chương 76/ 830

"Anh thấy tử thần hù dọa bọn phỉ đồ, phỏng chừng không có gì nguy hiểm, cho nên liền đi ra ngoài đem đứa nhỏ trở lại" Lục Minh đem đứa nhỏ trong lòng chìa ra cho hai nàng xem, Giai Giai cùng Ngu Thanh Y vừa nhìn thấy tiểu tử đáng yêu kia, nhất thời quên mọi chuyện, bu tới đùa giỡn với đứa trẻ. Ngu Thanh Y còn cúi xuống hôn hít, đột nhiên nàng che lại mũi, nhăn mày nhíu mặt. Giai Giai cũng nghe thấy được mùi quái lạ, mới mở tả đứa trẻ ra, lập tức xú khí bốc ra.
"Phải thay tả cho hắn gấp… A, đây là gì? Tạc đạn?" Giai Giai chợt phát hiện quả tạc đạn cột trên người đứa nhỏ.
"Không có việc gì, không có việc gì, bộ điều khiển quả tạc đạn đã bị phá huỷ, nó sẽ không nổ đâu!" Lục Minh vội vàng an ủi nàng, lúc hai nàng cẩn thận thay tả cho đứa trẻ thì Hạ Linh nằm ở trên giường đang phi thường suy yếu đột nhiên mở miệng: "Đem đứa nhỏ lại đây, chị nhìn chút".
"Tiểu tử này thật may mắn, nếu không chị cam tâm đỡ thế cho nó một phát súng, chỉ sợ nó sớm tiêu rồi" Lục Minh đem đứa nhỏ đặt bên người Hạ Linh, rất bất mãn nói một câu.
"Tiểu tử hồi nào, nó là nữ mà!" Ngu Thanh Y lập tức phản đối, quay đầu nhìn Lục Minh giễu cợt nói: "Nhìn anh đi, ngay cả đứa nhỏ là nam hay nữ cũng không phân biệt được!"
"Nó cũng không phải do tôi sinh ra, tôi làm sao có thể biết được!" Lục Minh nhìn thấy Hạ Linh trong mắt có một loại tình cảm ôn nhu của người mẹ, cảm giác nàng thật sự là rất kỳ quái, bình thường nghiêm mặt, không nói không rằng, nhưng vì một đứa nhỏ, có thể xả thân cứu giúp, chẳng lẽ đây là bản năng làm mẹ? Nữ ai cũng có một bản năng làm mẹ vĩ đại như vậy?
"Đừng khóc, đừng khóc…" Đứa nhỏ có lẽ đói bụng lại bắt đầu kêu khóc, Hạ Linh ôn nhu khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
"Anh đi tìm sữa cho nó đi!" Ngu Thanh Y quả thực nghĩ Lục Minh là vạn năng.
"Tôi không phải thần tiên, bình sữa nó đã sớm uống hết rồi, tôi lấy đâu sữa cho nó uống đây? Mọi người nghĩ biện pháp đi!" Lục Minh đem nhiệm vụ một cước đá văng, hắn nói làm cho Giai Giai cùng Ngu Thanh Y mặt ngọc đỏ lên, Giai Giai và Ngu Thanh Y vung nắm tay lên, sẳng giọng: "Người ta là con gái, làm sao có sữa, anh thật chán ghét!"
"Nơi này tất cả đều là rượu tây với rượu vang. Không có thứ cho trẻ con uống… Nếu không, cho nó uống nước tăng lực đi!" Giai Giai các nàng tìm hồi lâu, gian phòng này có hơn chục loại rượu và các loại thuốc phòng the, làm sao có thể cho trẻ con uống. Cuối cùng không có biện pháp Giai Giai cùng Ngu Thanh Y không thể làm gì khác hơn là đem nước tăng lực tới. Mang chút nghi vấn nhìn về phía Hạ Linh: "Chị Hạ Linh, chỉ có thứ này, có được không?"
"Các người liều vậy, dám cho trẻ con uống nước tăng lực. Ta sợ các ngườii luôn!" Lục Minh cảm thấy một trận cháng váng đầu.
Đứa nhỏ có lẽ đói lắm rồi. Giai Giai vừa đút nó, nó đã uống không ngừng, đến không kịp thở. Lục Minh rất lo lắng hỏi:" Uống thật hả? Sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Ngu Thanh Y liếc hắn một cái: "Anh không thấy nó đói bụng lắm sao?"
Lục Minh toát mồ hôi. Nghĩ thầm có đói cũng không có thể uống nước tăng lực. Bất quá cuối cùng hắn không có phản đối. Hắn lại ghế sa lon nghỉ ngơi một hồi. Chẳng biết qua bao lâu. Loa cảnh sát vang lên, nói mọi người đang ẩn núp hãy đi ra. Phỉ đồ đã toàn bộ bị bắt.
Ngu Thanh Y cùng Giai Giai phi thường cẩn thận, chờ tới khi nhìn thấy lãnh đạo thành phố phát biểu trên TV, lại nghe cảnh sát hô vô số lần, mới đồng ý đi ra ngoài.
Trốn ở bên kia, chị Lan càng sợ chết, may là Lục Minh tìm tới, nàng mới dám đi ra.
Từ Hào bị thương nặng ngất đi, Hạ Linh cũng phải đưa tới bệnh viện, Lục Minh, Giai Giai, Ngu Thanh Y cùng Lan tỷ được cảnh sát hộ đưa xuống lầu, đăng ký tên tuổi hộ tịch… Ngu Thanh Y cùng chị Lan gặp chuyện không may, tổ đạo diễn dẫn theo người khẩn trương tới đón, lập tức báo đài đem hai minh tinh vây chặt, hô to gọi nhỏ xin phỏng vấn.
