chương 350/ 830

"Không biết!" Lục Minh vừa mới nói xong, lại có một giọng nói như tiếng sấm rền vang lên, làm cho mọi người muốn lủng lỗ tai.
Mấy trăm tên đệ tử sau khi nghe thấy tiếng hét to rằng, dũng khí nhất thời tăng lên, ngay cả những tên lúc đầu sợ đến mức thân thể run lên đứng không nổi, cũng đứng lên, bày ra tư thế chiến đấu, cùng nhau hô to một tiếng : "Humph!"
Ngay sau đó, tất cả đệ tử đều cung kính cúi đầu, ngay cả Toàn Dũng Tín và Kim Trí Bang, đứng đầu đám đệ tử, xoay người cung kính nghiêng đón hai vị quốc tôn xuất trướng, mấy trăm người không nhúc nhích, cúi đầu xuống đất, sắp hàng dài tạo thành một lối đi. Một phút đồng hồ sau, một cái kiệu vàng do tám gã đệ tử cõng ra, sau đó mời hai lão già trung niên khí thế như núi đi ra.
Vừa thấy hai người này hiện thân, mấy trăm tên đệ tử đều quỳ xuống đất nghênh đón.
Cho đến khi hai lão già trung niên kia chậm rãi phất tay, mới chậm rãi đứng dậy, xếp thành một hàng, chờ bọn họ kiểm duyệt.
Toãn Dũng Tín và Kim Trí Bang đi đến trước cái kiệu, quỳ xuống.
"Đứng lên đi!" Hai lão này nhìn chằm chằm Lục Minh ở trên lôi đài, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong ý có một người ý bảo Toàn Dũng Tín đứng lên, vẻ mặt ngạo nghễ mở miệng nói : "Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, người lớn nhà ngươi chẳng lẽ không biết dạy ngươi, thấy tiền bối cường đại hơn ngươi phải cung kính hành lễ sao? Hoa Hạ không phải đã đánh cắp lễ nghi của Đại Hàn chúng ta nhiều năm rồi sao? Chẳng lẽ ngươi còn chưa được giáo hóa, vẫn chưa thuần hóa được?"
"Chờ lát nữa tôi vặt lông của hai ông xếp thành chữ ngu ngốc, thì các ông muốn giáo huấn tôi cũng không muộn" Lục Minh nói xong, Tà Dương, Lạc Vân và Bá Đao cười ngã nghiêng trên mặt đất.
Tên này thật là bậy bạ, đổi lại là người khác thì đang suy nghĩ cách chống đỡ mấy tên này rồi, đều cẩn thận gấp đôi cả.
Chỉ có Lục Minh là cố tình đùa giỡn như vậy, khinh thường bọn chúng!
Toàn Dũng Tín và Kim Trí Bang rống to, phẫn nộ tức giận vì lời nói vô lễ của Lục Minh, trong lòng bọn họ, Lục Minh có thể xỉ nhục mình, nhưng bất kính đối với Thôi Lập Tông tả phụ, Thôi Toàn Tông hữu bật, làm cho bọn họ cảm thấy sỉ nhục rất lớn, nếu không phải Thôi Toàn Tông, Thôi Lập Tông phất tay ngăn cản bọn họ, thì bọn họ đã nhào lên liều mạng với Lục Minh.
"Tiểu bối, lúc huynh đệ chúng ta hoành hành thiên hạ ngạo thị quần hùng thì ngươi còn đang bú sữa mẹ!" Thôi Lập Tông bên trái cười ngạo nghễ nói.
"Ông nói đúng đó, chẳng qua, lúc tôi hoành hành thiên hạ, ngạo thị quần hùng thì hai lão quỷ các ông cũng đã nằm trong quan tài có mùi..." Lục Minh mỉa mai trả lời, làm cho Toàn Dũng Tín và Kim Trí Bang giận đến run mặt, trên trán xuất hiện cả gân xanh rồi.
"Nói nhiều vô ích, tiểu bối, ngươi còn chưa cách động thủ với chúng ta. Đánh bại ngươi, huynh đệ chúng ta hoàn toàn không có vinh dự đáng nói" Thôi Toàn Tông bên phải bỗng nhiên vung tay nói, lập tức có một tên đệ tử đưa lên một phần văn kiện, ông ta gật đầu một cái, thì tên đệ tử kia đi đến trước mặt Lục Minh đưa phần văn kiện ấy. Thôi Toàn Tông ngạo mạn hừ nhẹ, nói : "Có lẽ, chúng ta có thể đặt cược một chút. Nếu ngươi thắng, huynh đệ chúng ta về sau sẽ không đặt chân đến đất Hoa Hạ nữa, cũng thừa nhận vũ kỹ Hoa Hạ là cường đại nhất, nếu ngươi bại, vậy thì chúng ta sẽ lấy một nữa tiền tài của ngươi, bởi vì ngươi phải trả một nửa tài sản để lấy lại sinh mạng của ngươi! Kungfu Panda có mồm mép đặc biệt lanh lợi, thế nào? Dám ứng chiến không?"
