chương 4/ 167

Nhưng cô cũng không ấn dãy số kia, Cốc Điệp cho là: hiện tại tìm hắn sẽ chỉ khiến quan hệ của bọn họ ngày càng kém đi. Cho nên cô quyết định đợi đến lúc đứa nhỏ ra đời, khi đó hiểu lầm dần dần phai nhạt, tự nhiên bọn họ sẽ trở lại như trước.

Quyết định này khiến Cc Điệp khng th lm g khc hơn lsử dụng ‘tin chia tay’ hn đa cho c.

Thn th của Cc Điệp dần dần khi phục, c biết rõ, lúc ny bản thn khng chỉ c một mnh, v đ đứa nhỏ c một thn th khỏe mạnh, cho dù trong đm khuya yn tĩnh khi nghĩ đến hn, c cũng cn chặt mi khng cho nc mt trn ra.

C đi nghe kha gio dục sinh đẻ, đến lớp huấn luyện cho phụ nữ có thai, làm tất cả những chuyện có lợi cho đứa nhỏ, mỗi ngày cô kiên trì ăn những bữa ăn dinh dưỡng, vì khi bọn họ gặp lại, cô có thể vui vẻ đứng trước mặt của hắn mà nói: Thiên, con của chúng ta rất khỏe mạnh.

Vậy mà, vô luận cô để tâm suy nghĩ đến thế nào đi nữa, sự thật luôn luôn không được như mong đợi của cô.

Không những thế, chuyện đó lại diễn biến như một cơn ác mộng, quấn quanh cô trở thành ác mộng của cả cuộc đời cô. . . . . .

. . . . . .

Chín tháng sau, Cốc Điệp thuận lợi sinh ra một đứa nhỏ. . . . . .

Cho dù thân thể suy yếu khiến cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng Cốc Điệp vẫn kiên trì như cũ. Cô lần đầu làm mẹ, trên khuôn mặt kiều diễm khó có thể che giấu vui sướng cùng với xúc động.

"Y tá, con của tôi là con trai hay con gái. . . . . ."

Nghe vậy, thân thể của y tá trẻ tuổi run lên, khóe miệng run rẩy nói: "Này. . . . . ." Trên khuôn mặt thanh tú có chút lúng túng.

Nhưng Cốc Điệp cũng không để ý đến biểu tình của cô, đôi môi xinh đẹp nhếch lên tạo thành một nụ cười lúm đồng tiền mê người: "Nhất định là con gái."

Y tá có chút do dự, nhưng khi nhìn thẳng Cốc Điệp, không tự chủ được lắc đầu: "Là một đứa con trai." Một cảm giác tội lỗi bỗng nhiên ập đến.

Chưa kịp phản ứng, cô liền thấy trên dung nhan tinh xảo của Cốc Điệp có chút thất vọng: "Như vậy sao." Cô vẫn cho rằng đó là con gái, bởi vì Âu Thiên đã từng nói hắn muốn có một đứa con gái xinh đẹp động lòng người giống như cô, nhưng bây giờ lại là con trai. . . . . .

"Có thể cho tôi ôm đứa bé không?" Cô đã thông suốt, bất kể là con trai hay con gái, đều như nhau. Đều là kết tinh của cô cùng người cô thích nhất trên đời.

"Này. . . . . ." Rốt cuộc vẫn phải đối mặt với vấn đề này. Y tá chần chừ, có chút không chắc, dường như là không muốn ôm đứa bé tới đây cho cô.

Cốc Điệp thấy y tá không đi, vì vậy liền mỉm cười nói: "Cục cưng nhất định ở phòng của trẻ sơ sinh, không sao, tôi tự đi." Nói xong liền chịu đựng bụng đau đứng dậy rời khỏi chăn ấm.

"Đợi chút. . ." Thấy cô muốn rời đi, y tá vội vàng tiến lên chặn cô.

"Sao vậy? Có vấn đề gì sao?" Cốc Điệp không hiểu hỏi, từ lức cô vừa tỉnh lại đã cảm thấy y tá là lạ, đã xảy ra vấn đề gì rồi sao? Con của cô. . . Một cỗ bất an nổi lên trong lòng.

"Này. . ." Không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của cô, cuối cùng y tá khẽ cắn răng, dứt khoát từ trong túi lấy ra một tờ giấy đặt trong lòng bàn tay của Cốc Điệp: "Cô xem sẽ hiểu." Nói xong, cũng không dám dừng lại, liền xoay người kiên quyết rời đi.

Nhìn bóng dáng của cô ấy biến mất phía sau cánh cửa, bất an ở trong lòng của Cốc Điệp càng thêm mãnh liệt, theo ánh mắt, cô nhìn tờ giấy kia.

Là hắn! Này dòng chữ quen thuộc này khiến cô an tâm.

Nhưng khi nhìn từng chữ quen thuộc mà ngắn gọn này, sắc mặt của cô càng ngày càng tái nhợt, đến cuối cùng không có một tia hồng hào.

Khi đọc xong toàn bộ, Cốc Điệp không nhịn được nữa thét chói tai, cả người liền ngã xuống mặt đất lạnh như băng.

Chỉ thấy trên tờ giấy trắng, viết —— đứa nhỏ tôi đã mang đi, cô vĩnh viễn sẽ không tìm được nó. . . . . .

Cốc Điệp mặc đồ bệnh nhân, bỏ y tá đang chăm sóc qua một bên, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, giống như nổi điên chạy trên đường cái.

Biển người mênh mông, con của cô rốt cuộc đang ở nơi nào!

Bất lực, hiu quạnh, thống khổ xâm nhập, khiến cô đau đến không muốn sống nữa.

Nước mắt như những hạt trân châu không ngừng rơi xuống, đau đớn cô mới vừa trải qua trong phẫu thuật cũng không bằng nổi thống khổ trong tim cô.

Cuối cùng bản tin mới phát đã chiếm cứ toàn bộ tâm tư của cô.

Trên màn hình lớn giữa quảng trường, đột nhiên đưa tin.

"Hôm nay người nối nghiệp của công ty Âu thị cùng thiên kim của Lý thị thành hôn, tiến hành hôn lễ được truyền trực tiếp. . . . . ."

Lời kế tiếp Cốc Điệp cũng nghe không vô, vì cô đã sớm bị cảnh tượng trong màn hình được truyền bá mà ngừng hô hấp.

Tiệc cưới được tổ chức lộng lẫy, một người đàn ông anh tuấn dịu dàng đeo nhẫn cưới ột người phụ nữ xinh đẹp, ôm hôn cô ấy giữa những tiếng vỗ tay kịch liệt của mọi người. . . . . .

Tên đàn ông kia là người cô thích nhất trong kiếp này mà cũng là người cô hận nhất!

Cốc Điệp gắt gao nhìn thẳng vào màn ảnh lớn, tròng mắt đã mất đi ánh sáng, ngược lại tăng thêm một tầng lạnh lùng.

Nén nước mắt, cắn chặt môi mỏng, ngón tay trắng noãn không khỏi nắm chặt thành quyền.

Cô hận! Tại sao hắn lại có thể đối xử với cô như thế!

Cô thề! Cô phải báo thù!

Cô muốn đem những tổn thương hắn dành cho cô, trả lại cho hắn gấp trăm lần!

Cô muốn hắn phải hối hận! Hối hận bởi vì hắn độc ác, khiến cho cô mất đi đứa con đầu tiên của mình! ! !

Bình luận





Chi tiết truyện