chương 89/ 167

Bầu trời trong xanh, không có chút mây. Từng tia nắng mặt trời xuyên qua vách lá chiếu vào người cô, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô càng toát ra sự dịu dàng. Trong không khí nóng bức như mọi ngày, hai người cũng không có chút tiếng than vãn nào.

Âu Y Tuyết và Trần Di phát tờ rơi cho nhiều người đi qua đi lại trước cửa hàng búp bê, trên mặt hai người đều hờ hững, nhưng so sánh với sự hờ hững của Trần Di, sự hờ hững của Âu Y Tuyết còn có thêm sự buồn khổ. Cô cúi thấp đầu lẳng lặng đi từng bước một, trong đôi mắt xinh đẹp không chút ánh sáng.

Suy nghĩ không biết trôi dạt đi đâu, cho tới khi sắc mặt Trần Di hốt hoảng nhìn cô.

"Kéttttt ——" Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng thắng xe. Vẻ mặt Trần Di không để ý chuyển thành sợ hãi, đôi mắt cô nhìn bóng dáng đang đứng cách chiếc limousine màu đen không xa, cả người nhất thời đứng tại chỗ.

"Tuyết. . . Tuyết. . ." Trong giọng nói phát run, Trần Di đứng lại sợ hãi kêu.

Vậy mà Âu Y Tuyết vẫn như cũ ở trong suy nghĩ của chính mình, cô cúi thấp đầu đi con đường của mình đối với tiếng gọi của Trần Di chỉ thờ ơ.

Thấy bước chân của cô không có chút ý muốn dừng lại, trong lòng Trần Di quýnh lên liền chạy lên trước kéo cô lại.

"Tuyết!" Trần Di nắm Âu Y Tuyết đối diện chính mình, hai tay bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô sau đó đè thấp giọng gọi cô tỉnh lại: “Bạn mau phục hồi tinh thần lại!"

Âu Y Tuyết đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình bỗng dưng cảm thấy trên tay đau đau, ngay sau đó cô giật mình ngẩng đầu nhìn Trần Di, thấy trong mắt trần Di đỏ lên, suy nghĩ bay xa mới bị kéo trở lại.

"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Cô không hiểu nhìn Trần Di, hiển nhiên không có chú ý đến người đứng cách đó không xa luôn khiến cô sợ gặp lại.

Thấy cô phục hồi tinh thần lại, Trần Di lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô cũng không có bởi vì thấy Âu Y Tuyết tỉnh lại mà yên tâm, ngược lại thái độ càng thêm kì lạ kéo lại Âu Y Tuyết, tiếp theo nói nhỏ bên tai cô: “Bây giờ cái gì bạn cũng không hỏi, cái gì cũng không nghĩ. Bạn mau xoay người lại sau đó chạy về nhà"

Trần Di liên tiếp nói những lời khiến Âu Y Tuyết nghe không hiểu, hơn nữa không có để Âu Y Tuyết hiểu cái gì liền xoay người cô lại, đẩy cô đi.

"Tại sao?" Âu Y Tuyết không hiểu, một đôi mắt linh động như chìm trong sương mù.

"Không hỏi, bạn đi nhanh một chút" Trần Di vừa lo lắng nhìn Âu Y Tuyết, vừa liếc về bóng dáng cách đó không xa đang đưa lưng về phía các cô, ở trong lòng cảm thấy may mắn hắn không có đối mặt cô, lại vẫn không quên thúc giục Âu Y Tuyết nhanh nhanh đi: “Bạn đi nhanh một chút, hôm nay mình sẽ giúp bạn xin phép với ông chủ"

Trần Di không nói rõ lí do, vẻ mặt Âu Y Tuyết không hiểu, ngay sau đó cô giống như là hiểu cái gì mỉm cười nói tiếp: “Mình không sao, bạn không phải lo lắng ình" Nghĩ là cô lo lắng cho sức khỏe của mình, nên Âu Y Tuyết trả lời như vậy.

