chương 239/ 830

Nhìn thấy Lục Minh và Cảnh Hàn hai người té xuống, nghe thấy tiếng kêu kinh hoảng của bọn họ, Byrd Chali mỉm cười, hắn đứng đó, đợi cho cái sàn nhà đóng lại, không còn khe hở, rồi mới xoay người rời đi.
Trong căn phòng bí mật, còn có hai người đang chờ hắn.
Một gã vừa lùn vừa mập, bụng thì phệ ra, nhìn xấu xí giống như một con ếch, cũng mang một cái nón, còn đeo thêm cặp kính đen nữa.
Ông mập này trên miệng ngậm một điếu xì gà CuBa to dù, thái độ rất là kiêu ngạo.
Sau lưng hắn là một người đàn ông vừa cao lại vừa gầy, cả người y như cây củi, nhìn sơ sơ tưởng đâu một bộ xương di động, vẻ mặt thì già nua, tay trái thì lúc nào cũng me me trên miệng, tựa hồ như bất kỳ lúc nào cũng có thể ho vậy. Nhìn thấy Byrd trở về, ông mập kiêu ngạo nhíu mày nói : "Byrd, bảo an nơi này của mày thật giống như cặn bã, so với toilet công cộng còn tệ hơn, mẹ nó, mày làm tao rất hoài nghi, những thứ mày cất dấu có phải thứ tốt không"
Tên cao gầy cũng ho khan vài tiếng, hỏi : "Bá tước tôn quý, hai người vừa rồi thật sự không có vấn đề"
"Tôi chưa bao giờ phủ nhận, đám trộm của người Hán bao giờ cũng cao minh hơn thế giới gấp trăm lần, bọn họ có thể lấy sức của vài người đào sâu hơn mấy ngàn mét, không có bản đồ, cũng không cần công cụ hiện đại, chỉ dựa vào sức người, có thể khai quật được cổ mộ ngàn năm. Bọn họ có thể vượt qua vùng nguy hiểm, không hề chạm vào một cơ quan nào, nhưng, cái này cần nói rõ sao? Ông cảm thấy trừ sự đồng ý của tôi ra, người ngoài còn có thể tự tiến vào được sao? Không, là không thể, căn phòng của tôi so với cục điều tra liên bang của Mỹ ( FBI) đặt dưới lòng đất còn nghiêm mật và chu đáo không kém là bao, bởi vì chúng đều do một kỹ sư xây nên... Có lẽ các ông sẽ lo lắng về hai người đó, nhưng tôi có thể nói cho các ông biết, bọn họ bây giờ đã chết, bọn họ té xuống một cái hồ nước, có gần cả ngàn con cá ăn thịt ở sông Amazon đang chờ bọn họ, chúng nó cực kỳ đói!"
Byrd vô cùng tiêu sái đi đến bên cạnh hai người, từ từ giới thiệu : "Tiên sinh Hoffman, tiên sinh Jacob, xin mời theo tôi, có lẽ, khi các ông nhìn thấy những món bảo vật kia, các ông sẽ thay đổi ý định ban đầu"
Dưới ngọn đèn trong căn phòng, hắn ta đi đến một bảng điều khiển, bấm vài mấy chục con số, vách tường trước mắt mở ra một con đường...
Trong căn phòng độc lập kia, có hàng trăm loại báu vật khác nhau.
Quyền trượng hồng bảo thạch của Giáo Hoàng, vòng đeo cổ kim cương của Nữ Hoàng, vương miệng của Louis mười bốn, vương miện của vương triều Canadian... báu vật nơi này có hơn bốn mươi món, mà không món nào không tính là hàng thượng phẩm.
Ông mập kiêu ngạo dùng sức hít một hơi xì gà, đưa mắt nhìn khắp phòng, cuối cùng lắc đầu : "Mẹ kiếp, mấy thứ này không đáng một xu!"
