Trực giác muốn trả lời vấn đề của anh, nhưng trong đầu lại hiện ra anh không để ý đến ý nguyện của cô, cảnh tượng cuồng dã chạy nước rút trên người cô. Vì vậy nụ cười liền ngưng đọng trên bờ môi, ánh mắt lạnh nhạt.“Em tại sao lại ở đây?” Cô lạnh lùng hỏi, gương mặt không biểu cảm. Lơ đãng giương mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên vách tường, sau khi thấy kim giờ thì lập tức ngẩn ra.Chỉ thấy kim giờ đột nhiên chỉ đến số năm - - cũng khó trách, tiết trời mùa hè luôn tương đối trễ, căn bản không phân biệt được là gần tối hay còn là buổi trưa.Năm giờ? Chuông báo động trong lòng lập tức gõ vang, Âu Y Tuyết giương mắt nhìn chiếc kim giây đang chuyển động. Cô đã ngủ lâu như vậy sao? Hội bán hàng từ thiện này ….“Đang nghĩ gì?”. Thấy dáng vẻ cô có chút không yên lòng, Mạc Dĩ Trạch cười gợi lên lúm đồng tiền mê người, chậm rãi dạo bước đến bên người Âu Y Tuyết, thừa dịp cô không để ý, tay ôm lấy eo của cô, vây cô lại trong trong phạm vi của mình.Mà động tác thân mật này của anh, lập tức khiến Âu Y Tuyết bình tĩnh lại.“Buông em ra”. Nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, Âu Y Tuyết chỉ cảm thấy mặt lại bắt đầu nóng lên, cô từ chối thấy anh không chút nào muốn buông thả ý thức của mình, liền dừng lại.Một tay mang phần tóc tơ phân tán trước ngực cô vén lên ở sau tai, Mạc Dĩ Trạch cười tà mị, cúi người khéo léo mê người khẽ hôn lên vành tai cô, lập tức đưa đến cô một hồi run rẩy, thiếu chút nữa quên mất chuyện mình đang tự hỏi.“Đưa em về, em còn có công việc”. Bởi vì không biết đây là đâu, nên Âu Y Tuyết cũng chỉ có thể hạ mình cầu xin anh. Đôi mắt dịu dàng chống lại đôi con ngươi đen thâm thuý của anh, đổi lại là một nụ hôn hung hãn.Không có bất kỳ dấu hiệu nào, cũng không có bất kỳ dự liệu nào, Mạc Dĩ Trạch đột nhiên hôn tới, khí thế hung hăng. Anh bá đạo ôm chặt lấy cô trong lồng ngực mình, giống như muốn đem cô khảm vào mình.Nụ hôn của anh hung hăng tiến đến, cánh môi rực lửa mang ý xâm lược, nhẫn tâm cuốn lấy làn môi cô. Âu Y Tuyết đang muốn mở miệng quát bảo anh dừng lại, cô suy nghĩ vừa lúc cho anhthêm khoảng trống, tách hàm răng cô, lưỡi anhliền tiến vào dò xét đồng thời cũng mạnh mẽ xâm chiếm mỗi lãnh địa của cô.Âu Y Tuyết cố gắng thoát khỏi sự khống chế của anh, nhưng nụ hôn của anh ngày càng nóng bỏng, cô chỉ cảm thấy toàn thân cũng xụi lơ trong vòng ngực của anh, vốn là muốn vỗ vào tay anh thế mà cô lại bất tri bất giác ôm lấy cổ anh, khiến nụ hôn kia càng xâm nhập sâu hơn.Thời gian lặng lẽ trôi, đến khi cảm thấy hô hấp ngày càng ít đi, Mạc Dĩ Trạch lúc này mới rời đi làn môi của cô.