chương 88/ 167

Những lời này của cô không thể nghi ngờ giống như một quả bom, ở lúc đáy lòng của ba người còn lại nhao nhao vì bị quăng một cú sốc này, lập tức tất cả lời nói đều bị hủy diệt.

Trong không khí yên ắng! Cho dù bầu không khí như vừa rồi, có tiếng đàn violon tuyệt đẹp uyển chuyển làm bạn, mỗi người khách đều nhỏ giọng để tạo nên bầu không khí hài hòa, nhưng không khí giữa bọn họ rõ ràng so với trước càng khẩn trương hơn.

"Con. . . Con nói cái gì. . ." Dĩ nhiên giật mình nhất vẫn là Lý Dao Viện, chỉ thấy huyết sắc trên mặt bà trong nháy mắt bởi vì một câu kia của Âu Xảo Lệ cởi bỏ, bà run run môi, thật vất vả nói ra một câu nói: “Con. . . Con thật muốn gả cho hắn. . . Gả cho cái gã cả đời ngồi trên xe lăn. . ." Không, bà không thể tin được! Bà chính mình không thể tin được con gái mình thế nhưng lại làm như thế!

"Vâng" Đối với phản ứng kịch liệt của bà, trong mắt Âu Xảo Lệ cảm thấy không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là yên lặng gật đầu một cái, tiếp đó đem tầm mắt dời về trên người Âu Thiên, lại thấy Âu Thiên mang vẻ mặt tán dương nhìn cô. Mà ánh mắt ủng hộ của ông không thể nghi ngờ là cho Âu Xảo Lệ lòng tin nhiều hơn để nói tiếp.

"Con mang thai" Không đếm xỉa tâm chưa bình phục của mọi người, Âu Xảo Lệ nói tiếp.

Trong đôi mắt đẹp thoáng hiện lên giảo hoạt, cô cố làm ra vẻ nâng khóe môi lên, chú ý biểu tình còn lại của ba người.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi cô nói xong câu này, không khí vốn yên ắng lại lập tức lập tức thăng cấp trực tiếp trở thành hít thở không thông, Âu Y Tuyết, Âu thiên, Lý Dao Viện trên mặt đều mang theo biểu tình khác nhau. Chỉ là không hẹn mà gặp, trong lòng mỗi người đều là không hẹn mà cùng bị kinh sợ.

Mặc dù cục diện này là do cô tạo ra, nhưng là Âu Xảo Lệ cũng không có cảm thấy bất kỳ lúng túng, ngược lại khi bọn họ chấn động đến không thể chấn động hơn nữa trong tầm mắt chậm rãi cầm ly rượu đó trên bàn ăn lên, ưu nhã khẽ nhấp một ngụm, chờ đợi phản ứng của bọn họ.

Đột nhiêm "ầm", từng tiếng vang cắt đứt lời Âu Xảo Lệ, đồng thời cũng hấp dẫn ánh mắt của những người khách còn lại.

Theo ánh mắt kinh ngạc của bọn họ nhìn sang, lại thấy Âu Y Tuyết không biết khi nào lại làm đổ ly rượu đỏ. Ly rượu trong suốt ở tiếp xúc được mặt đất trong nháy mắt kia sau đó lập tức hóa thành mảnh vụn, từng giọt từng giọt rượu đỏ đang từ tấm trải bàn trắng thế chảy xuống nhiễm vào bộ đầm trắng của cô, nở rộ như một đóa hoa, chói đến không mở mắt được.

"Tôi. . ." Không đếm xỉa đến ánh mắt khác thường của mọi người cùng với ánh mắt tức giận của Lý Dao Viện quăng đến, bỗng chốc Âu Y Tuyết đứng lên nhìn chiếc đầm của mình ngây ngẩn cả người.

Trên dung nhan xinh đẹp tinh xảo thoáng qua khổ sở làm người ta không phát hiện được, cô gắt gao cắn môi của mình không biết nên làm như thế nào cho phải.

Cô luống cuống, đúng vậy, cô là luống cuống! Ở lúc cô nghe được phát biểu của Âu Xảo Lệ, khi cô thấy trên mặt kiều diễm của cô ta lộ ra hạnh phúc, lòng của cô đột nhiên liền không khỏi cảm thấy đau xót, hơi hốt hoảng hơi khổ sở.

