chương 149/ 167

Bởi vì câu nói của Lục Bình , Âu Y Tuyết ngẩn ra. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đau thương của Lục Bình thật lâu.

Thấy cô rốt cuộc cũng có phản ứng, trong lòng Lục Bình thầm thở dài, ngay sau đó lại nói: “Tên nhóc đó mấy ngày nay ngày nào cũng ở tới mười hai giờ đêm mới rời đi, trước mắt thì nói là thảo luận chuyện kết hôn, nhưng ai cũng biết là nó không muốn xa con”. Bà chưa từng thấy qua con mình lại yêu thương một người con gái như vậy, cho nên bà cũng muốn giúp cho cả hai xóa bỏ hiểu lầm.

Âu Y Tuyết lặng lẽ mím môi, chỉ là nhàn nhạt nhìn Lục Bình, không nói gì.

“Bác nhìn nó từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy nó đề ý ai nhiều như vậy. Cho nên bác nghĩ, địa vị của con trong lòng nó không hề nhỏ, ngay cả bác và cha nó cũng không bằng”. Mặc dù bà không muốn thừa nhận việc này nhưng đây là sự thật. “Cho nên giữa hai con không có gì là không thích hợp, con nói cho bác biết, con có thương nó không?”. Lục Bình nghiêm túc hỏi.

“Con…..”. Đối mặt với câu hỏi của bà, trái tim Âu Y Tuyết không ngừng loạn nhịp, một câu nói mắc kẹt trong lòng. Do dự một lúc, cô nhìn thẳng vào Lục Bình, nhẹ nhàng nói: “Yêu..”. Rất lâu trước đây cô không hiểu cảm giác của bản thân đối với anh, nhưng khi trải qua đêm đó, cô mới phát hiện cảm giác đó là yêu.

Lục Bình thật vui mừng, thì ra là cả hai đều yêu nhau.

“Nếu như vậy, sao con lại đẩy nó ột người phụ nữ khác? Người Dĩ Trạch yêu là con, con nhẫn tâm nhìn nó đau khổ, cưới một người phụ nữ mà bản thân không thương làm vợ sao?”. Đây là mục đích thật sự của bà..

Âu Y Tuyết lắc đầu, trong con ngươi đã nhạt nhòa, cô khó nói nên lời giọng khàn khàn: “Con yêu anh ấy, nhưng không đồng nghĩa với việc con có thể quên những việc anh ấy từng làm với con”. Đúng vậy, cô không thể quên dù cô yêu anh.

Cô không thể quên đêm đính hôn đó, anh chiếm đoạt cơ thể cô. Cô không thể quên đếm mưa hôm ấy, anh ép buộc cô trở thành người giúp việc của anh. Cô không thể quên…. Tất cả tất cả cô đều không quên được, cho nên cô không thể tiếp nhận tình yêu của anh…

Nghe vậy lời nói sắp nói của Lục Bình trong nháy mắt bị nghẹn lại.

Bà áy náy nhìn Âu Y Tuyết, trong lúc vô tình mới phát giác ánh mắt của cô đầy sợ hãi. Mặc dù bà không biết Dĩ Trạch đã làm gì với cô nhưng theo cảm giác của bà thì đó không phải là chuyện tốt.

“Có lẽ Dĩ Trạch không biết biểu đạt tình yêu của bản thân….”. Bà nhẹ nhàng nói ra. “Cá tính của Dĩ Trạch từ nhỏ đã lạnh lùng lại hướng nội, đối với thứ bản thân đã thích sẽ giành cho được…chỉ là…. Con phải biết những việc mà nó làm đều là do rất yêu con”. Lục Bình ra sức giải thích muốn giải tỏa sự sợ hãi của cô.

Dứt lời, Âu Y Tuyết không biết phải nói gì, im lặng một lúc lâu

“Đôi khi bác cũng không biết tại sao cá tính của Dĩ Trạch lại như vậy, chẳng qua là bác hiểu nó làm gì cũng có nguyên nhân”. Khóe môi của Lục Bình nở nụ cười đắng chát, che lại tâm tình của mình, bà nói tiếp: “Giữa hai đứa chỉ là hiểu lầm, chỉ cần giải tỏa là tốt rồi. Bác không hi vọng hai đứa chỉ vì hiểu lầm mà hối hận cả đời, người yêu nhau thì phải ở bên nhau, nếu cách xa nhau sẽ rất đau khổ”.

