chương 84/ 167

Cho dù bây giờ hay trước kia giữa hai người có quen biết hay không, anh cũng sẽ vĩnh viễn để cô ở bên cạnh anh!

Thân thể mềm mại của Âu Y Tuyết nằm trong ngực của anh, hai người cứ trần truồng như thế nằm ở trên sàn nhà mà trên người chỉ lấy áo khoác của anh che lại.

Giờ phút này đã là bảy giờ sáng ngày thứ hai ——

Ánh mắt lạnh lẽo giờ đây tràn đầy tình yêu dịu dàng, nhìn cô bởi vì tận tình một đêm, giờ phút này hoàn toàn ngủ say, trong lòng Mạc Dĩ Trạch nhẹ rung động. Mà cảm giác rung động thế này là anh trước nay chưa từng biết.

Chậm rãi vươn tay vuốt ve khuôn mặt của cô, nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn của Mạc Dĩ Trạch thật là hạnh phúc, so với khuôn mặt lạnh lẽo trước đây của anh hoàn toàn trái ngược.

Không giống cảm giác khi cùng Lisa trên giường hay cùng với những người phụ nữ khác, ngày hôm qua triền miên không ngừng làm cho anh giống như không phải chỉ là phát tiết thỏa mãn dục vọng, nhiều hơn là cảm giác hạnh phúc mà anh chưa bao giờ trải qua. . .

Hạnh phúc?

Hai chữ đột nhiên nhảy ra trong đầu Mạc Dĩ Trạch khiến cho anh giật mình. Đưa tay chậm rãi vuốt ve cơ thể trắng noãn yêu kiều lưu đầy dấu vết của mình, sự nghi ngờ bỗng dưng biến mất không thấy, ngược lại ngọn lửa dục lần nữa tràn ra trong người anh.

Cảm thấy cổ họng căng thẳng, thân thể của anh lại lập tức bốc lửa.

Đôi mắt đen sâu thẳm bởi dục vọng trong lòng mà càng trở nên sâu lắng, bàn tay của anh không tự chủ lướt trên bộ ngực đang hít thở phập phồng của cô, dục vọng nóng bỏng của Mạc Dĩ Trạch càng thêm mãnh liệt.

"Ừm. . ." Âu Y Tuyết giống như cảm nhận được động tác dịu dàng của anh, nhẹ nhàng lên tiếng ngâm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại tỏ ra rất là khó chịu.

Đối với nét mặt của cô, Mạc Dĩ Trạch nhìn ở trong mắt, anh dùng tay chống lên thân thể của mình sau đó dịu dàng hôn lên cái trán bóng loáng của cô. . .

Sau đó một lúc, thanh âm đàn ông vang lên cắt đứt nụ hôn của anh.

"Thiếu gia, đã thức dậy chưa?" Đó là một giọng nói cung kính, không cần suy nghĩ cũng biết người đến là ai.

Chân mày Mạc Dĩ Trạch nhíu lên, ngay sau đó nhanh chóng nâng lên nửa trên của mình, giọng nói khàn khàn: “Ừ" Âm thanh lạnh lùng.

Giọng nói có chút bất mãn làm Minh Vũ ở ngoài cửa ngẩn ra, nhưng sau đó giống như là nhớ tới cái gì, chậm rãi nói: “Tư liệu vị tiểu thư kia tôi đã điều tra xong"

Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch bỗng chốc cứng đờ, sau đó lại nói: “Đến thư phòng chờ tôi, tôi sẽ tới ngay" Giọng nói thật thấp, làm người ta đoán không ra tâm trạng lúc này của anh.

"Vâng" Minh Vũ gật đầu, cầm tài liệu rời đi.

Ngay sau đó ngoài cửa liền rơi vào im lặng ——

Đợi đến ngoài cửa không còn tiếng động, lúc này Mạc Dĩ Trạch giống như đang suy nghĩ việc gì lại đem ánh mắt nhìn đến Âu Y Tuyết đang ngủ mê man.

