chương 264/ 830

Lục Minh nghe Ôn Hinh phu nhân nói xong, trong lòng cũng tò mò.
Chỉ có Avrile vương phi không chịu nổi uể oải là không có hứng thú, mặc dù nàng cũng tò mò, nhưng càng quan tâm đến vấn đề no bụng hơn, than thở một câu : "Tìm được bảo tàng đương nhiên tốt, nhưng mà nói thật, tôi tình nguyện tìm một cái phòng bếp, bên trong đầy đồ ăn thơm ngon!"
"Nếu vương phi mời tôi làm đầu bếp thì sẽ không cần lo lắng về vấn đề này!"Lục Minh chậm rãi mở tay ra, bên trong có hai cái bánh bao thơm bát ngát.
"Trời ạ, gì thế này? Không thể nào, nằm mở sao? Sao lại biến ra vậy?"Avrile vương phi nhìn nhìn, cảm thấyh ắn thật sự giống với thần minh trong truyền thuyết, thậm chí còn ưu tú hơn, hắn luôn làm cho người ta bất ngờ, vô luận là làm cái gì, cũng đều vượt qua sự tưởng tượng của mình, nếu như hắn nói hắn biết bay, thì mình tuyệt đối cũng sẽ không hoài nghi!
"Cô không biết, người Hán chúng tôi, có Táo vương gia, là vị thần lương thực được mọi người thờ cúng..."Lục Minh lại chuẩn bị làm ra một siêu lừa đảo.
"Thiên linh linh, địa linh linh, cái gì cũng linh, tôi biết mà, cậu sẽ chuẩn bị nói như vậy!"Avrile ôm lấy Lục Minh, hôn một cái chụt vào mặt hắn, rồi vui mừng cầm lấy một cái bánh bao.
Cắn một cái, lại hoan hô tiếp : "Bánh bao này thật là ngon, pháp thuật của cậu thật lợi hại!"
Ôn Hinh phu nhân không cầm, chỉ lắc đầu.
Nơi này, chủ yếu dựa vào Lục Minh, mình mặc dù cũng đói bụng, nhưng không ăn cũng không sao, nếu hắn không thể bổ sung năng lượng, vậy thì không làm được gì.
"Con còn mà!"Lục Minh thấy nàng không ăn, vội vàng "xuất"ra thêm vài cái bánh bao nữa, nhét vào trong tay Ôn Hinh phu nhân.
"Được, tất cả mọi người cùng ăn"Trong lòng Ôn Hinh rất rõ ràng, nếu mình không ăn, thì hắn cũng không ăn. Nàng vươn tay ra cầm lấy một cái, mở miệng nhỏ khẽ cắn một cái. Làm cho Lục Minh cảm thấy rằng, nhìn nàng ăn cũng là một hưởng thụ, nhìn đến nổi mà ngẩn người. Chờ đến khi Ôn Hinh liếc hắn một cái, mới vội vàng giả bộ làm đứa bé ngoan, mở miệng ra cắn một cái.
Mấy cái bánh bao này, cũng không phải là do hắn có năng lực tiên tri mà chuẩn bị trước.
Mà là ngày đó do Ngu Thanh Y làm, bắt hắn ăn hết, kết quả là thuận tay nhét vào trong trữ vật không gian, quên lấy ra luôn.
Mới vừa rồi do Avrile vương phi nhắc đến, Lục Minh mới nhớ ra trong trữ vật không gian có đồ ăn, cho nên cũng âm thầm cảm kích Ngu mỹ nhân, nếu không phải do nàng quá đắc ý, rồi nhét vào họng của mình liên tục, thì bây giờ tất cả đã chịu đói rồi.
Sau khi ăn hai cái bánh bao nhỏ xong, Avrile vương phi đã cười yêu kiều nói : "Đầu bếp của ta ơi, không biết ngươi có chuẩn bị cho chúng ta nước uống hay không?"
Lục Minh nhíu mày, tiêu sai giang tay ra, một chai nước xuất hiện...
Hắn mở nắp chai ra, đưa cho Ôn Hinh phu nhân, nàng cầm lấy, uống vào hai ngụm. Nàng cũng ý thức được rằng, trong thạch thất này, không biết bao lâu mới có thể ra ngoài, cho nên cho dù là đồ ăn hay nước uống, đều phải tính toán thật kỹ. Uống xong, nàng đưa cho Avrile, vì Avrile vương phi quá khát rồi, nên cầm lấy làm cái ực, quất hết nửa bình, mới thoải mái thở ra một cái, thỏa mãn gật đầu nói : "Bánh bao vừa rồi và chai nước này, nếu có người nào dùng ngàn vạn để mua, tôi cũng không bán! Đây thật sự là cái bánh bao ngon nhất trong đời tôi, nước ngọt nhất trong đời!"
