chương 108/ 167

Âu Y Tuyết co rúc thân thể trong bồn tắm, mặc cho vô số dòng nước thấm vào da thịt cô. Ánh mắt trống rỗng nhìn một nơi nào đó, trong lòng đau khổ mất mác.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, không biết ngồi thế này đã bao lâu. Cho đến khi một cô gái khoảng hai mươi tuổi cầm một bộ quần áo sạch sẽ đứng trước mặt cô, cô mới biết tất cả đã không thể thay đổi.

Thay xong quần áo người giúp việc, cô bước vào một căn phòng nhỏ, người kia mới nói “Nghỉ sớm một chút” rồi đi.

Nhìn căn phòng bày trí đơn giản, phòng ngủ thanh lịch sạch sẽ, cô âm thầm quyết định: Dù có ra sao cô vẫn sẽ chấp nhận.

. . . . . . tất cả yêu cầu của anh

Qua một giờ sau, cơn mỏi mệt ùa đến, rốt cuộc buông xuống phòng bị ngã xuống ngủ.

Hôm sau ——

Trời mới vừa tờ mờ sáng, khoảng năm giờ. Trải qua cả đêm mưa, toàn bộ khung cảnh tươi mát. Màu xanh cây cỏ , nụ hoa khoe sắc, trong không khí cực kỳ mát mẻ, làm người ta cảm nhận sự nhẹ nhàng khoan khoái tăng thêm sức sống.

Một căn phòng nhỏ ở phía nam căn biệt thự, trong phòng __________

“Thức dậy” Một âm thanh to lớn vang lên, vốn là không khí yên tĩnh bỗng chốc náo loạn.

Vốn còn đang ngủ mê khi Âu Y Tuyết nghe tiếng liền mở mắt ra. Cặp mắt mơ hồ nhìn hoàn cảnh chung quanh, sửng sốt một lúc mới nhớ chuyện lúc tối qua.

“Nếu tỉnh dậy rồi thì nhanh thay quần áo rồi đi xuống chuẩn bị bữa sáng” Thấy cô tỉnh lại, bóng người đứng cạnh Âu Y Tuyết cũng không ngại quát lên.

Bị quát lần thứ hai, lúc này Âu Y Tuyết mới nhìn người đứng bên cạnh.

Chỉ thấy bên cạnh giường cô, đang có một người phụ nữ trung niên đang đứng, thân thể bà ấy hơi tròn, một đầu tóc xoăn được cuốn trên đỉnh đầu, làn da trắng nõn nhìn gần lại thấy trắng bệch, đôi mắt xanh, cả người tỏa ra khí chất kẻ trên cao, đây hẳn là người nước ngoài.

Giống như không đồng ý với sự kinh ngạc trong mắt của cô, Tina nhíu mày ném cho cô bộ quần áo, lại đem tiếng Trung đổi sang tiếng Anh, nói với Âu Y Tuyết: “Cho cô một phút để vệ sinh cá nhân, sau đó tới phòng ăn gặp tôi”

Nói xong, Tina xoay người rời đi, khóe miệng còn treo một nụ cười giễu cợt, Tina cho là Âu Y Tuyết không hiểu tiếng Anh nên muốn làm khó cô. Lại không biết, thành tích luôn đứng nhất như Âu Y Tuyết rất giỏi tiếng Anh.......

Âu Y Tuyết cũng không phụ lòng Tina, bằng tốc độ nhanh nhất sửa sang lại giường xuất hiện trong nhà ăn trong vòng một phút. Mà trước khi cô đến mọi người cũng tụ tập đầy đủ.

Mà khi thấy bóng dáng của cô tới phòng ăn, sắc mặt của Tina rất là khó coi, cô cũng chỉ không cam lòng nhìn Âu Y Tuyết nhíu mày, sau đó bắt đầu giao phó công việc. Người tối qua đưa quần áo cho Âu Y Tuyết gọi là Tiểu Ái, công việc hôm nay của hai người là làm buổi sáng.

Thiết bị hiện đại, phòng bếp tối tân........

Tina đẩy ra một cô giúp việc bắt đầu công việc, cô ta không để ý gì đến hai người kế bên vừa cắt rau vừa nói: “Các người chỉ cần làm theo yêu cầu của tôi mà chuẩn bị đầy đủ là được rồi” Khi nói, cũng là dùng tiếng Anh.

Nghe vậy, Tiểu Ái có chút ngớ ra, cô khó xử hướng Âu Y Tuyết cầu cứu, sau đó Âu Y Tuyết giải thích nhỏ bên tai cô.

Trong lúc tiểu Ái nhìn Âu Y Tuyết cảm kích, Tina lại lên tiếng: “Kia, người mới tên là gì?”

“Âu Y Tuyết” Cô trả lời.

Dứt lời, lại thấy cái trán Tina chau lại. Cô ta vừa cắt thực phẩm vừa đem Âu Y Tuyết nhìn lên nhìn xuống vài lần, cho dù gặp qua vô số người đẹp nhưng vẫn bị khuôn mặt tinh xảo rung động!

