chương 134/ 167

“Tuyết nhi, em là của tôi!”. Thấy cô không biến sắc, anh ngang ngược nói ở bên tai cô. Mà Âu Y Tuyết ở trong ngực ngẩn ra nhưng vẫn im lặng không nói.

Lời anh an ủi cũng không thấy bất kỳ khởi sắc nào của cô, Mạc Dĩ Trạch cũng không phát hiện sự khác thường ở cô. Bàn tay thô ráp của anh mềm mại lên xuống trên thân thể trần trụi của cô cảm giác mềm mại như da em bé làm cho dục vọng của anh lần nữa nổi lên.

“Tôi muốn em”. Hai tròng mắt nổi lên dục vọng giọng nói cũng khàn khàn mê người.

Bị hành động nắm ngực của mình vô cùng thân mật, lúc này Âu Y tuyết mới phát hiện sự thay đổi của thân thể anh. Chỉ là giờ phút này cô cũng không ngoan ngoãn mặc anh muốn làm gì thì làm, mà là im lặng nhắm mắt lại, thở dài trong lòng một cái sau đó liền mở mắt ra.

“Cuối cùng tôi là cái gì của anh?”. Hơi thở của cô có chút rối loạn, khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì giống như một cái tượng gỗ. Cô kinh ngạc nhìn thấy hai mắt Mạc Dĩ Trạch đầy lửa dục vọng nói: “Là người mang thai hộ? Hay là một dụng cụ làm ấm giường cho anh?”.

Cô không phải tình nguyện hạ thấp giá trị của mình, mà cô cần phải biết sự thật! Ở trong lòng cô, cô cần biết mình đang diễn vai trò của nhân vật nào?

Từ đầu đến giờ quan hệ của hai người vẫn luôn mơ hồ, trừ anh đã từng là anh rể tương lai của mình ở bên ngoài, còn nếu có chính là quan hệ thân thể. Anh hết lần này đến lần khác lên án cô “phản bội anh” luôn đeo cho cô “người hèn hạ” nhưng là ở thực tế anh mới chính là người luôn làm tổn thương cô!

Mạc Dĩ Trạch đang đầy dục vọng vì câu nói của Âu Y Tuyết dần tắt, Mạc Dĩ Trạch đem tay mình từ trên lưng cô rời đi, thu lại nụ cười “Tại sao lại hỏi như thế?”.

“Bởi vì tôi cần phải biết”. Âu Y Tuyết không có giấu diếm anh mà nhìn thẳng thần sắc phức tạp của anh: “Nếu anh cần một người để giải quyết sinh lý thì anh cần một người tình, còn nếu cần một người phụ nữ để sinh con thì anh nên lấy vợ”. Cô đều không phải hai thứ này! Cho nên tại sao anh lại muốn tự mình làm khó cô?

Cô vừa nói xong không khí trong phòng lập tức yên tĩnh.

Trong lòng Mạc Dĩ Trạch trở nên phức tạp, khuôn mặt đẹp trở nên khó coi lạnh lùng đáp: “Giống như lời em nói, tôi muốn là một người tình có thể sinh con, mà em lại có hai thứ này”. Trong giọng nói chỉ là sự lạnh lùng.

Âu Y Tuyết nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhếch môi cười khổ.

Thì ra cô là một người có thể sinh con còn là dụng cụ ấm giường của anh. . . .

Trong lòng cô bỗng có một cỗ chua xót và sự đau đớn mà cô không để ý. Âu Y Tuyết cắn môi bỏ qua sự tự ái nhắm mắt lại: “Sau khi sinh xong đứa bé, xin anh giữ lời hứa cho tôi rời đi”.

Thấy dáng vẻ này của cô, Mạc Dĩ Trạch cảm thấy mềm lòng. Anh khẽ nâng tay muốn trấn an cô, thế nhưng khi những ngón tay chạm vào sợ tóc anh lại do dự.

Cuối cùng anh buông tay xuống. . . . . .

