Âu Y Tuyết còn chưa hiều rõ, thím Trương đã kéo cô vào trong lòng bà, ôm cô thật chặt lại nói tiếp: “Cô chủ, cô có biết tôi lo lắng cho cô muốn chết không?”Hôm đó cô chỉ để lại cho tôi một tờ giấy hai ba câu rồi bỏ đi, trong lòng tôi luôn lo lắng cho cô cả ngày đứng ngồi không yên. Khi trời tối tôi lại lo cô ở bên ngoài không biết có gặp chuyện gì không, lo cô ăn uống thế nào, ngủ có đủ không? Cho nên suốt hai ngày hai đêm qua, tôi không ăn uống được gì, chỉ chờ cô quay về.Cũng may hiện tại cô không sao khỏe mạnh đứng trước mặt tôi, tôi cũng yên tâm, có điều….Ôm cô vào lòng, nhưng lại thấy trên người cô không có hơi ấm, ngược lại cả người lạnh ngắt. Trong lòng giật mình, thím Trương lập tức buông Âu Y Tuyết, nhìn cô.“Cô chủ, cô…” Lại nhìn Âu Y Tuyết từ trên xuống dưới một lượt, thím Trương mới thấy khuôn mặt Âu Y Tuyết trắng bệch, đôi mắt trong trẻo lại ươn ướt, lo lắng, dì vội khẩn trương hỏi: “Cô chủ, cô gặp chuyện gì? có chuyện gì vậy? Tại sao cô khóc?”Vừa dứt lời, nước mắt Âu Y Tuyết đã rơi xuống, không có dấu hiệu, cũng không có âm thanh chỉ lặng yên rơi xuống.Vậy mà Âu Y Tuyết cũng không trả lời thím Trương, chỉ là đôi mắt mở to nhìn bà, trong giọng nói thì nghẹn ngào: “Tại sao…. Lại đối xử tốt với con như vậy?” Đây là một vấn đề đã chôn sâu trong lòng cô, không thể nào hỏi được.Từ nhỏ đến lớn, từ trên xuống dưới. Không có một ai quan tâm cô như bà. Từ cuộc sống hàng ngày đến những chuyện vụn vặt, chỉ có cô tự lo ình. Mà khi cô bị mọi người hiều lầm, bị người khác làm nhục, bà vẫn luôn bên cô, yêu thương che chở cho cô.Khi ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về cô công chúa Âu Xảo Lệ, chỉ có thím Trương vẫn ở bên cô, một người chẳng ai quan tâm….Đây là đều cô luôn suy nghĩ, không hiểu vì sao………………“Đứa ngốc” Đối với câu hỏi của Âu Y Tuyết, thím Trương chỉ cười dịu dàng, sau đó lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, nói: “Bởi vì thím chỉ có con, dù con thế nào, thím vẫn sẽ bên cạnh con”Thím Trương đã gần sáu mươi tuổi rồi. Mặc dù theo năm tháng khiến trên mặt bà hằn nhiều dấu vết, trông thật khổ cực. Nhưng giờ phút này bà cười làm người ta có cảm giác ấm áp dễ chịu. Ánh mắt dịu dàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Âu Y Tuyết, nụ cười của thím Trương là vui mừng cùng với sầu lo.“Chỉ có con….” Âu Y Tuyết nhìn thím Trương, lặp lại hai chữ này, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Tại sao thím lại chỉ có con….” Trong lòng vì hai chữ này mà ngạc nhiên, Âu Y Tuyết càng thêm khó hiểu.“Bởi vì ta với con…” thím Trương vô tình muốn nói ra…. Lời đến cửa miệng lại thấy đôi mắt đau khổ của Âu Y Tuyết lại cố gắng không thể ra khỏi miệng. Bao nhiêu lời yêu thương muốn nói nhưng chỉ giải thích: “Không vì gì cả, bởi vì con vừa sinh ra. Thì thím liền thích con”Trong câu nói của bà vô cùng phức tạp, bà lại nhẹ nhàng nhắm đôi mắt của mình, tạm quên đi tất cả chuyện cũ.Nghe bà giải thích, Âu Y Tuyết chợt hiểu được: Tại sao mình có ý định trở về Âu gia, thì ra bởi vì có bà ở Âu gia, vẫn là thói quen có bà bên cạnh, cho nên theo trực giác mà quay về....Chỉ là. . .Cô có thím Trương, Trần Di có ai? Tiểu Tuyết có ai?Cô là người không may mắn. Một ý nghĩ trong đầu của Âu Y Tuyết nảy lên.Tiểu Tuyết vì cô mà phải chuyển trường, Trần Di vì cô mà mất đi công việc, cũng mất cả nhà. Đang lúc họ đau lòng muốn chết cô lại ở đây than cuộc đời mình bất công. Cô còn có người quan tâm yêu thương, có chỗ dựa, còn mọi người thì có ai đây.Nghĩ đến đấy, Âu Y Tuyết càng thêm quyết tâm lấy lại nhà cho Trần Di. Họ giúp cô nhiều như vậy, cô càng phải cố gắng giúp lại họ.Mở to đôi mắt, cô cảm kích nhìn thím Trương, sau đó bà còn chưa hiểu việc gì, cô đã rời khỏi lòng của bà: “Thím Trương, con có chút việc, con đi ra ngoài một lúc” Nói xong liền nghĩ chạy đi.