"Con. . ." Âu Y Tuyết muốn nói lại thôi.

Lục Bình khẽ mỉm cười, ngay sau đó lại nói: "Thừa dịp bây giờ còn kịp, con đi nói với Dĩ Trạch, bác tin Dĩ Trạch nhất định sẽ nghe lời con". Bà đã nói ra mục đích của mình. Về phần sau buổi nói chuyện này, cô có hành động hay không thì phải xem vận mệnh của cả hai rồi.

Nói xong, Lục Bình vỗ vỗ bả vai Âu Y Tuyết, lại ghé vào bên tai của cô nói mấy câu, liền rời đi.

Nhìn bóng dáng của bà biến mất ở phía sau cửa, Âu Y Tuyết có chút mông lung. . .

Ngay tại lúc Âu Y Tuyết vẫn còn suy nghĩ về buổi nói chuyện này, một bóng người cũng đang đi vào trong phòng khi Lục Bình đi không lâu. Âu Y Tuyết còn không có phản ứng kịp, bóng người kia đã đứng ở phía sau cô.

"Thì ra quan hệ của các người cũng không đơn giản như vậy".

Âu Y Tuyết không có bất kỳ chuẩn bị, thân thể cô run rẩy, đợi đến khi xoay người lại, lúc này mới phát hiện ra người đứng ở sau lưng cô lại là vợ sắp cưới của Mạc Dĩ Trạch, Bùi Nhiên.

Khuôn mặt như hoa như ngọc đường nét tỉ mỉ nồng đậm ý vị, Bùi Nhiên cười như không cười nhìn sự kinh ngạc của Âu Y Tuyết, mắt nhìn đến chiếc bụng đã cao của cô nói: “Nói như vậy, đứa bé trong bụng cô là của Dĩ Trạch?”.

“Cô…”. Âu Y Tuyết rất kinh ngạc, nhưng sau đó liền hiểu: “Cô nghe được câu chuyện của tôi và bác Lục”. Đây không phải là hỏi mà là khẳng định.

Bùi Nhiên nhíu mày, tay chống cằm nụ cười mất đi. Cô mỉa mai nhìn Âu Y Tuyết xinh đẹp, ngôn ngữ châm biếm: “Thế nào, cô muốn đi tố cáo? Nói tôi nghe lén cô?” . Giờ đây cô không còn là đại tiểu thư nết na dịu dàng mà giống như một phụ nữ hay ghen.

Nếu không phải cô theo kịp, cô sẽ không biết đến bí mật này. Càng sẽ không biết Mạc Dĩ Trạch tại sao lại kết hôn với mình gấp như vậy, chắc chắn là để đả kích cô gái này. Dù biết thì sao? Hôn lễ vẫn sẽ tiến hành bình thường.

Âu Y Tuyết ngẩn ra, đối với sự chuyển biến của cô có chút kinh ngạc, chẳng qua sau đó suy nghĩ một chút thấy cũng hợp tình hợp lý, cũng không lên tiếng phản bác.Cô cúi đầu muốn đi ra ngoài hóng gió một chút, nhưng người kia khi thấy hành động của cô thì lập tức lộ ra bản tính.

“Cô muốn đi đâu?”. Bùi Nhiên nhanh tay bắt lại cánh tay Âu Y Tuyết, khuôn mặt hung dữ.

“Buông tôi ra”. Âu Y Tuyết không giải thích, chỉ là muốn tránh ra sự kìm chế của cô.

Trong lòng nghĩ là cô ấy nghe lời Lục Bình đi nói với Dĩ trạch hủy bỏ hôn lễ, Bùi Nhiên vô cùng khẩn trương, đẩy cô về phía ghế salon, nhưng sức lực lớn lại đẩy cô vào cạnh ghế vì vậy thân thể Âu Y Tuyết trong chốc lát đã ngã trên sàn nhà lạnh như băng.

"A". Bởi vì đột nhiên xuất hiện cơn đau, Âu Y Tuyết không tự chủ được kêu khẽ một tiếng.

Mà Bùi Nhiên đứng bên cạnh không nghĩ mình lại mạnh tay như vậy, đứng sửng một lúc mới phục hồi lại.

"Cũng. . . Đều tại cô. . . Nếu như không phải cô muốn đi nói với Dĩ Trạch hủy bỏ hôn lễ, tôi cũng sẽ không. . .". Tay cô luống cuống chỉ vào Âu Y Tuyết đang ôm bụng đau đớn mồ hôi chảy dài, vừa suy nghĩ nên làm cái gì.

