chương 209/ 830

Trương Vân có số di động của Lục Minh, nhưng không dám gọi, bảo Lại mập gọi cho Lục Minh, hỏi Lục Minh khi nào thì rảnh.
"Buổi chiều đi" Lục Minh thật ra cũng không có việc gì, chỉ là muốn mấy người này đợi lâu một chút, hơn nữa tối hôm qua tập kích Cảnh Hàn thất bại, Ôn Hinh phu nhân bảo hắn đi nghỉ ngơi cái đã, còn lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn cũng gọi điện cho mấy người Trầm Khinh Vũ, nói tình hình của Lục Minh. Chẳng qua thần kỳ là không có đem chuyện hắn tập kích ngực Cốc Linh Linh nói ra, làm cho Lục Minh trong lòng cảm kích. Trầm Khinh Vũ ở tại Lam Hải cho dù nghe xong, cũng không làm gì được mình, nhưng dù sao thể diện của nam tử hán, không đề cập đến là tốt nhất.
"Anh đừng làm phiền em, em phải giúp phu nhân sửa sang lại một số văn kiện" Cảnh Hàn trừng mắt nhìn Lục Minh, cảnh cáo hắn không được làm loạn.
Dây dưa không được với lãnh mỹ nhân, Lục Minh như một làn khói chạy về phòng, cao hứng nhảy lên trên giường, tinh tế cảm ứng dư hương của Cảnh Hàn ở trong mền của mình, kích động ôm mền mà ngủ.
Trong lúc hắn ngủ ngáy khò khò, sân bay Hongkong mới đi xuống hơn mười hành khách, những người này tất cả đều là người châu Âu, đại đa số đều ngoài một thước chín, chỉ có cá biệt hai người, hơi chút thấp hơn, trong đó nam tử cầm đầu, cao lớn tuấn lãng, tóc vàng mắt xanh, nhìn qua so với tiểu bối còn muốn đẹp trai, phong độ hơn, vừa xuất hiện như hạc lạc bầy gà, thu hút vô số ánh mắt nữ nhân. Hắn mặt lạnh lùng, trong mắt trừ ngạo khí trời sinh ra, còn có một loại xảo quyệt mơ hồ, rất hợp với tóc vàng mắt xanh của hắn, cả người tản mát ra một loại mị lực đặc thù nói không nên lời. Người này do hơn mười thuộc hạ như chúng tinh củng nguyệt vây quanh, bước ra khỏi sân bay, ngồi trên một chiếc Rolls-Royce màu đen, tiêu sái mà đi.
Đồng thời, có một người trung niên mặc quân phục, lại ở tại một sân bay khác, cung kính nghênh đón một nam tử.
Người này cùng với nam tử chúng tinh củng nguyệt vừa rồi tướng mạo rất tương tự. Nhưng hắn lại dị thường có chừng mực, trừ đầu đội mũ mắt đeo kính râm, áo khoác dài màu đen, thì hai tay còn đeo găng, phi thường thần bí.
"Black Jack. Anh em Luther đều chết rồi?" Nam tử thần bí này hỏi người trung niên mặc quân phục.
"Còn có đám người Biển Bức nữa, bọn họ toàn bộ đều chết, hung thủ đều một kích tất sát" Trung niên mặc quân phục cung kính đáp.
"Lực công kích không tệ. Black Jack, ngươi hãy nói tình huống chết của anh em Luther đi" Nam tử thần bí nghe xong, trên mặt cũng không chút biểu tình, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Anh em Luther bị đối thủ đánh gãy xương ngực, Thực Thi Cẩu cổ bị bẻ gãy, Kim Hoa Thử số 3 là người duy nhất lấy được súng ra, nhưng hắn chưa kịp nổ súng đã bị người ta bẻ gãy cánh tay, đsnh gãy xương sống. Biên Bức chết vì đánh lén, sau gáy trúng quyền, chết vô thanh vô tức. Khi ta tới hiện trường, hung thủ sớm đã rời đi, đối tượng hoài nghi lớn nhất là một người trẻ tuổi phi thường thần bí" Black Jack đem bề ngoài của Lục Minh cùng biểu hiện kinh người ngày hôm qua miêu tả một lần, cuối cùng nói: "Ta dám khẳng định. Đối phương là một cao thủ. Lấy thực lực một người, kỵ sĩ cấp thấp của Hắc Ám điện chúng ta đều không phải đối thủ. Hơn nữa, hiện dưới tay ta chỉ còn lại có Giả Diện Nhân, Hải Tặc, Đại Hùng, Thân Vương cùng Kim Hoa Thử số 5 và Sa Ba Oa bởi vì mai phục nơi khác nên đã tránh được tử vong. Ngoài ra, Hắc Trân Châu, Yêu Phong cùng tỷ muội Kim Ti Miêu phỏng chừng sẽ không giúp chúng ta. Đặc biệt là Yêu Phong, nàng ta đối với người trẻ tuổi kia rất có hảo cảm".
