chương 107/ 167

Đôi mắt hắn nhìn khuôn mặt vẫn luôn hờ hững của cô, trong lòng Bạch Tuấn Ngạn có cảm giác thật đau. Bỗng dưng nhớ tới một bóng dáng đã cất giữ rất sâu trong lòng, giờ thì nhận ra tính cách của hai người đều cứng đầu như nhau….

“Tại sao?” Lời nói dịu dàng, trong giọng nói của hắn mang theo sự lo lắng. Mặc dù đây mới là lần gặp mặt thứ hai của họ, nhưng hắn cảm thấy giữa hai người không có xa lạ, ngược lại cảm thấy vô cùng thân thiết.

Âu Y Tuyết quay đi, không nỡ nhìn hắn đau lòng. Nhưng cho dù không nhìn cô vẫn cảm nhận được sự lo lắng của hắn dành cho cô.

Hắn đang chờ đợi câu trả lời của cô!

Vậy mà một giây, hai giây, ba giây. . . Cô vẫn im lặng.

Trong lúc Bạch Tuấn Ngạn cảm thấy không thể tiếp tục vấn đề này, rất muốn đưa cô lên xe ra khỏi nơi này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.

"Bởi vì cô ấy đang đợi tôi!"

Đó là một giọng nói lạnh lùng. Cả ba người Âu Xảo Lệ, Âu Y Tuyết và Bạch Tuấn Ngạn cùng quay đầu lại, lúc này mới để ý thấy trước mặt họ không biết khi nào lại có thêm ba người.

Minh Vũ và An Đức Liệt đứng ở hai bên xe lăn, cây dù trong tay hai người đồng thời che cho người ở giữa tránh mưa rơi, Mạc Dĩ Trạch mặc một bộ đồ tây Armani, khuôn mặt lạnh lùng, cả người toát ra khí lạnh .

Đôi mắt đen như ngọc cẩm thạch lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Tuấn Ngạn đang nắm tay Âu Y Tuyết, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy khí thế lạnh lẽo, cằm khẽ nâng lên, dù đang ngồi trên xe lăn, cả người vẫn toát ra cảm giác kiêu ngạo.

"Buông cô ấy ra!" Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng lên tiếng.

Bạch Tuấn Ngạn không hiểu chuyện gì, có chút ngạc nhiên mở to mắt, còn chưa hiểu ra sao: “Anh là…” Người đàn ông này là ai? Trực giác cho hắn biết không nên dây vào loại người này. Ánh mắt không hiểu nhìn Âu Y Tuyết, lại thấy khuôn mặt cô sợ hãi, mắt mở to nhìn người đàn ông kia.

"Trạch" Vừa thấy được anh, Âu Xảo Lệ mừng rỡ muốn chạy tới.

Nghe tiếng Âu Xảo Lệ, Mạc Dĩ Trạch khó chịu cau mày, Minh Vũ hiểu ý bước lên trước ngăn lại Âu Xảo Lệ.

"Người này. . ." Bị Minh Vũ ngăn lại, nụ cười trên khuôn mặt Âu Xảo lệ cứng lại . Cô tức giận ngước nhìn Minh Vũ cao hơn cô cả một cái đầu, trong ánh mắt bốc lên lửa giận.

Cũng bởi vì một chữ của Âu Xảo Lệ, Bạch Tuấn Ngạn trong nhất thời biết được người đàn ông ngồi trên xe lăn là chồng chưa cưới của cô ta, tổng giám đốc tập đoàn Khải Tát Đế Quốc

Chỉ là hắn cũng không nghĩ người này lại còn trẻ như vậy….. Bạch Tuấn Ngạn nhìn Mạc Dĩ Trạch suy nghĩ một lúc, người đàn ông này thật khó hiểu…

“Đến đây” Thấy bộ dáng người kia không muốn buông tay Âu Y Tuyết, chân mày Mạc Dĩ Trạch chau lại. Đôi mắt chuyển từ trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông sang Âu Y Tuyết, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô, quát lên: “Đừng để cho tôi nói lần thứ ba, đến đây!”

Anh đột nhiên quát lên làm cho Bạch Tuấn Ngạn đang suy nghĩ quay về với thực tế, cảm nhận được sự tức giận của anh, thì Âu Y Tuyết đã bỏ tay ra.

"Xin lỗi" Âu Y Tuyết có chút khó xử nhìn Bạch Tuấn Ngạn, kế tiếp chạy nhanh đến trước mặt Mạc Dĩ Trạch.