"Thật là đau. . . Thật là đau. . .". Chỉ cảm thấy bụng truyền đến hàng loạt cơn đau, trong nháy mắt sắc mặt Âu Y Tuyết trắng bệch, cô cắn chặt môi dưới nhìn Bùi Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ, nói: "Bệnh viện. . . Tôi thật là đau. . .".

Âm thanh của cô cực kỳ yếu ớt, Bùi Nhiên nhíu chặt mày, mặt hốt hoảng nhìn Âu Y Tuyết đang nằm trên đất, trong lòng như kiến bò chảo nóng.

“Này, cô đứng làm tôi sợ…..này…..”. Bùi Nhiên thử dò xét vài lần xem cô có phải là thật sự đau, nhưng khi thấy từ bụng dưới của cô chảy ra nước lập tức thần sắc xanh xao: “Tôi không phải cố ý, thật sự không phải. Giờ phút này cô không có ương nghạnh, sắc mặt xanh xao, trong lòng không ngừng lo sợ.

Mà đang ở lúc này , vang lên tiếng gõ cửa: “Cốc, cốc…”.

Trong lòng Bùi Nhiên cả kinh, còn không kịp nói cái gì, cửa trực tiếp tự đẩy ra. Ngay sau đó. . .

"A --!" một tiếng thét từ bên trong phòng truyền ra.

. . . .

Hội trường bày trí hôn lễ vô cùng lãng mạn, dùng hơn vạn đóa hồng mân côi kết thành hình trái tim ngay cửa, khí cầu màu trắng viền tơ với màu hồng sáng tạo cho không khí thêm phần lãng mạn.

Trong một góc hội trường, Mạc Dĩ Trạch một thân trang phục trắng của nhà thiết kế hàng đầu, trông anh không khác gì người mẫu với khuôn mặt vô cùng đẹp trai, đôi mắt đen tạo cảm giác lạnh lẽo nhưng cho dù như vậy anh vẫn cướp đi vô số trái tim của những người phụ nữ khác.

“Con hãy suy nghĩ lại, hồ đồ như vậy sau này sẽ hối hận”. Mạc Dũng ra sức khuyên can con trai, đối với hôn lễ này không có chút vui mừng: “Cảm giác của Y Tuyết đối với con, sao cả hai không cùng nhau nói chuyện?”.

Mạc Dũng nói thật nhiều nhưng Mạc Dĩ Trạch không có chút phản ứng. Anh chỉ lạnh lùng nhìn mọi việc đang diễn ra, không biết nghĩ gì.

“Con quyết định thế nào sau khi Y Tuyết sinh đứa bé ra sẽ đuổi con bé đi?”. Mạc Dũng lại nói mặt mày ủ ê, đối với cách làm của con trai không chút đồng ý: “Nếu Bùi tiểu thư biết đứa bé liệu cô ấy có chấp nhận không? Sao con có thể kéo người khác vào”.

Chỉ là dù cho ông có nói đến khô lưỡi, nói hết đạo lý, vậy mà Mạc Dĩ Trạch cũng không chút biểu hiện.

Thật bất đắc dĩ Mạc Dũng không biết làm gì hơn chỉ lắc đầu, bộ dáng dạy con trẻ không được nói: “Được rồi tốt thôi, con đã cứng rắn như vậy cha cũng không có biện pháp, nhưng đến lúc đó người hối hận cả đời là con”. Nói xong bỏ lại một mình anh đi ra ngoài.

Mạc Dĩ Trạch nhìn bóng dáng càng ngày càng xa, cảm giác phiền não không ngừng dâng cao, khi muốn xoay người uống chút nước, giọng nói bén nhọn vang lên ngăn lại bước chân của anh.

"Trời ạ, không ổn rồi". Một người phụ nữ sợ hãi nói..

"Làm sao rồi?". Một người khác bên cạnh hỏi.

"Tôi mới vừa rồi đi ngang qua phòng nghỉ ngơi, thấy bộ dáng cô dâu không đúng".

"Vậy thì thế nào?". Người kia hỏi tiếp.

"Quan trọng là cô ấy giống như đẩy ngã một người phụ nữ có thai, người đó giống như. . . Ai nha, tóm lại thật buồn nôn ".

