chương 62/ 167

Hôm sau, bốn giờ sáng.

Sương mù mịt mờ, mặt trời chưa xuất hiện.

Mạc gia, lầu ba, phòng đầu tiên phía bên phải, trải qua một đêm bị tàn phá, cô đã sớm tỉnh lại.

Âu Y Tuyết nắm chặt ga giường màu đen, che đậy thân thể đã bị phơi bày, nhìn màu đỏ trên ga giường mà sững sờ đến mất hồn.

Một giây kế tiếp, nước mắt của cô chảy xuống, cô gắt gao che miệng của mình, phòng ngừa nỗi khổ sở của mình tràn ra khỏi bờ môi.

Cô biết cái đó đại biểu cho điều gì, nhưng cũng đồng thời vì chuyện mình gặp phải mà cảm thấy xấu hổ, đồng thời, cũng vì sự can đảm của hắn mà nội tâm cuồng loạn, hắn cư nhiên bỏ qua bữa tiệc đính hôn của mình, chỉ vì muốn đoạt lấy cô. . . Nhất thời nội tâm ngổn ngang trăm mối.

Không thể tin được!

Trong bữa tiệc đính hôn của chị hai, cô lại bị. . . Hơn nữa đối tượng lại là anh rể của cô. . .

Cô vô lực nhìn vết đỏ, hồng, xanh, tím trải rộng trên cơ thể mình. Lại dùng ánh mắt nhục nhã nhìn về phía người bên cạnh đang vững vàng phát ra tiếng hít thở đều đều,nMạc Dĩ Trạch.

Mượn ánh sáng yếu ớt của đèn thủy tinh, cô thấy rõ ràng, giờ phút này, khuôn mặt thon dài, lông mi chặt chẽ bao trùm trên đôi mắt thâm thúy, sợi tóc xốc xếch che lại cái trán anh tuấn của hắn. Giờ phút này, không còn thấy hơi thở lạnh lùng kiêu căng trong bữa tiệc nữa, không giống Satan, mà giống như một đứa nhỏ đang ngủ, làm người ta liên tưởng đến sinh vật thuần khiết nhất, thiên sứ.

Nhưng cô biết, hắn vĩnh viễn cũng không thể là thiên sứ, bởi vì, hắn chính là ác ma.

"Mình nên làm như thế nào đây?". Cô nhỏ giọng hỏi mình, lúc này cô vừa mê mang, vừa sợ.

Đối mặt với hắn, cô hận đến mức muốn giết chết hắn, nhưng cô lại không thể. . .

Bởi vì, cô không có loại dũng khí đó, cũng không có kích động. . .

Không muốn tiếp tục không tưởng, Âu Y Tuyết sợ đợi đến lúc hắn tỉnh lại lại không phân thân ra được. Vì vậy liền chịu đựng từng trận đau đớn giữa hai chân truyền tới, cô từng bước xuống giường.

Mặt không biến sắc, nhanh chóng nhặt lễ phục bị hắn xé rách lên, lại phát hiện, dạ phục vốn hoa lệ xinh đẹp giờ phút này đã bị xé thành mấy mảnh. Vạn bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nhịn đau đi tới trước tủ treo quần áo màu đen, mở tủ ra, tiện tay cầm một cái áo sơ mi màu đen của hắn.

Vội vàng mặc vào, cô không kịp chờ đợi rời khỏi phòng của hắn.

Nhìn lại, cô vẫn thấy Mạc Dĩ Trạch đang ngủ ngon lành. . .

Đại sảnh Mạc gia một mảnh hỗn độn, đã sớm không có một bóng người.

May mắn ngoài sức tưởng tượng, Âu Y Tuyết nén lệ, nhanh chóng mở cửa chính ra, chạy về nhà mình, dọc theo đường đi, không biết bởi vì bước chân xốc xếch mà trật chân té mấy lần. Bất kể trên chân có bao nhiêu vết sẹo, cô hoàn toàn không để ý.