"Tiên sinh Hoffman, với ông, tôi đã chuẩn bị cho một món tốt nhất"Byrd mỉm cười, mời hai người đi, bước lại một bức tường được điêu khắc tinh xảo, vách tường lại mở ra một con đường khác, bên trong còn có một căn phòng độc lập lớn. Nhưng báu vật bên trong thì hơi ít, chỉ có sáu món. Bao gồm một cái đầu người, một cái đỉnh, một cái hộp nhỏ, một bình hoa nhỏ, một viên ngọc và một thanh kiếm được phủ vải trắng.
"Đây là cái gì, nhìn giống phế thải quá, mày không phải muốn dùng thứ rách nát này bán cho tao? Mẹ kiếp"Ông mập không nhịn được hét lớn.
"Sao có thể chứ, tiên sinh Hoffman, phải biết rằng, cái quốc gia mà ông đang ở, chính là quốc gia về lụa, là một đế chế từng huy hoàng nhất trong bốn nền văn minh cổ đại. Nó có ngàn năm văn minh, ngàn năm trí tuệ tinh thể, không thể dùng một câu rách nát mà có thể hình dung được. Ví dụ như cái bình hoa này, bề ngoài chỉ là một bình sứ, nhưng ông không biết, giá trị của nó là liên thành. Đây là cái bình Minh Hồng Võ Thanh Hoa, là cái bình hoàn mỹ nhất trong tất cả loại bình Ngọc Hồ Xuân, tiên sinh Hoffman, xin mời xem cái đầu người này, nếu ông đã nghe đến thần thoại Bát Đại Kỳ Binh của Tần Thủy Hoàng, có lẽ có thể nhìn ra được. Đây chính là cái đầu của một trong các vị tướng quân đó. Ông biết vì sao chỉ còn cái đầu không, bị bao nhiêu cao thủ đuổi giết, cuối cùng kiệt sức mà chết, bị cắt đầu đấy. Đã có hơn hai trăm người, vì cái đầu của vị tướng quân này mà bỏ mạng. Tiên sinh Hoffman, tôi dám cam đoan, những món bảo vật nơi này, đều là bảo vật không thể định giá, đều là báu vật vô giá!"
"Nam tước, cho hỏi đây là cái gì? Là kiếm, hay là võ sĩ đao?"Tên cao gầy chỉ vào thanh kiếm hỏi.
"Kim loại cổ, hơn nữa bị mẻ quá nhiều, không đáng bao nhiêu cả!"Ông mập tuy nói vậy, nhưng con mắt sau cặp mắt kính lại lộ rõ vẻ tham lam.
"Hai vị, xin hai vị tha thứ, món này tôi không thể bán hoặc trao đổi với các vị. Tiên sinh Jacob, sao ông có thể dùng thứ võ sĩ đao thô kém để so với thanh bảo kiếm này? Cho dù là thanh kiếm được xưng là đệ nhất Nhật Bản, cũng không đáng để so với cái này""Mẹ kiếp, Byrd, đừng nói nhiều nữa, ra một cái giá đi, rồi giao dịch, con mẹ nó!"Ông mập sốt ruột nuốt nước miếng, giơ tay muốn cầm lấy nó.
"Không, xin đừng làm như vậy, tiên sinh Hoffman, trước khi thuộc về ông, ông không thể đụng vào nó, hiểu chưa?"Bryd ngăn cản hành động của ông mập, cười nói : "Đây là thần kiếm, so với bảo kiếm mà Richard sư vương Anh quốc dùng để chống lại cuộc thập tự chinh còn nổi danh hơn, càng đáng để mọi người kính trọng... Hơn hai ngàn năm trước, người Hán từng có một vị bá chủ, từng dùng nó để chỉ huy trăm vạn đại quân, thôn tính sáu nước cường đại, sau khi thôn tính, đã thành lập ra triều đại đầu tiên trong lịch sử nhân loại, cho đến hai ngàn năm sau, khi mọi người nhắc đến tên của ông ta, vẫn còn phải kính sợ..."
"Tần Thủy Hoàng, bảo kiếm của Tần Thủy Hoàng!"Tên cao gầy hốt hoảng kêu lên, vẻ mặt đầy nghi ngờ hỏi : "Đây thật sự là bảo kiếm của Tần Thủy Hoàng?"
