, lắc đầu: “Con… không sao” Cứ nghĩ mình sẽ như lúc trước che dấu nỗi đau trong lòng, nhưng khi vừa mở miệng, Âu Y Tuyết nghe được giọng nói của mình run rẩy.

“Đê tiện!” Thấy bộ dạng bình tĩnh của cô, lửa giận của Lý Dao viện càng mạnh hơn. Bà ta tức giận muốn xông lên phía trước cho cô vài cái tát, lại bị thím Trương cản lại.

“Bà chủ, chuyện này cũng không phải lỗi cô chủ, bà không thể chỉ trách cô ấy” giọng nói thím Trương mặc dù có tức giận nhưng vẫn có sự cung kính.

“Cái gì, không phải lỗi của nó! Tao đã biết mày đúng là đồ gây họa! Nếu không phải tại nó, những chuyện này cũng không xảy ra!” Không nghe thím Trương ngăn cản, Lý Dao Viện điên cuồng nhìn Âu Y Tuyết la to, tức giận làm lí trí của bà ta hoàn toàn biến mất, hai mắt nhìn chăm chăm Âu Y Tuyết, như muốn giết chết cô ngay tức khắc.

Cảm nhận được sự căm ghét của Lý Dao Viện xưa nay chưa từng có, Âu Y Tuyết cảm thấy lo lắng. Trên khuôn mặt xinh đẹp không hiểu, nhưng còn chưa đợi cho cô hỏi chuyện gì, giọng nói của Lý Dao Viện lại lên án cô lần nữa.

“Nếu không phải mày đẩy bà Mạc xuống lầu, Mạc Dĩ Trạch cũng sẽ không làm như vậy!” Một câu nói này, cơ hồ là bà ta nặng ra từng chữ, ánh mắt đầy lửa nhìn cô, khiến người ta sợ hãi.

Nghe ba chữ Mạc Dĩ Trạch, Âu Y Tuyết liền run sợ.

Máu trên mặt mất hết, cô khiếp sợ hỏi: “Bà......là ý gì.....”

Cái gì gọi là “Nếu không đẩy bà Mạc xuống lầu thì mạc Dĩ Trạch cũng sẽ không làm vậy?”

Cô cố gắng suy nghĩ từng chữ, nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu, bất thình lình liên kết lại tất cả.

“Con không có đẩy......” Âu Y Tuyết bỏ qua câu hỏi, cô muốn vì mình giải thích là bản thân không có đẩy bà Mạc xuống lầu, một cười giễu cợt truyền đến.

“Mình dám làm thì phải dám nhận, tất cả người làm nhà họ Mạc đều thấy mày làm, mày còn mặt mũi mà chối hả ?” Lời nói sắc bén tràn ngập lửa giận.

Âu Y Tuyết ngẩng đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp đầy tức giận của Lý Dao Viện.

“Hừ” cảm nhận được ánh mắt của Âu Y Tuyết, Âu Xảo Lệ cao ngạo từ trên cầu thang đi xuống, đến bên người Lý Dao Viện, lại nói: “Quyến rũ chồng sắp cưới của tao, mày không biết xấu hổ sao!” Hành động phách lối, vẻ mặt khinh thường.

Nhìn khuôn mặt cô vẫn như cũ, Âu Xảo Lệ giống như nhìn thấy kẻ thù! Cảnh tượng ngày hôm đó Mạc Dĩ Trạch bỏ cô lại vẫn còn rõ như mới xảy ra, chỉ cần nghĩ tới, lòng cô vô cùng đau.

Không sai cô chính là ghen tị! Vì sao cô dùng hết sức mà Mạc Dĩ trạch cũng không yêu cô! Bạch Tuấn Ngạn quan hệ với cô lâu như vậy cũng thích nó.

Cái thế giới này không công bằng! Muốn tài năng muốn xinh đẹp muốn địa vị thì cô tuyệt đối là người khiến mọi người đàn ông muốn theo đuổi, nhưng chỉ vì sự tồn tại của nó, cuộc đời cô mới có nét bút hỏng.

Nó có gì tốt! Có thể dễ dàng chiếm được lòng những người đàn ông cô muốn. Đôi mắt nhìn Âu Y Tuyết như muốn xuyên thủng cô.

Nuốt tất cả câu hỏi vào bụng về buổi nói chuyện lần trước giữa cô và Âu Xảo Lệ. Nhẹ nhàng nhắm mắt, đôi mắt Âu Y Tuyết vô cùng đau khổ.

Cô không quyến rũ Mạc Dĩ Trạch, nhưng ..... những kí ức kia sẽ là ác mộng cả đời cô.

Âu Y Tuyết không trả lời nhìn trong mắt Lý Dao Viện lại nghĩ là cô thừa nhận, không dám tin nhìn Âu Xảo Lệ hỏi: “Xảo Lệ, con nói nó quyến rũ chồng chưa cưới của con, đây.... là thật sao...” Lý Dao Viện còn nghĩ mình nghe lầm.

Nghe vậy, Âu Xảo Lệ ngẩn ra nhưng rất nhanh liền phản ứng, chỉ là khi nói khuôn mặt cô lại mang vẻ đau thương: “Mẹ, con nói là sự thật. Nó..... nó đã quyến rũ Trạch vào đêm đính hôn của chúng con...” Nói xong, trong đôi mắt đầy lệ hiện lên một tia gian xảo.

Mà sự thật giống như một quả bom rơi vào lòng mọi người, tất cả đều giật mình.

Lý Dao Viện há to miệng, trên khuôn mặt run run, mà mặt thím Trương cũng vậy, bà không tin được lời nói của Âu Xảo Lệ.

“Sao.... không thể nào” thím Trương nhìn Âu Y Tuyết sau lưng mình, hy vọng cô phủ nhận, nhưng Âu Y Tuyết không nói gì, cũng không giải thích.

“Nói như vậy, đêm hôm đó không thấy Mac Dĩ Trạch, chính là ở cùng nó ?” Lý Dao Viện bất chấp tất cả, chỉ định Âu Y Tuyết có tội là được.

“Vâng” Âu Xảo Lệ gật đầu, ngập ngừng nói tiếp: “Không chỉ như vậy, nó còn ra vào biệt thự của con cùng Trạch” Nếu đã nói hết ra, cô cho tất cả đều rách hết.

Âu Xảo Lệ cô muốn mà không được thì người khác cũng đừng nghĩ.

Vừa nói xong, bên trong phòng im lặng đến nỗi có thể nghe cả tiếng cây kim rơi

Bình luận





Chi tiết truyện