Một mái tóc đen dài được buộc gọn gàng thành kiểu đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt như nước, chiếc mũi khéo léo, môi hoàn mỹ, làn da trắng nõn như bưởi, xinh đẹp như thế hoàn mỹ như thế khó trách thiếu gia.......

Đang trong lòng thầm than thở, không chút chút ý, dao liền cắt vào tay, chỉ nghe “a” một tiếng, tiểu Ái và Âu Y Tuyết cùng nhau nhìn lại, thấy ngón trỏ của Tina bị dao cắt sâu vào, máu đang không ngừng chảy ra.

“Cô có sao không” Âu y Tuyết vội vàng chạy tới xem vết thương của bà, ánh mắt lo lắng.

“Tôi không sao” Không thể để mất mặt mũi Tina cắn răng trả lời, cái trán đổ mồ hôi, bà vứt cây dao trên tay cầm ngón tay nói: “Sợ rằng không thể làm bữa sáng cho cậu chủ” bị cắt vô động mạch rồi.

Vừa nghĩ vừa dặn Tiểu Ái: “Đi nói với An quản gia, bữa sáng hôm nay để bên khách sạn hoàng gia đưa đến” Nói xong lại đấy ra Âu Y Tuyết đang ở trước mặt xem xét vết thương của bà, hướng ra ngoài phòng bếp chạy đi.

Tiểu Ái một chút cũng không dám lỡ việc, sau khi Tina rời đi cũng nhanh chóng chạy ra ngoài. Lập tức trong phòng bếp to như vậy chỉ còn một mình Âu Y Tuyết.......

5 phút sau, Tiểu Ái vội vã chạy về phòng bếp.

"Cái đó. . . Cái đó. . ." Tiểu Ái thở hổn hển nói không nên lời, mặt cô đỏ lên dùng sức vỗ lồng ngực của mình nói với Âu Y Tuyết.

"Làm sao rồi?" Âu Y Tuyết không rõ nhìn cô, bước lên vuốt lưng cô.

"Cậu chủ. . . Cậu chủ nói. . ." Bị hành động thân thiết của cô làm cảm động, tiểu Ái thật vất vả bình tĩnh , nói tiếp: "Cậu chủ nói bữa ăn sáng sẽ do cô chuẩn bị" Nhớ tới bộ dáng Mạc Dĩ Trạch mới vừa tắm rửa, trong lòng tiểu Ái tim đập muốn tung lồng ngực.

Nghe vậy, Âu Y Tuyết bỗng dưng trợn to cặp mắt, sửng sốt một lúc, cho đến khi tiểu Ái đẩy cô: "Làm sao rồi? Không có việc gì"

"Tôi. . . Không có việc gì. . ." Ý thức được mình luống cuống, Âu Y Tuyết lúng túng nâng lên nụ cười. Trong mắt tràn đầy tâm sự. Cô chưa bao giờ tự làm bữa ăn sáng, cho tới nay đều là ăn thức ăn nhanh, bây giờ anh lại muốn cô làm bữa ăn sáng, cô làm sao có thể. . .

"Cậu chủ đã thức dậy, một giờ nữa sẽ xuống lầu dùng cơm, cho nên cô phải nhanh lên một chút" Tiểu Ái tốt bụng nhắc nhở lại không có chú ý tới ánh mắt bật lực của Âu Y Tuyết.

"Tôi. . ." Vừa nghe cô nói như vậy, Âu Y Tuyết đang bối rối lập tức lại sợ run. Cô rất muốn nói cho cô ấy biết mình cũng không biết nấu ăn, nhưng khi trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, uy hiếp của anh truyền đến bên tai, cô lại không tự chủ đem tất cả những lời muốn nói ra nuốt lại vào bụng.

Cặp mắt nhìn rau quả chất sau lưng, cô chần chờ một chút, lại gật đầu: "Ừ"

Thấy cô gật đầu, tiểu Ái lúc này mới yên tâm. Bỏ lại một câu ‘An quản gia bảo tôi đi quét dọn phòng của cậu chủ’ ngay sau đó rời đi.

. . . . . .

Nhìn thực phẩm chất đầy hết bồn rửa, Âu Y Tuyết cắn môi mới vén lên tay áo bắt đầu chuẩn bị bữa ăn sáng. Mặc dù cô chưa từng làm bữa ăn sáng nhưng cũng không phải cô không biết làm thế nào. Cô vừa nhớ lại bữa ăn sáng hàng ngày, vừa âm thầm ghi nhớ tìm kiếm vật liệu, đợi đến tìm hết tất cả đồ vật cần thiết, đã qua mười lăm phút rồi. . .

Trong biệt thự to như vậy, bày trí thanh nhã, vật dụng bày trí càng làm người khác lóa mắt.

Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm ba đĩa thức ăn cộng thêm một chén cháo nóng hổi, khóe môi hoàn mỹ lộ ra nụ cười khinh miệt.

"Cháo trắng rau dưa, cũng dám đem ra?" Giọng nói giễu cợt, cặp mắt nhìn Âu Y Tuyết đứng bên cạnh. Ánh mắt bén nhọn cũng làm những người khác run sợ.

