chương 142/ 167

Gió nhẹ thổi qua tóc mai, cảm thấy có chút ngứa. Đưa tay tùy ý nắm một vài sợi tóc, trong mắt Âu Y Tuyết cói chút cay cay.

Anh thích tóc cô, cho nên bắt cô không được cắt đi. Mà cô cũng chỉ nghĩ anh thật vô lý cũng không so đo. Cho nên cứ để thế giờ đã đến ngang hông.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lúc vô tình suy nghĩ của cô đã bay xa. Đợi đến khi cô chợt tỉnh, cô mới biết trong lúc lơ là cô lại nhớ đến anh.

“Mình đang nghĩ gì?”. Cô âm thầm khuyên nhủ bản thân, cảm thấy kinh ngạc với suy nghĩ của mình. Cô lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa, nhưng trước mắt lại nhớ đến tin tức anh sắp kết hôn, lòng cô đau đau, trong mắt có cảm giác ướt.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, trái tim cô lại đệp theo hành động của anh… Chuyện gì đang xảy ra với cô?

Cô đang lẩn quẩn trong suy nghĩ của bản thân, thì có tiếng gọi từ nơi gần đó vang lên.

"Là Âu Y Tuyết sao?". Đó là một giọng nói mang chút kinh ngạc.

Âu Y Tuyết ngưng suy nghĩ, theo tiếng nhìn sang, ngay tại lúc đó ánh mắt của cô lại dừng lại, đầu óc lập tức một mảnh trống không.

Tiểu Tiểu sau khi lấy cho Âu Y Tuyết một ly sữa tươi, liền yên lặng đứng một bên. Ánh mắt của cô có chút không hiểu nhìn Âu Y Tuyết, phát hiện sắc mặt của cô cũng không tốt.

Trong không khí, có mùi thơm nhàn nhạt của sữa, cũng có hương vị mát mẻ của cỏ xanh. Chỉ là có cảm giác gì đó không thoải mái lắm.

Ức chế không được sự kinh ngạc trong lòng, ánh mắt Lục Bình khiếp sợ nhìn cái bụng đã hơi cao của Âu Y Tuyết, cô khó nói ra lời, một lúc sau mới hỏi: “Bác còn tưởng mắt bác có vấn đề rồi, không nghĩ tới thật sự là con”.

“Vâng”. Bị ánh mắt của bác ấy nhìn chăm chú cả người cô không được tự nhiên nhưng chỉ có thể nén ở trong lòng.

Có lẽ ý thức được bản thân lộ liễu quá, Lục Bình mới từ từ dới tầm mắt, xấu hổ nói: “Nói vậy bây giờ con ở đây sao?”. Khi mới bước vào đây, bà còn cho là bản thân đi nhầm nhà, cho đến khi có người nói với bà đây đúng là nhà con trai bà.

Âu Y Tuyết đang định trả lời, nhưng nhìn đến ánh mắt thân thiện của bà, không thể nói gì được chỉ có thể gật đầu.

Nhìn thấy đáp án của cô Lục Bình thật khiếp sợ, bà theo bản năng nhìn Âu Y Tuyết đang vuốt cái bụng hơi cao, chỉ cảm thấy trong cổ họng như có cục đá mắc kẹt: “Vậy đứa bé trong bụng con….. là Trạch..?”. Mặc dù đã khẳng định 89% nhưng bà vẫn không tin được.

Vừa nói xong liền thấy sắc mặt Âu Y Tuyết thay đổi, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút đau buồn.

Thấy cô không muốn nói, trong lòng Lục Bình như đã có đáp án.

Mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng bà vẫn rất vui mừng vì đột nhiên có cháu, cảm giác vui vẻ tràn đầy trong lòng, nụ cười rực rỡ.

“Không nghĩ tới Dĩ Trạch lại hành sự nhanh như vậy, đều sắp làm cha rồi”. Nghĩ đến việc mấy ngày trước vẫn còn tranh cãi vì việc đi xem mắt, không nghĩ tới bây giờ….

Đột nhiên nụ cười của bà cứng lại, giống như chợt nhớ đến cái gì, vẻ mặt có chút khó nói nên lời nhìn Âu Y Tuyết, lại thấy sự đau khổ trong mắt cô, trong lòng không biết làm sao.