Giữa lúc tay chân cô đang luống cuống sững sờ ở tại chỗ chưa đến ba mươi giây sau, một người phục vụ bàn thắt cà vạt mặc đồng phục màu đen bước tới.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?"Người phục vụ nhìn con ngươi Âu Y Tuyết rối loạn, quan tâm hỏi.

Nghe vậy, Âu Y Tuyết giơ tiệp đối mặt tròng mắt của hắn, dám sửng sốt thật lâu, mới lắc đầu một cái chậm rãi nói ra: “Tôi không sao, chỉ là . . ." Vẫn chưa nói hết câu, con ngươi Âu Y Tuyết hoảng hốt nhìn về phía mảnh vụn của ly thủy tinh trên nền đá cẩm thạch.

Theo tầm mắt của cô nhìn xuống, người phục vụ bàn lập tức trấn an nói: “Không sao, tôi lập tức bảo người đổi một cái khác, chỉ là tiểu thư, cô thật xác định cô không có việc gì chứ?" Người hầu bàn uyển chuyển nói xong, tầm mắt dời về phía bộ đầm Âu Y Tuyết dính rượu đỏ.

"Tôi. . ." Cúi đầu nhìn thấy vết bẩn trên đồ mình, ngay sau đó Âu Y Tuyết nhàn nhạt lắc đầu nói: “Tôi không sao, tôi đi rửa tay một chút là được rồi."

Dứt lời liền nâng mi chống lại con ngươi của Âu Thiên, chứng kiến tới Âu Thiên im lặng không lên tiếng nhìn cô lúc này cô mới cắn môi ngay sau đó nhanh chóng đi về phòng tolet rửa tay.

Những người dùng cơm thấy cô bóng dáng của hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, lúc này mới sôi nổi xoay quanh lại chủ đề của chính mình. Hiển nhiên, đối với bọn họ mà nói đây là những việc nhỏ xen giữa mà thôi, một ngày 24 giờ đều có chuyện xảy ra. . .

Song trong lúc suy nghĩ của Lý Dao Viện dời khỏi trên người Âu Y Tuyết, muốn đem manh mối nhắm ngay Âu Xảo Lệ người nói ra lời kinh người, lại gặp Âu Xảo Lệ lấy lý do buồn nôn cũng muốn đến tolet.

Nhất thất trong lúc đó bàn ăn vốn bống người lập tức lại biến thành bàn ăn hai người, không khí lại khôi phục vẻ yên tĩnh trở lại.

"Chẳng lẽ ông thật muốn đem Xảo Lệ của chúng ta gả ột người què?" Rốt cuộc, Lý Dao Viện vẫn đứng ngoài quan sát cũng nhịn không được nữa mà hỏi. Tuy nói Âu gia giàu có, nhưng là hạnh phúc của con gái dù sao cũng quan trọng nhất!

Nghe vậy, vẻ mặt Âu Thiên không có vẻ gì nhàn nhạt liếc bà một cái, tiếp lạnh lùng nói: “Bà mới vừa rồi không nghe con nó nói sao? Nó nói nó mang thai" Mặc dù trên nét mặt không có một tia biến hóa, chỉ là ở trong lòng của ông, ông vẫn là không nhịn được vì thế có chút mừng rỡ.

"Mang thai?" Đúng vậy, mới vừa chính tai bà nghe được con nó nói mang thai, nhưng cô vẫn không thể đồng ý hôn sự này được!" Coi như mang thai thì thế nào? Đứa bé cũng không phải ràng buộc" Bà tin tưởng chỉ cần bà không đồng ý, không có ai sẽ ngăn cản bà không cho lấy Mạc Dĩ Trạch.

Dứt lời, lại thấy Âu Thiên trố mắt, ngay sau đó lạnh lùng nhăn đầu lông mày, trong con ngươi đen nhánh đầy vẻ thâm trầm vô hạn: “Đứa bé không phải là bất kỳ ràng buộc gì?" Trong lòng trầm xuống, hiển nhiên ông không có nghĩ đến bà lại nói như vậy!

Lúc đầu cưới bà là vì bà đã mang thai đứa con của ông hơn nữa ông lại bị người ông yêu thương nhất kiếp này phản bội nên hành sự theo tâm tình của mình mà cưới bà làm vợ. . .

Đoạn ký ức không lưu tâm nhiều năm trước từ trong đầu ông thoáng hiện lên, ngũ quan anh tuấn trên mặt không biết từ lúc nào mang theo bi thương. . .