"Ông bị bại não thì được rồi, không cần coi người khá cũng bị bại não như mình chứ?" Lục Minh cười lạnh nói : "Các ông muốn cược, vậy cược đồ vật đồng giá đi!"
"Tiểu bối, ngươi cho rằng ngươi có thể đánh bại chúng ta sao?" Thôi Toàn Tông dường như cảm thấy cực kì mắc cười, cười ha hả.
"Lấy công ty điện tử Samsung và công ty ô tô Toyota!" Lục Minh nhàn nhạt nói.
Thôi Toàn Tông và Thôi Lập Tông nhìn nhau, hơi hơi gật đầu.
Trong lòng bọn họ chỉ cần Lục Minh chịu đặt cược, vô luận là hắn ta đưa ra yêu cầu gì cũng không sao cả, dù sao thì cũng có thắng đâu. Hai người la đại tông sư của Đại Hàn, cho dù chống lại cao thủ cấp đại tông sư của người Hán, thì cũng chỉ tốn một chút sức thôi, huống chi là một tiểu bối còn trẻ tuổi?
Chỉ cần đánh bại hắn trước mặt mọi người, thì sẽ lấy được phương thuốc của tiểu tử này.
Vì thế, bọn họ nhẹ nhàng vung tay lên, lại có một đệ tử đem một hợp đồng đã chuẩn bị tốt đưa đến tay Lục Minh.
Bên trong có rất nhiều điều khoảng, trong đó có ghi rằng, nếu Kungfu Panda thua, thì hai đại tông sư có thể tha mạng cho hắn, nhưng mà Kungfu Panda phải trả 50% tài sản, nhất là bốn loại thuốc thần kì cùng với 51% cổ phần công ty, chuyển giao cho danh nghĩa của hai vị quốc tôn. Phần phụ lục có ghi là, nếu Kungfu Panda thắng, thì có thể lấy được 5% cổ phần của công ty điện tử Samsung và công ty ô tô Toyota, nhưng không có quyền điều hành.
"Đối với sự tự tin cực độ do uống mi lô và sự thông minh của các ông, tôi có thể nói là rất bội phục" Lục Minh nhìn xong cười to.
Vốn là, cái hợp đồng này không công bằng, cho dù là một thằng ngu nhất thế gian này cũng hiểu được điêu đó, nhưng mà Lục Minh không quan tâm, hắn không tức giận, cũng không nói là bất công,ngược lại còn cầm lấy cây bút, tiêu sái kí tên vào, rồi móc ra con dấu riêng đóng lên.
Cuối cùng, chia ra làm hai phần để hai bên bảo quản.
Lục Minh búng tay vào trong bóng tối một cái, "Ảnh" lặng lẽ nhẹ nhàng xuất hiện, cầm lấy phần văn kiện.
Ngược lại so với biểu tình bình thản của Lục Minh, Thôi Lập Tông và Thôi Toàn Tông nhìn phần văn kiện, đều hiện lên vẻ mừng như điên, bốn loại kì dược, là điều bọn họ khát vọng nhất, bây giờ rốt cục cũng đã nằm trong tay. Bọn họ lợi dụng sự kiêu ngạo của đối thủ, lợi dụng đối thủ là người trẻ tuổi, lợi dụng Kungfu Panda có tâm lý "nghé non mới sinh không sợ cọp", mà xuống tay với bốn loại kì dược này... chỉ cần bản thân ra tay đánh bại đối thủ, vậy thì tài phú trên toàn thế giới sẽ không ngừng cuồn cuộn chảy vao trong trung tâm của vũ trụ... cũng chính là thủ đô của Đại Hàn!
"Tiểu bối, có một mình thì nên cần thực lực phụ trợ, nếu không sẽ bị chê cười!" Thôi Toàn Tông cười lạnh nói : "Nếu với một chút thực lực của ngươi mà muốn khiêu chiến với chúng ta, là sai lầm rồi!"