"Hả? Nhanh cho tao xem một chút, coi có phải thật hay không"Ông mập cũng sốt ruột vô cùng,
"Tiên sinh Hoffman, xin thứ lỗi, trước khi ông đưa ra giá cả và bảo vật, tôi sẽ không thể, các ông cũng biết, loại bảo vật này, không thể dùng tiền là có thể mua được"Byrd mỉm cười, rồi mời hai người bước ra ngoài.
"Được rồi, Jacob, lấy cho hắn xem đồ của chúng ta đi, nên biết rằng, không chỉ có một mình hắn là có đồ tốt! Mẹ kiếp!"Ông mập khôi phục lại vẻ kiêu ngạo.
Tên cao gầy móc từ trong lòng ngực ra một chiếc hộp màu đen.
Bàn tay nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một cái vòng cổ kim cương không tỳ vết, có một viên ngọc thật lớn, màu xanh chói sáng. Dưới ánh đèn, viên ngọc màu xanh phát ra ánh sáng dịu nhẹ, làm cả căn phòng tràn ngập màu xanh nhạt.
Byrd mỉm cười, ánh mắt chợt xuất hiện một tia khác lạ, nhưng vẻ mặt vẫn không đổi, cười nói : "Trái tim biển cả? Hai vị có được trái tim của biển cả trong truyền thuyết? Tiên sinh Hoffman và tiên sinh Jacob, bảo bối của hai vị cũng rất đáng giá, nhưng vẫn chưa đủ, muốn tối giao kiếm, các vị phải có nhiều hơn"( Trái tim của biển cả, một viên ngọc trong truyền thuyết về Sinbad và bảy đại dương, vì mềnh nhớ không lầm trong phim hoạt hình về nàng tiên cá của Disney, nó là vật đeo trên cổ của nàng @_@ )
Ông mập tức giận hét lớn : "Đáng chết, có trái tim của biển mà chưa đủ hay sao? Mày biết món này trị giá bao nhiêu không? Từng có người trả tao năm triệu đô và một tòa thành ở châu Âu, còn có một đống kim cương lớn, hắn đau khổ cầu xin tao trao đổi, nhưng khóe mắt của tao không nhìn hắn một cái! Mẹ kiếp, Jacob, mày lấy chiếc nhẫn của Caesar đã tặng cho nữ hoàng Ai Cập Cleopatra ra cho hắn coi đi"
Tên gầy cao lại móc trong người ra một cái hộp nhỏ khác, mở ra một chiếc nhẫn vàng được điêu khắc vô cùng tinh xảo.
Trên chiếc nhẫn, còn có khắc tên của Caesar và nữ hoàng Cleopatra.
Chiếc nhẫn này, nghe nói khi Caesar giết chết Cleopatra, vẫn không lấy nó ra, mà làm vật chôn theo cùng với nàng.
"Còn chưa đủ!"Byrd cẩn thận nhìn chiếc nhẫn và viên ngọc trái tim của biên, xác nhận là đồ thật, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Thằng chó nước Anh đáng chết, lòng tham của mày đáng để đày xuống mười tám tầng địa ngục! Tao cho mày biết thế nào mới là bảo bối chân chính, đừng tưởng rằng mày có vài món đồ rách nát, là có thể kiêu ngạo, xem ánh sáng của Noah, ánh sáng của mọi thứ này"
Ông mập móc ra một cái túi, nhưng không mở toàn bộ, chỉ hé ra một tia sáng, đủ để cho ba cặp mắt nhìn thấy.
Hắn vội vàng đóng túi lại, cất vào trong lòng, sau đó đắc ý hét lớn : "Mẹ kiếp, thằng chó keo kiệt, bây giờ thế nào?"
Sắc mặt Byrd kinh ngạc, rồi khôi phục lại bình thường, mỉm cười nói : "Tiên sinh Hoffman, tôi nghĩ, chúng ta có thể nói về chuyện giao dịch, ông muốn giao dịch thế nào?"
