chương 130/ 167

Ban đêm trên núi Dương Minh thật yên tĩnh. Những vì sao le lói trên bầu trời, âm thanh lá cây theo gió xào xạc.

Trong phòng tối đen không có đèn, chỉ có ánh sáng trời đêm xuyên qua rèm cửa sổ. Trên chiếc giường cỡ lớn, bên trong lớp chăn mềm mại có bóng dáng một người đang nhẹ nhàng hít thở, ước chừng một lúc thì bóng người mới từ từ mở mắt ra.

Đứa bé. . . Không còn.

Mặc dù đầu óc vẫn còn mệt, cặp mắt giống như là đổ chì nặng ngàn cân, nhưng Âu Y Tuyết vẫn nhớ mình được đưa vào phòng giải phẫu.

Chỉ là hiện tại cô cũng không có bởi vì việc này mà có một chút vui vẻ, ngược lại trong lòng vô cùng đau xót! Cô ngơ ngác chìm trong bóng tối, mê man suy nghĩ.

Đợi đến lúc cô nghĩ đủ rồi, lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, chỉ là trong lòng cảm thấy kì lạ! Không giống với giường bệnh có chút cứng, cái giường này rất mềm mại; trực giác nhìn xung quanh, nhờ ánh trăng để nhìn, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng cô còn thấy rõ, ở trong phòng cách cô vài mét có một chiếc tivi màn hình LCD lớn và một số thiết bị hiện đại khác.

Không giống phòng bệnh!

Lập tức, trong đầu cô nổ chuông báo động! Trực giác vén lên chăn mỏng trên người, nhịn không được choáng váng muốn đứng lên.

Mà này lúc, một giọng nói truyền đến trong bóng tối.

"Muốn đi đâu?".

Âu Y Tuyết giật mình, đầu óc đang mơ màng lập tức tỉnh lại vài phần! Cô mở to mắt nhìn nơi phát ra âm thanh, lại thấy ở bên trái không xa, có bóng người đang nhìn cô.

Mặc dù cô không thấy rõ gương mặt, nhưng đôi mắt sáng rực đó.

Khi anh nói xong đèn lập tức được mở lên, Âu Y Tuyết liền thấy rõ mặt người kia, đồng thời cũng xác nhận suy đoán của cô.

Quả nhiên là anh!

Trong vòng một ngày có hai lần gặp anh, Âu Y Tuyết chẳng những không có cảm thấy có bất kỳ mừng rỡ ngược lại cảm thấy khó chịu, cô đứng ở bên mép giường, mặt không vẻ gì nhìn Mạc Dĩ Trạch tươi cười tà mị như một ác ma, lạnh lùng uống rượu.

Đèn thủy tinh tản ra ánh sáng chói mắt, bên trong phòng trang trí xa xỉ. Chỉ là hiện tại Âu Y Tuyết không có hứng thú nhìn xung quanh, tâm tư của cô toàn bộ nghĩ cách chạy đi khỏi anh!

“Tại sao anh ở đây?" Âu Y Tuyết cố gắng ức chế lo lắng trong lòng, cố làm trấn định tự nhiên nhìn Mạc Dĩ Trạch, hỏi.

Mạc Dĩ Trạch tà tứ cười, trên khuôn mặt thong dong nhàn nhã, làm anh càng thêm mê hoặc chết người, anh nhìn Âu Y Tuyết, trêu chọc: "Để tôi nói cô biết, đây là nhà của tôi, tôi ở đây không có gì lạ nhưng cô tại sao lại ở đây?".

Bởi vì lời nói của anh, Âu Y Tuyết sửng sốt, nhìn thấy sự đùa cợt của anh, ngay sau đó hiểu tất cả mọi chuyện!

"Anh. . .". Không dám tưởng tượng, anh lại. . . Âu Y Tuyết ở trong lòng thở hốc kinh ngạc, anh thật là không xem ai ra gì.

Ai ngờ Mạc Dĩ Trạch cũng không để ý đến sự sợ hãi trong mắt cô, vẫn lắc ly rượu trong tay, khuôn mặt anh lạnh lùng, nói tiếp: “Trước khi cô sinh ra đứa bé, cô phải ở đây. Không có lệnh của tôi, cô không thể bước ra cửa phòng này một bước”. Anh giống như chủ nhân, ra lệnh với cô.

“Không”. Vừa nói xong, Âu Y Tuyết lên tiếng phản kháng. Cô rất căm ghét anh, không muốn tiếp tục dây dưa với anh, nói tiếp: “Tôi không phải người hầu của anh, tôi không cần nghe lệnh anh”. Nói xong, không để ý đến anh, cô bước thẳng ra cửa.