"Ưm". Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cánh tay thon dài sờ sang vị trí bên cạnh, lại không ngờ trừ không khí thì không còn gì khác.

Chuông báo trong lòng vang lên, ngay sau đó, lông mi dài, đậm nhấc lên lộ ra hai mắt thâm thúy không còn chút lửa dục vọng.

Mạc Dĩ Trạch nhanh chóng quay đầu, nhìn về vị trí bên cạnh. Nhìn thấy dấu đỏ sậm in trên ga giường, tức giận nổi lên trong đáy mắt hắn.

"Đáng chết!". Hắn âm thầm mắng một tiếng, ngay sau đó, kéo thân thể trần truồng đứng lên.

Nhanh chóng đi tới cửa sổ sát đất, hắn kéo rèm cửa sổ ra.

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên thân thể không một mảnh vải của hắn, cơ thể hoàn mỹ tỷ lệ với vẻ bề ngoài xuất sắc và tiền bạc trong tay hắn khiến tất cả phụ nữ hít thở không thông, cũng vì vậy mà phát cuồng.

Tầm mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trừ những nụ hoa chớm nở cùng mấy người phụ nữ đang dọn dẹp rác của bữa tiệc ngày hôm qua ra thì không thấy bóng dáng hắn muốn tìm.

Đôi mắt đen nhánh như sao đêm nheo lại, năm ngón tay thon dài nắm chặt, bởi vì cô trốn đi mà hắn không át chế nổi tức giận, môi mỏng lạnh lùng mân chặt, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận như bị phản bội. . . . . .

Hơi nước mờ mịt bao trùm khắp phòng tắm, sương mù vòng quanh. Tĩnh lặng là từ có thể hình dung quang cảnh ở đây trong giờ phút này.

Từng trận không khí ấm áp xuyên qua, có thể làm cho người ta nhìn thấu hết thảy bên trong.

Tấm gương lớn trên tường đã bị sương mù bao trùm, thiết bị phòng tắm cũ kỹ, đơn giản mà mộc mạc.

Cả không khí an tĩnh, tựa hồ, có loại cảm giác hít thở không thông. . . . . .

Mặc cho nước chảy khắp toàn thân, nước ấm áp chảy qua thân thể của mình, Âu Y Tuyết nhìn cơ thể mình hiện đầy vết hôn, trong lòng có một loại kích động, cô muốn tẩy hết những dấu vết thuộc về hắn.

Bỗng dưng nơi khóe mắt xuất hiện mấy giọt nước, không biết là nước mắt hay là nước trong phòng, cô dùng không biết bao nhiêu sữa tắm, chà sát thân thể trắng nõn của mình, cho đến khi toàn thân cô trở nên đỏ bừng, giống như muốn sưng lên, cô vẫn không chịu dừng động tác của mình lại.

Không biết ngâm trong nước bao lâu, cho đến khi nước không còn ấm áp nữa, có lẽ, cô biết rõ, dù tắm kỹ thế nào cũng không sạch sẽ nữa rồi. . . . . .

Lúc này, Âu Y Tuyết mới từ từ đứng lên, đi tới trước gương, lấy tay lau hơi nước lượn lờ trên mặt.

Xuyên qua tấm gương bóng loáng mà ướt nhẹp, Âu Y Tuyết thấy được toàn thân của mình.

Dưới ánh đèn, da thịt trắng nõn tản ra màu hồng, vóc người mỹ lệ. Trên da thịt hiện đầy dấu vết đỏ tươi và chói mắt cùng với dấu bầm tím giữa bắp đùi khiến cô không dám mở mắt.

Cô hiểu, đó là dấu vết hắn lưu lại! Vì vậy, cô không ức chế nổi nữa, ngã ngồi trên nền gạch lạnh lẽo, nức nở nghẹn ngào, nước mắt theo khóe mắt cô chảy xuống, tụ lại với những hạt nước còn đọng trên người cô, làm người ta không phân rõ đó là lệ hay là nước.

