“Chát!” Một tiếng đập tay chát chúa vang lên, không khí càng thêm nặng nề.Âu Y Tuyết không kịp tránh né, chân trước vừa bước vào cửa, đã bị Lý Dao Viện quăng một cái tát. Đầu cô bị đánh nghiêng qua một bên, tóc tai trở nên xốc xếch không chịu nổi, khóe miệng còn chảy máu, dáng vẻ yếu ớt.Mà đứng trước mặt cô không phải ai khác, chính là Lý Dao Viện.Cả người mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu đen, một tầu tóc xoăn hơi xốc xếch, khuôn mặt xinh đẹp vì phẫn nộ mà xanh mét, hơi thở hổn hển.Tất cả như dừng lại, không ai biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.Đôi mắt Âu Y Tuyết mở to nhìn Lý Dao Viện, cô cắn môi mình, sắc mặt nhợt nhạt. Mà thím Trương bên cạnh cô thì hết sức đau lòng, vội vàng che cô ở phía sau, xem vết thương của cô: “Cô chủ, cô đau lắm không? Có nặng lắm không?”Tuy là đánh trên mặt Âu Y Tuyết, nhưng lại đau lòng thímTrương.Nghe vậy Âu Y Tuyết nhìn dì Trương đứng trước mặt mình, lắc đầu: “Con… không sao” Cứ nghĩ mình sẽ như lúc trước che dấu nỗi đau trong lòng, nhưng khi vừa mở miệng, Âu Y Tuyết nghe được giọng nói của mình run rẩy.“Đê tiện!” Thấy bộ dạng bình tĩnh của cô, lửa giận của Lý Dao viện càng mạnh hơn. Bà ta tức giận muốn xông lên phía trước cho cô vài cái tát, lại bị thím Trương cản lại.“Bà chủ, chuyện này cũng không phải lỗi cô chủ, bà không thể chỉ trách cô ấy” giọng nói thím Trương mặc dù có tức giận nhưng vẫn có sự cung kính.“Cái gì, không phải lỗi của nó! Tao đã biết mày đúng là đồ gây họa! Nếu không phải tại nó, những chuyện này cũng không xảy ra!” Không nghe thím Trương ngăn cản, Lý Dao Viện điên cuồng nhìn Âu Y Tuyết la to, tức giận làm lí trí của bà ta hoàn toàn biến mất, hai mắt nhìn chăm chăm Âu Y Tuyết, như muốn giết chết cô ngay tức khắc.Cảm nhận được sự căm ghét của Lý Dao Viện xưa nay chưa từng có, Âu Y Tuyết cảm thấy lo lắng. Trên khuôn mặt xinh đẹp không hiểu, nhưng còn chưa đợi cho cô hỏi chuyện gì, giọng nói của Lý Dao Viện lại lên án cô lần nữa.“Nếu không phải mày đẩy bà Mạc xuống lầu, Mạc Dĩ Trạch cũng sẽ không làm như vậy!” Một câu nói này, cơ hồ là bà ta nặng ra từng chữ, ánh mắt đầy lửa nhìn cô, khiến người ta sợ hãi.Nghe ba chữ Mạc Dĩ Trạch, Âu Y Tuyết liền run sợ.Máu trên mặt mất hết, cô khiếp sợ hỏi: “Bà......là ý gì.....”Cái gì gọi là “Nếu không đẩy bà Mạc xuống lầu thì mạc Dĩ Trạch cũng sẽ không làm vậy?”Cô cố gắng suy nghĩ từng chữ, nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu, bất thình lình liên kết lại tất cả.“Con không có đẩy......” Âu Y Tuyết bỏ qua câu hỏi, cô muốn vì mình giải thích là bản thân không có đẩy bà Mạc xuống lầu, một cười giễu cợt truyền đến.