"Lần sau tôi sẽ dâng cho vương phi rượu nho thuần chất, nhưng mà, phải phiền vương phi đọc chú ngữ trước!"Lục Minh cười to nói.
"Thật có rượu?"Avrile vương phi giật mình.
"Cô muốn rượu vang hay rượu nho?"Lục Minh không có thói quen mang theo rượu, trước kia, lúc chuẩn bị hắn rời khỏi hầm rượu, hắn lo lắng Black Jack lại kêu nữ hầu về chơi đùa cái gì đó, cho nên thuận tay trộm một chai rượu vang và rượu nho cất vào, để ngừa vạn nhất.
May mà trữ vật không gian từ lúc có Tần Hoàng Bảo Kiếm, đột phá cảnh giới, lại được mở rộng ra, nếu không, thật đúng là không thể bỏ vào nhiều món như vậy.
Avrile vương phi thấy Lục Minh cười sáng lạn như mặt trời, nói chuyện lại rất khôi hài, trong lòng trong khỏi dồn dập một chút, cảm thấy rằng hắn rất có mị lực, bản thân dù đã cực lực khống chế, nhưng vẫn không khỏi bị mỗi động tác hay cái nhìn của hắn hấp dẫn. Nàng không nhịn được, mở tay ngọc ra, ôm lấy Lục Minh, nhẹ hôn lên tai hắn, cười nói : "Nếu cậu không phải là tiểu hầu tử của Ôn, tôi nhất định sẽ bắt cậu về, bắt cậu làm đầu bếp cho tôi, mỗi ngày biến hóa ma thuật cho tôi! À, không đúng, là biến pháp thuật!"
Ôn Hinh phu nhân nghe xong, mỉm cười.
Nàng cầm Dạ Minh Châu, đi về hướng thạch bích do con người làm nên.
Lục Minh sợ có cạm bẫy, sợ nàng gặp nguy hiểm, cho nên vội vàng xông về phía trước, trở thành người dẫn đường.
Thạch bích tựa hồ có tiểu huyệt động, lại bị đám Uy nhân dùng xi măng đóng kín lại,p Lục Minh móc ra Tần Hoàng Bảo Kiếm, vận kình chém vào cửa xi măng, phát hiện ra một cái thạch lõm có thể chứa hai người, ở giữa hơi lõm vào một chút, bên trong đặt bảy tám cái rương, rương này thuộc loại rương chống nước quân dụng, mà nơi này cũng đặc biệt khô ráo, cho nên bảo tồn rất tốt.
Tủy ý mở một cái rương ra, phát hiện bên trong đều là ngân nguyên cực to, phỏng chừng có cả vạn miếng.
Bốn cái rương ngân nguyên, hai cái rương nhỏ khác đựng vào thỏi.
Lục Minh giật mình, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy vàng thỏi và ngân nguyên nhiều dữ vậy.
Vàng thỏi hai trăm cân, ngân nguyên mấy vạn miếng, phỏng chừng đám Uy quân năm đó đã cướp không ít tài phủ tại HongKong.
Còn hai cái rương kia, một cái đựng kim tệ của tây dương, còn có chén vàng, thìa vàng, thánh giá vàng, thậm chí còn có vài món dụng cụ làm bằng vàng. Nhưng nhìn mấy thứ này, trong lòng Lục Minh không khỏi thất vọng, không có mấy khối thủy tinh hay bảo thạch, cái này làm cho hắn cảm thấy rằng lần tầm bảo này là uổng phí công sức, vàng thỏi và ngân nguyên mặc dù rất giá trị, nhưng mà Lục Minh không quan tâm đến tiền, chỉ hy vọng nhìn thấy mấy thứ như bảo thạch xa hoa, hay thủy tinh phỉ thúy này nọ thôi.
Trong chiếc hộp cuối cùng kia, khi Lục Minh mở ra, liền lập tức vui đến sắp điên luôn!
Đây mới là cái trong lòng hắn muốn!
Bên trong có một quả cầu nhỏ màu đen, không phải sắt cũng chẳng phải thép, ám ám không ánh sáng, vào tay cực nhẹ, tựa hồ như bên trong rỗng ruột vậy.
