chương 230/ 830

Lúc này, tất cả mọi người đã nhìn thấy người đàn ông thiên cẩu nhẫn mà Kungfu Panda gọi.
Đối với danh xưng thiên cẩu nhẫn này, mọi người vẫn còn chút xa lạ, vì trước giờ chỉ nghe Ninja phân ra hạ nhẫn, trung nhẫn, và thượng nhẫn thôi. Đối với thiên cẩu của Uy quốc cũng chỉ có một chút hiểu biết thôi. Khi màn hình phát ra hình ảnh của người chỉ huy lần khiêu chiến này, mọi người phát hiện ra, thân hình của hắn rất cao, mặc bộ đồ Không Thủ Đạo, toàn thân hùng tráng vô cùng, cơ thể đồng đồng bí khơi, tuy rằng trong đám khiêu chiến, cũng có kẻ to con cơ bắp này nọ, nhưng so với Thiên Cẩu nhẫn thì hoàn toàn khác biệt.
Cơ thể người này giống như một thanh thép liền, khi mọi người nhìn thấy, đều có chung một cảm giác, hoài nghi hắn có phải là người máy kim loại T1000 biến thành hay không (Terminator 2 : Judgement day)
Quan trọng hơn là, khí thế người này, uy chìm như một ngọn núi, làm cho người ta có một cảm giác hoàn toàn không thể dao động.
Không đúng ra, mọi người hoàn toàn không biết sự hiện hữu của hắn, bây giờ hắn đi ra, trong lòng mọi người đều không kìm được một cảm giác lạnh sống lưng, cho dù trước đó mọi người đã xem qua Kungfu Panda tiêu sái dánh bại không ít cao thủ, nhưng vẫn rất tin tưởng hắn. Bây giờ, đối thủ là Thiên Cẩu nhẫn, khí thế thật rất khủng bố.
"Người kia có điểm giống Orochi, không ổn, Orochi là một tên biến thái!"Tiện nhân Trần Tranh vừa thấy, sợ đến mức phát run lên.
"Đừng ồn, anh phiền muốn chết!"Trương Viện Viện đang buồn bực trong lòng, đấm cho hắn bay luôn.
Toàn trường, cơ hồ không ai hoài nghi thực lực của Thiên Cẩu Nhẫn, ngược lại cảm thấy hắn lên đài là rất không công bằng.
Hắn cường đại như vậy, nhưng lại chạy lên đấu với một người trẻ tuổi như Kungfu Panda, căn bản là không giống với tác phong của cao thủ! Trong lòng không ít người đặc biệt suy nghĩ, nhất là khi nhìn thấy năm quỷ nhẫn cung kinh quỳ trên mặt đất, nghênh đón Thiên Cẩu Nhẫn, lại cảm thấy người này không có phong độ, giả dối. Hắn cường đại như vậy, lại khi dễ một đứa trẻ, vậy thì tính cái gì... Thiên Cẩu nhẫn đứng trước mặt Lục Minh, cao hơn khoảng 2m2, cao hơn hẳn Lục Minh hai cái đầu, thân hình như núi, gần như là bóng ma, có thể che khuất cả người Lục Minh.
Lục Minh lẳng lặng đứng trên lôi đài, chờ đối thủ khủng bố đến.
Biểu tình của hắn trấn tĩnh, hai tay tự nhiên rũ xuống, không nhìn ra vẻ khẩn trương.
"Vốn, ta không định ra tay. Nhưng ngươi đã mở miệng, như vậy ta sẽ ban thưởng cho ngươi một thất bại!"Âm thanh của Thiên Cẩu nhẫn giống như động đất. Giống như là âm thanh của tiếng cưa máy ma sát với mặt đất, làm cho lỗ tai người nghe vừa nhức vừa đau, vô cùng khó chịu.
"..."Nếu đổi là người khác nói câu này, Lặc ca và Tằng chưởng môn đã sớm lấy micro đập vào mặt.
Nhưng lời lời này do Thiên Cẩu Nhẫn nói ra, bọn họ căn bản không dám hoài nghi. Trong tận đáy lòng kỳ vọng Lục Minh có thể chống đỡ công kích của người này, nhưng trong lòng không cầu thắng. Đừng nói bọn họ, tất cả người xem, trong lòng đều mong như vậy. Tất cả mọi người đều hy vọng Kungfu Panda đều có thể bình an vô sự. Về phần có đánh bại được Thiên Cẩu Nhẫn hay không, mọi người đã không còn quan tâm. Trong lòng mọi người, Kungfu Panda, đã trở thành thân nhân của mọi người. Bây giờ nhìn hắn đối mặt với một cường địch kinh khủng như vậy, thì trong lòng tất cả mọi người đều không dám buông lỏng.