Nhìn khuôn mặt cô ngủ say, trong lòng Mạc Dĩ Trạch tràn đầy ấm áp. Hắn chậm rãi rút lại tay của mình, cẩn thận lấy áo khoác đắp lên người cô. . . . . .

. . . . . .

Minh Vũ ở thư phòng đợi Mạc Dĩ Trạch gần mười phút, lúc này Mạc Dĩ Trạch mới đến.

Xe lăn đi tới trước mặt Minh Vũ, Mạc Dĩ Trạch nhướng mày lạnh lùng nhìn thân hình cao lớn của hắn: “Tài liệu đâu?"

"Ở trên bàn viết." Minh Vũ không dám chậm trễ một phút.

Theo tầm mắt Minh Vũ nhìn sang, Mạc Dĩ Trạch thấy trên bàn sách của Ý là một xấp tờ giấy màu trắng đang nằm ở phía trên.

Chầm chậm đẩy xe lăn đến bên cạnh bàn, Mạc Dĩ Trạch cầm xấp tài liệu lên, tay lật vài tờ, đôi mắt sáng như sao nhìn ánh mắt nghiêm nghị cẩn thận của Minh Vũ, hắn lãnh đạm nói: “Anh đi ra ngoài trước."

"Vâng" Nghe hắn phân phó, Minh Vũ xoay người rời đi.

"Đợi chút" Khi Minh Vũ chuẩn bị bước ra thư phòng, Mạc Dĩ Trạch gọi lại hắn.

Minh Vũ không hiểu xoay người lại nhìn anh, lại thấy bộ mặt lạnh lẽo của Mạc Dĩ Trạch chợt xuất hiện sự dịu dàng, nghe được giọng nói trầm thấp của anh.

"Đi mua một bộ quần áo phụ nữ, bảo người giúp việc đem vào phòng của tôi."

"Vâng"

. . . . . .

Đầu vô cùng chóng mặt nặng nề, cả người giống như bị xe tải nghiền qua, mệt mỏi đến không có chút sức lực.

Âu Y Tuyết chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt long lanh có chút đờ ra nhìn thẳng phía trước, bộ dáng hiển nhiên là còn chưa tỉnh.

Đây là một căn phòng vô cùng lạnh lẽo nhưng rất hiện đại, bày trí ưu nhã, trưng bày dụng cụ trang nhã, tất cả tiết lộ ra tính cách của chủ nhân rất là lạnh.

"Đây là đâu. . ." Cô đỡ cái đầu nặng nề của mình, ngồi dậy. Mà trên người đang đắp áo khoác bởi vì động tác của cô mà rớt xuống, cảm giác lạnh lẽo làm cô run lên.

Cô không tự chủ nhìn xuống dưới, lại hoảng hốt.

Chỉ thấy cả người cô trần trụi ngồi trên đất, da thịt trắng noãn tràn đầy dấu vết xanh tím, có thể nói trên dưới toàn thân không có chỗ nào lành lặn. Mà dấu vết chói mắt làm cho khuôn mặt cô trắng bệch.

"Đây là. . ." Cô không dám tin nhìn cơ thể mình tràn đầy dấu vết sau khi quan hệ, đại não không vận hành, những hình ảnh tối hôm qua đồng loạt hiện lên. . .

Tối hôm qua cô bị hai người đàn ông dùng thuốc, khi bọn họ muốn xâm phạm cô một người đàn ông đã xuất hiện cứu cô, sau đó, cô phát hiện mình thế này rồi cái gì cũng không biết. . .

Nhìn hoàn cảnh xung quanh, Âu Y Tuyết giật mình trợn to cặp mắt của mình, cắn môi dưới. . .

Đây là. . . Cô lại. . . Lại bị. . . . . .

Cảm giác giữa hai chân đau đớn nhắc nhở cô chuyện đã xảy ra hôm qua, vì tránh mình vì khiếp sợ quá mà thét chói tai, đột nhiên cô che miệng mình, ngay sau đó trong đôi mắt sương mù xinh đẹp động lòng người trở nên đau buồn.

Trời, cô đã làm gì!

Cô lại cùng một người đàn ông xa lạ lên giường!