"Chúng ta sẽ cho ngươi xem, cái gì mới gọi là thực lực cường đại nhất thế gian! Tin rằng sẽ làm cho ngươi tuyệt vọng mà khóc rống lên!" Thôi Lập Tông vung tay lên, đám đệ tử phía sau liền lui ra, để lộ một cái màn hình.
Trên màn hình bắt đầu chiếu lại một đoạn phim, trong đoạn phi, có thể nhìn thấy một căn cứ, chung quanh có rất nhiều đám người nước ngoài, có chuyên gia và quân nhân, còn Thôi Lập Tông và Thôi Toàn Tông ở trong đó.
Trong đó có một người lính cầm M16 điên cuồng bắn phá về hướng tấm thép.
Nửa phút sau, khói tan ra, tấm thép hoàn toàn không bị tổn hại gì, hiển nhiên là đã được đúc rất dày, ngoài ra còn được xử lý đặc biệt, cho nên độ cứng không cần phải bàn cãi.
Nhưng mà, Thôi Lập Tông bước lại, giơ chân lên... đá xoáy ra vô số cước, kết quả làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm, bởi vì tấm thép không bị đạn làm trầy thì trên mặt đã xuất hiện rất nhiều dấu chân thật sâu!!!
Cũng như vậy, với một thanh thép được đặc chế, rồi một người lính rất cường tráng, dùng sức rất nhiều, đứng gồng người lên, hét um sùm lên làm nhức óc bể phổi, sau gần năm phút đồng hồ mà vẫn không có cách nào làm cong được thanh thép ấy, mệt đến thở hồng hộc, mà Thôi Toàn Tông đi lên, vung chân chém một cái qua, tựa hồ như không có gì cả.
Mười giây sau, thanh thép kia tự động bị chia ra làm hai...
Lúc ấy, toàn bộ đám người nước ngoài đều há mồm trợn mắt, còn các chuyên gia sau khi tỉnh mộng đều vỗ tay bảo hay.
"Trời đất, cái này sao có thể chứ?" Đừng nói là người thường, ngay cả Tà Dương, Lạc Vân và Bá Đao cũng khó tin, điều này sao có thể chứ? Nếu dùng vũ khí siêu bén, ví dụ như dùng đao của Nhật để chém, thì may ra còn có thể, chứ mà, dùng chân để chém thì quả thật rất là khó tin!
"Bọn chúng là đồ ngu, làm sao mà lãnh ngộ được sự ảo diệu của "Chân Không Thiết" chứ!" Toàn Dũng Tín nhìn mà sôi trào máu nóng lên, mặc dù đã xem đoạn phim này không dưới trăm lần, nhưng lần nào cũng kích động như vậy cả.
[ồn ào... không thể nào..] đám phóng viên có kiến thức một chút thì đang hoài nghi đây có phải là ghép phim hay không, cái này còn khoa trương hơn cả làm phim nữa!
"Đám bổng tử cho rằng thủ đô của mình chính là trung tâm của vũ trụ mà, cái đó còn nói được, thì cái này nhất định là giả!" Có người thì hoàn toàn không tin tưởng.
Đoạn phim trên màn hình vẫn còn tiếp tục.
Ba Thiên Cẩu Nhẫn mang mặt nạ mũi dài đứng trước mặt Thôi Toàn Tông và Thôi Lập Tông, khí thế của họ cũng giống như Thiên Cẩu Nhẫn ở HongKong vậy, chỉ là tuổi lớn hơn thôi, một người trong đó mặc một bộ đồ ninja màu trắng nữa.
Thiên Cẩu Nhẫn bên phải có dáng người to khỏe nhất, vung tay lên chặt đứt cây đại thụ sau lưng Thôi Toàn Tông.
Nhưng mà ngay sau đó, Thôi Toàn Tông liền giơ chân lên, chém từ trên xuống dưới.
Mặc dù Thiên Cẩu Nhẫn cường tráng này đã vội vàng xoay người tránh né, cho dù lực phòng ngự của thân thể hắn còn dày hơn cả sắt thép, nhưng mà vẫn có thể thấy rõ máu tươi phun ra, từ bờ vai trái dọc xuống chân trái... chỉ một chiêu này, đã làm cho tên Thiên Cẩu Nhẫn cường tráng nhất không chịu nổi, ngã xuống đất không dậy nổi, cả người thì chảy đầy máu.
Hai Thiên Cẩu Nhẫn còn lại vội vàng muốn cứu người, nhưng lại bị Thôi Lập Tông tùy ý ra *****, thoải mái đánh cho chật vật không chịu nổi, quả thật là đành bó tay đứng nhìn.