Bây giờ, mọi người đã bắt đầu hiểu được, trước đó kẻ địch không ngừng phái người đến khiêu chiến Kungfu Panda, đều là một âm mưu.
Bọn chúng đầu tiên là muốn tiêu diệt thể lực của Kungfu Panda, cuối cùng đưa Thiên Cẩu Nhẫn lên đấu.
Xem ra liên minh tám nước không chỉ muốn đánh bại Kungfu Panda một cách đơn giản như vậy, bọn chúng còn muốn phế anh ta đi... Bây giờ,âm mưu của kẻ địch mọi người dùng cũng có thể ngửi ra được.
"Chị Trầm..."Giai Giai căn bản không dám nhìn nữa, nàng nhào vào trong lòng Trầm Khinh Vũ, len lén khóc thầm.
"Chúng ta phải tin tưởng hắn, hắn nhất định có thể được!"Trầm Khinh Vũ vẫn là người bình tĩnh nhất, trong khi chúng nữ đều lộ vẻ mặt khủng hoảng, nàng nhỏ giọng an ủi mọi người. Nghe xong lời nàng, Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn đều nặng nề gật đầu, trong ánh mắt sợ hãi đã dần dần khôi phục lại sự tin tưởng, nhìn về phía Lục Minh. Đối mặt với cường địch, tuy rằng trong lòng các nàng vẫn còn sợ hãi nhưng các nàng lựa chọn tin tưởng Lục Minh, tin tưởng người mình yêu...
Trong khu tuyển thủ, Tà Dương, Lạc Vân và Ảnh đều đứng dậy đến gần lôi đài, dùng mắt nhìn chằm chằm Thiên Cẩu Nhẫn.
Hắc Báo đã chắn trước măt bọn họ, lớn tiếng nói: "Trở về, đây không phải trận chiến của các người, trân chiến của các người còn ở phía sau, còn mười đại cao thủ. Lục Minh sau khi chiến đấu với Thiên Cẩu Nhẫn, hắn nhất định sẽ đạt đến cực hạn, không thể tái chiến, sau đó phải nhờ các người! Đó cũng là suy nghĩ của hắn, cho nên, trở về ngay lập tức"
Trên khán đài, Mục Chi Hiên mỉm cười, dùng tiếng anh ói với vị người đội nón kia : "Thạch Trung Kiếm tiên sinh, thật không ngờ, Kungfu Panda lại dám khiêu chiến với Thiên Cẩu Nhẫn. Tôi cứ nghĩ tối nay sẽ chỉ đánh bình thường, không ngờ ông ta lập tức nhảy ra!"Người đội nón cười nói : "Ông ta nhất định là nhận thấy xa luân chiến không ổn, cho nên muốn thừa dịp còn chút thể lực, liều mạng đấu một trận. Con ấu sư trẻ tuổi này, cũng có chút thông minh, nhưng, hắn phải đối mặt với một thiên cẩu nhẫn quá mạnh mẽ, trong vòng năm phút đồng hồ, hắn sẽ phải ngã xuống thôi"Mục Chi Hiên cười hỏi : "Muốn cược với tôi không?"
"Cược, tôi cá là hắn trong năm phút sẽ bị Thiên Cẩu nhẫn hạ K.O"Người đội nón gật đầu.
"Nếu tôi thua, tôi sẽ tặng cái đồng hồ đồ cổ của tôi cho người!"Mục Chi Hiên nói.
"Ngược lại, tôi sẽ đưa cho anh một cái đầu, là cái đầu của Kungfu Panda..."Người đội nón đưa tay lên nhấc cái nón của mình ra, để lộ mái tóc màu vàng, cùng với chòm râu cũng màu vàng.
Trên sân, bỗng nhiên trong đòan bình thẩm trong nước có hai người đàn ông trung niên nhảy ra.
Bọn họ chỉ vào Thiên Cẩu nhẫn quát : "Thiên Cẩu Nhẫn, vô thượng thiên nhẫn của các ngươi năm đó đã từng thế với tổ sư của chúng tôi, vĩnh viễn không cho phép Thiên Cẩu nhẫn đặt chân lên đất Hán của chúng tôi, hôm nay vì sao ngươi dám làm trái lại lời thề năm đó? Nếu ngươi là khách du lịch, bước vào đất Hán của chúng tôi, đến HongKhôngng để du lịch, chúng tôi còn có thể không nhìn, nhưng ngươi lại ra tay tấn công hậu bối của chúng tôi, điểm này, chúng tôi không thể chịu đựng được"
Người còn lại cũng phẫn nộ quát : "Thiên Cẩu Nhẫn, lập tức rời khỏi đất Hán của chúng tôi, vĩnh viễn không được đặt chân trở lại"
Thiên Cẩu Nhẫn mỉm cười, xoay người đi đến hướng hai người bình thẩm trong nước, dùng một loại khẩu khí không hề đế ý đến hỏi : "Chỉ bằng hai người các ngươi? Cũng muốn vung tay múa chân với ta?"