Anh nghĩ rằng cô là một đại tiểu thư cái gì cũng không biết, không nghĩ tới cô thế nhưng cũng biết chút ít. .

Mà Âu Y Tuyết cũng nhìn anh. Hôm nay toàn thân anh mặc màu đen áo sơ mi bằng lụa, nút áo ở ngực không cài mơ hồ lộ ra anh cơ ngực rắn chắc, cùng với xương quai xanh khêu gợi. Một đầu tóc như mực khuôn mặt anh tuấn, cả người tản ra hơi thở như quí tộc Anh quốc.

Chẳng qua khi cô nhìn thấy sự cười nhạo trong mắt của anh, trên mặt trong nháy mắt không chút thay đổi.

Tựa hồ sự im lặng của cô lại lần nữa kích hoạt con thú hoang trong lòng anh, nụ cười nhạo trên khuôn mặt anh tuấn mất đi thay vào đó là sự lạnh lùng: "Cô chỉ biết làm thế này sao?"

Một cỗ lửa giận vô danh đốt lòng anh, anh cố gắng để ình không thể vì cô mà rung động, nhưng cũng chỉ là vô ích.

Đối với cảm xúc thất thường của Mạc Dĩ Trạch, mọi người ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, bởi vì các cô cho tới bây giờ cũng không biết cậu chủ luôn luôn lạnh lùng lại bởi vì một chút chuyện nhỏ mà nổi giận! Cho nên mọi người không khỏi cảm thấy kì lạ. Cứ nghĩ là Âu Y Tuyết yên lặng mặc cho anh nổi bão, lại vậy mà ——

"Thật xin lỗi, là lỗi của tôi" Một tiếng nói thật nhẹ từ môi Âu Y Tuyết tràn ra. Cô mấp máy môi nhìn Mạc Dĩ Trạch đang nổi giận, không biết sao trong lòng hơi đau.

Vậy mà Mạc Dĩ Trạch cũng không lấy lời ‘Thật xin lỗi’ của cô để ở trong mắt, anhlạnh lùng nhìn cô, giọng nói càng lạnh lẽo: "Cô cho rằng chỉ một câu thật xin lỗi là có thể xem những chuyện bẩn thỉu của cô cho qua hết sao? Hừ!" Đừng mơ! Anh tuyệt đối không có thể để cho cô làm vậy.

"Tôi. . ." Không hiểu sao càng cố gắng thì anh càng quá đáng. Âu Y Tuyết chỉ biết là sau khi anh nói những lời này, tất cả những người khác đều rối rít nhìn nhau, trong mắt lộ ra ánh sáng khác thường.

Không chú ý đến vẻ mặt trầm xuống của cô, Mạc Dĩ Trạch lại nói: "Nếu như trên thế giới này chỉ cần một câu ‘thật xin lỗi’ là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, vậy cô sớm nên nói với tôi vô số lần rồi!" Trong lòng lửa giận càng ngày càng lớn, rõ ràng sâu trong lòng nhắc nhở anh làm như vậy chỉ sẽ làm cô càng ngày càng ghét anh, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới những việc làm của cô, lý trí của anh sẽ biến mất hầu như không còn.

Lúc này, Âu Y Tuyết không nói gì nữa. Có sự dạy dỗ của hai lần trước, dù cô giải thích như thế nào thì anh chỉ khinh thường hơn thôi, cho nên cũng mặc cho anh thô bạo quát mắng.

Mạc Dĩ Trạch một câu nói xong, bên trong phòng ăn to như vậy lập tức yên lặng như tờ.

Trong lúc Âu Y Tuyết cho là đã kết thúc, nhưng Mạc Dĩ Trạch cũng không có nghĩ buông tha cho cô!

"Tới đây!" Anh lạnh lùng phân phó.

Thân thể Âu Y Tuyết bỗng dưng ngẩn ra, nhưng không có bất kỳ động tác gì.

"Tới đây!" Thấy cô không có phản ứng nào, Mạc Dĩ Trạch lại gia tăng âm lượng giọng nói.

Vẫn là yên tĩnh, không động. Những người khác kinh ngạc không ai dám mở miệng.

Cuối cùng đôi mắt Mạc Dĩ Trạch trầm xuống, giọng nói khàn khàn mang theo từ tính: "Đáng chết, đừng để cho tôi lại nói lần thứ ba!"

Nghe vậy, Âu Y Tuyết mới giật giật thân thể, ngay sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh Mạc Dĩ Trạch, cách anh ước chừng hai ba bước thì dừng lại.

Lúc này Mạc Dĩ Trạch cũng không nói nữa, mà là vươn tay bắt lấy bàn tay mảnh khảnh của cô kéo qua.

Kế tiếp, chỉ nghe bên trong phòng ăn một hồi im lặng, bọn họ đem theo ánh mắt sợ hãi nhìn lại, chỉ thấy Âu Y Tuyết bị kéo đến trong lòng Mạc Dĩ Trạch, mặt đỏ lên, đang ngồi ở trên đùi anh.

Bình luận





Chi tiết truyện