Trong đầu đột nhiên thoáng qua khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc, một cảm giác nhục nhã trỗi lên.

Trong lúc cô đang che miệng khống chế chính mình òa khóc, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Nghe được tiếng bước chân, Âu Y Tuyết lập tức lấy chiếc áo khoác bên cạnh trùm lên thân thể trần trụi của mình, ngay sau đó lấy vẻ mặt lạnh lùng nhìn về cửa phòng, lời nói không tình cảm: “Là ai. . ."

Một câu nói chưa nói xong, khi cô nhìn thấy người đang đứng ở cửa, lời nói còn sót lại liền nuốt vào bụng.

Cạnh cửa, một nữ giúp việc mặc y phục màu đen trên tay đang cầm một bộ y phục, sau khi nhìn thấy Âu Y Tuyết liền ngẩn ra, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Cô. . . Cô tỉnh rồi" Cô giúp việc lo lắng nhìn Âu Y Tuyết ngồi trên đất một lúc lâu, rồi mới từ trong miệng nói ra một câu như vậy.

Âu Y Tuyết cảnh giác nhìn cô, hàm răng cắn chặt, nước mắt trong mắt nhanh chóng nén lại. Có lẽ là bởi vì cô cũng không muốn để người khác thấy sự mềm yếu của mình, cho nên trên khuôn mặt tinh xảo của cô trở nên lạnh lùng.

"Tôi là người giúp việc ở đây" Cô giúp việc nhìn dáng vẻ của cô giống như không muốn cho ai đến gần, khóe miệng gượng cười, nói tiếp: “Xin lỗi,lúc nãy tôi không có nghĩ cô tỉnh lại nhanh vậy" Trong lòng âm thầm lè lưỡi, giải thích.

Có lẽ là bởi vì thái độ của cô giúp việc tốt, cho nên Âu Y Tuyết không có lạnh lùng nhìn cô nữa, mà hỏi: “Tại sao tôi ở chỗ này?"

Á. . . . . .

Cô giúp việc do dự một lát, nói tiếp: “Là thiếu gia của chúng tôi dẫn cô về" Bởi vì tối hôm qua hình như cô bị áo khoác che lại, cho nên không thấy rõ khuôn mặt của cô. Bây giờ nhìn thấy, quả nhiên dáng dấp của cô đẹp như vậy! Trong lòng âm thầm hâm mộ dáng người của Âu Y Tuyết cô giúp việc cũng không ngừng quan sát biểu lộ trên khuôn mặt Âu Y Tuyết.

"Thiếu gia?" Người đàn ông tối hôm qua là thiếu gia nhà này?

Nghĩ tới đây, trong lòng Âu Y Tuyết không khỏi lạnh lẽo muốn nôn ra, chỉ cần nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua cô đã cảm thấy xấu hổ.

"Ừ" Chẳng lẽ cô không biết sao? Cô giúp việc ngoan ngoãn gật đầu một cái trong lòng lại nghi hoặc. Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại hô lên" Ngoài thiếu phu nhân ra, cô là người phụ nữ đầu tiên thiếu gia mang về đây"

Nghe vậy, Âu Y Tuyết ngẩn ra!

Thiếu phu nhân. . .

Đôi mắt đau khổ khi biết được sự thật thì trừng thật to! Giờ phút này Âu Y Tuyết cảm thấy bản thân thật đê tiện.

Tối hôm qua, cô lại cùng một người đàn ông có vợ lên giường, trở thành kẻ thứ ba trong hôn nhân của người khác.

Trong lòng cô cảm thấy thật kinh tởm đến muốn ói, trong dạ dày trống rỗng thật đau đớn, cô từ từ phát run, cô bắt đầu sợ. . .

Giống như đã nhận ra thay đổi của cô, người nữ giúp việc mở to đôi mắt vô tội từ trên cao nhìn xuống Âu Y Tuyết đang ngồi trên sàn nhà hỏi: “Tiểu thư, cô có chỗ nào không khỏe ?" Người giúp việc nữ quan tâm hỏi.

