chương 186/ 830

Khi đám "Khủng long nữ"kia đi rồi, Lục Minh lại không nỡ buông tay, vì mỹ nhân trong lòng thơm như hoa, mịn như ngọc, có thằng ngu mới buông tay.
Trong lòng Hạ Linh cực lực giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ hồng lên, ngoài mặt cố gắng làm ra vẻ không có gì, còn dùng tay nắm lấy tay của Lục Minh, không cho hắn mò lên mò xuống, nhưng ở mông bị cái ấy ấy nó kích thích, làm cho nàng tâm loạn như ma. Biết rõ hắn đang xâm phạm chính mình, nhưng lại không muốn tránh né, tại địa phương tiếp xúc, có một cổ nhiệt lưu chạy khắp cơ thể, cái cảm giác này thật sự quá thoải mái.
Nhưng lý trí lại nói rằng : Không được tùy tiện như vậy!
Mình không thể phát sinh chuyện đó với hắn, em Thanh Y thích hắn, mình tuyệt đối không thể đụng vào hắn, cảm tình của mình với tiểu tử này, cũng đã đủ làm tâm tình rối loạn.
Hết lần này đến lần khác, cơ thể không nghe theo sự khống chế của bộ não, cho dù đoàn "Khủng long nữ"đã đi hết, nhưng vẫn dựa vào lòng hắn.
Mắt thấy sắp đến tầng lầu rồi, Hạ Linh âm thầm cái đầu lưỡi một cái, vì đau nên nhanh chóng tỉnh táo lại, tránh tay của hắn, tránh va chạm thân thể, đầu tiên là hung hăng liếc hắn một cái, sau đó sửa sang lại quần áo trên người, sợ lát nữa Ngu Thanh Y nhìn ra. Cũng may trong thang máy có gương, sửa sang lại tóc, luôn hỏi Lục Minh rằng mặt mình có hồng hay không
"Không có"Lục Minh đương nhiên phủ định.
"Đều tại cậu, lần sau không để ý đến em nữa!"Hạ Linh cảm thấy cả mặt nóng rần, không nhịn được đưa tay đánh hắn : "Không cho phép nói với người khác, ngàn vạn lần không để cho Thanh Y biết, nếu không chị giết em!"
Chờ cửa thang máy mở ra, nàng vội vàng chạy đi, ấn chuông cửa.
Ngu Thanh Y ra mở cửa, nhìn thấy người quen lập tức tươi cười : "Bại hoại tới, ở đâu? Đừng trốn nữa, chị thấy đuôi sói của em rồi! Mau vào ... chị Hạ, mặt chị sao hồng vậy, có phải tên này khi dễ chị không?"Nàng nhìn thấy trên mặt Hạ Linh ửng đỏ, kỳ quái hỏi.
"Vừa rồi chờ lâu, nên hơi nóng, rất hồng sao? Xem ra chị phải đi rửa mặt một chút, dùng cửu chuyển dưỡng nhan dịch mới được!"Hạ Linh bối rối tìm cớ chạy lấy người, nhanh chóng trốn vào trong phòng.
"Em ... có phải vừa rồi ăn hiếp chị Hạ không?"Ngu Thanh Y vừa đóng cửa lại, lập tức khởi binh hỏi tội.
"Em cũng muốn, nhưng không có cơ hội!"Lục Minh nói dối không chớp mắt.
"Ngoan lắm, đừng tức giận mà, người ta chỉ hỏi có một câu thôi, ai kêu em làm nhiều chuyện xấu quá, dễ gây hiểu lầm mà! Đến đây đến đây, ăn cái bánh bao này đi, chị tự tay làm đó, thế nào? Ngon không?"Ngu Thanh Y vừa nghĩ đi đón người quả thật là không có cơ hội, nhưng thân thể của chị Hạ đã bị hắn sờ vuốt mấy lần, cho dù không có danh phận chính thức, thì sau này sớm muộn cũng tiện nghi cho tiểu tử này, sự ghen tuông trong lòng chợt biến mất, trở nên nhu thuận lấy lòng. Nhìn hắn vừa ăn bánh bao vừa duỗi ngón cái ra, nhất thời trong lòng nàng tràn đầy vui mừng.
Xem ra chính mình cũng không tệ, ít nhất cũng tốt hơn so với lãnh mỹ nữ hay Niếp hồ ly nhiều.
