“Mày quả nhiên thích giành đồ của người khác như mẹ mày, hạ tiện giống nhau!”Một câu nói này, tuy chỉ có mười sáu chữ ngắn ngủn, nhưng tức giận và đau lòng bao hàm trong đó làm cho người ta không thể sao lãng.Vết thương khắp người cô cũng không thể khiến cô đau đớn bằng câu nói này. . . .Ngay cả trong lòng đã sớm biết sự thật, nhưng khi cô nghe được câu này vẫn đau lòng. . . Đau lòng vì sao hiện tại ông ta mới nói ra chân tướng? Vì sao phải chờ mình thương tích khắp người, cô mới hiểu, thì ra khi dễ cô thừa nhận nhiều năm như vậy cũng vì chuộc tội cho 'người mẹ hạ tiện' đó của cô.Cô nên thống hận người khiến cô sống không bằng chết sao?Rốt cuộc, cô mê mang. . .. . . . . . .Âu Y Tuyết cho tới bây giờ cũng không biết thời gian thì ra trôi qua chậm như vậy, một ngày hai mươi bốn giờ; một giờ sáu mươi phút; một phút sáu mươi giây; là khái niệm dài đến thế. Cô nghe nói, thời gian tựa như trong sách, một cái chớp mắt là có thể qua thật nhiều năm, nhưng khi cô nhìn lại, cho dù cô nháy mắt một trăm lần, thời gian vẫn dừng ở cái điểm kia.Sau khi biết chân tướng, cô bị giam lỏng. Dĩ nhiên, thay vì nói là giam lỏng, cô cảm thấy chẳng bằng nói là nhốt thì thỏa đáng hơn.Tựa hồ là vì ngăn cản cô chạy trốn, mỗi ngày một bữa cũng từ một người giúp việc vô danh đưa tới cho cô, sức ăn của cô vốn không lớn, ngược lại không thấy đói.Chẳng có mục đích trải qua mỗi ngày, quên thời gian, quên tổn thương từng chịu. Ban ngày cô ngủ, ban đêm cô xem sách.Không có đau đớn vì bị chị đánh, cũng không có ánh mắt thống hận của mẹ, có lẽ, một tháng này, đúng là thời gian tốt đẹp nhất trước giờ của cô.Cô không kỳ vọng một tháng có thể qua mau, ngược lại, cô thậm chí còn hy vọng xa vời thời gian có thể chậm một chút.. . . . . . .Vậy mà thời gian cũng không bởi vì cô chờ đợi mà có thể chậm đi, một tháng rất nhanh đã hết.Một ngày một bữa, Âu Y Tuyết rõ ràng gầy đi rất nhiều. Cho dù không soi gương, nhưng từ ánh mắt thương tiếc của thím Trương cô cũng có thể biết mình rốt cuộc gầy thành dạng gì."Tiểu thư, ra ngoài đi." Thím Trương đứng ở cửa, mặt mày lộ ra hiền lành."Đến lúc rồi sao?" Âu Y Tuyết không biến sắc từ từ khép bài thi trong tay lại, nhàn nhạt hỏi thím Trương vấn đề này."Ừ." Thím Trương nghẹn ngào lên tiếng, nói tiếp: "Tiểu thư còn khổ sở vì chuyện lão gia nói lần trước sao?"Âu Y Tuyết mờ mịt ngẩng đầu, lại thấy được sự thương hai trong mắt bà, vì vậy Âu Y Tuyết lắc đầu một cái."Yên tâm cháu không nghĩ chuyện kia, cho nên không cần lo lắng cho cháu, cháu thật sự không có việc gì." Không muốn làm cho thím Trương luôn luôn quan tâm mình càng thêm khổ sở, Âu Y Tuyết cố lên tinh thần mỉm cười cho bà an tâm."Tôi biết rõ tiểu thư rất kiên cường." Thím Trương gật đầu một cái, trong hốc mắt chẳng biết lúc nào đầy tràn nước mắt,quay lưng đi, thở dài nói: "Lão gia thật sự rất độc ác."Đầu tiên Âu Y Tuyết cho là thím Trương bất bình vì cô bị đánh một quyền kia, nhưng rất nhanh Âu Y Tuyết đã biết, nguyên nhân, căn bản cũng không phải là việc này. . . .Trong phòng vệ sinh, nhìn mình gầy gò trong kính, Âu Y Tuyết đưa tay vuốt ve vết sẹo xấu xí chẳng biết có thêm trên xương quai xanh từ khi nào.Vết sẹo kia dài chừng một ngón út, đã kéo màn, thật rõ ràng trên da thịt trắng nõn của cô.Mà Âu Y Tuyết giống như là không thấy, yên lặng thả tóc, mái tóc dài đến lưng che lại nó.
Bình luận
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1