Sau đó hai người còn nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng Mạc Dĩ Trạch đột nhiên trống rỗng. trong đầu của anh chỉ có câu chuyện của hai người phụ nữ vừa rồi, sau đó chạy ra hướng về phòng cô dâu

Bùi Nhiên nhíu chặt mày, đôi tay không tự chủ nắm chặt, cô vừa nhìn Âu Y Tuyết nằm đó cùng với một cô gái không ngừng gọi cô ta tỉnh lại vừa cảm thấy lo lắng không biết làm sao.

Tầm mắt hốt hoảng của cô nhìn đến bóng dáng cô gái đang ở bên cạnh Âu Y tuyết.

“Tiểu thư, người làm sao vậy? Đau ở đâu? Em lập tức đi gọi điện thoại”. Tiểu Tiểu chỉ đi tolet một chút, không nghĩ tới vừa quay trở lại thì hỗn loạn như thế này.

“Tôi…”. Khuôn mặt Âu Y Tuyết trắng bệch như tờ giấy, cô cắn chặt môi của mình một lúc sau mới nói: “Tôi giống như, giống như muốn sinh…”. Cô không biết hình dung cảm giác này thế nào, bụng dưới của cô ướt ướt lại có chút lạnh, bụng cũng đau vô cùng.

“A, phải làm sao?”. Vừa nghe cô nói như vậy, trong lòng Tiểu Tiểu vô cùng sốt ruột: “Vậy…vậy để em đi gọi điện thoại…”. Cô vừa định đi ra cửa gọi điện thoại, nhưng đi được vài bước chợt nhớ Bùi Nhiên vẫn còn ở đây lại sợ cô ta cố ý muốn hại Âu Y Tuyết nên lại quay trở về.

“Cô mau đi gọi điện thoại, tiểu thư của tôi sắp sinh”. Thình lình nói như như vậy, Tiểu Tiểu nói thẳng với Bùi Nhiên đang mất hồn.

“A….tôi ?”. Bùi Nhiên chỉ chỉ bản thân, thấy ánh mắt xem thường của Tiểu Tiểu lại nói: “Tốt…Tôi đi ngay”. Họa là do cô tìm tới, đều do cô nhất thời nóng giận. Bùi Nhiên trong lòng không ngừng hối hận, nhấc lên áo cưới muốn chạy ra ngoài.

Nhưng vừa mới ra tới cửa, một bóng người cao lớn mạnh mẽ đã chặn lại lối đi của cô. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy khuôn mặt của anh lòng cô liền rơi vào vực sâu.

"Anh. . . anh. . . em. . .". Bùi Nhiên bị vẻ mặt tức giận của Mạc Dĩ Trạch làm giật mình, cô sợ hãi nuốt vài ngụm nước miếng, nói không được câu nào.

Vậy mà Mạc Dĩ Trạch cũng không có để ý đến cô, chỉ là lạnh lùng nhìn thoáng qua cô, sau đó phân phó Minh Vũ đang đứng sau lưng rồi vòng qua cô đi vào trong phòng.

Đi tới trước mặt Âu Y Tuyết, nhìn cô khổ sở, khuôn mặt nhỏ nhắn toát đầy mồ hôi, trong lòng vô cùng đau đớn. Anh cúi người xuống, không có nghĩ ngợi một chút liền ôm cô lên.

"Đi lấy xe!". Anh nói với Minh Vũ, sau đó sải bước ôm cô ra cửa.

Anh chưa bao giờ biết, chờ đợi là như thế khổ sở!

Hôn lễ trong dự liệu bị hủy bỏ, bản thân là người trong cuộc nhưng Bùi Nhiên bởi vì lòng mang áy náy cho nên sau khi hôn lễ bị hủy bỏ liền trở lại nước Mỹ. Mối quan hệ Bùi thị cùng với Khải Tát Đế Quốc cũng thất bại .

Đứng ở bên ngoài hành lang bệnh viện, Mạc Dĩ Trạch nóng nảy lo lắng đi qua đi lại, Lục Bình và Mạc Dũng sau khi hay tin cũng chạy đến bệnh viện ở bên cạnh anh..

Anh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía đèn trên phòng phẫu thuật, khi nhìn thấy vẫn là màu đỏ thì lại càng lo lắng hơn..

"Con không cần quá lo lắng, Y Tuyết sẽ không có chuyện gì".Thấy anh hoảng hốt chán chường như thế, Lục Bình không đành lòng, tận lực trấn an: "Sanh con cũng không phải là nhất thời, con gấp như vậy cũng không ích gì". Mặc dù bà cũng rất lo lắng.