Đối với câu hỏi của cô chỉ là sự im lặng.

Trong lúc người nữ giúp việc còn đang kinh ngạc, lại thấy trong con ngươi của Âu Y Tuyết bao phủ sương mù, cô còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hai giọt nước mắt trong suốt đã từ khóe mắt Âu Y Tuyết chảy xuống.

Thấy cô khóc, người nữ giúp việc nghĩ là mình nói sai cái gì chạm đến cô, vì vậy vội vàng đi tới, nói lời an ủi: “Tiểu thư, cô đừng làm tôi sợ. . . Cô có chỗ nào không khỏe không? Tôi sẽ đi tìm cậu chủ" Bởi vì cô khóc, người nữ giúp việc vội vội vàng vàng lấy y phục ở trên tay để xuống đặt ở bên cạnh cô, sau đó muốn chạy ra ngoài cửa, đi tìm Mạc Dĩ Trạch.

Ai ngờ vừa mới chạy đến cửa, sau lưng lại truyền đến tiếng nói như bị nghẹn lại vì khóc của cô.

"Đừng đi, tôi không sao" Thấy cô ấy muốn đi tìm anh, Âu Y Tuyết vội vàng ngăn lại.

Nghe vậy, thân thể người nữ giúp việc đứng lại, ngay sau đó chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng nhìn Âu Y Tuyết đang lau chùi nước mắt.

"Tiểu thư. . . Cô. . . . . ." Lúc này người giúp việc nữ chẳng hiểu gì cả.

"Tôi thật sự không có việc gì, cô đừng đi tìm hắn" Không muốn sự việc càng thêm phức tạp với người đàn ông đó. Âu Y Tuyết cắn môi của mình, ngay sau đó đôi mắt tràn đầy nước mắt nhìn cô giúp việc, kiên nhẫn nói: “Xin hỏi cô có thể cho tôi mượn một bộ quần áo không?" Đôi mắt nhìn về phía bộ quần áo thể thao đã bị xé rách, Âu Y Tuyết cố gắng không để ý đến.

Đầu óc cô bây giờ rất rối loạn, chỉ muốn đi khỏi chỗ này thật nhanh!

"A" Nghe được câu nói của cô, lúc này người nữ giúp việc đang trong trạng thái mơ màng mới nhớ ra mục đích đến đây! Cô từ từ đi tới bên cạnh Âu Y Tuyết, lấy bộ quần áo trên sàn nhà đưa cho cô, nói tiếp: “Đây là bộ quần áo thiếu gia bảo tôi đưa cho cô."

Tầm mắt của Âu Y Tuyết nhìn bộ quần áo màu đen ở trong tay cô. Âu Y Tuyết lạnh lùng nhìn nhưng không có đưa tay ra lấy.

"Tiểu thư, cô thay trước đi, tôi đợi cô ở bên ngoài" Người nữ giúp việc nở ra nụ cười lúm đồng tiền ngay sau đó đem âu phục đặt ở trước mặt cô, nói xong xoay người rời đi.

Một tiếng ‘Rầm’, cửa phòng bị đóng lại, bên trong phòng lại trở nên yên tĩnh. . .

Đôi mắt đỏ hoe của Âu Y Tuyết sau khi nhìn thấy người nữ giúp việc ra ngoài, trong lòng run lên khiến cô hơi run rẩy, rốt cuộc, cô tựa lưng trên giường chảy nước mắt. . .

Đó là một bộ quần áo được may vô cùng đẹp, kiểu dáng nhã nhặn dịu dàng. Mà khi Âu Y Tuyết mặc xuất hiện trước mặt người nữ giúp việc, bộ quần áo ôm sát người, thể hiện một dáng người cân đối xinh đẹp quyến rũ.

"Tiểu thư, cô. . ." Khi Âu Y Tuyết vừa xuất hiện trước mặt cô, người nữ giúp việc nhìn không chớp mắt. Ánh mắt hâm mộ nhìn vẻ đẹp khiến người ta phải ganh tị, người nữ giúp việckhông nhịn được khen: “Cô thật sự rất xinh đẹp."