Bởi vì nửa đêm rùng mình dẫn đến Mạc Dĩ Trạch dậy sớm hơn thường ngày nửa tiếng. Gọi nội tuyến đưa mình rửa mặt xong anh liền ngồi trong thư phòng. Sau khi Âu Y Tuyết vào ở trong biệt thự, anh liền đem những tài liệu qua trọng tới đây, hiển nhiên xem đây như là nhà mình.

Mà ngôi biệt thự kia giống như cái xác không, vì không muốn xảy ra chuyện như lần trước.

“Cộc cộc cộc”.

“Vào đi”. Mạc Dĩ Trạch vẫn vùi đầu vào tài liệu không ngẩng đầu lên nói. Hôm nay là chủ nhật anh đã đồng ý với Joe sẽ đến bệnh viện nói về việc giải phẫu của anh, cho nên bỏ hết mọi việc.

Sau tiếng gõ cửa một hình dáng cao lớn xuất hiện trước mặt Mạc Dĩ Trạch.

“Cậu chủ”. Minh Vũ cung kính gọi, sau đó đưa tài liệu trong tay cho anh: “Đây là tài liệu mà cậu cần”.

Nghe xong Mạc Dĩ Trạch mới ngẩng đầu lên dùng ánh mắt sắc bén nhìn biểu tình trên mặt của Minh Vũ, trầm giọng nói: “Thật sự?”.

Mặc dù chỉ ngắn ngủi hai chữ không đầu không đuôi nhưng mà Minh Vũ hiểu anh đang hỏi cái gì.

Minh Vũ thong thả ung dung gật đầu sau đó nói tiếp: “Người phụ nữ đó là mẹ ruột của cô Âu Y Tuyết”. Tra được tin tức này Minh Vũ cũng cảm thấy ngoài ý muốn! Mà ngoài ý muốn nhất cũng không phải là cái này, mà là những chuyện xảy ra gần đây của Âu gia.

“Tôi biết rồi”. Mạc Dĩ Trạch sờ sờ cằm, sau đó tầm mắt nhìn về tài liệu trong tay.

Minh vũ cũng đem tài liệu để trên bàn sách nhưng mà hắn cũng không giống như trước xoay người đi ra ngoài, mà là đứng yên tại chỗ.

“Còn có chuyện gì?”. Mạc Dĩ Trạch mặc dù không ngẩng đầu nhưng vẫn cảm nhận cặp mắt đó nhìn mình chằm chằm. Thấy người đứng lâu vẫn không lên tiếng anh lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì nói đi”. Biết rõ Minh Vũ luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của mình, cho nên Mạc Dĩ Trạch cũng không có nhiều phản ứng.

“Cậu chủ. . . .”. Nghe lời của anh Minh Vũ im lặng một lúc, lúc này mới do dự nói “Người phụ nữ kia tối hôm qua đã chết. . .”.

Minh Vũ vừa nói xong liền thấy tay Mạc Dĩ Trạch run lên, bút trong tay rớt xuống. Anh không có hỏi tới vì anh đang đợi Minh Vũ nói tiếp.

Quả nhiên không thấy anh phản ứng Minh Vũ tiếp tục nói.

“Tối hôm qua vào lúc mười một giờ, ở trên xa lộ cao tốc ở XX xe và một xe hàng chạm nhau, chết tại chỗ ngoài mẹ của cô Y Tuyết còn có một người phụ nữ trung niên, còn một thanh niên được đưa vào bệnh viện cấp cứu”. Minh Vũ đem toàn bộ chuyện mình biết báo cáo cho anh.

Lời vừa nói ra là một trận im lặng.

Một lúc sau Mạc Dĩ Trạch cầm bút trên bàn lên ký tên giọng nói trầm thấp ra lệnh: “Không nên cho cô ấy biết”.

"Dạ". Minh Vũ gật đầu.

Cả đêm khó chợp mắt sau khi tỉnh lại trên giường đã trống rỗng, chỉ có khăn trải giường có hơi xốc xếch hiện lên anh từng ở đây.

Người dọn dẹp tám giờ đến phòng của cô, đổi một bộ ga giường khác, đem những mảnh quần áo ngủ bỏ vào bao rác rồi rời đi. Sau đó sẽ có người đưa bữa ăn sáng, Âu Y Tuyết chỉ ăn một ít rồi không ăn nữa. Mãi cho đến trà chiều.