Âu Y Tuyết vô lực dựa vào lồng ngực to lớn của anhthở mạnh, cánh môi nhỏ sưng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thẫm khiến người ta không nhịn được kích động muốn cắn một cái.Mạc Dĩ Trạch lặng lẽ ôm cô, đôi mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ như cảnh mộng ảo, nhẹ giọng hỏi “Thích nơi này không?”.“Em …”. Âu Y Tuyết không rõ, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, không hiểu tại sao tâm tình của anh lại nhiều như vậy. Chỉ là cô cũng không có hỏi, bởi vì … “Dẫn em rời chỗ này đi mà, công việc của em còn chưa xong”. Cô một lòng nhớ đến chuyện bán hàng từ thiện.Nghe vậy, tầm mắt Mạc Dĩ Trạch lại lần nữa dời về gương mặt nghiêm túc của Âu Y Tuyết, nói: “Công việc của em anh đã để cho người khác làm rồi, em không cần phải lo”.“Ah?”. Âu Y Tuyết càng thêm ngờ vực. Chân mày cau lại, hỏi khẽ: “Anh biết?”. Cô không nhớ là mình có nói cho anh biết chuyện bán hàng từ thiện.“Ừ” Ẩn trong đôi con ngươi lạnh lùng của Mạc Dĩ Trạch là vẻ cưng chiều. Cũng là hành tung của cô nói cho anh biết. “Hôm nay và ngày mai, chúng ta hãy ở lại đây, em thích nơi này sao?”. Nói xong, tầm mắt lại chuyển sang cảnh đẹp.Nhìn ngũ quan của anh như được chạm khắc tinh tế, Âu Y Tuyết mê mang: “Tại sao lại muốn ở nơi này?” Cô không hiểu.“Ngày mai là sinh nhật em” Khoé môi nguội lạnh nâng lên nụ cười dịu dàng, trong đôi mắt sáng tràn đầy nhu tình. Anh vốn định xử lý xong tất cả mọi chuyện, sau đó sẽ cùng với cô đến đảo du lịch, nhưng không nghĩ tới bởi vì bắt gặp cô và Quý Đằng Viễn, nên kế hoạch phải thực hiện sớm.“Sinh nhật …” Âu Y Tuyết ngẩn ra, sau hồi lâu sửng sốt, một cỗ mừng rỡ lập tức nảy sinh trong lòng. Mặc dù có chú ý đến hành động không lâu trước đó của anh, nhưng giờ phúc này cô cảm kích anh: “Cám ơn anh”.Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nhớ đến sinh nhật cô. Thế mà anh lại có thể nhớ sinh nhật của cô, điều này khiến cô rất cảm động.Dứt lời, lại thấy Mạc Dĩ Trạch cười quỷ dị nói: “Cám ơn anh nên dùng hành động để thể hiện”.Âu Y Tuyết kinh ngạc, đang muốn hỏi rõ, anh đã ôm cô lên, sau đó đặt trên lan can cửa sổ.“A …” Âu Y Tuyết bất ngờ, ánh mắt lơ đãng nghiêng mắt nhìn dưới lầu, mặt liền biến sắc, hai chân nhanh chóng ôm lấy vùng hông tráng kiện , mạnh mẽ của anh, không biết, hành động này là mập mờ trêu người thế nào. . .“Anh nghĩ muốn em”. Không biết từ khi nào, đôi tròng mắt đen nhánh của Mạc Dĩ Trạch lại nổi đầy lửa lớn hừng hực, anh si mê ngắm thân thể hoàn mỹ của cô, dục vọng lập tức dâng lên. Rõ ràng ở trên xe đã muốn cô rất nhiều lần, nhưng là vẫn cảm thấy chưa đủ… “Không …”. Tay Âu Y Tuyết nắm chặt lấy áo sơ mi đen của anh, sợ mình sẽ té xuống. Mặt cô đỏ lên, lắc đầu nói: “Em và Quý Đằng Viễn không phải như những gì hồi nãy anh đã thấy, nếu anh muốn tiết dục, rất xin lỗi, em không phải món đồ chơi của anh”. Nhớ tới lời nói lạnh nhạt trước đó của anh, Âu Y Tuyết không khỏi khó chịu.Cô không nắm rõ tâm tư của anh, đồng thời nó làm cô sợ hãi. Cô biết anh yêu cô, nhưng anh yêu quá bá đạo, quá nguy hiểm …“Đáng chết, anh chưa từng biến em thành món đồ chơi, cũng không có coi em là đối tượng để tiết dục!”