“Mình dám làm thì phải dám nhận, tất cả người làm nhà họ Mạc đều thấy mày làm, mày còn mặt mũi mà chối hả ?” Lời nói sắc bén tràn ngập lửa giận.Âu Y Tuyết ngẩng đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp đầy tức giận của Lý Dao Viện.“Hừ” cảm nhận được ánh mắt của Âu Y Tuyết, Âu Xảo Lệ cao ngạo từ trên cầu thang đi xuống, đến bên người Lý Dao Viện, lại nói: “Quyến rũ chồng sắp cưới của tao, mày không biết xấu hổ sao!” Hành động phách lối, vẻ mặt khinh thường.Nhìn khuôn mặt cô vẫn như cũ, Âu Xảo Lệ giống như nhìn thấy kẻ thù! Cảnh tượng ngày hôm đó Mạc Dĩ Trạch bỏ cô lại vẫn còn rõ như mới xảy ra, chỉ cần nghĩ tới, lòng cô vô cùng đau.Không sai cô chính là ghen tị! Vì sao cô dùng hết sức mà Mạc Dĩ trạch cũng không yêu cô! Bạch Tuấn Ngạn quan hệ với cô lâu như vậy cũng thích nó.Cái thế giới này không công bằng! Muốn tài năng muốn xinh đẹp muốn địa vị thì cô tuyệt đối là người khiến mọi người đàn ông muốn theo đuổi, nhưng chỉ vì sự tồn tại của nó, cuộc đời cô mới có nét bút hỏng.Nó có gì tốt! Có thể dễ dàng chiếm được lòng những người đàn ông cô muốn. Đôi mắt nhìn Âu Y Tuyết như muốn xuyên thủng cô.Nuốt tất cả câu hỏi vào bụng về buổi nói chuyện lần trước giữa cô và Âu Xảo Lệ. Nhẹ nhàng nhắm mắt, đôi mắt Âu Y Tuyết vô cùng đau khổ.Cô không quyến rũ Mạc Dĩ Trạch, nhưng ..... những kí ức kia sẽ là ác mộng cả đời cô.Âu Y Tuyết không trả lời nhìn trong mắt Lý Dao Viện lại nghĩ là cô thừa nhận, không dám tin nhìn Âu Xảo Lệ hỏi: “Xảo Lệ, con nói nó quyến rũ chồng chưa cưới của con, đây.... là thật sao...” Lý Dao Viện còn nghĩ mình nghe lầm.Nghe vậy, Âu Xảo Lệ ngẩn ra nhưng rất nhanh liền phản ứng, chỉ là khi nói khuôn mặt cô lại mang vẻ đau thương: “Mẹ, con nói là sự thật. Nó..... nó đã quyến rũ Trạch vào đêm đính hôn của chúng con...” Nói xong, trong đôi mắt đầy lệ hiện lên một tia gian xảo.Mà sự thật giống như một quả bom rơi vào lòng mọi người, tất cả đều giật mình.Lý Dao Viện há to miệng, trên khuôn mặt run run, mà mặt thím Trương cũng vậy, bà không tin được lời nói của Âu Xảo Lệ.“Sao.... không thể nào” thím Trương nhìn Âu Y Tuyết sau lưng mình, hy vọng cô phủ nhận, nhưng Âu Y Tuyết không nói gì, cũng không giải thích.“Nói như vậy, đêm hôm đó không thấy Mac Dĩ Trạch, chính là ở cùng nó ?” Lý Dao Viện bất chấp tất cả, chỉ định Âu Y Tuyết có tội là được.“Vâng” Âu Xảo Lệ gật đầu, ngập ngừng nói tiếp: “Không chỉ như vậy, nó còn ra vào biệt thự của con cùng Trạch” Nếu đã nói hết ra, cô cho tất cả đều rách hết.Âu Xảo Lệ cô muốn mà không được thì người khác cũng đừng nghĩ.Vừa nói xong, bên trong phòng im lặng đến nỗi có thể nghe cả tiếng cây kim rơi
Bình luận
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1