Sau khi nghe câu trả lời của cô, khuôn mặt Trần Di càng khẩn trương. Cô cắn môi muốn nói cô không phải như vậy, nhưng nghĩ tới Âu Y Tuyết sau khi nhìn thấy hắn nhất định sẽ hoảng sợ, cho nên cô vẫn là ngậm miệng không nói.

Cô nhất thời trầm mặc làm cho Âu Y Tuyết càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình lo ình nên muốn mình về nghỉ ngơi. Vì vậy Âu Y Tuyết chậm rãi tới bên cạnh cô, trấn an nói: “Sức khỏe của mình thật không có việc gì, ngày hôm qua bởi vì xảy ra chút chuyện cho nên mới. . . Tóm lại, chúng ta làm nhanh lên, nếu không ông chủ sẽ tức giận" Nói xong một tay vòng qua tay cánh tay Trần Di, đi về phía trước.

Thấy động tác của cô, Trần Di vội vàng muốn ngăn cô lại.

Tuy nhiên vì trời đã tối, đôi mắt trong suốt của Âu Y Tuyết không tự chủ nhìn qua bóng dáng đứng cách đó không xa, người này cũng trùng hợp xoay người lại.

Bốn mắt nhìn nhau, khi hình ảnh hai người hiện lên trong mắt nhau, hai người lập tức giật mình!

Khuôn mặt lạnh lùng như điêu khắc hợp với mắt to mày rậm, một đầu tóc ngắn gọn gàng làm hắn càng lộ vẻ làm người ta khó có thể đến gần. Một thân đồ tây màu đen quen thuộc giống với hình ảnh trong trí nhớ, làm Âu Y Tuyết hoảng sợ, lập tức quay người lại bước chân lảo đảo, nếu không phải Trần Di tay mắt lanh lẹ vịn cô, cô đã ngã trên đất.

"Tuyết. . . bạn không sao chứ. . ." Nhìn cô sau khi thấy anh trong nháy mắt khuôn mặt trở nên tái nhợt, Trần Di áy náy hỏi. Nếu như không phải bởi vì cô không tìm được lý do thích hợp để cho bạn ấy trở về, hắn cũng sẽ không thấy bạn ấy, như vậy sẽ không như bây giờ. . .

Mặc dù không biết quan hệ của Âu Y Tuyết cùng người đàn ông kia thế nào, nhưng chỉ từ bộ dáng Âu Y Tuyết hôm qua tránh hắn cô liền hiểu, quan hệ giữa bọn họ tuyệt đối không bình thường. . .

Quả nhiên, giống như bây giờ khuôn mặt Âu Y Tuyết thì trắng xanh, mới vừa mỉm cười được một chút thì bây giờ sợ hãi, cô cắn chặt môi của mình, trong lòng giống như sóng to gió lớn tuôn ra không ngừng.

Là hắn. Trời. . . tại sao hắn ở chỗ này. . .

Âu Y Tuyết gắt gao mím chặt đôi môi, cảm thấy chân bủn rủn cả người muốn té xuống.

Vẻ mặt âm u này, cả người tỏa ra lạnh lẽo, cho dù đứng xa, cô đều có thể cảm nhận được hắn! Hình ảnh xấu hổ đêm đó lại đang ở trong đầu của cô không ngừng hiện lên, làm cô khó thở.

"Mình. . . mình hơi mệt, mình muốn về. . ." Âu Y Tuyết kinh ngạc nhìn hắn đứng ở đó, cô quay đầu cố gắng bình tĩnh nói với Trần Di.

"Mình biết" Trần Di biết suy nghĩ của cô, dùng ánh mắt dỗ dành cô ấy, ngay sau đó liền buông cô ra: “Chăm sóc mình thật tốt"

"Ừ" Âu Y Tuyết không chút để ý, ngay sau đó liền xoay người muốn trốn đi. . . . . .

Bình luận





Chi tiết truyện