. Mạc Dĩ Trạch nhỏ giọng gào thét, cảm thấy hối hận vì hành động buổi trưa của mình. Đều do mình quá xúc động! Bị sự ghen tỵ làm mờ mắt, lòng mới có thể nói ra những lời như vậy! “Anh nhận lỗi với em”.Nghe được anh nói xin lỗi, Âu Y Tuyết lúc này mới cảm thấy khổ sở giảm đi vài phần. Cô nhìn thấy anh mà đau lòng, trong lòng là một hồi rung động!“Anh yêu em”. Anh giống như tuyệt vọng chờ đợi thứ gì đó, khàn giọng nói. Bởi vì buổi trò chuyện kia, hành động vừa rồi làm cho anh không dám vọng tưởng, sợ mình hù sợ cô.Nghe được lời tỏ tình chân thành của anh, Âu Y Tuyết ngượng ngùng cười, nói: “Em cũng yêu anh …”. Nói xong, liền cảm giác mặt nóng hừng hực. Cô yêu người đàn ông này!Dưới ánh trời chiều, đưa lưng về phía bầu trời, anh đón lấy dung nhan thẹn thùng của cô, ôm lấy hai chân thon dài bên hông mình thật chặt, dục vọng kín đáo lại thêm lần nữa dâng trào kịch liệt. Anh vốn định buông cô ra, sau đó vọt đi tắm nước lạnh trước để hạ hoả, vậy mà ngay lúc đó, Âu Y Tuyết lại khẽ mở môi mỏng nói.“Nếu như anh muốn làm, vậy thì làm”. Âm thanh nhỏ khó có thể nghe thấy, nhưng thính giác của Mạc Dĩ Trạch lại luôn rất tốt nên vẫn nghe rõ lời của cô.Dứt lời, chỉ thấy thần sắc vui mừng toát lên trên gương mặt anh tuấn của anh: “Thật?”. Giọng như là sợ mình đã nghe lầm, anh lại hỏi một lần nữa. Lần này là lần đầu tiên cô chủ động, để cho anh càng thêm tăng cao.“Ừ”. Tấm mắt anh sáng quắc nhìn mỗi một tấc da tấc thịt trên người cô như muốn thiêu đốt, khiến cô ngượng ngùng. “Đến trên giường, ở đây sẽ có người nhìn thấy”.“Sẽ không”. Mạc Dĩ Trạch tươi cười tà mị, đem môi ghé vào bên tai cô thỏ thẻ: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta”. Nói xong, liền không kịp chờ đợi đưa tay vào váy đầm của cô thăm dò, không ngừng trêu chọc từ bắp chân của cô kéo lên trên, cho đến bắp đùi.“Tại sao . . . Ừ. .”. Âu Y Tuyết còn muốn hỏi, nhưng là bàn tay Mạc Dĩ Trạch đã sớm đến nơi tư mật của cô, ở chỗ nhạy cảm nhất vẽ vài vòng, ép sắc mặt cô ửng hồng, một chuỗi rên rỉ lại toát ra: “Ừ . . . A . . .”.“Vật nhỏ nhạy cảm . . .”