chương 90/ 830

Thấy Lục Minh tông cửa chạy đi, Niếp Thanh Lam vừa tức giận vừa buồn cười.

Thật sự là một tên ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu, con trai làm sao có thể tùy tiện cởi quần lót của con gái, cho dù là cứu người cũng không ổn! Nói đến, kéo đến một chút là được, đằng này còn kéo tột xuống dưới, khẳng định là nổi sắc tâm, muốn nhìn lén mình. Niếp Thanh Lam vì tiêu trừ xấu hổ, trong lòng liều mạng nghĩ Lục Minh không tốt, nàng nằm trên giường, hồi tưởng lại những màn ái muội vừa rồi, nhịn không được mà đỏ hồng hai má, mình sao lại tùy ý để hắn vô lễ như thế, thật sự là...

Cuối cùng, còn lại trong đáy lòng của nàng, là câu nói khi nãy của hắn: Cứ giao cho anh đi, có anh ở đây, em cái gì cũng không cần sợ, em cái gì cũng không cần nghĩ!

Niếp Thanh Lam trong lòng cảm động, thật không thể tưởng được, người này lại nói với mình như vậy.

Ngu ngốc, ta với ngươi quan hệ gì cũng không có , làm sao mà đem tất cả giao cho ngươi được?

Niếp Thanh Lam trong lòng thầm mắng, không biết sao, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện sự ngọt ngào, sự vui mừng khi được người khác quan tâm che chở.

Nếu nói vừa rồi sự xấu hổ khi sức thuốc, là hắn trị ngoại thương cho mình, như vật những lời này, chính là lời trong lòng của hắn, nghe hắn vừa nói, bóng ma thời thơ ấu của mình, bất tri bất giác tan thành mây khói.

Tính gì, quá khứ thì cứ để là quá khứ đi...

Dù sao mình cũng là một cô gái, cũng không nên suy nghĩ nhiều, có chuyện gì, không bằng giao cho hắn làm! Chuyện tương lai, ai cũng không biết sẽ như thế nào, có lo lắng cũng là vô bổ. Niếp Thanh Lam suy nghĩ lại, Cảnh Hàn so với mình càng đau đầu hơn, ít nhất cha mẹ mình còn đồng ý mình cùng hắn kết giao, Cảnh Hàn đã không lo lắng thì mình cần gì phải tự tìm phiền não!

Buông tha suy nghĩ Niếp Thanh Lam ngủ thiếp đi, ngủ một cách ngọt ngào như trước giờ chưa bao giờ được ngủ.

Khi tỉnh lại đã là hừng đông.

Đã ngủ say tới mức ngay cả mộng cũng không có.

Niếp Thanh Lam đang lười biếng duỗi người bỗng nhiên có một loại cảm giác ra ngoài xem thử tên kia thế nào rồi.. Nàng rửa mặt rất nhanh, xong khẽ mở cửa đi ra ngoài như một con mèo nhỏ mà đi vào phòng của hắn, đang chuẩn bị lật cái chăn lên thì phát giác trên giường trống trơn.

Mang một chú khó hiểu, Niếp Thanh lam bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng cười của hắn.

Chạy ra lan can nhìn xuống thì phát hiện Lục Minh đang ôm tiểu Đậu Đậu nhà bên cùng Cảnh Hàn nói chuyện, cười sáng lạn như ánh mặt trời.

"Tên này, thật chịu không nổi!" Niếp Thanh Lam trong lòng chua xót muốn chết đi được, rất muốn vật gì đó mà ném vào đầu hắn.

Người này thật bất công, chỉ lấy lòng nữ phi tặc kia, cũng không thèm nhìn tới mình... Còn nói tất cả cứ giao cho hắn, căn bản là một chút cảm giác trách nhiệm cũng không có, mình đã nhìn lầm hắn! Niếp thanh lam tức giận xông xuống lầu, ngồi xuống bên cạnh Lục Minh, kéo tiểu Đậu Đậu qua: "Tiểu Đậu Đậu, đến đay, đừng theo hắn, hắn là tên bại hoại, đại bại hoại!"

Lục Minh rất kì quái hồ ly mỹ nhân này mới ngủ dậy sao lại khó chịu như vậy, nàng ta tối hôm qua ngủ không được ngon chắc?

Chẳng qua ngẫm lại, nữ nhân luôn luôn khó hiểu như vậy, có lẽ "bạn tốt" của nàng đã đến, không quá thoải mái, cho nên tính tình có chút khó chịu cũng rất bình thường.

"Ba ba không phải là bại hoại yêu, dì dì, hôn hôn!" Tiểu Đậu Đậu sợ người lạ, nhưng đối với Niếp Thanh Lam cũng khá tốt, rất vui vẻ hôn nàng ta.

"..." Cảnh hàn năng nhìn ra vẻ ghen tuông trong mắt Niếp Thanh Lam, trong lòng hơi có chút kì quái, hồ ly yêu nũ này trước đây chỉ xem Lục Minh là tấm chắn, ứng phó về chuyện yêu đương với cha mẹ, hiện tại như vậy có chút không đúng?

"Vương Đổng, có việc sao chứ? Oa, kim lô ngân đỉnh đã làm xong sao? Tôi lập tức đến!"

Lục Minh nhận điện thoại, nghe thấy kim lô ngân đỉnh đã làm xong, kích động liên tục hoan hô.

