chương 27/ 167

"Một tháng qua cậu đi đâu? Làm những gì? Tại sao không tìm mình? Còn có. . . Cậu có có biết cậu không tới mình thật sự siêu cấp lo lắng cho cậu!" Một câu cuối cùng, Tiểu Tuyết cơ hồ không kèm chế được, hô lên.

Thiệt là!

Ngày thứ nhất cô ấy không tới, cô cho là cô ấy ngã bệnh; ngày thứ hai không có tới, cô cho là còn chưa hết bệnh; ngày thứ ba không có tới, cô cho là cô ấy đã xảy ra chuyện; tìm hết bạn học hỏi thăm, mới biết, mình trừ biết tên, hứng thú, sở thích của cô ấy, thì không hề biết về thân thế của cô ấy. Cho đến ngày thứ tư, cô rốt cuộc biết cô ấy xảy ra chuyện gì. . . .

"Mình ở nhà." Nghe ra được Tiểu Tuyết quan tâm mình, trong mắt Âu Y Tuyết dần dần dịu dàng.

"Mình dĩ nhiên biết cậu ở nhà!" Tiểu Tuyết trợn mắt một cái, tiếp đó đôi tay bắt lấy tay Âu Y Tuyết, trịnh trọng hỏi: "Nói ình biết, trong một tháng này cậu xảy ra chuyện gì?"

Nhìn vào con ngươi đầy ân cần của Tiểu Tuyết, Âu Y Tuyết liền cảm thấy áy náy thật sâu, nhưng vẫn giấu ý nghĩ vào trong lòng.

Biết cá tính dù đánh chết cũng không chịu nói của cô, Tiểu Tuyết chỉ có thể bỏ qua.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình từ trong túi, tiếp đó nhấn mấy cái, liền đặt điện thoại di động trong lòng bàn tay Âu Y Tuyết, nói: "Cậu tự xem đi."

Âu Y Tuyết không rõ cúi đầu, nhìn về điện thoại nắm trong tay bàn tay.

Vừa mới thấy, hình ảnh trên màn ảnh liền khiến mặt cô đỏ lên.

Đó là một tấm hình, trong tấm hình cô thống khổ té xuống đất, áo đầm tuột đến thắt lưng, lộ ra vóc người hoàn mỹ của cô.

"Tấm hình này ở ngày thứ tư cậu vắng mặt đã bị người ta đưa lên web trường". Cảm nhận được biến hóa của cô, Tiểu Tuyết lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Âu Y Tuyết, nói tiếp: "Tất cả mọi người nói cậu đoạt bạn trai của người khác ở trong bữa tiệc nên bị bạn gái của người kia đánh, cậu nói ình biết việc này không phải thật đi!"

Từ hơn một năm chung đụng tới nay, Tiểu Tuyết mặc dù biết rõ tính tình không rành việc đời của cô, nhưng người luôn có thời điểm hồ đồ, cô chỉ sợ. . . . . .

"Cậu tin không?" Đối mặt chất vấn của cô, Âu Y Tuyết dần dần thu hồi khiếp sợ của mình, trả lại điện thoại di động cho Tiểu Tuyết.

"Mình. . ." Tiểu Tuyết bị hỏi khó rồi.

"Nếu như cậu thật sự tin tưởng mình, cậu cũng sẽ không hỏi như thế." Trong giọng nói có chút tự giễu, quanh năm suốt tháng găp chuyện, khiến cô có thể khống chế tâm tình của mình rất tốt. Cho nên một giây trước mặc dù cô cười, một giây kế tiếp ngươi vĩnh viễn không biết cô ấy sẽ như thế nào.

Rút tay của mình ra từ trong tay Tiểu Tuyết, Âu Y Tuyết quay đầu, ngó ra ngoài cửa sổ không nói nữa.

Sự trầm mặc giữa hai người vẫn kéo dài suốt đường đi.

Tất cả học sinh theo thứ tự xuống xe buýt, bận rộn đi thăm địa phương bọn họ sắp vào ở.

Cách đó không xa, mấy chiếc xe hơi hào nhoáng chạy nhanh tới.

Xe nối xe nhìn không thấy đuôi, học sinh Phổ Cao mở to hai mắt nhìn.

Lại thấy những xe hơi kia đỗ cách họ không xa, sau đó từ trên xe, từng thiếu niên thiếu nữ cùng tuổi quang vinh chói lọi, ăn mặc cực kỳ động lòng người bước xuống.

Khi chiếc BMW thứ nhất, chiếc Benz thứ hai, chiếc Cadillac thứ ba dừng lại, trong đám học sinh Phổ Cao, rốt cuộc phát ra tiếng than.

"Trời! Là học sinhY Tư Lai Đốn!" Không biết người nào hô một tiếng, học sinh bắt đầu kích động, hét chói tai.

Mà Âu Y Tuyết đứng bên ngoài đám người, nghe cái tên quen thuộc này liền theo bản năng muốn trốn ra phía sau.

Ai ngờ, một chiếc Ferrari quen thuộc chạy nhanh đến trước mặt cô, mà khi nó dừng lại, nhìn thấy người từ trong cửa đi ra, thân thể Âu Y Tuyết lập tức cứng đờ.

"Muốn đi đâu?"

Bình luận





Chi tiết truyện