Ông mập đắc ý hút xì gà, cười ha hả nói : "Toàn bộ, tao muốn toàn bộ của mày!"
"Tiên sinh Hoffman, ông biết, điều này là không thể!"Byrd chậm rãi lắc đầu.
"Tao nói là muốn toàn bộ bảo vật của mày, những thứ này, tao đều thích! Bất kể là bảo kiếm của Tần Thủy Hoàng hay đầu của mãnh tướng, tao đều thích, ha ha ha, Byrd, không ngờ mày có nhiều bảo bối như vậy, tao thật vui, bây giờ nghĩ đến cảnh tất cả đều thuộc về tao, thật là sướng muốn chết!"Ông mập móc ra một cây súng lục Revolver màu vàng, chỉ vào cái trán của Byrd, kiêu ngạo nói : "Byrd, nói một câu cuối cùng đi, tao rất muốn biết, mày sẽ nói cái gì!"
"Dùng súng, không thể giải quyết được vấn đề. Đây là lời tôi vừa mới nói với hai người xông vào kia, bọn họ không tin, thế là trở thành bữa ăn cho lũ cá, tiên sinh Hoffman, xin đừng làm chuyện ngu ngốc!"Byrd vẫn không biến sắc, mỉm cười nói.
"Di ngôn hay lắm, tạm biệt!"Ông mập cười to, bóp cò súng.
Một tia sáng hiện lên, còn nhanh hơn cả điện.
Trên mi tâm của ông mập, đột nhiên xuất hiện nhiều lổ máu, vẻ mặt hắn không thể tin được, khi điếu xì gà rớt xuống đất, hai tròng mắt cũng lọt ra ngoài. Đến chết hắn ta vẫn không tin kẻ bị giết chính là mình. Lúc này, người ngã xuống đất, không chỉ có mình hắn, còn có tên cao gầy kia cũng cùng số phận.
Tên cao gầy tuy rằng chưa chết, nhưng tim của hắn đã bị đâm thủng, máu tươi trào ra.
Trong tay hắn, là một khẩu súng Revolver màu bạc, nòng súng vẫn còn khói ... phát súng vừa rồi, là do hắn bắn.
Nòng súng lúc đầu là nhắm vào ót của Byrd, nhưng cuối cùng lại không trúng mục tiêu, ngược lại còn bắn vào trán của ông mập đứng cách góc 45 độ. Hắn không rõ, bản thân là cao thủ súng lục đứng thứ mười thế giới, sao lại có thể bắn lệch quỹ đạo lớn như vậy. Đối với một người đã bị áp sát nòng súng vào ót, thế mà bản thân cũng không bắn trúng... hắn càng không rõ, Hoffman đứng thứ năm trong hàng ngũ cao thủ súng lục thế giới, thế mà ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có, bị đối phương giết chết mà không biết được thực lực chân chính. "Cái này cũng không thể trách mày, mày và Hoffman hoạt động lâu dài ở Âu Mỹ, rất ít đến Đông Á, cho nên không biết rằng trên đời này có nhiều thứ đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn mày!"