Lục Minh giơ ngón cái ra cho Ngu Thanh Y, không phải vì cái bánh bao của nàng ngon, mà bởi vì quần áo trên người của nàng làm hắn thích.
Ngu mỹ nhân hôm nay mặc một cái áo thun màu trắng, bộ ngực cao vút như muốn chọt thủng cái áo mà đi ra ngoài, như ẩn như hiện, phá lệ thần bí, phía dưới mặc một cái quần đùi bó sát người, ôm chặt lấy cặp mông nhỏ đang cố gắng vểnh lên của nàng, cặp chân thon dài lộ ra không sót điểm nào, da thịt như ngọc, trắng noãn không tỳ vết, chiều dài đôi chân làm cho người khác phải trầm trồ, cái này đúng là tăng thì ngại nhiều, mà giảm thì chia không đủ, hoàn mỹ vô cùng, làm cho người nhìn không khỏi chấn động.
Nàng mang một đôi dép lên màu hồng phấn, những ngón chân đáng yêu nghịch ngợm nhìn là thấy thèm rồi.
Lục Minh như muốn phát điên, sau khi nhìn xong trong lòng chỉ muốn đẩy ngã nàng xuống ghế sa lon, rồi kéo chân nàng lên cẩn thận thưởng thức một phen _._!
Hắn duỗi ngón cái ra, ý là khen nàng hôm nay ăn mặc rất đáng yêu, thích hơn so với bình thường, Ngu Thanh Y lại lầm tưởng, tưởng đâu hắn khen cái bánh bao ngon chứ, vui vẻ mang thêm vài cái cho hắn ăn.
May là mình có cái không gia trữ tồn .... Lục Minh âm thầm tự nhủ, bất quá đừng nói là vài cái bánh bao, ngay cả một con heo hắn cũng có thể nhét vào.
"Em ... em ăn nhiều quá vậy, năm sáu ... bảy ... tám ... em có phải là người không? Ăn từ từ thôi, chúng ta còn nhiều thức ăn mà, xin lỗi, vừa rồi do gấp quá, cho nên không kịp làm nhiều đồ ăn ngon ..."Ngu Thanh Y không biết thật ra Lục Minh chỉ ăn một cái bánh bao, còn bao nhiêu hắn tống vào trong trữ vật không gian hết, cảm thấy có lỗi kéo hắn ngồi xuống ghế salon, hai tay đấm đấm bả vai hắn.
"Không sao đâu, người này vốn bụng bự mà, hơn nữa, cho hắn no chết cũng là đáng đời"Hạ Linh đau lòng nhìn Lục Minh, nhưng miệng thì không thể tha cho hắn.
"Nếu như vậy chúng ta không ăn cơm nữa, xem TV nha!"Ngu Thanh Y sợ Lục Minh nổi giận.
Mở TV lên, một cặp diễn viên nam nữ đang hôn nhau kịch liệt trong thang máy ... Hạ Linh chợt nhớ đến chuyện xảy ra trong thang máy, có chút xấu hổ, cầm remote chuyển kênh, kênh này càng khủng khiếp hơn, một nam một nữ đang nằm trên giường, kẻ đẩy người đưa .... mặc dù đã che chăn lại không thấy gì, nhưng tiếng thở dốc của hai người trong TV vẫn truyền ra rõ ràng cho ba người .... rồi chợt thấy người nam càng có hành động kích thích hơn, cúi đầu xuống, đưa lưỡi ra nhẹ nhàng liếm xuống đầu ngực của người nữ.
Hạ Linh giật mình, sao lại có "Câu chuyện đêm khuya"ở đây chứ? Vội vàng chuyển kênh khác, lần này đỡ hơn, là quảng cáo, bất quá hai em trong TV đang mặc đồ lót, cố gắng ưỡn lên để khoe khoang những nét hấp dẫn của cơ thể.