"Hổ trảo!"người đàn ông bên trái nhanh chóng làm ra một thúa, hóa thân thành mãnh hổ hạ sơn.
"Xem ba mươi sáu lộ uyên ương thối của ta!"Người đàn ông bên phải, cước ảnh như núi. Một cước, đã đá ra hơn mười ảnh, cơ hồ như bao phủ khắp người Thiên Cẩu Nhẫn. Nhưng Thiên Cẩu Nhẫn chỉ quơ một chiêu, làm cho hơn mười cước đó toàn bộ thất bại, người đàn ông đó lộn ngược lại, sau đó tấn công vào phần dưới của Thiên Cẩu Nhẫn, kết quả, mục tiêu đột ngột biết mấn, chân của ông ta chỉ đá mạnh vào lôi đài, làm ra một cái lổ lớn. Ông ta vẫn tiếp tục công kích, thanh thế thật lớn, làm cho lôi đài hỏng nát, vỡ vụn khắp nơi, nhưng đáng tiếc là một cọng lông của Thiên Cẩu Nhẫn cũng không đụng được.
Thiên Cẩu Nhẫn dùng chân tùy ý hất một tảng đá vụn, đá về hướng người đàn ông dùng hổ trảo.
Hổ trảo xuyên thủng phiến đá, đập nát nó ra.
Một tiếng rống cực lớn, ông ta lao ra từ đống đá vụn, tung ra một trảo thật mạnh, nhằm ngay giữa ngực Thiên Cẩu Nhẫn, biểu tình đắc ý chợt hiện lên, cảm thấy đối phương mà trúng trảo này, chắc chắn sẽ bị thương nặng. Nhưng chỉ một giây sâu, ông ta lại nghe thấy tiếng xương tay gãy của mình, cực đau, đang chuẩn bị lui ra, nhưng không kịp né, Thiên Cẩu Nhẫn đã đưa tay túm lấy ông ta, nhấc lên cao, mạnh mẽ nên xuống lôi đài, một tiếng ầm vang lên, toàn bộ lôi đài như muốn sụp đổ.
Mặt khác, người đàn ông sử dụng uyên ương thối kia, cũng bị Thiên Cẩu Nhẫn đá cho một cái, bay ra xa hơn mười mét, nặng nề té lăn trên mặt đất, ói ra một đống máu.
"Không biết lượng sức!"Thiên Cẩu nhẫn lạnh lùng nói một câu, rồi lại đi đến hướng Lục Minh.
"A!"Tất cả mọi người đều sợ ngây người, tên Thiên Cẩu Nhẫn này quả thật rất đáng sợ, vậy biết đánh thế nào? Hổ trảo lợi hại như vậy, mà lại không mẻ một miếng nào, ngay cả uyên ương thối cũng không chạm được vào một sợi lông. "Đây cũng là nắm tay biến thái của ta"Khóe môi Lục Minh mỉm cười, hắn vươn tay phải ra, chậm rãi nắm lại thành đấm tay, mọi người có thể nhìn thấy rõ, tựa hồ có màu ảm kim trong nắm tay ngưng tụ lại, từ từ sáng lên, làm ra ảo giác. Nắm tay của Kungfu Panda, sao có thể phát sáng nhĩ? Có phải là ngọn đèn chiết xạ đâu? Mọi người nghĩ mãi vẫn không hiểu, chỉ thấy Kungfu Panda đấm một quyền về hướng ngực của Thiên Cẩu Nhẫn, giống như sao băng lao qua trên bầu trời.
Rầm!
Mọi người có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nắm tay chạm vào thân thể, cực kỳ rõ ràng.
Một giây sau, Thiên Cẩu nhẫn ưỡn ngực đứng thẳng bất động, bỗng nhiên như hóa tiễn bắn ngược ra ngoài, đập vào một tảng đá, cuối cùng bay thẳng ra ngoài, đập vào mặt đất, còn làm ra một cái hố thật to.