Chỉ là bi thương lúc này đột nhiên quét xuống nhiều, Lý Dao Viện cũng không nhìn đến, ngược lại toàn bộ suy nghĩ đều đặt lên chuyện Âu Xảo Lệ ‘có con mới cưới’ này!

"Lúc nào rồi mà ông còn trở nên ngoan cố như vậy?" Lý Dao viện đối với ông ngay từ đầu kiên trì cảm thấy rất là bất mãn, ngũ quan xinh đẹp tràn đầy không hiểu cùng oán giận, bà nói tiếp: “Xảo Lệ đứa con duy nhất của chúng ta, chẳng lẽ ông nguyện ý nhìn nó gả ột người tàn tật, cứ như vậy sống hết đời sao?" Sốt ruột cho con gái, cho nên cơ hồ là không có thời gian suy nghĩ, Lý Dao Viện liền thốt lên.

Chỉ là Âu Thiên lại như cũ không có bởi vì người gây sự như bà đây mà thay đổi ý định của mình.

Lông mày đen dày đặc chau chặt, một cỗ hơi thở lạnh lùng lập tức từ trên người của ông tản ra, giờ phút này ông giống như một vị vua ở trên cao, coi trời bằng vung, kiên trì làm theo ý mình.

"Ông có hay không nói một câu đi, muốn Âu Xảo Lệ gả cho hắn, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý!" Đối mặt Âu Thiên không nói gì, Lý Dao Viện cũng dùng biện pháp. Bà hung hăng ở trong lòng phát ra lời thề, quyết định vô luận như thế nào cũng không đồng ý hôn sự này.

Nhưng không biết tính toán vĩnh viễn biến hóa khó lường, quyết định của bà còn chưa đầy một phút thì bị một câu vừa mới nói ra của Âu thiên phá hủy.

"Tình hình của công ty không được tốt" Đây là một tiếng mang theo nặng trĩu, mang theo khó lường.

Nghe vậy, Lý Dao Viện vốn là bày ra một bộ dáng quyết tâm làm như thế nào cũng không dao động lại bởi vì một câu nói này của ông mà trong nháy mắt sắc mặt đại biến, vẻ mặt kinh ngạc.

"Làm sao lại. . ." Tình hình không ty không ổn định? Làm sao lại. . . Lý Dao viện trợn to cặp mắt nhìn Âu Thiên bên cạnh muốn từ trên mặt ông tìm ra một tia sơ hở, thế nhưng Âu Thiên lại thủy chung duy trì bộ dạng biểu tình không lay chuyển. . . Cảnh này khiến lòng của bà càng thêm trầm xuống: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Xí nghiệp Âu Thị thành lập ba mươi năm trước, quy mô của nó mặc dù kém những công ty xí nghiệp khác nhưng ở Châu Á cũng coi như là một xí nghiệp lĩnh vực thương mại thượng thừa. Ngay sau đó trong nước cũng có nhiều chi nhánh của công ty, hơn nữa nhân tài tinh anh càng thêm đếm không xuể, tiền bạc hùng hậu, mà nó cường đại như thế nhưng lại không ổn định, vậy làm sao có thể làm cho người ta tin và phục chứ?

Tựa hồ là sớm dự liệu bà sẽ có phản ứng như thế, giờ khắc này, Âu Thiên cũng có vẻ cực kỳ bình tĩnh.

Hai mắt tối đen như sao đêm nhàn nhạt rũ xuống, mắt khép hờ nhìn rượu đỏ trong ly đế cao, ông nói một cách qua loa: “Dự án hợp tác Hoàng Quan bị cướp đoạt, tổn thất mấy tỷ"

"Việc này. . ." Nghe vậy, Lý Dao Viện lập tức hít một hơi, vẻ mặt trắng bệch. Thân thể của bà bỗng nhiên cứng đờ, sửng sốt một hồi lâu lúc này mới khẩn trương nói: “Ông có phải hay không ở trên thương trường đắc tội người nào?"