Chỉ là toàn bộ suy nghĩ của Mạc Dĩ Trạch đều nằm trên người Âu Y Tuyết làm sao nghe lời của bà..., anh vẫn lo lắng đi qua đi lại, trong đôi mắt chỉ có áy náy và đau lòng. Nếu như không phải vì trêu tức cô mà cố ý muốn cử hành hôn lễ, cô cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy! Anh đem toàn bộ sai lầm đều ình, bị lương tâm khiển trách.

Anh thật tự trách bản thân sao lại ngu xuẩn như vậy, cho đến khi thấy vài áo blue trắng bước ra từ phòng phẫu thuật.

"Như thế nào?". Mạc Dĩ Trạch vừa thấy bác sĩ đi ra đã bước đến hỏi tình trạng của cô.

Thầy thuốc yên lặng lấy khẩu trang xuống, có chút mệt mỏi lau mặt, hắn chạm mặt nhìn về Mạc Dĩ Trạch đang hoang mang, nói tiếp: "Ông Mạc ông phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Sản phụ tình trạng rất không ổn định, thai nhi sai chỗ, sợ là rất khó giữ được hai người".

Một câu nói của bác sĩ giống như tát một cái vào mặt Mạc Dĩ Trạch! Anh không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào, liên tiếp lui lại hai bước. Một giây kế tiếp liền dùng đôi tay nắm chặt tóc của mình, mặt mất hồn tự lẩm bẩm: "Làm sao. . . Tại sao có thể như vậy. . .".

"Cho nên chúng tôi muốn hỏi, gia đình là quyết định giữ đứa bé hay là người lớn?". Tựa hồ đối với loại hiện tượng này đã sớm nhìn qua nhiều lần, bác sĩ do dự một lát rốt cuộc nói: "Tình huống khẩn cấp, chúng tôi hi vọng gia đình sớm đưa ra lựa chọn. . .".

"Không!". Bác sĩ vẫn chưa nói hết, Mạc Dĩ Trạch đã hét lên. Anh bước đến trước mặt bác sĩ, nắm cổ áo ông ta, hốc mắt ửng hồng: "Để cho tôi gặp cô ấy, để cho tôi gặp cô ấy!".

Một cảm giác sắp mất đi cô mãi mãi thoát ra từ trong lòng, anh sợ hãi nhìn đèn đỏ lòng đau vô cùng. Anh không thể mất cô được, không thể. Anh giống như một con thú hoang phát ra tiếng nghẹn ngào, trong lòng vô cùng lo sợ.

Lục Bình và Mạc Dũng thấy bộ dáng anh như thế cũng không đành lòng, vì vậy hai người nhìn nhau, nói tiếp: “Giữ người lớn, cho nó vào một chút”.

Bác sĩ khó khăn nhìn bọn họ, cuối cùng gật đầu một cái. . . .

Mặc vào bộ y phục khử trùng, mang khẩu trang, làm xong một loạt các biện pháp phòng hộ. Theo bác sĩ đi vào trong phòng giải phẫu, trông thấy cô hô hấp yếu ớt nằm trên bàn phẫu thuật, Mạc Dĩ Trạch chỉ cảm thấy vô cùng khó thở.

Anh cảm thấy bước chân của mình siêu vẹo, đôi tay run run vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô, cho cô một chút an ủi, anh chần chứ một lúc lâu cũng phải rút tay về..

Bị cảm giác đau đớn hành hạ vài lần, Âu Y Tuyết mê mê mang mang trông thấy bóng dáng quen thuộc, lập tức nén không được nước mắt tràn ra.

"Trạch. . .". Cô phát ra tiếng gọi yếu ớt, giờ phút này cô đã sớm sức cùng lực kiệt.

Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch cảm thấy lỗ mũi đau xót, nước mắt suýt nữa cũng theo đó tràn lan xuống. Anh đi tới bên cạnh của cô, dùng sức cầm đôi tay của cô, tiếng nói khàn khàn: "Cái gì cũng đừng nói, tất cả đều là lỗi của tôi". Nếu không phải tại anh gây ra tất cả, cô cũng sẽ không nằm tại đây, chịu đau đớn.

"Không. . .". Âu Y Tuyết dùng còn sót lại một chút hơi sức đáp: "Anh không có lỗi với tôi, là tôi. . .". Là tôi có lỗi với anh. Nếu như ban đầu cô có đáp lại tình yêu này, như vậy kết cục cũng sẽ không biến thành như vậy, cô thật là hối hận, nhưng cô biết bản thân không còn cơ hội rồi.