Ngu Thanh Y sợ Lục Minh mãi ngắm gái trong TV, vội vàng tắt TV luôn, hét lên : "Thật là chán quá, không có gì hay hết"
"Nếu vậy chúng ta chơi bài đi, người nào thua sẽ bị dán giấy lên mặt"Đề nghị của Hạ Linh bị Lục Minh cực lực phản đối, trên đời này hắn hận nhất là đánh bài dán giấy, bởi vì vận bài bạc của hắn khá là chó má, trước kia ở đại học đánh bài với đám sói trong phòng, cơ hồ là không thắng được ván nào. Bởi vì vận khí như cái gì ấy ấy, cho nên đến giờ hắn vẫn không thích bài bạc, hơn nữa còn tình nguyện mua thức ăn khuya, chứ không tham gia vào những cuộc chém giết thâu đêm.
Trước kia ở trường học, thường xuyên có thằng trần truồng chỉ mặc đồ lót, trên người dán toàn là giấy với giấy chạy ra ngoài cột điện hoặc góc tường hét thật to : Được cứu rồi, được cứu rồi.
Cái này không phải là ác mộng, mà là ác mộng trong ác mộng.
Ví dụ như sau khi ăn cơm, cái thằng thua bài sẽ chỉ được mặc một cái quần lót, sau đó chạy ra đối diện quán cơm, hát vang bài hát "kìa con bướm vàng", vừa hát vừa múa .... cái kỳ quan thế giới này quả thật rất khó quên, giống như Trần Tranh vậy, chính là một ca sĩ quen thuộc, bất quá thằng vô sỉ này không biết sống chết, cho dù thua cũng chơi, chơi không biết chán.
Có một lần, người này và hai thằng khác thua tàn nhẫn, nhưng không chơi trò ca hát nữa, chỉ bị đuổi ra khỏi ký túc xác, lệnh cho bọn chúng gặp một trăm MM gọi mẹ, mới được trở về.
Cái loại chuyện nhỏ như dán giấy này, thằng nào ở ký túc xá cũng bị, nếu đẩy cửa ra, thường xuyên phát hiện ra trên mặt của thằng nào cũng có dán giấy nhỏ, không ai là không có.
Lục Minh luôn giữ mặt mũi, cho nên chuyện này trước giờ luôn kháng cự không chơi, tình nguyện thua tiền.
Cho nên, mọi người đặc biệt thích Lục Minh, bởi vì hắn mời khách rất hào phóng, một thua, không nói hai lời, phất tay kêu mọi người đi ăn khuya, bia tùy tiện kêu, thịt nướng tùy tiện gọi ...
"Dán giấy chơi không vui, nế không thì đánh cuộc quần áo, người nào thua, sẽ cởi ra từng món!"Lục Minh mặc dù không thích đánh bài với MM, nhưng tất cả các chú lang đều có một tính chất đặc biệt, đó chính là thích đánh cuộc quần áo với MM, bản thân thua thì không sao, nhưng MM cởi một món ra cũng là chuyện "sướng muốn chết"! Nếu như là Ngu Thanh Y và Hạ Linh, Lục Minh đương nhiên có dũng khí đánh cuộc cởi quần áo với các nàng, nhưng nếu gặp Tiểu Hoa MM, mà đánh cuộc cởi quần áo với nàng, như vậy thì chỉ có tìm chết!!!
Đề nghị của Lục Minh lập tức bị Ngu Thanh Y và Hạ Linh dùng tay dùng chân phản đối trầm trọng.
"Vậy thì đánh cuộc chống đẩy đi, các chị thua, thì làm thế nằm ngửa, thế nào?"Lục Minh cũng biết các chàng sói thích đánh cuộc loại này với MM, thua thì cứ hít đất không nói gì, nhưng nếu có thể để cho MM nằm ngửa ra thì, chính mình có thể nắm chân nàng, trừ bỏ việc thưởng thức cảnh đẹp ra còn có thể chiếm chút tiện nghi.
"Đồ xấu xa, cả ngày chỉ biết nghĩ đến mấy thứ hư hỏng, chúng ta không làm đâu!"Ngu Thanh Y do dự một chút, cuối cùng vẫn cự tuyệt.
"Chúng ta đánh cuộc với hắn! Bất quá đổi thành, em phải chống lên xuống, còn chúng ta chỉ nằm ngửa, Thanh Y đừng sợ, chị sẽ giúp em một nửa, một phút chị có thể làm được 41 lần, không tin là không thắng được hắn!"Hạ Linh vừa nói xong, Lục Minh gật đầu liên tục,lực thắt lưng tốt như vậy, quả thật hiếm thấy! Ngu Thanh Y vừa nghe xong, lập tức hoan hổ, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé tán thành, không cho Lục Minh phản đối.