Mặc dù không muốn nghĩ như vậy, nhưng đây là duy nhất có thể giải thích nguyên nhân thất bại của dự án này! Dự án hợp tác Hoàng Quan là dự án mà xí nghiệp Âu thị họ vạch ra hai năm nay, hơn nữa hai bên cũng đã hiệp đàm tốt bày tỏ ý nguyện hợp tác. Nhưng bây giờ lại thất bại rồi, vậy cũng chỉ có một nguyên nhân có thể giải thích chuyện này xảy ra. . . Đó chính là nhất định có người ở nội bộ Hoàng Quan khích bác ly gián, nếu không một người luôn luôn hết lòng tuân thủ lời hứa như James tuyệt đối sẽ không bội ước .

Ánh mắt kinh ngạc xen lẫn vội vàng lần nữa nhìn về Âu Thiên bên cạnh, lại thấy ông chỉ là cúi thấp đầu yên lặng nhìn rượu trong chiếc ly cao cổ rơi vào trầm tư. . . . . .

Đứng ở bên cạnh bồn, Âu Y Tuyết hoảng sợ nhìn vẻ mặt trắng bệch của mình trong gương, không biết bao nhiêu lần tự nói với mình phải bình tâm xuống, nhưng là bởi vì trong lòng có chút đau đớn lần nữa dâng lên mà khiến cho cô thế nào cũng không cách nào bình tâm lại được.

Cô đến tột cùng là làm sao vậy! Rốt cuộc tại sao phải bởi vì hai câu của chị ta mà mất hồn mất vía, thậm chí rối loạn tâm trí.

Kết hôn. . . Mang thai. . .

Bốn chữ này giống như con dao nhọn, ở trong lòng của cô hung hăng khắc hai vết thương. Lập tức xé trái tim cô ra, vết thương đầm đìa máu tươi, đau đớn có thể thấy rõ.

Cô mím môi, quật cường nhìn chính mình, nhìn vẻ mặt tuyệt mỹ của mình trong gương không chút thay đổi. Mặc dù tim như muốn ngừng đập, nhưng cô vẫn như cũ ưỡn thẳng ngực làm người ta không thấy rõ tình cảm chân thật của cô, mà đây là cô, một người có máu có thịt kiên nhẫn hơn so với bất cứ cô gái nào!

Lúc đang từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, có lẽ là cảm giác mình ra ngoài lúc này sẽ khiến họ chú ý, cho nên lúc này Âu Y Tuyết mới nhanh chóng cầm lấy khăn ở trong rổ bên cạnh đã được chuẩn bị sẵn, dính chút nước muốn lau đi vết rượu trên váy, vậy mà lại nghe được giọng hài hước ở phía sau lưng cô truyền đến, cắt đứt động tác của cô.

"Cô yêu anh ta sao?"

Nghe vậy, Âu Y Tuyết theo nơi phát ra âm thanh quay lại nhìn, lại thấy bên cạnh không biết từ lúc nào bên cạnh xuất hiện một bóng người. Mà khi cô nhìn ra bóng người này thì trong lòng cũng là không khỏi ngẩn ra.

"Tôi không biết chị đang nói gì" Cô nhàn nhạt trả lời, trong giọng nói không có chút nào gợn sóng, làm người ta không rõ cô tâm tình của giờ khắc này.

Âu Xảo Lệ khéo cười một tiếng, ngay sau đó đôi tay ôm ngực xoay người lại nhìn thẳng Âu Y Tuyết.

Cho dù gần hai năm không gặp, nhưng dung nhan tinh xảo xinh đẹp của cô ta lại thường ở trong đầu của cô nổi lên! Không phải là bởi vì nhớ cô ta, mà bởi vì là hận cô ta! Nếu như ban đầu không phải cô ta cùng anh dây dưa không rõ, cô cũng sẽ không chụp được những hình kia! Nếu như không phải là những hình kia, Trạch cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ càng sẽ không đối xử lãnh đạm với cô! Cho nên nguồn gốc của tất cả mọi việc, tất cả đều là lỗi của cô ta!

Ánh mắt chứa ý cười lại không biết từ lúc nào biến thành sắc bén, khóe môi vốn là treo cười yếu ớt cũng bởi vì cô quải lên giễu cợt, cô ta chán ghét liếc mắt nhìn cô người đang chùi váy, lạnh lùng nói: “Không biết? Cô lại không biết?" Mặc dù hận không thể xé khuôn mặt làm cho cô căm ghét, chỉ là giờ phút này cô vì đại cục nên nén lại trong lòng.

Dứt lời, trả lời cô tất nhiên là một mảnh an tĩnh.