Nghĩ tới đây, nước mắt không khỏi chảy càng thêm mãnh liệt.

Một ít cảm giác đau đớn lại trồi lên, làm cô không tự chủ sợ hãi thét lên, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cô cỡ nào muốn nhìn cả đời, đáng tiếc cô biết mình không thể.

"Nếu như mà tôi không thể. . . Không thể tỉnh dậy. . . hãy chăm sóc đứa bé thật tốt. . .". Thanh âm nghẹn ngào gay gắt, lời nói rõ ràng rơi vào tai anh, không sót một chữ.

Nghe như lời trăn trối của cô, Mạc Dĩ Trạch cầm lấy tay cô nắm chặt, lạnh lùng nói: "Không, tôi sẽ không để cô chết! Cô phải ở bên cạnh tôi, cho đến lúc tôi chết!". Tác phong cuồng ngạo. Cho dù là mất đi đứa bé, anh cũng không muốn mất cô!

"Đứa bé không có có thể có lại, nhưng trên thế giới này, chỉ có một mình em!". Anh thật lòng nói ra lời của mình, cũng không nhìn hốc mắt ửng hồng của y tá cùng bác sĩ, chân tình tỏ tình: "Anh yêu em, anh không thể mất em! Anh suy nghĩ thông suốt rồi, vô luận là em có yêu anh hay không, em đều phải ở bên cạnh anh, vĩnh viễn không buông tay!". Anh bá đạo tuyên bố!

"Anh. . .". Nghe anh tỏ tình, Âu Y Tuyết chỉ cảm thấy trong tim nồng nặc tình yêu. Cô khó khăn đưa ra tay của mình, vuốt ve khuôn mặt làm cho bao nhiêu người con gái say mê, gian nan nói: "Giữ đứa bé. . .". Đây là đứa con của hai người, cô không thể ích kỷ cướp lấy tánh mạng của nó, cho nên cô nguyện ý dùng tánh mạng mình tới trao đổi.

"Không". Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch lắc đầu.

"Đồng ý với em, chăm sóc con thật tốt. . . Còn anh nữa. . .". Âu Y Tuyết cứng rắn nở ra nhất mỉm cười, chua sót nói. Cảm thấy hơi sức toàn thân bắt đầu mất đi, tay của cô cũng theo đó rũ xuống.

Nhìn cô chậm rãi khép lại cặp mắt, Mạc Dĩ Trạch cảm thấy hô hấp cũng khó khăn! Ngay tại lúc Âu Y Tuyết sắp mất đi ý thức, một giọng nói vang vọng trong phòng.

"Tôi không cần đứa nhỏ, tôi chỉ muốn cô! Nếu như cô ấy không chịu nổi, tôi muốn tất cà các ngươi chôn theo!".

. . . .

Hai tháng sau, Công viên Thiên Đường ——

Một người mặc tây trang, người đàn ông anh khí đứng trước một ngôi mộ, một đầu tóc đen, khuôn mặt tuấn lãng rạng rỡ, mày rậm nhíu lại, hai mắt nghiêm trang nhìn tấm ảnh trên mộ, không nói lời nào.

Theo tầm mắt của anh nhìn đến tấm ảnh kia là hình ảnh một cô gái có dung mạo xinh đẹp dịu dàng. Cô nở nụ cười nhìn anh, giống như muốn nói với anh cái gì.

Bất tri bất giác, ưu thương phiêu đãng trong không khí.

Mạc Dĩ Trạch nhàn nhạt nhắm mắt, nhìn người nằm trong ngực, bi ai mà hỏi: "Tiểu Như, biết cô ấy là người nào không?".

Tầm mắt nhìn xuống, lại thấy trong ngực của anh đột nhiên ôm một đứa con nít, giờ phút này đứa bé đó đang ngủ say. Khuôn mặt khả ái dễ thương vô cùng giống với người trong bức ảnh.

Đứa bé là con của mạc Dĩ Trạch và Âu Y Tuyết. . .

Tựa hồ giống như là tức cảnh sinh tình, nhìn bé giống người kia, một tia ưu sầu xuất hiện tại đuôi lông mày. Anh yêu thương ngắm nhìn bé con, trong lòng là tình yêu vô hạn.

"Tiểu Như, phải nhớ cô ấy". Cúi đầu nhẹ nhàng hôn cái trán của bé, nhìn bộ dạng bé ngủ say, Mạc Dĩ Trạch lạnh nhạt nói: "Cô ấy là ….bà con. . .".

