chương 4/ 830

Mới đầu, hắc y mỹ nữ cho rằng Lộ Minh thay đổi bọc viên ngọc bích của mình.
Nhưng viên ngọc vẫn còn,... chỉ là cảm giác có chút cổ quái, hình như viên ngọc có điểm khác lạ.
Giác quan thứ 6 mạnh mẽ của nàng nói với nàng rằng trong đây nhất định có vấn đề.
Ngọc bích không có rơi khỏi bọc, hắn vì sao phải giả bệnh?. Là nguyên nhân gì, khiến hắn thà vụng về giả bênh, cũng không nguyện ý giúp mình đưa ngọc đi? hoặc là do tên tiểu tử cổ quái này muốn thông qua giả bênh có ý nhắc nhở mình điều gì đó? hắc y mỹ nữ đưa mắt nhìn Lộ Minh, nhận thấy hắn không dám trực tiếp nhìn mình, thần tình lộ ra chút cổ quái. Đặc biệt là biểu tình trên mặt của hắn mới rồi, lại có vụng về giả bệnh, đều là vô thanh bạo lộ ra điều gì đó.
Lộ Mịnh toát hết mô hôi, hắn biết mình đã gây ra tại vạ, vừa rồi không cẩn thận "ăn mất" năng lượng thần bí của viên ngọc. Nếu như để cho hắc y mỹ nữ xem lại viên ngọc phát hiện ra sơ hở, vậy thì bản thân đi tong rồi.
Hy vọng viên ngọc bích này không phải là quốc bảo gì gì đó, cũng không phải là bảo bối có giá trị liên thành, Lộ Minh trong lòng quay cuồng, kỳ vọng hắc y mỹ nữ nhìn không ra.
Hắc y mỹ nữ trong lòng đầy mây mù, nàng không còn nhìn Lộ Mình nữa mà tiếp tục cẩn thần xem xét viên ngọc, dùng dư quang của ánh mắt nhìn trộm Lộ Minh. Nàng phát hiện lúc nàng nhìn viên ngọc là lúc hắn biểu hiện khẩn trương nhất, với trực giác trời sinh của nữ nhân, nàng cảm thấy viên ngọc nhất định có vấn đề...
"Nó có vấn đề! nó là đồ giả, đúng không?" hắc y mỹ nữ không có hoài nghi Lộ Minh có bổn sự "ăn" năng lượng của viên ngọc, mà là hoài nghi bản thân nàng bỏ rất nhiều khí lực lại trộm phải hàng giả.
"Không! không vấn đề gì, tôi không biết", Lộ Minh trong lòng kêu to "đứt rồi", hắc y mỹ nữ đáng sợ này quả nhiên nhìn ra sơ hở.
Trong mắt hắc y mỹ nữ tuệ quang loé lên, tay nàng nhẹ nhàng buông ra.
"Bịch..."
Viên ngọc rơi vỡ trên nền nhà, cả viên ngọc vỡ thành nghìn vạn mảnh ngọc nhỏ.
Lộ Minh trợn mắt há mồm. Nhìn thấy biểu tình hoảng hốt của Lộ Minh, trong mắt hắc y mỹ nữ có chút tiếu ý, nàng cúi gập eo, tuỳ tiện nhặt lấy một mảnh ngọc vỡ, nhìn một cái phát hiện dưới bề mặt của đá ngọc là đá, nàng khẳng định đoán định trong lòng, để chứng thực hơn nữa, nàng liền nhìn Lộ Minh hỏi: "Đúng là hàng giả, ngươi, ngươi làm sao mà biết được nó là đồ giả?".
"Không, tôi không biết..." Lộ Minh tất nhiên là lắc đầu, trong lòng mừng rơn, may là nàng không nhìn ra được động tác của mình.
Lộ Minh tâm niệm gấp rút chuyển đổi, xem ra hắc y mỹ nữ không hoài nghi mình đã động tay động chân, nàng chỉ hoài nghi năng lực thẩm định hàng giả của bản thân.
Nàng có trực giác rất đáng sợ, nhưng dù thế nào đi nữa cũng đoán không ra bản thân mình có khả năng "ăn" năng lượng của ngọc thạch.
Hắc y mỹ nữ lại móc ra 1 miếng phỉ thuý ngọc bội, đưa tới nói: "xem cái nay xem, là thật hay giả?".
Tay vừa nhận lấy, trong lòng Lộ Minh lại sinh ra cảm giác kỳ diệu đó, một loại khát vọng "ăn mất" năng lượng của miếng ngọc.
Hiện tại Lộ Minh có chút ngộ ra, chỉ cần thân thể mình tiếp xúc với ngọc thạch, liền có cảm giác khác thường đó, nếu như bản thân mình muốn, lập tức thần kỳ vô bỉ "ăn mất" năng lượng trong ngọc thạch.
Năng lượng thần bí của ngọc thạch có thể chuyển hoá thành tiên thiên chân khí.