Cuối cùng, lão Thiên Cẩu Nhẫn gia nhất đành phải trịnh trọng cúi đầu nhận thua với Thôi Toàn Tông và Thôi Lập Tông, mới được phép mang người rời đi.
"Tiểu bối, nếu ngươi muốn nhận thua, bây giờ vẫn còn kịp! Nếu không, một khi bắt đầu, như vậy chúng ta không thể bảo đám an toàn cho tính mạng của ngươi" Thôi Toàn Tông phất tay, đi lên hướng lôi đài, hai gã đệ tử đứng lên cầm một cây ống tuýp thật to dày, dựng thẳng lên, cước ảnh của Thôi Toàn Tông chợt lóe, thì trong nháy mắt, ống tuýp trong tay của hai tên kia đã bị chém làm đôi.
"A...." Mọi người vừa thấy màn biểu diễn này, liền kích động kêu lên!
Nếu như nói đoạn phim kia có thể làm giả, như vậy thì ống tuýp thật này không thể làm giả được.
Thôi Toàn Tông quả nhiên không hổ là đại tông sư quốc tôn, thực lực quả nhiên khủng bố! Loại uy lực mang tính chất hủy diệt này, căn bản là không có khả năng kháng cự! Nếu chém lên thân người, vậy chẳng phải là thân của người đó sẽ bị chặt làm hai mảnh sao?
Trong lúc mọi người đang lo lắng, thay đổi sắc mặt, thì Lục Minh lại vỗ tay.
"Không tồi, biểu diễn rất hay! Nếu năm nay tôi chỉ có ba tuổi, như vậy nhất định sẽ bị hù phát khóc!" Lục Minh cười ha hả nói : "Thu hồi lại mấy trò hù dọa con nít này đi, đừng có tinh vi, trời sinh tôi chỉ biết giết người, chứ không phải dọa người! Muốn tôi nhận thua, đơn giản thôi, đánh hạ tôi trên lôi đài, vậy là có thể!"
"Tên tiểu bổi này, thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Thôi Toàn Tông cười lạnh một tiếng, búng thân lên, liền xuất hiện trước mặt Lục Minh.
"Nhìn xem người rơi lệ cuối cùng là ai!" thân hình của Lục Minh cũng bắt đầu chuyển động.
Loại chuyển động này, hoàn toàn không giống như Túy quyền.
Thân thể của Lục Minh bây giờ, có vẻ giống như là kết hợp với máy móc, hai tay và thân làm ra động tác hoàn toàn trái ngược nhau, thân thể hướng bên trái thì tay lại hướng phải, và ngược lại thân thể hướng về bên phải thì hai tay đánh về bên trái... động tác cáng lúc càng nhanh, làm cho mọi người cảm thấy thân thể của Lục Minh như tách làm hai người.
Thôi Toàn Tông dồn sức vào chân, chém tới hướng Lục Minh.
Nếu để cho ông ta chém trúng một cước này, tin rằng cả người của Lục Minh sẽ chia làm hai nửa rất đều!
Mọi người la hoảng lên, nhưng trong lúc cực hiểm đó, một bóng người lăng không nhảy lên, tiêu sái xoay người, thoải mái tránh thoát khỏi một chém trí mạng đó... là Ku, hắn đã tránh thoát! Ngạo khí trên mặt của Thôi Toàn Tông vẫn không giảm, không đợi Lục Minh đáp xuống đất, đã phóng lên đuổ theo, thân thể ông ta xoay đều trên bầu trời, hai chân như gió chém ra, tựa hồ như muốn chặt đứt thân thể của Lục Minh vậy.
Dưới mặt đất, kình phong mà ông ta chém qua đều để lại vết rách rất sâu.
Người xem bên ngoài đều khẩn trương, cứ tiếp tục như vậy thì sao bây giờ?
Còn đám đệ tử bắt đầu mừng rỡ, ku kiêu ngạo rốt cục đã bị Thôi Toàn Tông quốc tôn khống chế, xem ra chuyện hắn bại là sớm muộn rồi!
Toàn Dũng Trí và Kim Trí Bang nhìn mà kích động, đây chính là thực lực của quốc tôn, là cảnh giới đại tông sư! Ku vừa rồi có vẻ rất thần khí cao ngạo, mà trước mặt lão nhân gia, rơi vào thế bị động, bị đánh không thể phản đòn được!