Âu Y Tuyết không tiếng động không ngừng lau chùi vết bẩn đỏ như máu, ở mặt ngoài xem ra cũng không phải là bởi vì cô mà có thay đổi gì, kỳ thật không phải vậy, tay cô dùng sức cầm khăn nhưng lại đơn giản để lộ vẻ không yên tĩnh trong lòng cô.

"Hừ!" Không nghĩ tới cô như vậy, lại còn là bộ dạng như người chết, Âu Xảo Lệ từ trong đáy lòng cảm thấy khó chịu. Mắt lạnh liếc cô, đột nhiên cô nâng lên nụ cười lạnh lẽo: “Cô thật cho là đêm hôm đó không ai biết cô làm việc trái với lương tâm sao?"

Thân mình Âu Y Tuyết sửng sốt, động tác trong tay dừng lại, sắc mặt trong nháy mắt rút hết máu. Cô run run quay đầu lại vừa lúc đối mặt với vẻ mặtghét cay ghét đắng của Âu Xảo Lệ nhìn về phía cô.

"Cô. . . Cô đang nói. . . . . . Cái gì. . ." Trong lòng không khỏi lo lắng, cô khiếp sợ nhìn ánh mắt không giống như đùa giỡn của cô ta, lòng như đao cắt.

Mà tất nhiên Âu Xảo Lệ rất hài lòng khi cô bày ra bộ mặt này, cô hưởng thụ khóe miệng lạnh cong lên nói: “Có cần tao nhắc mày nhớ không? Bữa tiệc đính hôn, mày và vị hôn phu của tao, quan hệ triền miên, ôm nhau cả đêm. . . " Nếu cô không dám thừa nhận, vậy vừa vặn! Cô ngược lại rất là vui vì làm cho cô ta nhớ lại đoạn ký ức kia. Âu Xảo Lệ vốn là còn định nói tiếp, nhưng mà Âu Y Tuyết đột nhiên thét lên một tiếng lại cắt đứt lời nói của cô.

"Đủ rồi!"

Âu Y Tuyết nhanh chóng vứt khăn trong tay mình, một tay bưng kín lỗ tai của mình phòng ngừa mình nếu nghe nữa thì thật sự tim sẽ ngừng đập mất thôi. Mặt trắng xanh giống như tờ giấy trắng nhẵn nhụi, trắng đến gần như trong suốt. Cô gắt gao cắn môi không để ình bởi vì lời của cô ta mà mình trở nên luống cuống nữa, mở một đôi mắt vô tội cô bối rối hoảng loạn cầu xin nhìn về phía Âu Xảo Lệ đang thỏa mãn .

Tại sao. . .

Tại sao cô ta lại biết chuyện này. . . . . . Là ai? Là ai nói cho cô ta biết . . . . . .

Một cỗ cảm giác bị vạch trần tự nhiên nảy sinh làm cho giờ phút này Âu Y Tuyết cử động chính mình giống như một vai hề, mặc cho người ta cười nhạo lại không hề có sức lực để đánh trả.

Cô cứ như vậy che thật chặt lỗ tai của mình, không dám nhìn tới mặt Âu Xảo Lệ mang theo giễu cợt cùng miệt thị.

Không biết qua bao lâu, tựa hồ là cô nhận rõ cô vĩnh viễn cũng không cách nào trốn khỏi cơn ác mộng cả đời này, vì vậy cô run run buông xuống tay của mình.

"Cô. . . Tại sao lại biết. . . " Trong giọng nói hơi run rẩy, nghe ra được tâm trạng lúc này không được tốt.

"Hừ." Âu Xảo Lệ hai tay ôm ngực, ngay sau đó lấy bộ dáng cao ngạo nhìn Âu Y Tuyết, gằn từng chữ: “Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình không làm, mày dám làm ra loại chuyện hạ tiện này thì trong lòng mày nên chuẩn bị sẽ có lúc bị tố giác đi"

Chuyện này cô vẫn để mãi trong lòng, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh nhớ thời điểm nhớ tới chuyện này thì cô lại không nhịn được mà nghĩ đến! Vừa nghĩ tới chuyện tình giữa bọn họ đã từng xảy ra thì lòng của cô liền cảm thấy như có vật khoan vào tim đau thấu xương! Mà cô nhịn lâu như vậy, đây cũng là lúc cô trả lại tất cả cho nó!