Cho tới trưa, mí mắt phải nhảy lên rất nhiều.

Ngồi ở ghế sa lon trong phòng khách Âu Y Tuyết liếc nhìn người đưa sách ình về chuyện mang thai nhìn thấy mí mắt nhảy lên liên tục thì kinh ngạc.

“Cô làm sao vậy?”. Người làm gọt trái cậy bên cạnh thấy sắc mặt Y Tuyết kém liền quan tâm hỏi.

“Không có gì”. Âu Y Tuyết lắc đầu lẩm bẩm nói: “Chỉ là không biết tại sao hôm nay mí mắt cứ giật hoài”. Suy nghĩ một chút hình như là từ sáng đến giờ đều như vậy.

“Hả?”. Bởi vì giọng nói quá nhỏ nên nghe không rõ cho lắm.

“Âu Y Tuyết cười yếu ớt, trong đầu hiện lên khuôn mặt nghiêm túc của Âu Thiên, chợt nhớ gần đây hình như là có một chút tin tức trên báo thì phải: “Bé, nơi này có tờ báo gần đây không?”.

“Báo gần đây? Em cũng không biết”. Bé đem quả táo đặt vào vào đĩa thủy tinh, sau đó từ từ nói tiếp: “Những chuyện này đều là An quản gia quản, thôi để em đi hỏi một chút?”. Nói xong liền đứng lên.

“Cám ơn em”. Âu Y Tuyết gật đầu một cái trong lòng đầy cảm kích.

“Không có gì”. Bé cười ngay sau đó chạy ra ngoài.

Ba phút sau ——

"Đã tìm được chưa?". Âu Y Tuyết nhìn từ ngoài cửa đột phá hộ vệ, Bé chạy như bay tiến vào hỏi. Cô muốn nhìn lần trước Lý Dao viện theo lời nói việc ‘hợp mua án’.

“Không có”. Bé cảm thấy thật mệt! Cậu chủ thật có rất nhiều tiền mua biệt thự nào cũng giống nhau thật là lớn, làm hại mình chạy từ nơi này đến nơi kia thật xa! Bé hít một hơi thật sâu nói: “Nhưng mà em đem báo hôm nay đến”. Nói xong đem báo cầm trong tay đưa cho Âu Y Tuyết.

Trên mặt Âu Y Tuyết mất mát, nhưng vì không thể để phí công cực khổ của bé cô cười rồi nhận: “Cám ơn Bé”.

Có lẽ tờ báo này cũng có những chuyện kia! Âu Y Tuyết tự an ủi mình như vậy. Khi cô lật đến tờ báo thứ nhất liền bị tựa đề trên đó làm cho kinh ngạc hoảng sợ, cũng nhìn đến hình trên báo.

Tờ báo hoành phi phía trên, đột nhiên viết như vậy vài cái chữ to ‘người Mỹ gốc Hoa say rượu lái xe, tạo thành hai chết một hôn mê’. Ở nơi này dưới chính là một bộ hình ảnh đầy máu, bên cạnh là phần dài giới thiệu.

Cô căn bản là không có cảm giác gì nhưng nhìn đến phần giới thiệu tên Elena làm cho cô nghẹn ở cổ họng. Âu Y Tuyết không ức chế được tâm trạng lo lắng liền đọc xuống tiếp, mà càng đọc càng hoảng sợ. Cho đến đọc xong chữ cuối cùng mặt không còn một giọt máu báo trên tay cũng rơi xuống đất.

“Chuyện này. . .làm sao sẽ. . . .”.

Một cỗ cảm giác không thể nói thành lời truyền đến từ nội tâm, cô không thể thở nổi.

Cô không dám tin cúi đầu nhìn bức ảnh lớn trên tờ báo. Một giây, hai giây, cô giống như thấy một sự thật mà cô không muốn thấy. . . . .

"Điều này sao có thể, làm sao có thể. . .". Cô tự lẩm bẩm, đứng lên. Che miệng mình, cố gắng không bởi vì nội dung trên báo mà phát ra sợ hãi kêu, nhưng cho dù như vậy cô nhìn chằm chằm tờ báo trong mắt đẹp bắt đầu đầy nước mắt, mơ hồ tầm mắt của cô.