Tà Dương, Lạc Vân và Bá Đao đều khẩn trương đứng lên, trong tay chảy rất nhiều mồ hôi lạnh!
Tình hình chiến đấu trước mắt quả thật rất nguy hiểm, Lục Minh không thể bị hai chân sắc bén của đối phương chém trúng, nếu không thì trận đầu này sẽ phải kết thúc rất nhanh.
Trước đó hai lão già này đã ẩn giấu thực lực, sớm biết hai lão già này ghê như vậy, căn bản là sẽ không đồng ý để cho Lục Minh đi khiêu chiến, bây giờ đánh với cấp bậc đại tông sư, vẫn còn quá sớm!
"Thắng rồi!" Dưới đài, Thôi Lập Tông không cần nhìn cũng biết, ku đã tránh không kịp rồi, hắn hoàn toàn bị áp chế, chỉ có thể đỡ đòn.
"Tiểu bối, chết đi!" Trên đài, Thôi Toàn Tông truy kích không tha, chân phải chém ra hơn mười cước ảnh, chém vào phia trước ngực của Lục Minh.
Còn cái chết thật sự, chính là chân trái.
Còn nhanh hơn so với điện, như muốn xé rách không khí mà tới, hình thành áp lực chân không... chính là dùng lực lượng của chân không tại thành, là "Chân Không Thiết" khi nãy dùng chém đứt ống tuýp! Trúng, chân không thiết đã chém trúng đối thủ, chặt một cái ngay cổ của đối thủ! Thôi Toàn Tông cảm thấy đối phương ra sức phản kích hai đấm, cũng đánh trúng đỉnh đầu của hắn, chân khí xâm nhập, trái tim co cứng lại, khó chịu thiếu chút nữa muốn ngừng đập, nhưng chợt khôi phục lại bình thường. Ông ta âm thầm cười lạnh một tiếng, tốc độ của ku phải nói là rất nhanh, nhưng lực lượng còn kém rất xa!
Từ lúc ku chiến đấu với Thiên Cẩu Nhẫn, ông ta đã nhìn ra sơ hở lớn nhất của ku, chính là lực công kích!
Lực công kích của ku, so với lực phòng ngự cường hãn, hoàn toàn kém xa...
Quả nhiên, mình bị hắn đấm hai quyền, hoàn toàn không bị thương, ngược lại, mình liều mạng làm cho hắn trả giả lớn, dùng chân không thiết chém qua cổ họng của hắn, cắt đứt đọng mạch chủ của hắn, hắn chết chắc rồi!
Thôi Toàn Tông tiêu sái đáp xuống đất, hai mắt nhìn thấy sau khi ku đáp xuống đất, giãy dụa đứng lên, nhưng do thân thể rung động kịch liệt, làm cho cái đầu rớt xuống, máu tươi phun lên tận trời! Tất cả mọi người chung quanh đang điên cuồng hò hét, có người trầm trồ khen ngợi, có người khiếp sợ, cũng có người sợ đến mức phát ra tiếng hét chói tai... ha ha, ku đã chết, đây chính là kết cục của hắn, kết cục của kẻ dám khiêu chiến mình, ha ha ha...
Vừa nghĩ đến bốn loại kì dược và 51% cổ phần rơi vào trong tay mình, lại nghĩ đến ku kiêu ngạo đã bị chân không thiết chém bay đầu.
Nghĩ đến đây thôi, Thôi Toàn Tông đã không nhịn được cười!
Trong tiếng cười ha hả của ông ta, mọi người đều trợn mắt há mồm mà nhìn, còn đám đệ tử thì lộ ra vẻ sợ hãi.
Hình ảnh mà mọi người thấy, chính là hình ảnh của Thôi Toàn Tông, mà hoàn toàn khác hẳn, cái mọi người thấy chính là ku vẫn bình yên đứng trên lôi đài, đầu không bị chặt, thậm chí còn không bị thương, chỉ có khúc vải trước ngực bị rách một chút... ngược lại, người được xưng là đại tông sư Thôi Toàn Tông thì toàn bộ ngực đã bị đao khí chém rách, ruột gan lòi ra, máu tươi chảy đầm đìa, đang rớt từ mảng xuống đất,nhưng mà, vị đại tông sư này có vẻ không cảm thấy đau, ngược lại còn cười ha hả giống như kẻ điên.
"Toàn Tông, ông sao thế?" Thôi Lập Tông bi thống rống to lên, giọng nói giống như là sét đánh ngang tai, làm cho trời đất như muốn rung chuyển.