Cảm giác mất mác trỗi lên, hắn cắn chặt môi nhìn bóng dáng chạy xa khỏi hắn, trong lòng tức giận. Bạch Tuấn Ngạn siết chặt bàn tay mình lại, các ngón tay trắng toát thể hiện sự tức giận trong lòng.

Nhưng cái gì hắn cũng không làm được, bởi vì hắn không thể, ngay trước mắt mọi người bị bỏ qua một bên.

Đôi mắt Mạc Dĩ Trạch nhìn Âu Y Tuyết đi đến trước mặt anh, chỉ là cô còn chưa đến gần liền bị hắn dùng sức kéo qua, để cho cô đứng bên cạnh anh.

“Thì ra cô không đồng ý làm tình nhân của tôi bởi vì cô đã sớm tìm được người đàn ông khác!” Tức giận đem lí trí của anh đánh mất, đối mặt với khuôn mặt không biểu tình của cô anh càng tàn nhẫn:“Quả nhiên là đồ đê tiện”

"Tôi. . ." Lời nói nhẫn tâm của anh đánh cô thẳng xuống địa ngục, nhưng cô biết mình không thể tranh cãi. Vì vậy Âu Y Tuyết nhẫn nhịn không nói lời nào.

Căm ghét, hận khuôn mặt tinh xảo này, khuôn mặt cô như thế trắng, không hồng hào. Trong lòng không khỏi thương cô. Chẳng qua khi anh nhìn thấy bóng người đứng ở đối diện, yêu thương trở nên lạnh lùng, vì vậy quát lên: “Đẩy tôi vào.”

Cả người Âu Y Tuyết ngớ ra, con ngươi trong suốt nhìn đôi mắt anh không hiểu đang suy nghĩ gì.

Cô vẫn đứng im, Mạc Dĩ Trạch lại nghĩ là cô ghét anh, tức giận trong lòng lại phát ra, anh không lịch sự nói: “Không muốn làm thì rời khỏi chỗ này” Thái độ vô cùng hung dữ.

"Tôi. . . Vâng" Không thể tiếp tục nghĩ ngợi, vừa nhìn đến đôi mắt lạnh lẽo của anh Âu Y Tuyết liền đi đến phía sau anh, cô nắm tay xe lăn, dùng lực đẩy, An Đức Liệt đứng bên cạnh muốn giúp một tay nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Dĩ Trạch ngăn lại.

"Đi vào"Anh nói.

"Vâng" Âu Y Tuyết cũng không kháng cự.

. . . . . . .

Khi bóng dáng Mạc Dĩ Trạch và Âu Y Tuyết biến mất sau cánh cửa, Bạch Tuấn Ngạn và Âu Xảo Lệ mới phản ứng.

Âu Xảo Lệ giận dữ không biết phải làm gì nhìn cánh cửa từ từ khép lại. Cô đứng tại chỗ dậm chân, không ngừng mắng Âu Y Tuyết, mà tâm tình Bạch Tuấn Ngạn cũng không tốt, hắn đứng yên tại chỗ, nhớ lại hình ảnh Âu Y Tuyết không thèm quan tâm đến hắn, thật lâu sau mới lên xe bỏ đi.

Bên trong biệt thự, nội thất hiện đại phong cách sang trọng quý phái nhưng không mất đi sự tao nhã.

Âu Y Tuyết nghe theo Mạc Dĩ Trạch, đẩy anh từ phòng khách đến trong thang máy, sau đó từ phòng làm việc đến phòng ngủ, lại nghe theo anh mở nước đầy bồn tắm.

Bên trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt, ấm áp. Từng dòng nước ấm đang từ từ trút xuống, phát ra tiếng vang “ào ào”.

Toàn thân cô ướt đẫm nước mưa đứng bên cạnh bồn tắm, chần chừ không biết làm sao. Đầu rũ thấp, tóc che khuôn mặt cô. Cô lấy tay bao quanh ngực mình, tránh hình ảnh quá táo bạo đang lộ ra, lại không biết, có người đã thấy hết từ lâu.

Đôi mắt sắc bén nhìn khuôn mắt tái nhợt của cô, Mạc Dĩ Trạch rốt cuộc lên tiếng: “Tranh thủ lúc tôi chưa đuổi cô, nói mục đích của cô” Mặc dù biết mục đích của cô là gì, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng cô nói.

Nghe vậy, Âu Y Tuyết ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn anh, vốn muốn trả lời nhưng lại không nói ra miệng được, vì vậy: “Tôi, tôi..... mong anh có thể trả nhà lại cho...” Thanh âm nhỏ đến không thể nghe thể hiện cô vô cùng bất lực.