Vốn, mọi người chuẩn bị hoan hô thắng lợi, nhưng không ngờ, Thiên Cẩu Nhẫn vừa lọt vào trong cái hố sâu gần nửa mét kia, lại đứng lên.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài, như không có việc đì, đi qua đi lại trước mặt Kungfu Panda, trên mặt hắn ta còn có vẻ kiêu ngạo vô cùng : "Thật ra ngươi còn có thể dùng lực một chút, ta còn có thể chịu được, ta thấy ngươi nhỏ tuổi, nên cho ngươi thêm một quyền"
"Thật sao? Vậy cảm ơn!"Lục Minh dùng chân đạp mặt lên lôi đài, làm cho nó như muốn sụp luôn, dưới chân liền nứt như mạng nhện.
Một quyền kia, giống như hỏa tiễn bắn lên không, cực nhanh, cực mạnh, lao thẳng vào hướng cằm Thiên Cẩu Nhẫn.
Nhưng, Thiên Cẩu Nhẫn trong nháy mắt, lúc Lục Minh ra tay, đã đưa tay đấm vào bên eo trái Lục Minh, làm cho hắn bị văng đi, thâm chỉ còn tiến hành truy kích thân hình của Lục Minh, đá thêm một cái làm cho cả người Lục Minh bay cao thêm mười mét. Thân thể Lục Minh giống như một con quay bàn quay cuồng, rơi cao từ độ cao hai mươi mét, đáp xuống đát cũng làm ra một cái hố thật là to.
"Tiểu bằng hữu, nói cho ngươi biết một chân lý, đừng bao giờ tin tưởng lời nói của kẻ địch. Ngươi quả không tồi, chỉ có chút hơi ngu!"Thiên Cẩu Nhẫn lạnh lùng cười.
"Kungfu Panda..."
Tất cả mọi người sợ đến mức điên lên rồi, đấu pháp như vậy, còn gì gọi là mạng sống?
Nhóm minh tỉnh đứng lên, ai ai cũng sợ đến trắng mặt, Lặc ca và Tằng chưởng môn sợ run đến mức môi trắng bệch, không nói được một câu nào.
Trầm Khinh Vũ thấy chúng nữ hoảng hốt, lập tức khẽ quát : "Bình tĩnh, Lục Minh vẫn không sao, công kích như vậy, so với cha của hắn, chỉ là một đứa trẻ tiểu học thôi! Hắn không bị thương, hắn đã lui lại, chỉ là không kịp tránh quyền kình, cho nên mới đáng sợ như vậy!"
"Đúng, là đạo lý này..."Niếp Thanh Lam nói chuyện mà giọng run run, đạo lý này, ai ai cũng hiểu được, chỉ là tình hình vừa rồi quả thật rất đáng sợ.
"Đúng lên!"Cảnh Hàn lúc này đã đem lời nói trong lòng hô ra ngoài.
Nghe thấy nàng nói, nhóm MM của Phương Phỉ Uyển, nhóm MM của đại học Lam Hải, nhóm lang của Lam Hải, giống như đang từ trong mộng tỉnh lại, nhanh chóng ủng hộ Lục Minh cố lên, cùng kêu hô : "Đứng lên, Kungfu Panda, đứng lên..."
Nhóm Giang Tiểu lệ thì sợ đến mức xém ngất đi, mỗi người đều khóc hô : "Đại thúc..."
Lục Minh bò lên từ trong cái lỗ, cũng giống như Thiên Cẩn Nhẫn vừa rồi, đứng thẳng thân hình, cất bước, lại rất nhẹ nhàng nhảy về lôi đài, tuy rằng mỗi bước đi đều ói ra một tí máu, nhưng vẫn rất hiên ngang, lấy thái độ kiêu ngạo vừa rồi của Thiên Cẩu Nhẫn ra mà lập lại : "Kỳ thật ngươi có thể dùng lực một chút, ta vẫn có thể chịu được. Ta thấy ngươi lớn tuổi, nhường ngươi một quyền!"
(ồn ào...) Tất cả mọi người giờ phút này, hạnh phúc mừng rỡ, hoan hô đứng lên, không ít những cô gái cảm động đến rơi lên, không kìm chế được ôm nhau thắm thiết, hoan hô không ngừng.
Kungfu Panda không có chuyện gì, hắn không chết, cũng không bị thương... Tuy rằng Thiên Cẩu Nhẫn rất đáng sợ, nhưng đừng lo, chúng ta còn có Kungfu Panda.
Mọi người trong này bắt đầu nóng lên, ai ai cũng hoan hô, Kungfu Panda, Kungfu Panda, Kungfu Panda.. âm thanh vang dội toàn trường, làm cho mọi người kích động vô cùng. So với người xem bình thường, người có khoảng cách gần Lục Minh nhất, chính là Tà Dương, Lạc Vân và Hắc Báo, thần sắc càng kích động hơn gấp nhiều lần. Bởi vì bọn họ đã nhìn ra, cùng một quyền, mà Lục Minh lại kém lực hơn so với tên Thiên Cẩu Nhẫn biến thái kia. Lục Minh vẫn bị thương... Chỉ là, hắn áp chế thương thế, không bộc lộ ra ngoài, không cho người thường thấy.