Nghe vậy, trong lòng Âu Y Tuyết có một cỗ chấn động . Cô run đôi môi của mình, mặt tràn đầy sợ hãi ngẩng đầu nhìn Âu xảo Lệ đang nhìn cô nhưng lại phát hiện thế nhưng mình cái gì cũng nói không ra lời!

Đúng vậy . . . Đây tất cả đều là thật, cô làm sao có thể lên lời cô ta nói? Nghĩ tới đây, ngón tay Âu Y Tuyết liền nắm chặt làn váy của mình, cô trầm mặc.

Lúc thời gian tựa hồ là im ắng ở trong tích tắc ấy thì Âu Y Tuyết môi mím thật chặt không dám nhìn thẳng vào Âu Xảo Lệ, Âu Xảo Lệ cao ngạo liếc nhìn Âu Y Tuyết mà lên mặt nạt người. Nhưng mà loại không khí này cũng không có kéo dài quá, bởi vì Âu Xảo Lệ liền nhịn không được rồi.

"Mày đã đồng ý với tao" Đột nhiên, cô mở miệng nói một cách sâu xa.

Dứt lời, thân mình Âu Y Tuyết lại bất ngờ ngẩn ra, chỉ là cũng không có nghênh hướng tầm mắt của cô.

Thấy cô không phản ứng gì, Âu Xảo Lệ vừa tiếp tục nói: “Mày đã đồng ý với tao là sẽ rời khỏi Âu gia vĩnh viễn, tại sao không tuân thủ cam kết của mày?" Cô lại nhắc đến buổi sáng kia của hai năm trước.

Âu Y Tuyết cổ họng căng thẳng, biết được cô là đang nói cái gì. Cô muốn mở miệng cãi cọ nhưng chưa kịp nói thì cũng đã bị cắt đứt hết.

"Chuyện tao mang thai là thiên chân vạn xác, nếu như mày muốn đứa bé tao sinh ra không có cha, vậy thì mày cũng có thể ở lại"

Âu Xảo Lệ mang theo kế hoạch định trong lòng là ‘thà giết lầm một trăm cũng không bỏ qua ột người’. Vì ngăn chặn ngày sau cô cùng Mạc Dĩ Trạch tiếp xúc, cho nên cô hạ quyết định như vậy.

Mà đúng là ôm dự tính như vậy, cho nên Âu Xảo Lệ càng thêm kiên quyết làm cô rời khỏi, từ đó biến mất ở trong sinh hoạt cùng suy nghĩ của cô. . .

"Tao chỉ muốn nói nhiêu đây thôi, nếu như mày thật không biết xấu hổ muốn lưu lại, vậy. . . Tao ày biết, mày sẽ phải hối hận!" Miệng nói ra câu này, Âu Xảo Lệ nhàn nhạt nhíu mày ngay sau đó liền xoay người rời đi.

Để lại Âu Y Tuyết ngẩn người nhìn bóng dáng của cô. . .

Hôm sau, vào buổi sáng 6h——

Trong phòng khách Âu gia, một bóng dáng màu trắng tinh đang thẳng kéo rương hành lý đứng ở giữa, đôi mắt trong suốt quét nhìn biệt thự cô đã ở mười tám năm, trong lòng lập tức ngũ vị tạp trần!

Cũng không phải bởi vì buổi nói chuyện của Âu Xảo Lệ tối hôm qua đả động đến cô, hay là lời thề kiên quyết của cô ảnh hưởng đến cô, mà là cô biết. . .

Nên như thế nào . . .

Rời khỏi Âu gia là vấn đề thời gian mà thôi! Có lẽ sớm hơn so với kế hoạch định trước của mình, nhưng điểm này cũng trở ngại đến việc định rời khỏi Âu gia của cô, huống chi nếu Âu Xảo Lệ đã biết chuyện đêm đó, như vậy cô cũng không có lý do gì ở lại. . .

Nhàn nhạt thu hồi dòng suy nghĩ của mình, cô nhân lúc người làm trong nhà vẫn chưa có tỉnh lại, cuối cùng liếc mắt nhìn nơi ‘nhà’vừa xa lạ vừa quen thuộc. Sau đó cô xoay người rời đi.

. . . . . .

"Chúng ta là bạn bè?"Âu Y Tuyết đứng ở cửa Trần gia, trước nhà lầu cũ nát mà cười yếu ớt nhìn lên Trần Di ở trước mặt một đầu tóc xốc xếch, mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn cô hỏi.