Cầm lấy tiểu cầu, Lục Minh mặc kệ Avrile vương phi nghĩ cái gì, hắ lập tức lấy cái hộp sắt ra, cái thứ này cũng có nét giống giống với cái hộp của Hình gia gia đưa cho mình khi xưa.
Quả nhiên, khi cái hộp vừa lấy ra, cái hộp thần bí cùng với tiểu cầu lập tức dính lại gần, sản sinh ra loại sóng đồng dạng, hơn nữa càng phát ra mãnh liệt hơn, rõ ràng hơn... nhưng mà Lục Minh cũng không rõ, có trời biết chúng nó sản sinh ra sóng là có ý gì, nhưng khẳng định viên cầu này là bảo khố trong bảo khố, một khi phá giải, tin tưởng rằng là điều huyền bí lớn nhất thế gian!
Trong rương, còn có hai hạt nhỏ màu đen, trong giống như giọt nước.
Lục Minh không dùng tay chạm vào, mà cũng có thể được luồng năng lượng đặc thù từ hai giọt nước nhỏ này truyền ra, trong cơ thể tựa hồ có tiếng kêu gọi nào đó, phảng phất như muốn kêu hai giọt nước này vậy. Không cần phải nói, đây là bảo bối, tuyệt đối là bảo bối!!!
Hắn không hề khách khí, nhét cả hai vào trong trữ vật không gian.
Hai cái hạt nước nhỏ màu đen này, vừa tiến vào trong trữ vật không gian, liền dọa cho Lục Minh hết hồn.
Chúng nó phát nổ cực mạnh trong trữ vật không gian!!!
Lục Minh vô cùng khiếp sợ, không cảm ứng rõ ràng, chỉ mơ hồ nhớ ra, tính mạng của phỉ thúy ngọc bội trong cơ thể trong nháy mắt đã đáp lại, sinh ra một luồng năng lượng gợn sóng, như đang đốt pháo hoa vậy, làm cho hai giọt nước đó bùng nổ, nổ lớn đến nổi bao phủ hết trữ vật không gian.
Mà càng quỷ dị hơn chính là, chúng nó nổ ra không gian mới.
Không gian mới chỉ lớn khoảng nắm tay của Lục Minh, không giống với trữ vật không gian cũ, còn có thể tự chuyển động xung quanh trữ vật không gian...
Nếu Lục Minh không dùng ý thức chỉ huy, thì nó tự động chuyển động quanh trữ vật không gian như mặt trăng với địa cầu vậy.
Nhưng một khi thao túng chúng nó, Lục Minh phát hiện ra mình có thể làm cho nó tăng tốc nhanh đến vô hạn, chỉ cần là chuyển động quanh trữ vật không gian, thì chỉ biết quay quay quay và quay, hoàn toàn không có khái niệm không gian và thời gian. Sau vụ nổ lớn, Lục Minh còn kinh ngạc phát hiện ra còn sót lại một vật, ngưng thành một tinh thể lòe lòe sáng, so với giọt nước khi nãy còn nhỏ hơn, nó tản mát ra một loại năng lượng lạnh lẽo, cực kỳ yếu ớt.
Lục Minh phát hiện ra những cái mà mình không biết, thật sự còn nhiều lắm!
May là, hắn phát hiện ra có vài thứ hắn cũng biết rõ ràng!
Trong hộp, còn có ba hạt châu màu trắng, lớn hơn trân châu mấy lần, Lục Minh cầm lấy lên xem, lập tức trong đầu lóe qua một cái tên.
"Đông Châu"
Cái thứ này được gọi là Đông Châu, cũng gọi là Dương Châu.
Nó không phải là trân châu, cũng không phải là minh châu, thậm chí phải là tinh thể của thế giới tự niên, mà là từ "xá lợi tử"trong cơ thể người tu luyện mà ra, thuộc về loại bảo vật "nhân nguyên". Nó có chổ khác biệt so với xá lợi tử, loại Đông Châu hoặc Dương Châu này, là tinh thể do cường gia lúc chưa tu thành có được. Còn xá lợi tử, chính là năng lượng tinh thể xuất hiện khi tu thành giả đột phá nổ mặt. Nói cách khác, xá lợi tử khi đạt đến mức nổ mặt, năng lượng lưu lại rất tinh khiết, nhưng rất ít.
Còn Đông Châu thì ngược lại, năng lượng không đủ tinh khiết, nhưng lại nhiều hơn.