Nếu người tin mắt, chú ý nhìn, thì có thể phát hiện ra, bên trái của Lục Minh, vẫn còn một quyền ấn thật sâu.
Trên khán đài, Mục Chi Hiên và người đàn ông đội nón cười ha hả.
Người đàn ông đội nón cười nói : "Tiểu tử cậy mạnh, xem ra, tôi không thể thắng được món đồ cổ của ông rồi, chẳng qua, tôi nguyện ý chịu thua, đêm nay nhất định phải lấy đầu hắn, tặng cho ông làm lễ vật. Không ai có thể còn mạng dưới Thạch Trung Kiếm tôi, tôi thật sự chờ mong được giao thủ với hắn, khoái cảm được bóp chết một con ấu sư, quả thật làm cho tôi mê muội..."
Mục Chi Hiên mỉm cười, hắn không đáp lời của người đàn ông đội nón.
Bởi vì từ trước đó, người đàn ông đáng sợ này, đã phản bội cha, phản bội anh em, phản bội là tất cả những cường giả cô độc trên thế gian, và đã từng cá cược với hắn.
Tên cường giả khủng bố Hình Thiên Phong kia, hắn đã cá cược rằng, Thạch Trung Kiếm và Thiên Cẩu Nhẫn ít nhất phải có một người chết, mà Lục Minh chỉ bị thương nặng.
Nhớ lúc ấy, Hình Thiên Phong đã nói như vậy : "Mục tiên sinh, ông vĩnh viễn không biết nam nhi Lục gia đáng sợ thế ào đâu, bởi vì, cho đến bây giờ ông vẫn chưa từng giao thủ với chúng, chỉ cần ông trở thành kẻ địch của họ, mới biết được võ công của họ, sẽ làm cho người ta tuyệt vọng cỡ nào. Đừng nghĩ đối mặt, dùng võ công đánh bại đàn ông Lục gia, ông phải trí dũng song toàn, không có kế sách trợ giúp, chỉ dựa vào sức mạnh, thì kết quả chỉ có một, chính là thất bại. Thiên Cẩu Nhẫ và Thạch Trung Kiếm đến đây, bọn họ quá kiêu ngạo, không hề nhìn đến nam nhi Lục gia, tôi tin tưởng, kết quả chờ đợi họ, sẽ là thất bại lớn nhất, một cái chết vô cùng bi thảm, ông căn bản không phải là đối thủ của nam nhi Lục gia, nhưng ông có đầu óc, giỏi kế sách, đây là sở trường duy nhất của ông, cũng là vũ khí đáng sợ nhất để đối phó bọn họ... Trừ tôi ra, không ai là đối thủ của cha con họ, người khác, căn bản không có cơ hội"
Lục Mâu Mục Chi Hiên trong lòng không thích Hình Thiên Phong, nhưng hắn ta tin tưởng những lời của Hình Thiên Phong.
Người đàn ông cô độc nhưng kiêu ngạo đó, căn bản là khinh thường nói dối. Trong mắt một người trời sinh đã phản bội, chỉ có những người đặc biệt vô năng, mới có thể dùng lời nói dối để che dấu lời nói và việc làm. Ở trong lòng Mục Chi Hiên, hắn cũng có chút lòng tin với Lục Minh, vì Lục Minh là kẻ địch của Hình Thiên Phong, có thể làm cho Hình Thiên Phong kiêu ngạo khen không dứt miệng, hẳn là sẽ không dễ dàng thua trong tay Thiên Cẩu Nhẫn.
Cho dù bại, tin tưởng rằng đây cũng là một cái bại rất vinh quang, đáng mặt của nam nhi...
"Tuy rằng ta không thể giết ngươi trước mắt mọi người, nhưng, ta có thể phế ngươi!"Trên lôi đài, Thiên Cẩu Nhẫn lộ ra ánh mắt rất tàn khốc.
"Thời đại thuộc về ngươi đã qua, Thiên Cẩu Nhẫn, ngươi đã già rồi, ngươi đã bị thời gian vô tình đào thải... Bây giờ, là thế giới của những người trẻ tuổi chúng ta!"Lục Minh cười to, tung quyền, hướng về phía Thiên Cẩu Nhẫn.

Bình luận





Chi tiết truyện