Xấu hổ cùng phẫn hận đều theo nhau mà đến, cảnh tượng hôm qua lại xuất hiện.

Âu Y Tuyết cố gắng muốn quên nó, nhưng bất luận cô nghĩ như thế nào, vẫn không xua tan nó khỏi không khí, vả lại càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy nó chỉ xảy ra trước đó mấy giây.

Ở trong nước ấm áp, cô bất lực cuộn thành một cục, nước mắt không tiếng động tràn ra.

Vào thời khắc này, cô đau đớn cực độ.

Màn tơ theo gió nhẹ chập chờn, trong không khí mang theo sự mát mẻ làm người ta sảng khoái tinh thần.

Chẳng lẽ. . .

Chẳng lẽ cô nghe được động tác của mình, cho nên trèo cửa sổ ra ngoài?

Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Mạc Dĩ Trạch càng dâng cao.

"Cô cho rằng, cô có thể trốn thoát khỏi tôi sao?". Không đơn giản như vậy đâu! Cái Mạc Dĩ Trạch muốn chưa bao giờ không có được. Dù vật đó không thuộc về hắn, hắn cũng có thể đoạt lấy nó!

Dưới cơn thịnh nộ, Mạc Dĩ Trạch xoay người đi ra cửa, chưa đi được hai bước, một bóng người đã xuất hiện trong đôi mắt hắn.

Quần ngủ bằng tơ tằm màu đỏ, tóc dài buông xuống trên tấm lưng trần, cổ áo thấp mơ hồ lộ ra bộ ngực kết hợp với dáng người ma quỷ càng khiến cô ta trở nên xinh đẹp, quyến rũ.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, dường như, cô ta vừa tỉnh lại; phiền não gãi gãi tóc của mình, Âu Xảo Lệ hậm hực nhìn người trong phòng.

Đáng chết! Là kẻ nào quấy nhiễu giấc mộng của cô! Cô mơ mình đang cùng Mạc Dĩ Trạch ước hẹn ở Newyork phồn hoa, ai ngờ, một tiếng vang thật lớn liền đánh tan mộng đẹp của cô! Nghĩ tới đây, Âu Xảo Lệ hận nghiến răng nghiến lợi .

Nhưng sau khi tầm mắt nhìn thấy Mạc Dĩ Trạch, sương mù trong đôi mắt xinh đẹp rút đi, thay vào đó là thần thái sáng láng.

"Trạch, sao anh lại ở đây?". Vừa nhìn thấy hắn, Âu Xảo Lệ liền vui mừng gọi tên hắn, ngay sau đó, bước nhanh về phía trước ôm thân thể cường tráng của hắn.

Không ngờ cô ta lại đột nhiên xuất hiện, Mạc Dĩ Trạch sửng sốt, ngay sau đó dùng sức vặn bung tay cô ta đang bao quanh vòng eo hắn ra, tiếp đó, hắn đẩy cô ta ra.

"Không liên quan tới cô". Hắn lạnh lùng nói, trong hai tròng mắt hiện lên sự mất kiên nhẫn.

Bị hắn đẩy ra, Âu Xảo Lệ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa vấp ngã. Nhưng cô cũng không vì sự lãnh đạm của hắn mà tức giận, ngược lại, nâng khóe môi đỏ tươi lên hỏi: "Trạch, hôm qua anh đi đâu vậy? Em và mẹ tìm anh mà không thấy".

Ngày hôm qua, đúng lúc chuẩn bị cắt bánh ngọt thì hắn lại mất tích, Âu Xảo Lệ không khỏi cảm thấy lo lắng. Nhưng bởi vì sợ hắn tức giận, cho nên cô không dám hỏi quá nhiều.