Xem ra mình không cần trường kỳ tu luyện, chỉ cần có rất nhiều ngọc thạch để hấp thu, rất nhanh liền biến thành tuyệt thế cao thủ mà chúng sinh ngưỡng mộ.
Đối diện với ánh mắt sắc như dao của hắc y mỹ nữ, Lộ Minh biết nàng dùng hàng thật để thử mình, nếu như mình lại ăn mất năng lượng của miếng ngọc này, vậy chắc chắn sẽ bị nàng tóm được.
Mặc dù năng lượng của miếng phỉ thuý này hơn gấp 10 lần viên ngọc bích kia, nhưng Lộ Minh chỉ có thể nhẫn nhịn lại sự quyến rũ đó.
Hắn đem nước miếng nuốt xuống, rất nhanh đem miếng ngọc vứt trả hắc y mỹ nữ.
"Nó là hàng thật, đúng không?" hắc y mỹ nữ rất hài lòng, từ biểu tình của tên cổ quái trước mặt này có thể đoán ra, hắn hoàn toàn nhận biết miếng ngọc đó là hàng thật.
Từ sâu trong ánh mắt hắn, nàng nhận ra tên này đối với miếng phỉ thuý này có một nỗi khát vọng. Hắn nhất định biết nó là hàng thật, chỉ là cố nhịn nỗi dục vọng trong lòng, mới đem miếng ngọc trả lại cho mình... mặc dù mình trộm phải hàng giả, nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện được nhân tài kiểm định ngọc khí, thế cũng coi như là lần tổn thất này được bồi thường trở lại rồi.
Có loại nhân tài đặc thù này, còn sợ gì không có ngọc thạch? hắc y mỹ nữ tuệ quang trong mắt loé lên, vỗ vỗ vào vai Lộ Minh nói: "Anh đi với tôi".
Lộ Minh còn chưa kịp từ chối, trong tay hắc y mỹ nữ chợt xuất hiện hai khẩu súng: "Giúp tôi kiểm định ngọc, sẽ có hoa hồng cho anh".
Đối diện với họng súng đen ngòm, Lộ Minh còn gì để từ chối nữa: "Được thôi!!".
Bản thân "ăn" mất viên ngọc bích của cô ta, theo nàng đi kiểm định mấy viên ngọc coi như là bồi thường chút ít cho cô ta vậy.
Không những thế, thông qua kiểm định càng nhiều ngọc, bản thân đối với năng lượng thần bí của ngọc lại càng thêm hiểu biết. Quan trọng nhất là nếu nàng ta có rất nhiều ngọc cần phải kiểm định, vậy mình nhân lúc nàng không để ý, có thể trộm hấp thu lấy một ít năng lượng trong đó. Năng lượng của ngọc có thể chuyển hoá thành tiên thiên chân khí, hấp thu càng nhiều, bản thân càng trở nên mạnh mẽ...để cho mình kiểm định ngọc không phải là tự đưa tiên thiên chân khí đến tận miệng mình sao?
Lộ Minh thâm vui trong lòng, liên tục gật đầu, biểu ý đi theo nàng ta kiểm định ngọc.
Hắc y mỹ nữ sau khi ra khỏi cửa, liền mở cánh cửa gian phòng bên cạnh phòng Lộ Minh, nửa phút sau, xuất hiện một đại mỹ nữ đeo kính mát(dâm), mặc một bộ đồ jean đi ra.
Lộ Minh ngơ ngẩn.
Thay quần áo mà cũng có thể nhanh vậy sao?
Cô ta không giống nữ tặc, mà giống nhà ảo thuật hơn! Không, nếu như nói về diện mạo và khí chất, nàng càng giống với một đại minh tinh.
Lộ Minh hiện giờ mới hiểu ra, tại sao nàng ta lại đem viên ngọc bích giấu vào phòng tắm của mình, thì ra nàng vẫn luôn ở bên cạnh, Người đẹp cảnh phục chỉ tập trung vào phòng trọ của hắc y mỹ nữ, tất nhiên, không thể ngờ rằng, viên ngoc bích đó lại ở trong phòng tắm của mình.
"Anh tên gì?" khẩu khí của nàng vẫn như tiếng băng châu vỡ ra, làm cho người nghe là Lộ Minh toàn thân lạnh cóng.
"Tôi tên Lộ Minh... còn cô?", Lộ Minh trả lời, sau đó quay qua hỏi tên nàng, nhưng vị mỹ nữ lạnh băng băng này không đáp trả.
Sau khi xuống lầu, mỹ nữ lạnh băng băng liền ôm lấy một bên tay Lộ Minh, giả vờ thành tiểu tình nhân hiền dịu của hắn, thậm chí đầu của nàng còn hơi dựa vào vai hắn.