Rồi trong đầu lập tức hiện ra thêm một chút tin tức nữa... chủ nhân của ba khỏa Đông Châu này, đều bị người ta giết chết, nó được móc sống ra từ cơ thể của bọn họ!
Cường giả có thể có được Đông Châu, chắc chắn là rất mạnh. Vì Lục Minh bây giờ vẫn chưa hình thành được loại Đông Châu này, chỉ mơ hồ hình thành loại "Chân Nguyên Dịch Cầu"mà thôi.
Đương nhiên, vì thởi gian tu luyện của Lục Minh quá ngắn, hơn nữa, hắn chỉ muốn tu thân mạnh mẽ là chính, Tiên Thiên Chân Khí hình thành không lâu, lại đột phá nhiều vô số lần, lại phải dùng nhiều lần để chế tạo thuốc cứu người. Nếu không thì trong đan điền của hắn cũng có khả năng sẽ hình thành được loại tinh thể này rồi. Cường giả thế hệ trước có được Đông Châu hay Dương Châu không nói, nhưng cao thủ trẻ tuổi bây giờ, tin tưởng rằng trừ Lục Minh ra, tuyệt đối không còn người thứ hai có thể hình thành Đông Châu.
Cho nên, có thể hình thành Đông Châu, cơ hồ phải là cao thủ, nhưng chủ nhân của ba viên Đông Châu này lại bị người ta giết chết, rồi móc sống ra....
Lục Minh đổ mồ hôi, trong đám Uy quốc, có cao thủ nào làm được điều này?
Thực lực của Thiên Cẩu Nhẫn khẳng định là không có khả năng, như vậy, trong Uy quốc hẳn là còn có những cao thủ cường đại hơn cả Thiên Cẩu Nhẫn, nếu không, cao thủ tu được Đông Châu, cũng không có thể để cho người ta giết chết rồi móc sống Đông Châu ra được.
Năng lượng của ba khỏa Đông Châu này không tinh khiết, mặc dù rất nhiều, nhưng Lục Minh có Tiên Thiên Chân Khí rồi, căn bản là không thèm nhìn.
Năng lượng trong ngọc thạch tuy rằng ít, nhưng lại vô cùng tinh khiết.
Năng lượng hấp thu từ ngọc thạch, so với hấp thu từ Đông Châu còn tốt hơn nhiều, hơn nữa còn có thể chuyển hóa thành Tiên Thiên Chân Khí, năng lượng của Đông Châu không tương ứng với Tiên Thiên Chân Khí của Lục Minh!
Nhưng mà, hắn phỏng chừng mấy viên Đông Châu này nếu đưa cho đám người Lạc Vân Tàn Dương, khẳng định có thể giúp họ đề cao thực lực lên mấy tầng! Có được bảo vật hấp dẫn thế này, tin rằng Tàn Dương và Lạc Vân sẽ chảy nước miếng mà thôi, hắc hắc, có cái này, không sợ không có bảo khố, không sợ không chạy thoát thân! Lục Minh cười cười, phảng phất như nhìn thấy đám người Lạc Vân Tàn Dương tình nguyện làm trâu làm ngựa cho mình vậy...
"Là thứ tốt sao? Cho tôi xem một chút!"Avrile vương phi thấy Lục Minh cầm lên, bản thân nhìn không rõ, không khỏi khẩn trương.
"Không thích hợp cho cô dùng, thứ này có chứa tính phóng xạ, ảnh hưởng dung nhanh. Vương phi, hay là tôi chuẩn bị cho cô một bộ trang sức nữ vương?"Bảo vật đã vào tay Lục Minh, sao có thể lấy ra nữa.
Nhưng mà vì an ủi Avrile, hắn quyết định tặng nàng một bộ trang sức nữ vương.
Dù sao cũng lấy trong nhà Byrd ra, trong chúng nữ không ai thích hợp, chỉ có một mình nàng ta.
Avrile vương phi vừa nghe thứ kia có phóng xạ, ảnh hưởng dung nhan, lập tức bỏ ý niệm nhìn xem trong đầu, mà chỉ quay sang hỏi Lục Minh : "Thật sao? Cậu thật sự tặng tôi một bộ trang sức nữ vương? A, cái này là bộ trang sức của nữ hoàng Catherine đệ nhị từng mang... My god! Tôi không nằm mơ chứ??"

Bình luận





Chi tiết truyện