"Ngủ!". Ngắn ngủn một chữ, tuyên bố sự tức giận trong lòng hắn, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Âu Xảo Lệ một cái, sau đó giơ chân lên, muốn rời khỏi nơi này.

"Vậy sao". Dường như, Âu Xảo Lệ hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói.

Nhìn hắn muốn rời đi, Âu Y Tuyết đi tới bên cạnh hắn hỏi: "Trạch, Anh muốn đi đâu vậy?". Không muốn hắn rời đi, Âu Xảo Lệ lại ôm cánh tay của hắn, nói tiếp: "Anh không quên chuyện chúng ta phải làm vào ngày hôm nay chứ?". Nói tới chỗ này, cô lại không nhịn được nở nụ cười hạnh phúc.

Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch mới dừng chân lại, ánh mắt lấp lánh nhìn Âu Xảo Lệ, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

"Tôi sẽ không đi". Lời ra khỏi miệng cực kỳ kiên định.

"Hả?". Âu Xảo Lệ còn chưa phản ứng kịp. Lại nghe Mạc Dĩ Trạch nói:

"Tôi sẽ không cưới cô, tôi cũng không đi Mĩ!"

Hai câu này như hai quả bom ném thẳng vào trong lòng Âu Xảo Lệ. Bỗng dưng, hai mắt cô trừng lớn, ngay sau đó, nụ cười rút đi, thay vào đó là vẻ khó tin.

"Trạch. . . Anh vừa nói gì?". Cô miễn cưỡng cười một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp không dám tin.

Sẽ không cưới cô, cũng không đi Mĩ? Đây là ý gì. . . . . .

“Biết cô trân trọng chuyện này như thế nào không, mặc dù không nhẫn tâm tàn nhẫn như vậy đối với cô, nhưng. . ." Tôi không muốn nói lần thứ hai, tối nay, cô đi Mĩ một mình đi!!"

Lạnh lùng hạ mắt, trên người Mạc Dĩ Trạch tràn đầy hơi thở lãnh khốc. Nói xong, hắn muốn rời đi, ai ngờ, quấn vòng quấn quanh cánh tay mình càng thêm dùng sức.

"Đừng đi!". Gương mặt vui vẻ lập tức xụ xuống, Âu Xảo Lệ nội tâm sợ hãi, cô dùng sức lắc đầu, cầu khẩn: "Trạch, đừng rời xa em, đừng bỏ em lại một mình, em không muốn tách khỏi anh!"

Vốn dĩ, sau khi cô thôi học, Âu Thiên liền chuẩn bị cho cô sang Mĩ học tập. Nhưng đột nhiên đính hôn, cho nên, từ chỗ một mình Âu Xảo Lệ sang Mĩ quốc liền biến thành hai người. Ngạc nhiên này, không thể nghi ngờ khiến Âu Xảo Lệ hưng phấn, vui vẻ mất mấy ngày, vừa nghĩ tới mình vĩnh viễn cùng Trạch ở chung một chỗ, cô liền mở cờ trong bụng. Nhưng bây giờ, Trạch cư nhiên. . .

Âu Xảo Lệ cắn môi, nước mắt trong suốt chảy trên gương mặt kiều diễm: "Trạch, anh đã nói sẽ chăm sóc em thật tốt, sao bây giờ lại lật lọng phản lời, đã có chuyện gì xảy ra phải không?"

Không thể tin được hắn cứng rắn đánh vỡ giấc mộng của cô, tàn nhẫn đối với mình như thế, Âu Xảo Lệ đau tê tâm liệt phế.

Vừa nghe cô hỏi, thân thể Mạc Dĩ Trạch cứng đờ. Không muốn cùng cô dây dưa không rõ, hắn rút cánh tay ra, định rời đi.

Ai ngờ, còn chưa đi được hai bước, sau lưng lại truyền tới một câu.

"Chẳng lẽ anh không sợ em đem chuyện ngày đó nói ọi người biết sao?" @

Bình luận





Chi tiết truyện