. Mạc Dĩ Trạch tà ác nhìn Âu Y Tuyết bởi vì anh trêu đùa mà trên gò má xinh đẹp chứa biết bao biểu cảm, từ nơi tư mật của cô không ngừng hướng lên tới hông của cô, khàn khàn nói: “Hòn đảo này là quà sinh nhật anh tặng cho em…”.Nói xong, chưa được Âu Y Tuyết cho phép, liền hôn lên làn môi hồng sáng bóng của cô.Một tay ôm chặt lấy lưng cô, vì phòng ngừa cô rơi xuống lầu. Một tay còn lại không ngừng trêu chọc thân thể cô, nhóm lên ngọn lửa dục vọng . . . Mãi cho đến khi anh đã sờ soạng toàn thân cô hết một lần, sau đó một tay vén váy cô tới thắt lưng, thoát khỏi sự trói buộc trước ngực cô.Lần đầu tiên ở nơi nguy hiểm như thế làm chuyện thân mật, tự nhiên khiến hai người không ít kích động dào dạt. Mạc Dĩ Trạch thận trọng ôm sát cô, mà Âu Y Tuyết cũng đồng dạng ôm chặt lấy anh, hai người giống như con đỉa bình thường, không thể chia cắt.Nụ hôn của anh từ trán cô lan đến bộ ngực, trêu chọc kích tình cháy bùng. Đợi khi khúc dạo đầu đã gần hoàn thành, anh lúc này mới kéo từ đáy quần ra, sau đó kéo chiếc quần lót viền tơ của cô xuống, khàn khàn hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”.“Ừ” Âu Y Tuyết thẹn thùng, cắn môi gật đầu.Sau khi nhận được câu trả lời của cô, Mạc Dĩ Trạch lúc này sớm đã đem thứ vật cứng nóng bỏng kia tiến vào bên trong ấm áp của cô, không chút trở ngại liền vào sâu . . .“Ừ . . .” Một cỗ khoái cảm truyền ra từ trong cơ thể, khiến cô không khỏi phát ra vài tiếng kêu yêu kiều. Mặc dù hai người đã sớm hoan ái qua vô số lần, nhưng cảm giác lần này lại tuyệt vời không thể diễn tả hết.Cô yêu kiều giống như khích lệ anh, tròng mắt Mạc Dĩ Trạch loé lên tia sáng mị hoặc, bắt đầu chuyển động. Mỗi lần anh rút ra, cũng dùng gấp mấy lần hơi sức với tốc độ thẳng tiến, nhanh chóng nơi sâu nhất của u cốc . . .….Sao đêm hăng hái, vì mảnh xanh của biển cả mà ánh trăng phủ lên mình sắc bạc, càng chiếu rọi vào ngôi nhà màu trắng.Lúc này, ánh nến to bên cạnh hồ bơi phát sáng rạng rỡ, rượu đỏ còn chưa uống , thức ăn còn chưa động, mà bên hồ bơi đã hiện lên hai bóng dáng đang tắm ánh trăng cùng làn nước chảy róc rách hoà làm một.“Ừ . . . Ừ . . .”. Toàn thân Âu Y Tuyết trần trụi nằm dọc theo hồ bơi,bởi vì sau lưng ra sức chạy nước rút mà không ngừng rên rỉ.Hẳn là vì phen tỏ tình buổi chiều nọ, hoặc là do dục vọng của anh bị kiềm chế trong suốt hai tuần nay được dịp bộc phát. Tóm lại bắt đầu từ xế chiều anh đã không ngừng vui vẻ thế này, vì chuẩn bị bữa ăn tối nên mới nghỉ được hơn một tiếng thôi, nhớ lại bữa ăn tối dưới nến anh mừng rỡ ham muốn ở hồ bơi.Vô cùng bất đắc dĩ, cô chỉ có thể thay bikini cho anh, ai ngờ, ăn cơm vẫn chưa đến 2 phút thì thú tính của anh đã bộc phát, kéo cô xuống hồ bơi, mạnh mẽ…“Trạch, không…Ừ…Em không được …”. Bởi vì anh mãnh liệt ra vào, Âu Y Tuyết phát ra những tiếng cầu khẩn đứt quãng.Chỉ là Mạc Dĩ Trạch đã bị dục vọng che mắt làm sao có thể nghe thấy lời cô … hai tay không ngừng hung hăng vuốt ve bộ ngực đầy đặn của cô, tăng tốc độ không ngừng thẳng tiến.