Chỉ là vừa chưa nói hết, đứa bé như cảm nhận được nỗi đau của anh, đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn thẳng Mạc Dĩ Trạch, bị anh bi thương làm ảnh hưởng, kết quả là cong miệng lên, vang lên tiếng khóc.

"Oa. . .". Khuôn mặt của bé nhăn thành một đống, khóc vô cùng đáng thương.

Mà kẻ đầu sỏ gây nên liền nhíu mày, vì hành động của mình cảm thấy đau lòng. Anh vụng về ôm bé vào lòng, an ủi: “Ngoan ngoan, không khóc… không khóc…”.

Sau khi nghe tiếng của anh, bé càng khóc dữ dội hơn. Không những thế hai tay nhỏ bé không ngừng vỗ mặt Mạc Dĩ Trạch, giống như trách anh quấy rầy giấc ngủ làm đẹp của mình.

Mạc Dĩ Trạch nhức đầu, trong lòng bắt đầu bực bội, chỉ là trên khuôn mặt vẫn mang dáng vẻ của một người cha vô cùng yêu con. Anh nhẹ giọng an ủi, bắt đầu nhìn chung quanh xem ai có thể giúp anh. Rốt cuộc trời không phụ lòng người, trong nháy mắt anh nhìn thấy bóng dáng anh mong mỏi.

Vì vậy không để ý gì hết hướng theo bóng người hô to: “Vị này, tiểu bảo bối của chúng ta đói bụng!".

Nghe vậy, bóng người cách đó không xa liếc anh một cái, nhưng là một giây kế tiếp liền bước nhanh hướng anh đi tới. Đợi đến lúc cô đi đến bên cạnh anh, lúc này mới trầm giọng cả giận nói: "Anh lại quậy phá lúc con ngủ?".

Sau khi sinh con cũng không có bất kỳ thay đổi, khuôn mặt xinh đẹp như trước, vóc người sau hai tháng cũng mảnh mai như cũ. Giờ phút này cả người Âu Y Tuyết toát ra sự thành thục càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác.

Trừng mắt Mạc Dĩ Trạch đang cười mình, Âu Y Tuyết bĩu môi, cuối cùng nhìn bóng dáng nho nhỏ trong ngực anh. Thấy bé khóc, lòng cô liền đau, tức giận biến mất chỉ còn có thương yêu.

"Đưa con cho em". Cô vươn tay từ trong ngực của anh ôm qua bé con.

Đứa bé giống như cảm nhận được, sau khi rơi vào lòng Âu Y Tuyết thì nín khóc bắt đầu tìm sữa, bé ra sức hấp sữa, đôi tay quơ múa không ngừng.

“Con ngoan, mẹ cho con ăn…”. Âu y Tuyết vỗ nhẹ lưng cô, an ủi cô

Mạc Dĩ Trạch đứng bên cạnh nhìn sự dịu dàng của cô, khuôn mặt khó chịu, sau đó ôm cô.

Dứt lời, chỉ thấy Âu Y Tuyết tức giận liếc anh một cái, chỉ là trong háy mắt biểu lộ trong lòng.

Mạc Dĩ Trạch vẫn là Mạc Dĩ Trạch, một chút cũng không có đổi! Khi cô từ Quỷ Môn quan trở về, anh đã nói không cho cô rời anh nửa bước, hơn nữa còn cưng chiều tới cực điểm! Chỉ là sự bá đạo của anh tựa hồ lại thăng cấp, mỗi lần cho bé bú sữa, anh luôn thích nói vài câu, sau đó thân mật với cô rồi mới chịu bỏ qua.!

Nghĩ đi nghĩ lại, Mạc Dĩ Trạch thừa dịp Âu Y Tuyết không để ý sẽ hôn trộm cô.

"Nơi này là công viên Tưởng Niệm, đàng hoàng một chút". Âu Y Tuyết nhìn Mạc Dĩ Trạch, gắt giọng. Dường như nhớ cái gì, lúc này mới hỏi: "Vừa rồi anh nói cái gì với con, sao cô khóc thành ra như vậy?". Vốn là cô đi cúng bà ngoại, đem anh và Tiểu Như ở lại trước mộ của mẹ, cô vừa mới đi được năm phút đã nháo nhào lên rồi!