Mạc Dĩ Trạch không nói gì nhìn cô, nhìn cô mở cửa lúc này mới lên tiếng: “Trên thế giới này không có việc tôi không làm được, chỉ có việc tôi không muốn làm thôi”. Anh cảm khái, cho cô lời cảnh báo cuối cùng.

Nhất quyết rời đi, Âu Y Tuyết không để tâm đến lời nói của anh, cô hít sâu mở cửa, vậy mà trước mặt xuất hiện hai bóng người cao lớn.

Chỉ thấy ở cửa phòng có hai người đàn ông mặc đồ tây, da đen đeo kính mát. Chiều cao của Âu Y Tuyết trong nước được xem là cao nhưng bây giờ so với hai người này cô chỉ đứng tới ngực của họ, có vẻ nhỏ đi rất nhiều. Hai người da đen đứng trước mặt cô ngăn không cho cô ra ngoài.

Mắt thấy vẻ mặt Âu Y Tuyết thay đổi, khóe miệng Mạc Dĩ Trạch mỉm cười. Hai người này là anh bỏ số tiền lớn ra thuê về để phòng ngừa Âu Y Tuyết bỏ trốn.

"Không cần cố gắng phản kháng, cuối cùng chỉ có cô là chịu khổ thôi! Cô chỉ cần ngoan ngoãn sinh đứa bé, tôi sẽ không làm gì cô!". Đây xem như là trấn an sao? Không, dĩ nhiên không phải, đây là anh đang thể hiện năng lực của bản thân!

"Anh nằm mơ!". Âu Y Tuyết căm giận nói ra ba chữ này, trở lại bên giường, cùng anh giằng co: "Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ tìm ra tôi!". Cô lạnh lùng nói sự thật.

Nghe vậy, nụ cười của Mạc Dĩ Trạch cứng ở khóe miệng!

Anh đương nhiên biết anh ấy trong miệng cô là ai! Mặc dù biết rất rõ ràng cô nói ra cũng chỉ là do vô tâm, nhưng trong lòng không nhịn được tức giận!

"Tìm ra thì sao?". Mạc Dĩ Trạch không chút nào nhẫn nhịn cô, trong mắt bắn tán loạn hàn băng: "Hắn có gì chứng minh cô ở đây?".

Từ lúc Bạch Tuấn Ngạn ôm cô đi ra ngoài trước mặt anh, anh đã quyết định phải làm như vậy! Sau đó xử lý mấy tên bác sĩ, y tá cũng chỉ cần bỏ ra chút tiền, sau khi gây mê cô thì đưa cô cho anh. Mà họ thì lấy tiền và thư tiến cử của anh ột bệnh viện nổi tiếng ở Mỹ.

Màn hình giám sát cũng bị anh tiêu hủy, chết không đối chứng, anh ngược lại muốn nhìn một chút tên kia có bao nhiêu khả năng! Muốn cùng anh giành phụ nữ!

Nghĩ tới đây, trên mặt Mạc Dĩ Trạch càng làm người ta lạnh buốt.

Lời của anh đánh một đòn thật mạnh vào lòng Âu Y Tuyết, cô sợ hãi nhìn anh như nhìn thấy quỷ, nói không ra lời.

"Ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, nếu không nghe lời. . . hậu quả cô sẽ không chịu nổi!". Lời nói Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng, nói xong không nhìn Âu Y Tuyết lăn xe rời đi.

“Rầm”. Cửa bị khép lại. Bên trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.

Kiếp sống như tù nhân bắt đầu. . .

Hôm sau thời tiết trong xanh trên bầu trời có những đám mây lơ lửng, ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá tạo cảm giác thật thoải mái. Tiếng chim líu lo, hoa đua nhau nở, cảnh tượng thật là nên thơ.

Gian phòng khách ở phía tây lầu hai, Âu Y Tuyết mệt mỏi đứng trước cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, chỉ cảm thấy trong lòng khổ sở. Cô chưa bao giờ nghĩ đến , Mạc Dĩ Trạch lại không ngại bỏ ra một số tiền lớn để thuê người giam giữ cô. Mục đích chỉ muốn cô sinh con cho anh.

Bên trong nhà không có một dụng cụ truyền tin nào, cửa sổ lại là một chiều chỉ nhìn ra ngoài được mà không nhìn được bên trong, Mạc Dĩ Trạch lại lo cô trốn theo lối cửa sổ nên ở lầu một có mười mấy người vệ sĩ thay phiên canh gác.

Nghĩ đến đây cô thật sợ mình có cánh cũng khó thoát. Đúng lúc này cửa phòng mở ra.

Âu Y Tuyết cho rằng là Mạc Dĩ Trạch, cho nên cũng không xoay người. Cho đến khi từ phía sau lưng phát ra giọng nói nhỏ.

"Tiểu thư".

Nghe vậy Âu Y Tuyết mới xoay người lại, đối diện là ba người giúp việc, mà trong tay các cô là nhiều túi đồ.

