"Cô là phụ nữ thông minh". Tin tưởng hiểu ý tứ của anh. Mạc Dĩ Trạch nhàn nhạt thoáng nhìn Lisa bởi vì cử động của anh mà kinh hãi thần sắc, nói tiếp: "Cầm chi phiếu, từ nay về sau giới hạn của chúng ta liền vạch rõ rồi".Lisa kinh ngạc, đến giờ vẫn không tin anh sẽ đối đãi với mình như thế, trong nhất thời, cô lại một câu nói đều không thốt ra được. Đợi đến khi cô hoàn hồn, Mạc Dĩ Trạch đã sớm đẩy cô ra khỏi bắp đùi anh, cầm lấy bút ký tên trên bàn tiếp tục công việc còn lỡ dở của anh."Không!". Lisa sợ hãi kêu thất thanh, con ngươi xanh thẳm nổi lên tầng hơi nước: “Tại sao. . .". Cô không hiểu, rõ ràng hai người ăn ý với nhau nhu vậy, hơn nữa đã ở bên nhau lâu như vậy, anh sao có thể dễ dàng phủi sạch sẽ quan hệ giữa hai người như thế! Vì anh, cô nỗ lực hết sức làm tốt vai trò của bạn giường cũng như thư ký trong công việc; vì anh, cô không tiếc bán thân thể của mình giúp anh đạt được hợp đồng hợp tác. . . Cô đem tuổi thanh xuân của mình áp trên người của anh, hôm nay lại chỉ đổi lấy chi phiếu trắng, điều này làm sao cô có thể tiếp nhận!Mặc dù hai mắt nhìn chằm chằm tài liệu trong tay, nhưng tâm tư của anh lại hoàn toàn không đặt ở trên đó!Mày rậm anh tuấn của Mạc Dĩ Trạch nhíu chặt, trên gương mặt ngũ quan đẹp đẽ lịch thiệp có chút khó chịu: "Không vì cái gì cả". Anh hời hợt nói.Thật ra thì anh vốn có thể dùng sự thật là anh đã kết hôn để khuyên cô, nhưng mà anh cũng không có làm như vậy! Bởi vì anh hiểu lòng của Lisa, cũng hiểu nguyên nhân vì sao cô không ngại cực khổ ở lại bên cạnh anh."Ha". Nghe được trả lời nhẹ nhàng của anh, Lisa bỗng dưng cười nhạo một tiếng, trong mắt nước mắt suýt nữa rơi xuống."Nếu như không có chuyện gì nữa thì mau đi ra, tôi còn có việc bận rộn". Không muốn sẽ tiếp tục cùng cô bàn luận về cái chủ đề vô vị này, Mạc Dĩ Trạch ra lệnh đuổi khách.Lisa cắn cắn môi, cuối cùng dứt khoát xoay người rời đi. Chỉ là một giây trước khi bước ra khỏi cửa phòng làm việc, ở trong lòng cô hung hăng thề: Nếu nghĩ có thể dễ dàng như vậy đuổi cô, thì sai mười phần rồi! Lisa cô không phải đèn cạn dầu, quyết sẽ không bỏ qua như vậy!※Bởi vì một chút đối thoại buổi sáng với Âu Thiên, khiến cho lòng của Âu Y Tuyết thật lâu không thể yên bình lại. Buổi chiều, hẹn gặp Trần Di tại quán cà phê nơi cô ấy làm việc, bàn về chuyện bán hàng từ thiện ngày mai, nhưng bởi vì kẹt xe mà tới trễ gần một tiếng."Anh cứ quay về trước đi, tôi sẽ tự về”. Vội vã ôm Nhược Y xuống xe, Âu Y Tuyết liền nói với Minh Vũ đang ngồi trên ghế tài xế."Không sao, tôi sẽ ở đây đợi cô". Minh Vũ nở nụ cười không sao cả, cung kính trả lời."Không cần". Âu Y Tuyết cự tuyệt, khóe miệng nâng lên một chút cười áy náy: "Tôi sẽ bận đến rất muộn, đến lúc ấy tôi tự mình quay về là được rồi"."Cái này. . .". Minh Vũ còn muốn nói thêm, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Âu Y Tuyết, cũng chỉ có thể gật đầu một cái, coi như đã đáp ứng.Đợi sau khi xe của Minh Vũ rời đi, Âu Y Tuyết lúc này mới hít thật sâu thở ra một hơi, sau đó xoay người đi vào trong quán cà phê.. . . . .Vừa vào trong quán cà phê, một cỗ nồng nặc mùi cà phê liền xông vào mũi. Bày trí trang nhã, phục vụ chu đáo khiến cho trong quán cà phê đầy ắp người, không còn chỗ ngồi. Mỗi vị khách đều đang hưởng thụ sự tĩnh lặng khó có được vào buổi trưa, cho nên trong quán cà phê cũng không có quá nhiều tiếng chuyện trò."Tuyết, ở chỗ này". Trần Di liếc mắt liền thấy được Âu Y Tuyết vừa vào cửa.Âu Y Tuyết nghe tiếng nhìn lại, sau khi nhìn thấy Trần Di mặc đồng phục trắng, cũng lập tức cười đi đến."Xin lỗi, mình tới muộn". Âu Y Tuyết áy náy nói."Không có việc gì". Trần Di khoát khoát tay, nhường ra chỗ ngồi cho Âu Y Tuyết, cười nói tiếp: "Đây chính là lão sư mình tìm giúp bạn"."Cám ơn". Âu Y Tuyết theo tầm mắt của cô nhìn sang, sau khi nhìn thấy bóng dáng thanh tú nho nhã kia, trong nháy mắt nụ cười đọng lại ở khóe miệng.
Bình luận
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1