"Không thể tưởng được, Yêu Phong Mila đồng tính luyến ái, lại đối với một nam tử có hảo cảm. Chẳng qua cái này cũng khó trách, nữ nhân nào mà không yêu cái đẹp" Nam tử thần bí cười nhạt nói: "Người trẻ tuổi muốn gây chiến với ta sao? Thực sự là thú vị!"
"Đội trưởng, hôm nay phỏng chừng hắn sẽ còn xuất hiện. Ngươi muốn gặp hắn không?" Black Jack dị thường cung kính hỏi nam tử thần bí.
"Hiện tại màn hay vẫn chưa diễn, còn chưa đến phiên ta xuất hiện. Ngồi yên xem kỳ biến đi!" Nam tử thần bí cùng Black Jack lên một chiếc BMW rời đi.
Lục Minh bởi vì tối hôm qua chờ đợi Cảnh Hàn cả đêm, căn bản không nghỉ ngơi, ngủ hai tiếng bỗng nhiên bởi vì mắc tiểu nê tỉnh lại, thần trí còn chưa tỉnh táo, mơ mơ màng màng đứng lên, kéo cửa phòng tắm mà đi vào mà xả, sau rồi đá một cước cho dội nước, lại đẩy cửa đi ra ngoài. Hắn không có chú ý, Hạ Linh đang trợn mắt há hốc mồm đang đứng trong góc phòng tắm mà nhìn hắn.
Hạ Linh cùng Ngu Thanh Y bởi vì một ngày không thấy Lục Minh, đều muốn đến gặp hắn, lại tìm không ra cớ.
Các nàng không ngừng gọi điện thoại cho Ôn Hinh phu nhân, kết quả Ôn Hinh phu nhân chịu không nổi sự quấy nhiễu điện thoại của các nàng, nên bảo cả hai đi tới, vì thế hai người đều có cớ.
Nguyên nhân quan trọng nhất, là bởi vì lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn xuất hiện.
Các nàng đều biết lãnh mỹ nhân này trong lòng Lục Minh địa vị chỉ thấp hơn Trầm Khinh Vũ thanh mai trúc mã cùng lớn lên kia, buổi sáng gọi điện thoại tới, hắn không chút do dự liền cự tuyệt lời mời, ở lại Shangrila với lãnh mỹ nhân, thì có thể hiểu được. Cho nên, hai nàng quyết định tự đánh đến tận cửa, khong thể không đánh mà chịu bại, trước hết phải đánh bại nữ phi tặc này.
Các nàng Ngu Thanh Y đến đây, phát hiện Lục Minh đang ngủ ngáy khò khò, một khi tìm không ra người nói chuyện, Ngu mỹ nhân đành phải giả nhu thuận, chạy tới giúp Ôn Hinh phu nhân, đồng thời cũng muốn biểu hiện năng lực công tác của mình cũng không kém gì nữ phi tặc Cảnh Hàn này.
Hạ Linh thấy Lục Minh tiểu tử này có một đống quần áo bẩn ở trong phòng tắm, ngâm cũng chưa ngâm, đang chuẩn bị ra tay giúp hắn giặt đồ.
Bên này, còn chưa kịp giặt, Lục Minh tiểu tử này đã mơ mơ màng màng đi vào, cũng không thấy ai, móc cái vật kia ra xì xì mà xả nước, cuối cùng rời đi mà không có phát hiện Hạ Linh đang trợn mắt há hốc mồm. Hạ Linh, lập tức ngay đơ ra.