“Đây là đồ dùng cậu chủ chuẩn bị giúp cô”. Cô gái giúp việc thấy Âu Y Tuyết không trả lời, vẫn tiếp tục nói nhìn người bên cạnh lấy quần áo để vào trong tủ.

Sau khi làm xong tất cả, ba người mới rời đi trong sự xem xét của hai người da đen ngoài cửa.

Sau đó lại có mấy cô giúp việc đem đến giày, đồ lót, trang sức… Âu Y Tuyết không nhìn đến nữa. Đến buổi trưa có một cô gái nhỏ đem thức ăn lên cho cô.

“Tiểu thư, đến lúc dùng cơm ạ”. Cô gái chuẩn bị xong lại nhìn Âu Y Tuyết đứng ở cửa sổ không nhúc nhích: “Bữa sáng cô không ăn, lại không ăn thì không được”. Cô gái không biết Âu Y Tuyết gặp chuyện gì, chỉ là do lòng nhân đạo cô lo lắng sức khỏe cho cô tiểu thư này không chịu nổi.

Lúc này Âu Y Tuyết không tiếp tục yên lặng. Cô nhìn vẻ mặt ân cần của cô gái kia, sau đó đi đến ghế ngồi xuống.

“Cô tên gì?”. Cô chậm rãi uống một chút cháo gà.

Thấy cô chịu ăn, người giúp việc mới an tâm, đáp: “Tôi tên là Thẩm Thanh”.

“Tôi gọi cô là tiểu Thanh được không?”. Âu Y Tuyết vừa uống cháo gà vừa thân thiện nhìn.

“Có thể”. Người giúp việc không tránh né cô, vui mừng trả lời.

“Cô đến đây được bao lâu?”. Tìm theo trí nhớ trong đầu, Âu Y Tuyết nghĩ muốn nát óc nhông nhớ đã gặp cô. Dĩ nhiên cả những người đến sáng nay.

“Vừa đến sáng nay”. Thẩm Thanh cười hì hì. Lúc đầu còn lo lắng cô chủ của nhà này tính tình không tốt, không có khi dễ người khác, trong nhất thời cô quên đi lên cảnh báo của An Đức Liệt.

Thì ra là vậy. Cho nên cô mới không biết một ai, bởi vì các cô đã được thay đổi toàn bộ.

Đột nhiên trong mắt Âu Y Tuyết lóe lên chút ánh sáng, cô buông ra bát cháo gà sau đó “Ư”, rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Thẩm Thanh đối với tình huống đột ngột vô cùng lo lắng, cho nên là không chút suy nghĩ liền đi theo vào phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh ——

Âu Y Tuyết hướng đến bồn rửa mặt không ngừng nôn khan, một lúc lâu mới ngừng lại. Cô nhìn thấy Thẩm Thanh, hai chân mềm ra té ngồi trên gạch.

“Tiểu thư, cô có sao không?”. Thấy bộ dáng cô cực kỳ yếu ớt. Thẩm Thanh lo lắng: “Sắc mặt cô xanh quá, để tôi đi gọi bác sĩ?”. Trên khuôn mặt không có chút máu, Thẩm Thanh cũng không biết đây chỉ là nôn nghén.

“Ừ”. Âu Y Tuyết không có từ chối, lại nói: “Cô đi kêu bác sĩ, tôi không sao. Chỉ là thân thể mệt quá, cô bảo hai người ngoài cửa đi vào”. Vì muốn để cho cô tin tưởng, Âu Y Tuyết còn làm bộ đứng dậy, sau đó trượt xuống.

“Vâng”. Người giúp việc không nghĩ gì, củng không chú ý tới vẻ mặt áy náy của Âu Y Tuyết, cô chạy ra phòng vệ sinh, mở cửa phòng nói mãi hai người kia mới chịu vào theo cô vào nhà vệ sinh.

Chỉ là khi họ vào cũng không thấy người đâu. Hai người đàn ông nhìn nhau, lập tức tranh chấp rồi chạy ra khỏi phòng, bỏ lại Thẩm Thanh nhìn nền gạch đến ngẩn người.

Vì chuyện xảy ra đột ngột đầu óc Thẩm Thanh chưa kịp phân tích, sửng sốt một lúc cho đến khi nhớ đến lời nói của An Đức Liệt lúc sáng, mới hiểu chuyện gì xảy ra. Trong lòng mắng bản thân mất cảnh giác, sắc mặt cũng xanh mét, lập tức quay người chạy ra cửa.

Một hồi huyên náo, bên trong phòng lại khôi phục yên tĩnh. Đợi đến khi xác nhận không có bất kỳ tiếng động nào, lúc này Âu Y Tuyết mới từ tủ quần áo chui ra ngoài.