Dứt lời, thân thể Âu Y Tuyết thân thể đứng lại, nụ cười đạm mạc lạnh lẽo nói: “Cám ơn."

Giọng nói lạnh lẽo của cô xuyên thấu qua không khí theo tai truyền vào lòng người nữ giúp việc, cô nhìn thẳng Âu Y Tuyết, hỏi tiếp: “Thiếu gia bảo chúng tôi chuẩn bị bữa ăn sáng, mời tiểu thư theo ta đến phòng ăn" Nói xong liền muốn đem Âu Y Tuyết đi dùng cơm.

Không nghĩ Âu Y Tuyết cũng không có đồng ý. Cô không nhúc nhích đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn người nữ giúp việc nói:

"Tôi không đói bụng"

"Hả?"Người nữ giúp việc không nghĩ rằng cô sẽ nói như vậy, một đôi mắt linh động nhìn cô, chờ đợi lời nói của cô.

Quả nhiên, sau khi cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của cô, Âu Y Tuyết lại nói:

"Có thể dẫn đường tôi ra ngoài không?"

Nhìn dáng vẻ cô "Việc này. . ." Người nữ giúp việc có chút do dự, suy nghĩ một lát nói: “Tôi đi báo thiếu gia một chút, sau khi thiếu gia đồng ý tôi sẽ dẫn cô ra ngoài có được không?" Cô cẩn thận hỏi xin ý kiến của Âu Y Tuyết.

Nghĩ đến lời nói của Minh Vũ căn dặn mình, người nữ giúp việc cũng không dám đáp ứng cô. Bởi vì không có thiếu gia cho phép ai cũng không thể tự mình đi ra biệt thự, huống chi cô còn là người phụ nữ thiếu gia mang về.

Nghe vậy, Âu Y Tuyết nhíu chặt lông mày, ngay sau đó nói: “Cô không muốn dẫn tôi đi, vậy vậy tôi tự đi" Không đợi người nữ giúp việc trả lời, cô bước ra phòng ngủ, muốn rời đi thật nhanh.

Mà người nữ giúp việc cũng bị hành động của cô làm cho ngớ ngẩn, cho đến khi cô phục hồi tinh thần lại, bóng dáng Âu Y Tuyết đã sớm biến mất trong tầm mắt. . . . . .

Lật xem hết tập tài liệu, sắc mặt Mạc Dĩ từ sự lạnh nhạt trở thành lạnh lẽo, từ lạnh lẽo biến thành xanh mét. . . . . .

Khi chữ cuối cùng rơi vào trong mắt của anh, khi anh buông tập tài liệu trong tay, ánh mắt lạnh lẽo giống như đang suy nghĩ cái gì nhìn thẳng phía trước, trong lòng anh là vô tâm nhưng vì xấp tài liệu kia mà giật mình rất lâu. Nhắm đôi mắt lại, trong đầu đều là những chữ khiến mắt anh thật đau.

Âu Y Tuyết

Nhị tiểu thư của tập đoàn Âu gia

Mười bảy tuổi

Năm nay vừa tốt nghiệp trung học Danh Dương

. . . . . .

Từng chữ từng câu khắc thật sâu vào trong đầu của anh, trong lòng nóng nảy, ngay sau đó mở ra hai mắt, tầm mắt lạnh lùng nhìn tấm hình trên bàn.

Đó là tấm hình hai năm trước, trong tấm hình cô khổ sở té xuống đất âu phục tuột đến thắt lưng lộ ra dáng người cô hoàn mỹ, mà ở phía sau của cô giống như có một người đang đứng cười nhạo. . .

Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô tạo cho anh cảm giác quen thuộc kì lạ khiến cho anh biết giữa bọn họ nhất định có quan hệ gì đó. Nhưng anh không bao giờ nghĩ tới . .

Cô lại là nhị tiểu thư Âu Gia, là em gái của Âu Xảo Lệ! Mà anh, là anh rể trên danh nghĩa của cô. . .

Bình luận





Chi tiết truyện