“Ừ … Không cần … Không cần …”. Thanh âm tuần tự dần dần cao, tiếng rên rỉ của cô càng tăng lên, Mạc Dĩ Trạch ở trong cơ thể của cô tận tình xuất ra mầm móng nóng bỏng của mình. Sau một hồi co rút, anh rút vật cứng ra, toàn thân Âu Y Tuyết nhức mỏi xụi lơ ở trên nền gạch men sứ lạnh lẽo.Mạc Dĩ Trạch thở hổn hển xoay lại thân thể của cô, để cho cô đối diện với anh.Một đầu như thác mực vì cuộc cuồng dã kích động vừa rồi mà trở nên xốc xếch rủ xuống trước ngực, hai tròng mắt ngấn nước, ham muốn còn chưa dứt, đôi gò má ửng hồng như anh đào, ngũ quan xinh xắn tựa Venus, trong làn nước lại giống như một nàng tiên cá. Bộ dáng động lòng người như thế, căn bản khiến khí huyết trái tim Mạc Dĩ Trạch ngẩn ra, cổ họng khô sáp.“Em…”. Nhờ ánh trăng, Âu Y Tuyết tinh tường nhìn thấy đôi con ngươi âm trầm của anh, trong bụng căng thẳng đang muốn thoát khỏi vòng vây của anh, vậy mà anh giống như sớm đã có dự liệu, cánh tay dài vòng qua ôm chặt lấy eo cô, một tay khác thuận thế cầm lấy ly rượu, đem rượu vang bên trong uống sạch một hơi.Thấy anh có hành động như vậy, một cỗ lo lắng từ đáy lòng chảy qua, cô ra sức muốn đẩy Mạc Dĩ Trạch ra, vậy mà chưa kịp động, một giây kế tiếp anh liền chạm lên môi mình, đang muốn mở miệng ngăn lại, vậy mà hắn lại đem rượu vang trong miệng rót vào cổ họng mình. Mà cô đang kinh ngạc ít giây, tay anh đã bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, để cho cô cầm lấy vật nóng bỏng của mình.Này –Môi bị khoá không thể nói chuyện, Âu Y Tuyết mở to hai mắt không dám tin. Mới vừa muốn cô, vậy mà bây giờ lại …“Cảm nhận được tình yêu của anh không?”. Mạc Dĩ Trạch cắn cánh môi của cô, khàn khàn nói.Mặt Âu Y Tuyết lại một lần nữa đỏ lên, cuối cũng cũng không có bất kỳ phản kháng nào, liền lần nữa bị anh chiếm đoạt..Tỉnh dậy, đã là mười giờ sáng –Mắt chát chát Âu Y Tuyết chống lên thân thể của mình, trong đầu đều là cuộc hoan ái đêm qua. Không chỉ muốn cô bao nhiêu lần, mà đến mười một giờ cô mới được ăn “bưa trưa” của mình. Trở lại phòng, anh lại dám để cho cô tự mình chào thua, học bộ dáng của anh muốn cô một lần nữa, anh mới chịu để cô nghỉ ngơi …Nghĩ đi nghĩ lại, mặt lại không khỏi nóng lên hừng hực. Suy nghĩ bay xa đến cả bóng dáng thon dài ngồi cạnh mình cũng không phát hiện.“Chào buổi sáng”.Âu Y Tuyết nghe vậy quay đầu, lại vừa lúc dán lên hai mảnh môi mỏng. Trong lòng cả kinh, lập tức liền cúi thấp đầu xuống.Mạc Dĩ Trạch mỉm cười nhìn cô gái mà anh đem lòng yêu, đưa bữa sáng mới làm xong đến trước mắt của cô: “Em nhất định đói bụng, ăn ít đồ trước đi”. Anh nhẹ giọng kêu, sợ cô không dám động còn cố ý thêm một câu: “Yên tâm, hôm nay sẽ không giống bộ dạng điên cuồng muốn em hôm qua”. Giống như là bởi vì cô gần như cuồng nhiệt, tinh thần hôm nay của anh đặc biệt tốt.Dứt lời, chỉ thấy sắc mặt Âu Y Tuyết càng thêm noãn đỏ.
Bình luận
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1