“Con, con biết tin Dĩ Trạch sắp kết hôn?”. Cô bé này và Dĩ Trạch ở chung một chỗ không thể không biết nó sắp kết hôn với Bùi tiểu thư.

Quả nhiên như dự đoán, Lục Bình vừa nói ra, sắc mặt Âu Y Tuyết càng thêm khó coi.

Không muốn nói tiếp vấn đề này, Lục Bình hỏi: “Vậy con tính…. Thế nào?”. Bà cũng là phụ nữ, cũng hiểu nổi khổ sở của cô. Nhưng dù thế nào cũng phải đối mặt vấn đề, bà chỉ có thể quyết tâm dứt khoát.

Giống như đã sớm dự định bà sẽ hỏi như vậy, Âu Y Tuyết không chút do dự trả lời: “Sau khi sinh xong đứa bé con sẽ đi khỏi đây, cho nên người không phải lo lắng con sẽ phá hư hôn lễ của anh ta”. Cô tự hiểu rõ bản thân.

Vốn tưởng rằng sau khi nghe câu trả lời của cô Lục bình sẽ vui mừng, nhưng chỉ thấy bà ấy trừng con mắt thật lớn.

“Con rời đi?”. Nếu không phải thất quyết tâm của cô. Lục Bình còn tưởng mình nghe lầm: “Những việc này là ý con hay của Trạch?”.

Nghe vậy, Âu Y Tuyết chỉ cúi đầu không trả lời.

Thấy cô không lên tiếng, sắc mặt Lục Bình trở nên khó coi: “Dĩ Trạch thật ra đang làm gì?”. Nó làm con gái người ta có thai, rồi lại đi kết hôn với người khác! “Thật là quá đáng!”. Lục Bình không nghĩ gì đã nói ra.

Bà nhìn Âu Y Tuyết một lúc, sau đó đứng lên nói với Tiểu Tiểu vẫn im lặng đang đứng bên cạnh nói: “Cô đi thu xếp đồ đạc của tiểu thư, con đi theo bác”. Nói xong lại nói với Âu Y Tuyết.

Âu Y Tuyết sửng sốt, nhìn cô không hiểu: "Đi đâu?".

Lục Bình đang suy nghĩ không trả lời cô. . .

Ở công ty công việc bận rộn đem hết chuyện tức giận trong lòng đè xuống cũng làm bản thân quên đi, nhưng dù thế nào cũng không quên được, những lời nói đó cứ vang vọng bên tai, nhắc nhở quyết tâm của cô. Vì vậy, anh chỉ có thể bỏ công việc qua một bên đi về phía quầy rượu, ngẩn ra cả buổi chiều.

Chín giờ đêm, cả người nồng nặc mùi rượu trở về nhà. Bước chân siêu vẹo, đẩy ra Minh Vũ, nghiêng ngã lảo đảo đi lên lầu. Cúi đầu nhìn thấy hai chân lành lặn, cảm giác khổ sở lại tràn ra trong lòng.

Cô có từng biết, khi anh quyết tâm giải phẫu chính là vì muốn cô và đứa con sau này của họ có cuộc sống tốt đẹp. Muốn cho đứa nhỏ một người cha bình thường một gia đình hạnh phúc. Nhưng không nghĩ tới một tháng sau khi đứa bé ra đời tất cả viễn cảnh của tương lai đều tan thành mây khói.

Anh cho là dù cô không có chút tình cảm nào với anh nhưng vì đứa con cô sẽ ở lại, nhưng ước muốn rời đi của cô thật quyết liệt. Chỉ cần nghĩ tới một ngày kia không còn được thấy cô bên cạnh anh cảm thấy tim đau nhói, cả người hoàn toàn thay đổi.

Phải làm sao? Phải làm cách nào giữ cô lại ngay cả đứa con cũng không thể khiến cô ở lại, anh phải làm sao đây…

Nghĩ tới đây, anh cảm thấy vô cùng chật vật, chật vật không thể tả…

Trong đôi mắt ngăm đen thoáng qua sự mất mát, tim đau không thở nổi. Suy nghĩ thật lâu vẫn không biết làm sao.

Có lẽ phải gặp cô bàn lại mới có cách giải quyết tốt nhất..

Hạ quyết tâm, anh hít sâu một hơi, sau đó đi lên lầu. Cho đến khi đến phòng cô, anh lại cảm giác không dễ nói như vậy…..

Bình luận





Chi tiết truyện