"À. . . Ừ." Trần Di thấy hành lý bên cạnh cô, chính là chết đứng sửng sốt một hồi lâu lúc này mới phản ứng được, vội vàng gật đầu lên tiếng: “Chúng ta là bạn, chỉ là. . . " Ánh mắt kinh ngạc không tự chủ lần nữa từ trên gương mặt tiều tụy của cô chuyển qua chiếc va ly.

Âu Y Tuyết biết câu hỏi của cô, chỉ là cô cũng không muốn giải thích, mà là nhàn nhạt trần thuật nói: “Mấy ngày nữa là mình tròn mười tám tuổi rồi, ở lúc không có lên đại học trước tiên mình muốn tự lực cánh sinh" Cô kể về quyết định của mình, đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa.

"À?" Dứt lời, Trần Di lại kinh động: “Nhưng mà bạn. . ."

Chỉ là không có đợi cô hỏi ra miệng, Âu Y Tuyết liền nói cắt đứt lời của cô.

"Hành lý của mình có thể để tạm ở nhà bạn không? Chờ mình tìm được chỗ rồi sẽ chuyển đi" Bởi vì quyết định đột ngột, cho nên cô cũng không có nghĩ đến việc tìm chỗ ở, vì vậy bây giờ chỉ có thể làm như vậy.

"Việc này không thành vấn đề" Trần Di gật đầu một cái, tiếp đó lại quan tâm hỏi: “Chỉ là việc cậu dọn ra ngoài, cha mẹ của cậu có cho phép không?" Ở trong trí nhớ của cô, Âu Y Tuyết tựa hồ chưa từng nhắc đến cha mẹ mình.

Âu Y Tuyết nghe vậy cứng đờ cả thân mình, nhưng chưa đầy năm giây liền thấy cô khẽ gật đầu: “Đã biết" Coi như là không biết thì như thế nào? Mình ở trong nhà kia có cũng được mà không có cũng không sao, bớt đi cô, có lẽ bọn họ còn cảm thấy tốt hơn.

"Như vậy là được rồi" Thấy cô khẳng định gật đầu một cái, lúc này Trần Di mới thở phào nhẹ nhõm. Cô bới bới mái tóc xốc xếch của mình, ngay sau đó đi tới bên cạnh Âu Y Tuyết một tay xách hành lý, nói: “Nếu chưa tìm được chỗ thì cứ ở tạm đây đi" Trần Di tốt bụng nói.

Mặc dù là chuyện xảy ra hai ngày của Âu Y Tuyết cảm thấy rất quái dị, chỉ là cô cũng không có hỏi cái gì.

"Vậy làm sao được" Âu Y Tuyết vội vàng từ chối, cô cũng không nghĩ tới làm phiền toái cô như vậy.

"Không có gì mà không được" Trần Di lè lưỡi với cô, tiếp đó nói một cách chân thành cảm động: “So với việc bạn làm vì mọi người, đây chỉ là một làm việc nhỏ mà thôi, không cần để ở trong lòng . Huống chi bọn nhỏ cũng nói rất lâu không có nhìn thấy bạn nhớ bạn, lúc này bạn lại đến đây ở, mọi người nhất định sẽ mừng như điên lên thôi" Cô nói là sự thật!

"Việc này. . ."

Âu Y Tuyết nhìn vẻ mặt chân thành của Trần Di muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu một cái.

. . . . .

Đi theo Trần Di vào bên trong nhà, khi bọn nhỏ thấy Âu Y Tuyết đến không khỏi vây vòng quanh cô, đứa này một câu đứa kia một câu bên cạnh cô líu ríu, mà Âu Y Tuyết cũng không có bực mình hay bất mãn gì, khóe miệng từ đầu đến cuối treo nụ cười yếu ớt, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy tình cảm dịu dàng.

Mà khi Trần Di đem hành lý cất vào trong phòng mình thì cô đi tìm Trần Nam. Đem chuyện Âu Y Tuyết muốn ở lại nói cho ông biết. Mà dĩ nhiên Trần Nam cũng không có phản ứng, chỉ là gật đầu thật mạnh bày tỏ tán thành.

Cứ như vậy, Âu Y Tuyết ở tạm Trần gia. . .

Bình luận





Chi tiết truyện