“Cô chủ, cô có quay về không?” Thím Trương thấy cô quay đi, liền vội vàng hỏi.Nghe vậy, Âu Y Tuyết cũng không trả lời, cô chỉ thầm nghĩ một chút, lại cho thím Trương một nụ cười yên tâm: “Con sẽ chăm sóc thật tốt bản thân” Rồi đi※Ra khỏi Âu gia, Âu Y Tuyết xoay người chạy qua Mạc gia kế bên nhà. Quyết định cùng Mạc Dĩ Trạch thương lượng, vậy mà vừa đến Mạc gia đã thấy một bóng người màu đen, sắc mặt nghiêm trọng, Minh Vũ đang chuấn bị bước vào xe.Thấy thế, Âu Y Tuyết vội vàng kêu "Chờ một chút."Minh Vũ giống như nghe được tiếng của cô, sau đó quay người lại trông thấy Âu Y Tuyết, lập tức lại đi ra ngoài xe."Cô Âu" Minh Vũ lịch sự thăm hỏi, giọng nói lãnh đạm.Âu Y Tuyết chạy thật nhanh tới chỗ Minh Vũ, còn đang thở hổn hển, vội vã hỏi: « Hắn, có ở bên trong không ? »« Cô Âu chỉ cậu chủ ?» Minh Vũ suy nghĩ, cung kính hỏi, một bộ dạng khiêm tốn.Âu Y Tuyết chần chờ một chút, gật đầu.Minh Vũ vốn là muốn nói cho cô, cậu ấy ở trong. Minh Vũ muốn nói, nhưng khi nhìn thấy Mạc Dĩ Trạch ở trên kính phía sau cô, lại chậm rãi nói: “Cậu ấy đã rời khỏi nhà » Nói xong, còn quan sát Âu Y Tuyết một lúc.Khuôn mặt trái xoan, đường nét xinh xắn trông cô như một cô gái từ trong tranh bước ra, không tô son đánh phấn.Trên người cô có mùi hương nhàn nhạt, làm người ta sinh ra lòng yêu thương, chỉ là khuôn mặt cô quá trắng, không tốt.Đối với vấn đề lúc nãy, từ trong miệng người giúp việc, hắn nghe được việc cô đẩy Mạc phu nhân xuống lầu. Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là giật mình, mà là không tin. Đúng vậy, hắn không tin người yếu đuối nhát gan như cô lại dám đẩy người xuống lầu, mặc dù bọn họ chỉ mới gặp một hai lần.Âu Y Tuyết không đoán trước được Mạc Dĩ Trạch đã bỏ đi, mới có vài chục phút anh đã đi trước cô. Cho nên quyết tâm của cô trong phút chốc bị dập tắt."Vậy xin hỏi bây giờ hắn đang ở đâu? Tôi có chuyện muốn nói với hắn" Âu Y Tuyết không từ bỏ.Nghe lời của cô..., Minh Vũ yên lặng thở dài ở trong lòng, ngay sau đó do dự một lát, cuối cùng nói: “Trước khi đi cậu chủ để cho tôi chuyển cho cô một câu nói. . ."Âu Y Tuyết không rõ nhìn hắn, trong lòng kinh ngạc. Nhưng cũng không đợi cô mở miệng hỏi rõ, Minh Vũ cũng đã nói:"Cậu chủ nói, trừ khi cô đồng ý với yêu cầu thứ nhất, nếu không cũng không có gì để nói" Mặc dù rất không muốn nhìn đến khuôn mặt đau khổ của cô, nhưng lời cậu chủ giao phó hắn không thể không làm.Mặc dù hắn cũng không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng ý nghĩa trong lời nói cũng hiểu một ít! Không có thương lượng, chỉ có tiếp nhận. . . Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy cậu chủ lạnh lùng, càng không cần nói đến cô rồi!Nhẹ nhàng mở mắt, đôi mắt của Minh Vũ nhìn cô. Chỉ là nhìn đến khuôn mặt của Âu Y Tuyết, trong đôi mắt còn mang theo sự hoảng sợ.Anh đã biết cô sẽ chắc chắn đi tìm anh?Nghĩ lại những lời nói khó hiểu kia, Âu Y Tuyết càng chắc chắn hàm ý của anh. Nếu không phải sớm biết cô phải tìm anh, anh cũng không giao phó người khác chuyển cho cô một câu như vậy. Anh đã khẳng định cô chắc chắn sẽ đi tìm anh nguyên nhân không phải chỉ là việc nhà ở....Chẳng lẽ nói! Hai mắt Âu Y Tuyết bỗng dưng trợn to, trong lòng tràn ra lo lắng, sau đó ánh mắt đầy sự chất vấn nhìn Minh Vũ."Tất cả mọi việc đều là hắn làm?"
Bình luận
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1