“Cô làm sao vậy?”. Thấy sắc mặt của cô, Bé càng thêm lo lắng, vì vậy vội vàng đỡ cô: “Cô có nơi nào không khỏe? Em đi gọi y tá”. Biệt thự Mạc gia luôn luôn có nhân viên cứu chữa và chăm sóc đặc biệt, ngày đầu tiên cô tới đây liền biết.

Vậy mà Âu Y tuyết giống như là không nghe Bé nói, giống như bị bệnh tâm thần hất tay Bé ra, sau đó liền xông ra cửa lớn. Mà hành động của cô làm cho Bé hoảng sợ.

Đợi đến khí Bé kịp phản ứng, thấy Âu Y tuyết chạy đến cửa lớn vội vã chạy theo.

Chỉ là mới cách nhau mới có một tuần lễ mà thôi, tại sao bọn họ lại xảy ra tai nạn xe? Cô Không tin, cho dù cô chết cũng không tin ông trời có thể đối xử với cô như vậy!

Mặc bộ váy màu vàng nhạt Âu Y Tuyết nhanh chóng đi đến song cửa sắt. Nước mắt tràn mi liên tục chảy khắp khuôn mặt cô, cô cắn răng, vừa chay nhanh vừa tự nói với mình tất cả đều không phải là sự thật.

Khi cô cách song cửa ba mươi thước, đột nhiên có hai người đàn ông cao lớn mang kính râm ngăn cản đường đi của cô.

“Xin lỗi cô, cậu chủ đã có lệnh không cho cô rời khỏi biệt thự ”. Một người đàn ông trong đó cung kính nói.

"Tránh ra". Âu Y Tuyết lạnh lùng quát lớn, hiện tại cô cái gì đều không quản! Cô không muốn tuân thủ ước định! Cô không cần sinh đứa bé xong mới có thể rời đi cái chỗ này! Bây giờ cô muốn rời khỏi nơi này!

Hai vệ sĩ làm sau có thể nghe lời cô. . . . ý tứ rất rõ ràng đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Tránh ra!". Âu Y Tuyết biết bọn họ chỉ nghe lệnh Mạc Dĩ Trạch, nhưng bây giờ cô cũng không có rãnh rỗi đi cầu xin anh để cô rời khỏi chỗ này, hơn nữa điều này là không thể nào! Cho nên nếu cô muốn rời khỏi đây chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi!

Nghĩ tới đây Âu Y Tuyết cắn răng sau đó quẹo một vòng qua bọn họ nhưng tốc độ lại không nhanh bằng bọn họ.

“Tiểu thư, lúc này cô không thể rời khỏi đây!”. Thái độ bọn họ cường ngạnh lập lại lần nữa.

Âu Y Tuyết không thèm để ý lại một lần nữa vòng qua bọn họ. Âu Y Tuyết cứ làm như vậy đến khi đến gần song sắt, nhưng hai vệ sĩ không còn nhẫn nại nữa.

Chỉ thấy một người trong đó nhìn người còn lại nhướng mày, một cái vệ sĩ cầm điện thoại di động bấm một dãy số. Sau khi nói chuyện điện thoại xong sau đó đi tới ra lệnh vệ sĩ đem song sắt khóa lại sau đó mới quay về đối diện Âu Y Tuyết.

“Tiểu thư, cậu chủ nói sẽ trở về thật nhanh, mời cô trở về phòng”. Người vệ sĩ gọi điện thoại nói với Âu Y tuyết.

Nghe vậy Âu Y tuyết mới luống cuống nhưng cô cũng không ngoan ngoãn trở về phòng mà là rống về phía bọn họ: “Rốt cuộc các người muốn như thế nào! Tại sao tất cả đều đối với tôi như vậy!”. Bọn họ ngăn cản làm cho cô lo lắng. Biết rằng bọn họ chỉ nghe lời Mạc Dĩ Trạch, nhưng mà cô không nhịn được tức giận.

Hai hộ vệ im lặng không lên tiếng, nhìn cô khóc thút thít cũng không động hợp tác.