"A" Ai ngờ Mạc Dĩ Trạch đối với lời của cô hoàn toàn coi thường, vẻ mặt đùa giỡn: "Mục đích của cô chỉ có vậy? Cô biết tôi nghĩ không phải việc này"

Từ công ty trở về nơi này, ở ngoài cửa đứng dưới mưa bốn tiếng, cuối cùng là mong anh giúp đỡ ? Cô cho là cô làm vậy sẽ làm anh cảm động ?

Đâu có chuyện dễ dàng thế ?

Âu Y Tuyết cố gắng nhẫn nhịn, không biết làm sao. Anh muốn đáp án, đương nhiên cô biết nhưng cô thật không thể nói ra khỏi miệng. Nhìn đôi mắt tối tăm của anh, cô cảm thấy anh thật tàn nhẫn, xa lạ.... nếu như không đồng ý yêu cầu của anh, anh nhất định sẽ làm .

Nghĩ đến đây, Âu Y Tuyết cố gắng chịu đựng nắm chặt tay, nhắm mắt.

“Tôi đồng ý.... đồng ý...” Lời nói đứt quãng, sắc mặt đỏ lên, đôi mắt xinh đẹp làm người ta say mê.

Nhìn sự thay đổi của cô, Mạc Dĩ Trạch chỉ thấy cổ họng khô nóng. Còn không đợi cô kịp phản ứng, anh vươn tay kéo cô ngồi trên đùi mình.

"A" Âu Y Tuyết vội vàng không kịp chuẩn bị, ngã vào trong ngực anh: " Xin . . Buông tôi ra" Cô có chút giãy giụa, sợ mình phản ứng quá mạnh làm anh tức giận.

Ai ngờ phản ứng của cô lại bị anh cho là giả vờ, vì vậy anh chậm rãi đến bên tai của cô, nhẹ nhàng nói: "Cô vừa rồi nói cái gì? Cô đồng ý cái gì?" Anh không tốt lướt trên tai của cô, mà toàn thân Âu Y Tuyết cũng run rẩy.

"Tôi. . ." Tựa vào trên ngực của anh, cảm thụ nhịp đập trong tim anh, Âu Y Tuyết chỉ cảm thấy gương mặt nóng lên, tất cả lời nói liền bị nén ở trong lòng.

Mạc Dĩ Trạch nhìn tất cả thái độ của cô, nhưng anh cũng không vì vậy sẽ buông tay của mình, ngược lại càng thêm quá đáng , vuốt ve cả người cô. Khi mắt anh nhìn qua chiếc áo gần như trong suốt của cô, lửa nóng lập tức đốt lên trong mắt.

Âu Y Tuyết nằm nghiêng trên người Mạc Dĩ Trạch, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trên ngực anh, tư thế hai người vô cùng ám muội.

Bị hành động của anh làm sợ, Âu Y Tuyết lại không thể phản kháng, cô chỉ có thể nhẫn nhịn im lặng, không dám lên tiếng. Dù sao chuyện thế này cô sớm cũng phải đối mặt, trước khi bước vào đây cô đã chuẩn bị tinh thần, nhưng không nghĩ nhanh như vậy……

“Đồng ý làm tình nhân của tôi? Cô nghĩ sao, trả lời?” Nụ cười lạnh lẽo không có ôn nhu, hai mắt lạnh lùng nhìn thân thể xinh đẹp của cô, bàn tay vuốt ve vòng ngực rất tròn của cô. Anh không chút thương tiếc dày xéo, lửa dục càng lớn.

“Đúng…… tôi đồng ý anh…..” Âu Y Tuyết hiểu rõ mình không thể phản kháng, hạ quyết tâm, nghe theo anh.

Vốn nghĩ rằng sau khi Mạc Dĩ Trạch nghe câu trả lời sẽ buông tha cô, thế nhưng anh lại cười, một nụ cười kì lạ lạnh lùng. Âu Y Tuyết chưa hiểu ra sao đã bị Mạc Dĩ Trạch đẩy tới trước.

Âu Y Tuyết chỉ cảm thấy lưng trống rỗng, tiếp theo đã rơi vào bồn tắm.

“Khụ khụ” Bởi vì không có chuẩn bị, cho nên uống vào mấy ngụm nước, ho sặc sụa. Thân thể ở trong nước, cô kinh ngạc ngước nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, không biết làm sao.

Từ trên nhìn xuống Âu Y Tuyết trong bồn tắm, giờ phút này trông anh giống như ác quỷ, nụ cười lạnh thấu lòng người.