"Tại Đông Á, đặc biệt là đất Hán, nếu mày không có thực lực mạnh mẽ, làm một thương nhân chợ đêm, thì muốn giữ cái mạng nhỏ của mày, là vô cùng khó. Tiên sinh Jacob, tao biết, từ trong đáy lòng của mày và Hoffman đều xem thường đám khỉ da vàng này, cảm thấy bọn chúng vô năng, nên không coi trọng người phương Đông, cảm thấy rằng người da trắng mới là loại người cường đại ưu tú nhất thế gian, tao nghĩ, bọn mày đã quá tự đại rồi. Nếu dùng một câu thành ngữ để diễn tả điều này, tao nghĩ đó là "Ếch ngồi đáy giếng", bọn mày chỉ là một con ếch ngồi ở dưới đáy giếng, không bao giờ biến được thế giới này rộng lớn thế nào, còn tưởng rằng cái thế giới ở dưới đáy giếng của bọn mày, chính là toàn bộ"
"Chẳng có gì không đúng cả, Jacob à, tại sao mày không nghĩ một chút chứ, tao có thể đơn độc giữa hai trăm người cạnh tranh mà đoạt lấy cái đầu của mãnh tướng kia, dưới sự đuổi giết của vô số cao thủ mà vẫn sống. Chẳng lẽ không phải là thể hiện thực lực sao"
"Cảm ơn bọn mày đã đưa đến cho tao lễ vật tốt nhất, tao muốn cảm ơn bọn mày trước khi bọn mày chết. Tao sẽ quý trọng chúng, tao sẽ đem bảo bối của bọn mày, cất vào chung với tất cả bảo bối của tao, từ từ mà thưởng thức. Thuận tiện nói cho mày biết, mỗi năm đều có những người như bọn mày đến đây giao dịch, đương nhiên, bảo bối mà bọn chúng mang đến, cũng đều được tao lấy về hết, là tất cả bảo bối mà mày đã thấy trước đó... Cứ từ từ xuống địa ngục đi, tiên sinh Hoffman, tiên sinh Jacob, thứ lỗi tao không tiễn!"
Byrd cởi mũ xuống, tỏ vẻ tiễn đưa, nhìn tên gầy cao đau đớn chết đi, mới mỉm cười.
Đây là nụ cười của chiến thắng, hắn luôn luôn là người thắng!
Tất cả con mồi đưa đến cửa, hắn không bao giờ vội vã giết chết đối phương, mà từ từ chơi đùa, giống như mèo bắt chuộc, bắt đối thủ giúp mình giải trí, cho đến cuối cùng, mới giết chết đối phương, rồi như một quân vương thắng lợi, cướp lấy bảo vật của đối phương làm chiến lợi phẩm của mình.
"Hả?"
Khi Byrd đang chuẩn bị thu hồi chiến lợi phẩm, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn như một tia chớp phóng ra ngoài căn phòng bí mật... bên ngoài căn phòng, chỉ có mình hắn, không một bóng người.
Nhưng trực giác nói cho hắ biết, vẫn có gì đó không thích hợp, là cái gì? Bên trong Hoffman và Jacob đã chết, tuyệt đối đã chết, một người đã bị bắn xuyên đầu, một người bị mình dùng kiếm đâm xuyên tim, không phải bọn chúng, vậy là ai?
Byrd đưa tay bấm lên bảng điều khiển, mở vách tường dẫn vào trong ra.
Hắn kinh ngạc nhìn thấy có một người con trai và một người con gái đang đứng bên trong.
Hai người này, chính là hai người khi nãy xông vào.
Nhưng, hai người này hẳn là phải bị hàng ngàn con cá ăn thịt người gậm thành xương khô, sao có thể còn sống chứ? Càng quái lạ hơn chính là, sao bọn họ có thể trở lên sàn nhà? Rõ ràng bọn họ đã rơi hai mươi mét xuống hồ nước, sao có thể bò lên được? Sàn nhà dày nửa mét, sao bọn họ có thể leo lên???
Sàn nhà hoàn hảo, không bị mẻ miếng nào, bọn họ leo lên như thế nào?
Đôi nam nữ này, là người hay là quỷ???
Byrd kinh ngạc nhìn Lục Minh và Cảnh Hàn trên lưng, khiếp sợ, hoàn toàn không dám tin.
"Các người còn sống? Rốt cục là đã leo lên như thế nào?"Mặc dù Byrd đã trải qua vô số kinh nghiệm sóng gió, quen nhìn cái chết, nhưng cảnh tượng trước mặt quả thật rất quái lạ, làm cho hắn cảm thấy rất khó hiểu.
"Ở địa ngục có câu trả lời cho mày, muốn biết thì cứ đến đó, tiên sinh Byrd Chali..."Lục Minh cười rất sáng lạ như ánh mặt trời.

Bình luận





Chi tiết truyện