"Ta giết được ku rồi, ha ha, ta giết ku rồi, ku không chịu nổi một kích, ha ha ha!" Trong mắt của Thôi Toàn Tông đầy vẻ mê mang, ông ta đang chìm đắm trong thế giới tinh thần của mình, điên cuồng cười to.
"..." Mọi người nhìn thấy cảnh này không khỏi rùng mình.
"Đúng vậy, tôi chết rất thảm!" Thân hình của Lục Minh lại động, chặn đứng Thôi Lập Tông đang điên cuồng lao đến cứu người : "Ông cũng muốn giết tôi sao? Tôi sẽ cho ông cơ hội!"
"Ngươi sử dụng yêu thuật, đem toàn bộ chân không thiết bắn ngược lại người của hắn, nếu không hắn không có khả năng bị thương! Ngươi sử dụng yêu thuật, tiểu tạp chủng, ta giết ngươi!" Thôi Lập Tông hét lớn một tiếng, nội tức bùng bổ, nhất thời tập trung toàn bộ sức lực, nhanh chóng khuếch tán, cơ hồ phát ra thành một trận lốc xoáy. Lục Minh cười hắc hắc, toàn bộ thân thể lăng không bay lên, bàn tay chạm lên đỉnh đầu của Thôi Lập Tông, nói : "Lão quỷ, để ta đưa lão xuống địa ngục! Có nhìn thấy không, cửa đại ngục đang mở ra cho lão!"
Mọi người nhìn thấy tay của Lục Minh chạm vào đỉnh đầu của Thôi Lập Tông... Thôi Lập Tông giống như là phát điên vậy, không thèm nhìn Lục Minh trên đỉnh đầu, mà tấn công về hướng Thôi Toàn Tông đang đứng cười cách đó không xa.
Trong nháy mắt đá ra hơn mười cước, Thôi Toàn Tông bị trúng cước, xém trở thành người tàn tật luôn.
Bỗng nhiên bị chân không thiết đá trúng ngực, Thôi Toàn Tông lập tức tỉnh táo, cả kinh kêu lên : "Là ta, đừng đánh, Lập Tông, ông sao thế?"
"Ta muốn giết ngươi, tiểu tạp chủng chết tiệt, ta phải giết ngươi báo thù cho Toàn Tông!" Thôi Lập Tông điên cuồng tấn công, sau một phút đồng hồ, Thôi Toàn Tông vốn đang bị thương năng, phát ra một tiếng kêu thảm, rồi hộc máu bỏ mình, toàn bộ xương sườn, bộ ngực đã bị Thôi Lập Tông đá gãy nát! Thôi Lập Tông chuẩn bị kết liễu Thôi Toàn Tông, thì Lục Minh thoáng hiện phía sau lão, bây giờ, Lục Minh uy nghi như một thiên thần, hai mắt lóe ra kim quan, quyền tới như sao băng đáp xuống, đồng thời hét lớn : "Đại Tướng Quân Lệnh, [Phá Nham] thức thứ nhất...lão quỷ, chết đi, thời đại của các người đã qua!"
"Đại Tướng Quân Lệnh [Phá Lâm] thức thứ hai..."
"Đại Tướng Quân Lệnh [Phá Viêm] thức thứ ba..."
Ba chiêu đã qua, Thôi Lập Tông cường đại trở thành một đống máu bầy nhầy, lắc lư ngã xuống lôi đài, ngũ quan thất khiếu đều chảy ra máu tươi.
Trong mắt của ông ta cũng đã khôi phục lại bình thường, nhưng mà, vẫn còn một sự khó tin trong đó.
"Không có khả năng... không... không có khả năng... đây không phải là sự thật... ta là đại tông sư, không có khả năng bại... ta không thể bại bởi một tiểu bối sinh sau... " Thôi Lập Tông tự thì thào, Lục Minh lẳng lặng nhìn ong ta, không nói gì, bởi vì, đối mặt với một người chết, hắn căn bản là lười nói chuyện! Cúi xuống, dưới một góc độ mà mọi người không thấy, láy ra hai khỏa Đông châu thật nhỏ từ đan điền của Thôi Toàn Tông và Thôi Lập Tông, lặng lẽ thu hồi.
"Ta nói cho các ngươi biết thế nào là kì tích!" Lục Minh xoay người, hướng về đám Toàn Dũng Tín và Kim Trí Bang cùng mấy trăm đệ tử, nhàn nhàn nói : "Tất cả những đều ta làm, đều chính là kì tích!"

Bình luận





Chi tiết truyện