"Tiểu thư". Sau đó Bé chạy tới liền thấy Âu Y Tuyết co rúm bả vai, đi tới người của cô, quả nhiên thấy cô đang khóc. Nhưng là cô lại không có gì có thể trấn an cô, chỉ có thể chậm rãi vuốt ve lưng của cô muốn cố gắng đem sự tức giận của cô giảm bớt.

Thần sắc khổ sở ở trên mặt cô hiện lên. Đột nhiên, cô vươn tay đem hai vệ sĩ trước mặt hung hăng đẩy ra.

Hai vệ sĩ không có bất kỳ chuẩn bị, lui về phía sau lảo đảo ước chừng ba bốn bước, mà cô liền thừa thế xông về phía trước. Vậy mà làm cô không tưởng được chính là, cô mới đi hai bước liền ngừng lại.

Sau đó thân thể liền giống như rớt diều đứt dây giống như nhau, thẳng tắp ngã xuống.

“Tiểu thư, tiểu thư. . . . .”.

Đây là câu cuối cùng Âu Y Tuyết nghe được sau đó liền mất đi ý thức.

. . . . . . . . . .

Khi Mạc Dĩ Trạch lần nữa nhận được điện thoại quản gia An Đức Liệt gọi tới, nghe được Âu Y Tuyết té xỉu, liền không để ý Joe đang nói chuyện giải phẫu với anh, nhanh chóng trở lại trong biệt thự.

Sau khi vào phòng nhìn thấy thần sắc trắng bệch và khóe mắt còn nước mắt của Âu Y tuyết trong lòng anh đau xót, đồng thời cũng tức giận bởi vì cô muốn rời khỏi nơi này.

Ở trong phòng nhìn cô anh rơi vào suy nghĩ trong hai giờ, sau đó anh đi xuống lầu hỏi lý do cô ngất xỉu. Khi biết lý do cô ngất đi là nhìn thấy bài báo tai nạn của Elena, anh không còn tức giận mà chỉ còn là thương tiếc.

Nhưng mà Âu Y tuyết ngất xỉu dọa ấy người giúp việc trong biệt thự hoảng sơ. Vị bác sĩ tư nhân kiểm tra đã nói rằng cô ngất đi là do quá thương tâm, tâm tình không yên mới ngất, chỉ cần nghỉ ngơi một hai ngày sẽ tốt lên, không ai nghĩ tới cô hôn mê ba ngày!

Mà ở trong ba ngày này, Mạc Dĩ Trạch cũng vụn vặt công sự ném ở một bên, toàn tâm toàn ý chăm sóc Âu Y Tuyết, đồng thời vẫn còn vì cô xử lý hậu sự của Elena.

Âu Y Tuyết sau khi tỉnh lại, Mạc Dĩ Trạch nói cho cô tất cả mọi chuyện đã xử lý xong, muốn cô không cần lo lắng. Cô chỉ là ngơ ngác nhìn, cũng không có nói qua một câu. Chính là bắt đầu từ hôm đó, vốn là trầm mặc an tĩnh Âu Y Tuyết trở nên lại càng không thích nói chuyện, ngay cả trước kia thỉnh thoảng sẽ xuống lầu, hiện tại cũng trở thành cả ngày đợi tại trong phòng, không khóc không làm khó giống như một con rối mất đi tim. . .

Mạc Dĩ Trạch vì thế rất là lo lắng, lo lắng cô không chịu nổi sẽ làm ra những chuyện ngốc nghếch, cho nên lại phái thêm cho cô một người giúp việc, lúc anh không có ở đây thì phải luôn đi theo cô dù cô đi bất cứ nơi nào. . . Dĩ nhiên, anh cũng là có ý định muốn cô mở miệng nói chuyện, nhưng là cuối cùng cô vẫn như vậy là biểu tình trống rỗng.

Cứ vậy trôi qua nửa tháng.

Hôm nay Bé cùng một người giúp việc nữa mang Âu Y Tuyết đến bồn hoa, lúc Bé đọc cho Âu Y Tuyết bài viết gì đó, đột nhiên Âu Y tuyết chảy nước mắt.

Bình luận





Chi tiết truyện