Cô nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống lầu dưới xác định không có ai mới xoay người ra khỏi phòng. Cô nhanh chóng chạy ra cầu thang thuận lợi chạy khỏi lầu một. Nhìn thấy cửa lớn mở rộng, trong lòng không khỏi vui mừng.

Kế hoạch của cô là nhờ Thẩm Thanh gọi điện thông báo người thân của cô nhưng nghĩ đến có thể cô ấy sẽ không giúp nên hủy bỏ. Bất đắc dĩ lắm, cô mới phải lợi dụng cô ấy. Mặc dù rất có lỗi với cô ấy nhưng quyết tâm phải rời khỏi đây khiến cô không thể không làm vậy.

Nghĩ thế, Âu Y Tuyết thấy phòng khách không có ai, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa.

Ngoài cửa lớn. Trong khuôn viên không có ai, mặc dù vui mừng nhưng không thể không đề cao cảnh giác. Cô nhanh chóng chạy ra cổng nhưng bước chân đang chạy chợt dừng lại. Bởi vì bốn phía xung quanh cô có mười mấy người vệ sĩ nhảy ra cùng với người giúp việc.........

Đêm khuya.

Sau khi rời khỏi công ty trở về biệt thự ở núi Dương Minh, thân thể Mạc Dĩ Trạch mệt rã rời nhưng vẫn trách đám người vệ sĩ với người giúp việc một lúc lâu, cũng đồng thời sa thải Thẩm Thanh.

“Không được để xảy ra lần thứ hai. Nhìn cô ta cho thật kỹ, nếu lại sai lầm, các người cũng biến mất cùng”. Đây không phải uy hiếp, trong đôi mắt mệt nhọc, anh tức giận phân phó.

Khuôn mặt khiến người khác hâm mộ nhưng khi giận dữ lại làm người ta sợ hãi.

“Cậu....cậu chủ”. Đột nhiên từ sau lưng phát ra tiếng nói của người giúp việc trông coi Âu Y Tuyết.

“Chuyện gì?”. Mạc Dĩ Trạch tức giận quát.

“Dạ...” Người giúp việc nữ không có chuẩn bị tinh thần khi bị Mạc Dĩ Trạch quát lên sợ muốn khóc lại sợ nếu không nói có khi mình cũng bị sa thải, nên cố gắng khắc chế sự sợ hãi trả lời “Cô chủ..... cô chủ không chịu ăn....”.

Nghe vậy Mạc Dĩ Trạch càng thêm tức giận nhìn chằm chằm người nữ giúp việc lại nhìn những người chung quanh, lặp lại “Hừ, không chịu ăn?”. Không nghĩ tới cô ta thà nhịn chết chứ không sinh con cho anh. Nghĩ tới đây lại càng tức giận hơn.

“Cô ta không muốn ăn, không sao. Các người cũng nhịn luôn đi”. Nếu cô thích cứng, vậy thì tốt xem anh và cô ai sẽ thắng.

Vừa nói xong, mọi người đều run sợ không ai dám lên tiếng kháng nghị.

Một nơi khác, biệt thự Thiên Mẫu.

Elena buồn chán nồi trên ghế, ánh mắt trống rỗng không biết nghĩ gì ngay cả thím Trương kêu cô đều không phản ứng.

“Tiểu Điệp ăn một chút, nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể con sẽ không chịu nổi”. Thím Trương cầm chén cháo nóng trên tay, cố gắng kêu cô ăn, nhưng cô vẫn cứ thờ ơ.

Không biết phải làm sao, thím Trương đặt chén cháo xuống, nhìn cô, nước mắt không nén được chảy xuống. Con gái hành hạ bản thân, đau lòng là bà.

Ngày hôm qua khi bà nhận được tin Âu Y Tuyết mất tích ở bệnh viện, trong lòng vô cùng lo lắng cũng rất lo cho Elena. Quả nhiên như dự đoán của bà, Y Tuyết chỉ mới mất tích một ngày cô đã ra nông nỗi này. Thím không thể nghĩ đến một khi Y Tuyết xảy ra chuyện gì thì Elena sẽ ra sao đây.

“Tuấn Ngạn đã báo cảnh sát, mẹ tin là sẽ sớm tìm được thôi, con ăn một chút gì trước đi”. Lại nén nước mắt, thím Trương lấy bát cháo đặt trên tay cô.

Nhưng Elena cũng không có phản ứng, cô ngơ ngác nhìn thím Trương, nước mắt đảo quanh, nói tiếp: “Con phải làm sao?”.

Con không nghĩ thiệt hơn đã bắt con của con đi phá thai, cô cũng không hỏi cha đứa bé là ai? Có phải vì vậy mà đứa con của cô mới bỏ đi?

Bình luận





Chi tiết truyện