Mình thấy bảo thương của người này, lại còn ở khoảng cách gần xem thanh long xuất thủy, cái này mà để cho người ta biết, mình chẳng phải thành ra là rình coi sao?
Nguyên nhân chính là vì sợ người khác biết, Hạ Linh mới liều mạng ức chế bản thân, để không thét lên.
Hơn nữa cũng lo lắng mình mà thét lên, đem người này giật mình dậy, vạn nhất dọa ra tật xấu gì, thì thật không hiểu phải làm thế nào cho phải. Đợi Hạ Linh thần trí tỉnh táo lại, Lục Minh sớm đã trở về ngủ tiếp, nàng mặt đỏ tới mang tai tay không biết để ở đâu đứng ở phòng tắm, chẳng biết làm thế nào cho phải, đi ra ngoài, hay lưu lại? Đi ra ngoài vạn nhất hắn tỉnh lại, mình làm sao đối mặt với hắn? Lưu lại, vạn nhất hắn tỉnh ngủ, phát hiện phòng tắm có người, không phải sẽ hoài nghi sao?
Cuối cùng buồn rầu hồi lâu, quyết định lưu lại, làm như không có việc gì mà đi giặt quần áo.
Đáng thương nàng cả buổi sáng đều vì cái này mà tháp thỏm bất an, mà Lục Minh khi tỉnh lại thì không nhớ gì, hắn hoàn toàn không ý thức được Hạ Linh lúc ấy ở tại phòng tắm.
"Em muốn nhuộm Cầu vồng tỏa sắc. Chị Hạ cũng nhuộm!" Ngu Thanh Y nghe được bản lĩnh mới của Lục Minh, nàng dị thường hưng phấn xông vào, đem Hạ Linh đang trốn tránh Lục Minh kéo lên, mạnh mẽ đi tìm Lục Minh. Hạ Linh vừa thấy Lục Minh, tim liền đập thình thịch, cúi đầu, trong lúc vô ý thấy phía dưới của người này nhô cao, bộ dáng tinh lực quá dư thừa, lại nhớ tới cảnh tượng trong phòng tắm, xấu hổ muốn rời đi.
"Đối xử như nhau, muốn nhuộm, mọi người cùng nhau nhuộm, nếu không đều không nhuộm" Lục Minh thật ra cũng nguyện ý cấp cho cả hai nàng Cầu vồng tỏa sắc.
Nhưng Cảnh Hàn trong lòng giận còn chưa tiêu, nếu mình đem Ngu Thanh Y cùng Hạ Linh làm cho xinh đẹp hơn, vậy nàng càng tức giận, mình không biết phải phí bao nhiêu nước bọt mới có thể dỗ ngọt được nàng. Cho nên, hắn cự tuyệt yêu cầu của Ngu Thanh Y, tỏ vẻ tôn trọng ý kiến chủ lưu, đợi các nàng Trầm Khinh Vũ sau khi đến đây, đồng loạt nhuộm cho mọi người.
Ngu Thanh Y lại mất hứng, các nàng không đến, hắn vẫn như vậy, mình đến đây hắn vẫn không để ý.
Nhưng nói đến, thì mình cùng hắn cũng không có quan hệ gì.
Duyên phận của mình cùng hắn, sao lại ít đến như vậy, mình sao lại mạng khổ như vậy? Từ nhỏ đã không có người thân, cùng chị Hạ hai người nương tựa nhau, lớn lên thích nam tử này, hắn lại không thích mình. Ngu mỹ nhân trong lòng ủy khuất, đôi mắt đỏ lên.
Lục Minh phát hiện cô bé này muốn khóc, thầm kêu không ổn, vội vàng an ủi: "Nhuộm Cầu vồng tỏa sắc phải đợi mọi người cùng nhuộm mới được, anh cũng không phải phí công nhiều lần, chẳng qua em có thể xem như ngoại lệ, anh làm trước cho em một cái lông mi cầu vồng có được không?"
Ngu Thanh Y vừa nghe lập tức chuyển buồn thành vui, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tươi cười, nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt, khịt khịt mũi, làm nũng với Lục Minh: "Người ta lông mi cũng muốn nhuộm cầu vồng, nhanh lên, bại hoại, chúng ta mau bắt đầu đi!" Lục Minh nhìn thấy khuôn mặt của nàng đã cười sáng lạn, tâm thần không khỏi chợt động, cảm thấy Ngu mỹ nhân này cũng là một mỹ nhân bại hoại, càng xem càng thuận mắt.