Có cái này, hắn có thể thường xuyên thử nghiệm luyện chế trữ vật giới chỉ thần kỳ, đây chính là bảo bối mà lục minh mơ tưởng muốn có, chứ không phải là phi kiếm áo giáp gì gì đó, nhưng "sơ phẩm trữ vật linh giới" này hắn không tiếc của cũng phải luyện chế ra ! Có trữ vật giới chỉ này, ngày sau sẽ rất tiện, có cái gì bí mật không thể cho người khác thấy, thì cứ bỏ vào, căn bản không sợ mất đi, lúc nào cũng có thể lấy ra nữa sử dụng, quả thực là bảo vật chuẩn bị để cho đột nhập giết người phóng hỏa!

"Đi đâu?" Niếp Thanh Lam bây giờ còn tức giận, cũng không mặt mũi nào bảo đi theo hắn, nhưng nàng lại không muốn Cảnh Hàn đi theo Lục Minh ra ngoài, nên tranh hỏi trước.

"Đưa anh chìa khóa xe nè!" Cảnh Hàn nhìn Niếp Thanh Lam, thấy thần sắc của nàng ta có chút khẩn trưuơng nhìn mình, trong lòng cũng có chút chua xót. Nàng tuy biểu hiện lạnh như băng, nhưng cuối cùng vẫn là một cô gái, nếu nói không biết ghen là giả, nhưng với tính cách của nàng, đương nhiên sẽ không biêu lộ ra trên mặt. Đến cuối cùng, nàng cũng bỏ đi ý niệm đi cùng Lục Minh, liền đem chì khóa mô tô đưa cho Lục Minh.

"Anh không có giấy phép lái xe, mà cũng gần, không cần xe, hai em cứ ở nhà, anh rất nhanh sẽ trở lại!"

Lục Minh sợ nhất là cả hai nàng cùng theo mình, bởi vì "kim lô ngân đỉnh" rất khó giải thích, tốt nhất là để các nàng ở nhà.

Nói đến, nếu mình cùng người nào ra ngoài, thì người kia khẳng định sẽ mất hứng. Nếu tối hôm qua không nghe Niếp Thanh Lam tâm sự chuyện của nàng, Lục Minh còn có thể xem nàng là một hồ ly yêu nữ mê chết người không bồi mệnh, nhưng hiện tại nàng ta cũng rất đáng thương, hắn có chút không nỡ làm cho nàng ta khổ sở, cả 2 đều lưu lại, một mình mình đi ra ngoài là tốt nhất!

Niếp Thanh Lam vừa thấy Cảnh Hàn không đi theo, trong lòng có chút vui mừng mà nói vs tiểu Đậu Đậu: "Ba ba có công việc, tiểu Đậu Đậu ở nhà chờ với dì nha?"

Tiểu Đậu Đậu tránh thoát vòng tay của nàng nhào vào lòng Lục Minh hôn mấy cái, rồi mới chịu cho Lục Minh đi ra ngoài.

Cảnh Hàn vốn ít nói, khi Lục Minh nhìn qua, chỉ khẽ gật đầu chào mà thôi.

Lục Minh trong lòng cao hứng, kim lô ngân đỉnh là một chuyện đáng vui, hai nàng hiện tại không đối chọi châm chích nhau giống như trước kia, cũng là một chuyện vui. Hắn không biết, Niếp Thanh Lam đuổi bắt Cảnh Hàn, chính là bởi vì lãnh mỹ nhân trộm đi quốc bảo viên nguyệt bạch ngọc bích, sau đó Lục Minh lại đem năng lượng của ngọc bích hấp thu đi, hai nàng cũng tưởng đó là đồ dỏm, nên tội trộm quốc bảo đương nhiên là không thành lập, Niếp Thanh lam vốn không phải vì Cảnh Hàn mới đến Lam Hải, hiện tại tự nhiên chỉ mắt nhắm mắt mở.

Nói đến, nàng cho dù không cùng Cảnh Hàn là chị em họ thân thích, cũng sẽ nể mặt Lục Minh mà buông tha Cảnh Hàn.

Tại công viên cây xanh ở ngoài Phong Đan Bạch Lộ, xe của Vương Vi Thiện đang chờ ở đó.

Lúc này, hắn ngay cả lái xe cũng ko có, tự mình lái xe đến đây.

Hắn thông qua kính chiếu hậu thấy Lục Minh, cao hứng xuống xe: "Tiểu Lục, món thần khí nọ sau khi tạo ra, ta lần đầu tiên thấy nói, đã bị nó làm cho chấn động! Ta đã nhìn qua không ít đồ cổ, không ít trân bảo có giá trị liên thành, nhưng so với nó quả thực không đáng nhắc tới. Ta có cảm giác, có một loại lực lượng thần bí, cũng chỉ có loại thần khí này, mới có thể luyện ra thần dược!"

Lục minh lắc đầu cười to, theo Vương Đổng lên xe xem đỉnh.

"Hay là đừng mở tại đây, nếu để cho người ngoài thấy thì không tốt" Vương Đổng vội vàng lái xe, một mặt nói: "Tiểu Lục, có rảnh không? Chúng ta đi Thiên thượng nhân gian uống 1 ly?"

"Ta muốn đi Tổ Vấn Y quán để chế thuốc, lần sau đi!" Lục Minh từ chối.

"Đúng rồi, chi phiếu này ngươi nhận lấy đi" Vương Đổng bỗng nhiên đưa qua 1 chi phiếu hai trăm vạn, Lục Minh ngạc nhiên, Vương Đổn giúp mình làm kim lô ngân đỉnh, sao lại còn đưa tiền cho mình?

Chi phiếu này, trừ phi còn có lai lịch gì khác?

Bình luận





Chi tiết truyện