chương 103/ 167

Đối mặt với một tiếng chất vấn mang theo run rẩy của Âu Y Tuyết, Minh Vũ bỗng dưng ngoảnh mặt đi, con ngươi đen nhánh thoáng qua một chút khác thường, sau đó, hắn lãnh đạm nói với Âu Y Tuyết: "Tôi còn có việc"

Dường như không muốn đối mặt với ánh mắt bi thương của cô, Minh Vũ nhanh chóng nói xong câu đó, liền xoay người muốn bước lên xe.

Cho dù hắn không trả lời vấn đề của cô, nhưng từ hành động của hắn, Âu Y Tuyết đã biết tất cả. Trong lòng mơ hồ đau đớn, vẻ mặt tinh xảo của cô không còn chút máu.

"Nói cho tôi biết, hắn đang ở đâu". Giọng nói mang theo sự lạnh lẽo và phẫn uất, làm không khí vốn đã không vui vẻ lắm càng tệ hơn. Thanh âm của cô không lớn không nhỏ, nhưng đủ để khiến Minh Vũ đang chuẩn bị bước lên xe nghe được.

Nghe vậy, Minh Vũ bỗng chốc sửng sốt, ngay sau đó quay đầu nhìn cô.

Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, khi nhìn thấy vẻ mặt của cô, khuôn mặt vô cảm có chút mềm lại, giọng nói tiêu điều lạnh lẽo của cô vẫn lượn lờ bên tai hắn.

Theo bản năng, hắn muốn nói gì đó, nhưng tiếng chuông cảnh báo vang lên trong lòng, hắn cứng rắn ép xuống. Vì vậy muôn ngàn lời nói, trong nháy mắt chuyển thành một câu.

"Xin lỗi, tôi không thể nói cho cô biết". Mặc dù giọng nói khẳng định, nhưng thái độ vẫn cung kính như cũ.

Nói xong, giống như không muốn tiếp tục đề tài này với cô, Minh Vũ không để cô kịp mở miệng, liền bước lên xe.

Mà Âu Y Tuyết vẫn không kịp phản ứng, đợi đến khi cô muốn kêu hắn lần nữa, mới nghe tiếng xe khởi động, ngay sau đó, xe Benz màu đen nghênh ngang rời khỏi ngay trước mắt mình.

Trước mắt hiện ra đám bé với khuôn mặt tươi cười, lòng Âu Y Tuyết căng thẳng, ngay sau đó liền đuổi theo. Cô chạy nhanh ra khỏi Mạc gia, không biết có phải Minh Vũ cố ý hay không, một giây kế tiếp liền tăng tốc độ, xe biến mất trong tầm mắt của cô.

Nhìn này xe Benz biến mất ở khúc quanh, lòng Âu Y Tuyết cực kỳ nặng nề!

Chỉ cần vừa nghĩ Trần Di vẫn còn đợi tin của cô tin, cô lại hận sự bất lực của mình!

Hiện tại, cô đã không bận tâm đến yêu cầu của Mạc Dĩ Trạch, chỉ cần có thể lấy nhà về, khiến bọn nhỏ có một nơi dựa vào, khiến chú Trần cùng Trần Di có một nơi để sống, dù cô phải đồng ý với yêu cầu của anh, cô cũng sẽ làm được. . .

Cô âm thầm phát ra lời thề, nhưng không phát hiện bên cạnh có người vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô.

Bình luận





Chi tiết truyện