"Trời ơi, chị cũng biết hít đất đặc biệt lao lực mà, hơn nữa, thế này không ổn"Lục Minh đương nhiên cự tuyệt.
"Chẳng có gì không ổn, đừng xem thường người khác, bình thường chị cũng được huấn luyện lực tay rồi ... nếu không, chị thua một, còn em thua mười? Thế nào, không dám thì bỏ qua, coi như em không phải đàn ông"Hạ Linh khêu khích làm cho Lục Minh nổi giận, đánh chết cũng không để nàng xem thường hắn.
"Tiểu linh tinh, đại gia còn sợ các người sao, phát bài!"Lục Minh nghĩ thầm, vì sự nghiệp chống đẩy của các MM thì còn sợ cái gì.
"Đại gia, bài tới ..."Ngu Thanh Y không so với với hắn, tay nhỏ cần cù chia bài.
Bắt đầu, Lục Minh thua thê thảm, vận bài bạc của hắn siêu khốn nạn, không ăn được một ván, muốn khóc chết ghê.
Khi thua đủ trăm cái rồi, Lục Minh từ từ thấy không ổn, cả ngày chỉ có mình thua, vậy chẳng phải quá có lợi cho các nàng sao? Đang suy nghĩ biện pháp ăn gian thì Hạ Linh và Ngu Thanh Y sợ Lục Minh ăn gian nên đã sớm đề phòng, cấm hắn chạm bài.
Cất bài vào trong trữ vật không gian, có thể tiến hành đổi bài có lợi cho mình.
Nhưng hai nàng đã biết hắn có bản lĩnh đặc thù, mặc dù không rõ lắm, nhưng phỏng chừng là có, cho nên che bài không cho hắn làm bậy. Không có biện pháp, đành phải thử tâm linh cảm ứng vào bài bạc ...
Lục Minh nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái bán huyền diệu, hai nàng thấy Lục Minh nhắm mắt lại, ánh mắt thay đổi, biết tiểu tử này kỳ quái, lập tức bốn bàn tay nhào lại, dày xéo thân thể hắn, quấy nhiểu liên tục : "Không cho phép nhắm mắt lại, không được ăn gian, thành thật một chút, tên xấu xa, mở mắt nhìn chúng ta!"
Sau khi quấy rối, cảm thấy đã thành công, rồi tỉ mỉ lấy lau lá bài, sau kh cảm thấy an toàn, mới bắt đầu phát bài thành bốn phần.
"Tên xấu xa, em chọn phần nào?"Ngu Thanh Y vẫn còn lo lắng, ý bảo Lục Minh phải chọn trước.
"Bên trái"Cảm ứng trong lòng Lục Minh thấy thích hợp nhất chính là bên trái, Hạ Linh nhanh tay, đoạt lấy bài trước, sau đó nghe nàng hoan hô, tất cả đều là bài tốt, người này quả thật rất rất rất ăn gian!!! Hai mắt của Ngu Thanh Y tập trung theo dõi hắn, nhìn hắn chuẩn bị lấy phần bên phải, vội vàng dùng tay che lại, miệng nói : "Của chị, của chị, chị lấy phần này!"
Nhưng khi cầm bài lên, vẻ mặt nàng lại khá là đau khổ, vì cơ hồ hình như đều là bài xấu.
Lục Minh cười ha ha, thầm nghĩ mình đã không còn thua, vừa rồi đem bài xấu cho Ngu Thanh Y, chính mình tùy tiện cầm một cái cũng có thể chiếm thượng phong.
Ngu Thanh Y thấy Lục Minh cười gian xảo, thầm nghĩ mình đã bị hại, trúng gian kế của kẻ này, lập tức không thuận theo, đưa tay chụp lấy bài của Lục Minh, ý muốn cướp bài, chẳng ngờ tay của Lục Minh quá nhanh, cầm bài né qua, nhưng tay của Ngu Thanh Y lại chụp trúng khoảng không, không kịp dừng lại, chụp một cái, ngay chổ đũng quần của hắn... cái động tác này làm ba người ngẩn ngơ, ngây dại nhìn cái tay kia!
Chiêu thức ấy, bắt vừa vặn!

Bình luận





Chi tiết truyện