Chị Lan bởi vì chân có thương tích, lại vừa trải một phen hoảng sợ, dung nhan tiều tụy, tâm tình rất không tốt, không muốn nói nhiều, chỉ trả lời vài câu rồi rời đi.
Ngu Thanh Y ở lại trả lời phỏng vấn, đại ý kể lại cảnh hung hiểm vừa qua.
Nàng nhìn qua Lục Minh bên kia, trong lòng vô cùng muốn trước mặt mọi người tán dương Lục Minh một chút, chính là cuối cùng lại thôi, chỉ nói người quản lí toàn lực bảo vệ mình, vừa cùng mấy bằng hữu cùng chung hoạn nạn, cho nên mới vượt qua được, nàng cũng uyển chuyển tán dương việc cảnh sát cứu nạn… Về phần hỏi có gặp qua tử thần hay không, nàng thành thật trả lời không gặp, còn nói mình trốn ở trong phòng, không có tận mắt nhìn thấy thấy tử thần.
Khác với Ngu Thanh Y là đại minh tinh, Lục Minh cùng Giai Giai bị cảnh sát bắt khai báo đủ thứ, hoàn thành khẩu cung được rời đi.
Giai Giai ôm đứa nhỏ đứng ở một bên.
"Anh không có bị gì chứ?" Niếp Thanh Lam nhìn thấy Lục Minh không có việc gì, tâm lý cao hứng, chính là thấy bên người hắn còn có một nữ tử xinh đẹp, nàng lại còn ôm một đứa trẻ con trong lòng, ánh mắt phi thường tin tưởng nhìn Lục Minh, không khỏi tức tối, tiểu tử này như thế nào có nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy vây quanh! Nàng nhịn không được đi tới vỗ vai Lục Minh.
"Có phải anh chết em mới vui vẻ sao?" Lục Minh đang bị cảnh sát tra hỏi mãi cũng có điểm mất kiên nhẫn, phát hiện phía sau là Niếp Thanh Lam, tức giận hừ một tiếng.
"Tiểu Trương, đây là bạn của tôi, không có khả năng là phỉ đồ… Đi hỏi người khác đi!" Niếp Thanh Lam nói một tiếng, lại làm như vô tình tới gần Lục Minh, xoay mặt mỉm cười hỏi Giai Giai: "Tiểu bảo bảo thật đáng yêu, là con của em sao?"
"Không, em cùng Lục Minh nhặt được, không phải con em…" Giai Giai bối rối trả lời, một bên nhìn len lén đánh giá Niếp Thanh Lam.
"Đem đứa nhỏ cho nàng ta đi, để nàng ta tìm mẹ của nó!" Lục Minh đoạt lấy đứa nhỏ trong lòng Giai Giai, cẩn thận đưa cho Niếp Thanh Lam.
"Chị chính là Niếp Thanh Lam? Em có nghe nói qua, thật ra em cùng Lục Minh chỉ là bạn học…" Giai Giai cố sức giải thích, bằng trực giác phụ nữ, Giai Giai cảm giác được Niếp Thanh Lam cùng Lục Minh quan hệ khẳng định không đơn giản, hơn nữa cũng có thể nhìn ra trong lời nàng có mùi giấm chua. Mặc dù Lục Minh đã nói rõ, hắn chỉ đóng giả bạn trai của nàng, nhưng cho dù là bạn trai giả bộ, so với mình quan hệ cũng không thân mật hơn nhiều, nàng có lý do để ghen.
"Em giải thích làm gì, Giai Giai, chúng ta đi!" Lục Minh cảm giác được mình không thu được chút phí tình báo nào, liền chiếm tiện nghi của nàng.
Nếu không mình gọi điện thoại thông tri nàng, cảnh sát có thể tới nhanh như vậy sao?
Nếu không mình hóa thân tử thần, hù dọa địch nhân, nàng có thể thuận lợi đột phá vào giải cứu con tin?
"Tiểu tử này… Bóng lưng thật là có chút giống…" Niếp Thanh Lam trong lòng không thể không có một điểm nghi ngờ Lục Minh.
Nàng nghi hoặc nhìn bóng lưng Lục Minh một hồi, vừa phất tay ra hiệu kêu một thành viên đội Huyết nhận lại: "Trưởng Chân, đại án phá xong, tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày. Tôi bị thương, phải điều dưỡng một chút!"
Lúc nãy trong lúc truy bắt phỉ đồ, nàng có cùng tên Điền Trung Tiểu Lang giao thủ, bị hắn chém một đao vào đồng phục, nhưng nhờ bên trong có mặc áo chống đạn, nàng cũng không bị thương tổn gì.
Bất quá nàng nói bị thương muốn nghỉ ngơi, ai dám phản đối?
Trừ La đội trưởng nhờ tử thần mà bắt được tên thủ lĩnh ra, nàng là người kế tiếp bắt được tù binh quan trọng nhất, một mình bắt hai kẻ tội phạm giết người cắt cổ là Điền Trung Tiểu Lang cùng Bắc Dã Yêu Tử, nếu bàn về công lao, nàng đã lập được công lớn.
"Đứa nhỏ này khẳng định khó giải quyết đây, nhưng mỹ nhân ta đã nghĩ ra biện pháp hay!" Niếp Thanh Lam đang có chút nhăn nhó mặt mày, lập tức, trên môi hiện lên ý cười.
Niếp Thanh Lam tay ôm đứa trẻ, miệng thì mỉm cười, vừa đúng lúc một phóng viên ảnh nhanh mắt thấy được. Hắn vội giơ camera lên, bấm một phát, chụp được một bức ảnh kinh điển.

Bình luận





Chi tiết truyện