“Tôi thay đổi ý định!” Âm thanh trầm thấp quyến rũ

Âu Y Tuyết không hiểu, lông mày chau lại, chờ đợi câu kế tiếp của anh.

Giống như nhận ra sự luống cuống của cô. Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng nhìn cô, từng chữ bén nhọn tàn nhẫn: “Loại người bẩn thỉu như cô căn bản không xứng bước lên giường của tôi. So với công cụ làm ấm giường cô càng thích hợp làm một loại khác hơn” Cuối cùng anh mới nói ra quan điểm của mình.

Nghe vậy, lông mày của Âu Y Tuyết giãn ra, cô kinh ngạc nhìn anh, lời nói tàn nhẫn khiến trong lòng cô sợ hãi nhưng cô chỉ có thể gật đầu. Dù anh muốn thế nào, cô chỉ có thể đồng ý.

Chỉ là cô không ngờ lời nói kế tiếp của anh.

“Làm người giúp việc cho tôi bảy ngày, sau bảy ngày đi đến sở cảnh sát tự thú” Trước mắt hiện ra cảnh mẹ của anh ngã trong vũng máu, Mạc Dĩ Trạch trầm giọng nói. Anh sẽ không buông tha cô dễ dàng như vậy, cô phải vì việc của mình làm mà trả giá thật lớn. Trong lòng thầm nghĩ, nhưng anh vẫn không ngừng chăm chú nhìn cô.

Chờ trong ánh mắt cô một chút hoảng hốt, muốn nghe cô cầu xin, nhưng cô chỉ mở to mắt nhìn anh, rồi chậm rãi nói.

“Không phải tôi đẩy bà ấy” Giọng nói không lớn nhưng đủ để người khác hiểu ý của cô.

Nhưng dù cho như vậy, Mạc Dĩ Trạch cũng không quan tâm. Anh khinh thường cô, lời nói lạnh lùng: “Nếu cô muốn họ ra đường ở, cứ tiếp tục nói dối”

Một câu nói ra, những lời muốn nói của cô hoàn toàn bị đè bẹp.

“Hừ” Mạc Dĩ Trạch không muốn nói tiếp, đem xe lăn xoay qua, đưa lưng về phía cô, phân phó: “Đem mùi của đàn ông khác trên người cô rửa sạch, tôi không hy vọng người làm của tôi bẩn thỉu xấu xí không chịu được” Lời nói càng tàn nhẫn, anh đánh cô thương tích khắp người.

Chỉ cần vừa nghĩ đến cô phản bội mình, cô biến anh thành kẻ tàn phế ra sao, anh liền hận không trả thù chết cô.

"Vâng" Âu Y Tuyết trả lời, nhìn bóng lưng của anh rời đi, cô không nhịn được gọi anh dừng lại: "Xin hỏi. . ."

Nghe được cô gọi, Mạc Dĩ Trạch đem xe lăn dừng lại: "Có cái gì thì hỏi rõ ràng" Khi nói chuyện anh cũng không có nhìn Âu Y Tuyết, nhưng giọng nói gậy sự đủ để cho người khác hiểu anh lúc này rất khó chịu.

"Tôi. . ." Nghe giọng nói của anh không bình tĩnh, Âu Y Tuyết trầm mặc một chút, nhưng vẫn hỏi: "Tôi đã đồng ý yêu cầu của anh, khi nào anh sẽ đem nhà trả lại cho họ" Trước khi cô trở thành người làm của anh, cô phải biết rõ.

Vốn chỉ là một câu nói vô tình, đến trong tai Mạc Dĩ Trạch lại cảm thấy cực kỳ khó nghe!

Anh không ngừng cười tự giễu, trên khuôn mặt chỉ có lạnh lẽo, nhìn một cái cũng khiến người khác giận sôi gan: “Nhớ, cô chỉ là người giúp việc mà thôi. Mà người hầu thì không có tư cách nói điều kiện”

Một câu như vậy, lòng của Âu Y Tuyết trở nên lạnh lẽo.

Cô còn chưa kịp hỏi, Mạc Dĩ Trạch đã rời đi...

Nhìn bóng dáng biến mất ở cửa nhà tắm, Âu y Tuyết cảm giác mình thật vô dụng. Cô dựa người vào bồn tắm, cuộn lại thành một đoàn, nước mắt nén nãy giờ mới chảy ra.

Cô thật khó chịu, rất muốn khóc, cô không phải là tiên, cô cũng có lòng tự trọng......

Bình luận





Chi tiết truyện