Thật vất vả mới thu tâm thần lại, bảo nàng trước tiên đi rửa mặt, làm ướt làn da.
Hạ Linh thấy Ngu Thanh Y đi rồi, chỉ còn lại có mình đối mặt với hắn, trong lòng có chút bối rối, chạy nhanh mở TV, làm bộ xem TV.
Trên TV tin tức không ngừng truyền bá hình ảnh cứu người của Công phu tiểu tử, lại truyền bá cao thủ tám nước lấy Nhật bản làm đầu chuẩn bị khiêu chiến tuyên ngôn kiêu ngạo của Công phu tiểu tử, chuyện này cũng làm cho cả Hongkong sôi động.
Lần đầu tiên, công khai tại sân vân động Hung Hom của Hongkong cử hành cuộc khiêu chiến của tám nước. Đến lúc đó, ít nhất có mười trận quyết đấu ở cấp bậc cực mạnh diễn ra.
Hôm nay, Công phu tiểu tử còn cho người phát ngôn tiếp nhận khiêu chiến, tỏ vẻ dũng cảm tiếp nhận không hạn chế khiêu chiến, không hạn chế cân nặng, không hạn chế môn phái, không hạn chế nhân số. Đài truyền hình tổng hợp Hongkong liện hợp với các đài truyền hình trong nước, quyết định hướng tới cả thế giới mà truyền bá sự kiện này, một số chuyên gia nhận định, sự kiện này ít nhất sẽ có bốn triệu người xem, trong đó Đông Nam Á đã chiếm hơn ba triệu.
"Ngươi nhận khiêu chiến của bọn họ?" Hạ Linh có chút khẩn trương nhìn Lục Minh.
Nếu Lục Minh chính là đại biểu cho một tuyển thủ đơn độc, tham gia sự kiện thi đấu này, như vậy nàng không thể không lo lắng.
Nhưng trừ Lục Minh ra, đại biểu cho Trung Quốc, cơ hồ vừa báo danh đều bị người đánh cho nhập viện, hoặc là bỏ cuộc, mấy tuyển thủ còn lại, thực lực cũng không đủ đối kháng với cao thủ tám nước.
Nói cách khác, cái này, thật ra là trận đấu của một mình Lục Minh.
Một người dù có thể đánh, đối mặt với kẻ địch xa luân chiến, cũng sẽ có lúc kiệt lực.
Hạ Linh đối với cao thủ tám nước khiêu chiến, cơ hồ không ai là không biết, toàn bộ đều là cao thủ thực lực siêu cường, nên bảo sao nàng không lo lắng cho được?
"Yên tâm đi, tôi không có vấn đề" Lục Minh nhìn Hạ Linh cười sáng lạn.
"Ngươi có thể một đánh mười? Không, như vậy rất nguy hiểm, không bằng, để ta giúp ngươi đánh một người!" Hạ Linh sớm đem sự ngượng ngùng quẳng đi tới chín tầng mây, xông tới, vội vàng tới sát Lục Minh nói: "Một là được rồi, ta giúp ngươi đánh một đối thủ!"
"Tôi cảm thấy cô tốt nhất mà mặc quần short siêu ngắn vào, tay cầm cầu hoa, thành lập đội cổ vũ cho tôi!" Lục Minh còn chưa nói xong, đã làm cho Hạ Linh nổi giận đẩy hắn ngã xuống đất, Hạ Linh nhảy lên cưỡi lên trên trên người hắn, cử quyền muốn đánh hắn. Hiện tại đã là khi nào, lại còn làm ra bộ mặt cười hì hì như vậy? Chẳng lẽ hắn không biết mình lo lắng ra sao?
"A? Chị Hạ muốn đẩy ngược với Lục Minh? Cái này, không phải là đẩy ngược trong truyền thuyết đó chứ?" Lúc này, đến phiên Ngu mỹ nhân rửa mặt xong đi ra trợn mắt há hốc mồm.

Bình luận





Chi tiết truyện