"Không có gì". Mạc Dĩ Trạch nhẹ nhàng mỉm cười với cô, nói tiếp: "Anh chỉ chỉ là nói cho con biết, đừng quên mẹ con, còn có bà là. . . Anh còn còn chưa nói hết đâu rồi, cô sẽ khóc rồi".

"Anh lại nhịn xuống dặn dò một chút. . .". Âu Y Tuyết giận đến sắc mặt đỏ lên, nhìn bé nằm trong ngực, tiếp tục nói: "Bé còn nhỏ, chịu không được sự hù dọa của anh". Lại nói cũng lạ, nếu theo tựa hồ là cùng với cô tâm ý tương thông. Chỉ cần người khác nói đến cô gặp chuyện hay gì đó bé sẽ khóc, hơn nữa nếu như không có cô, bé sẽ luôn luôn khóc.

Lúc này Mạc Dĩ Trạch trịnh trọng gật đầu một cái, giống như đã hiểu mà nói: "Anh hiểu biết rõ rồi, lão bà". Có lẽ là thật sợ cái câu ‘các người phải chôn theo’, cho nên bác sĩ cũng là hết sức giữ được hai người. Giờ đây anh mới có người bạn nữ. Nhìn họ, khoe miệng tràn đầy ý cười.

Bởi vì không ngờ anh gọi lão bà, sắc mặt Âu Y Tuyết đỏ lên, khuôn mặt xinh đẹp chọc người yêu thương. Cô cắn cắn môi, hỏi ngược lại: "Ai là lão bà của anh".

"Lão bà hỏi ai?". Mạc Dĩ Trạch hỏi ngược lại.

"Đương nhiên là hỏi anh". Âu Y Tuyết không chút suy nghĩ liền trả lời, lời vừa ra khỏi miệng, cô lúc này mới phát hiện ra trong lúc vô tình mắc mưu của anh! Vì vậy sắc mặt lập tức biến thành màu hồng.

Thấy cô thẹn thùng, Mạc Dĩ Trạch chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại ôn tình, anh nhanh chóng đem Âu Y Tuyết kéo vào trong ngực của mình, nói ở bên tai của cô, lời nói nhỏ nhẹ nói: "Gả cho anh, để cho anh yêu em thật nhiều".

Âu Y Tuyết ngẩn ra, trong mắt trong nháy mắt có sương mù, không trả lời.

Thấy cô không trả lời, Mạc Dĩ Trạch trong lòng không khỏi có chút khổ sở: "Nếu như em vẫn không thể thể quên được những việc anh đã làm với em, vậy anh nói cho em biết, anh sẽ chờ em". Chờ em nguyện ý tiếp nhận anh, nguyện ý yêu anh, cho dù là vĩnh viễn, anh đều nguyện ý chờ. Anh đang trong lòng tự nói với mình.

"Không, tôi sẽ không gả cho anh". Nghe được giọng nói run rẩy của anh, Âu Y Tuyết lắc đầu một cái, một hồi lâu mới nói: "Bởi vì anh chưa cầu hôn với em". Nụ cười ở cô đẹp đẽ nở rộ, đối mặt với người cô yêu, nghe anh tỏ tình, cô đã sớm cảm động rối tinh rối mù!

Thật ra thì ngay từ lúc nghe tiếng anh khóc yêu cầu bác sĩ phải cứu sống cô không giữ đứa bé, cô cũng đã quyết định cuộc đời này chỉ thương anh!

"Em. . . không phải anh đang cầu hôn em sao?". Mạc Dĩ Trạch có chút lúng túng, nhưng trong lòng vô cùng mừng rỡ.

Âu Y Tuyết ngượng ngùng nghiêm mặt, vùi đầu vào trong ngực anh, nói thật nhỏ: "Không có chiếc nhẫn, không coi là cầu hôn". Nói xong, liền dùng sức tránh ra khỏi ngực của anh, cất bước chạy xa.

Bị cô làm cho sửng sốt một lúc lâu, Mạc Dĩ Trạch cuối cùng cười đi theo.

Cô là Cô bé lọ lem, mà anh chính là hoàng tử cả đời này của cô, che chở cho cô.

Anh có thể thề với trời, cuộc đời này anh sẽ dùng tánh mạng của mình, yêu cô.

. . . .

Mặt trời chiều ngả về tây, hai bóng người nắm tay nhau kéo dài, không ngừng mở rộng. . .

Câu chuyện tình yêu của họ cũng chỉ mới bắt đầu. . .

Bình luận





Chi tiết truyện