"Tiểu tử!! đây là người tình của mày? ngon đó", tên du côn lông vàng(tóc nhuộm vàng) ở lầu 3 đang định lên lầu, nhìn thấy đại mỹ nữ bên thân Lộ Minh, không nhịn được liền huýt sáo. Tới khi Lộ Minh và lãnh mỹ nhân từ từ xuống tới nơi, đi qua bên cạnh hắn, tên khốn gan to bằng trời này, lại thò tay ra định sờ vào ngực lãnh(băng) mỹ nhân. Lộ Minh nhất thời đại nộ, nhưng quyền của hắn còn chưa kịp đánh ra, lãng mỹ nữ một cước nhanh như điện đá vào háng(toi đời trai) tên du côn lông vàng.
"....." tên du côn lông vàng ôm lấy hạ bộ, mồm há ra, mắt trợn trắng, trông như con cóc đang nghẹt thở vậy.
"Hắn không chết chứ?" Lộ Mình toát mô hôi, vừa rồi hắn hình như nghe thấy tiếng cái gì đó bị vỡ.
"Chết cho đáng tội".
Câu đáp vô tình này khiến trong lòng Lộ Minh hiện ra một luồng khí lạnh.
Đón taxi chạy mười mấy vòng trong thành phố, lại đổi thêm mấy lượt taxi, cuối cùng mới dừng lại ở Kim Sa Loan hoa viên.
Đón taxi Lộ Minh không ý kiến gì, nhưng tên tài xế nào cũng giơ tay về phía hắn, khiến hắn rất bực mình, rõ ràng mình chỉ giúp người khác làm việc, sao ngồi xe lại phải bỏ tiền ra?
Nhưng trong con mắt của mấy cha tài xế taxi, tên tiểu tử có bồ đẹp vậy, chắc là sướng chết đi được, vậy nếu như không chém vào cổ hắn thì thật là có lỗi với bản thân a.
Tại Kim Sa Loan hoa viên chỗ ngồi C số 601, lãnh mỹ nhân mở cửa phòng cho Lộ Minh vào trước, khoảng 1 phút sau, nàng hai tay hai súng, chuyển thân cực nhanh đi vào.
Lộ Minh thấy nàng trong phòng mình mà còn cảnh giới như vậy, không ngừng được mô hôi đua nhau chảy ra.
Trên tường trong căn phòng chính có cửa ngầm, sau cửa ngầm là két sắt, trong két lớn nhỏ có mười mấy kiện ngọc khí, mỗi kiện ngọc khí đều trong suốt không vết, điêu khắc tinh sảo khiến người xem cảm thán không thôi, trên bề mặt ngọc khí ít nhiều ẩn hiện ngọc thạch quang sắc phi phàm.
Lộ Minh mặc dù không hiểu gì về môn ngọc thạch này, nhưng tin chắc là số ngọc này hẳn có giá trị liên thành.
Thỏ khôn có 3 hang, cô nàng đem bảo bối chia ra cất giấu. Chẳng trách Người đẹp cảnh phục lợi hại như vậy cũng không làm gì được nàng ta.
Kế tiếp, công việc của Lộ Minh rất đơn giản, lãnh mỹ nhân mỗi lần đưa cho hắn 1 miếng ngọc khí, hắn đưa tay nhận lấy rồi giả vờ xăm soi cẩn thận, sau đó dựa vào cảm nhận thần bí trong người mà phán định đó là hàng thật hay giả... Lộ Minh hoàn toàn chẳng biết gì về ngọc khí, nhưng hắn thông minh, hắn nhận thức được, lúc mà bản thân tiếp xúc với ngọc khí, nếu cảm giác thần bí đó càng mạnh, chứng tỏ ngọc càng tốt, giá trị càng cao.
Những loại ngọc thạch chỉ có bề mặt, một chút cảm giác khác thường cũng không có, hắn nhất loạt phủ định(chỉ ra).
Trước mắt, trong số những viên ngọc mà hắn tiếp xúc qua, thì miếng phỉ thuý mà lần thứ 2 lãnh mỹ nữ đưa cho là có cảm giác mạnh nhất, hơn viên ngọc bích gấp 10 lần.
Mười mấy loại ngọc khí lớn nhỏ trong két ngầm phần lớn toàn hàng giả, có điều nếu nhìn bên ngoài thì tuyệt đối không nhận ra được, nhưng Lộ Minh chỉ cần tiếp xúc một chút là nhận ra, đa phần số ngọc khí này so với cục đá bình thường giống y xì phóc, không khác chút nào.
Nhiều ngọc khí như vậy mà chỉ có 3 cái là coi được.
Có một cái ngọc khí rất to, nhưng năng lượng lại rất ít, Lô Minh không khách sáo hấp thu năng lượng của nó coi như đó là tiền công của mình.
"Chỉ có 3 cái này là hàng thật? rất tốt, trong 3 cái này, cái nào có giá cao nhất? cái này à? được!!", lãnh mỹ nhân thu lấy 3 kiện ngọc thạch, tiện tay đem đống hàng giả đập nát, nàng phát hiện Lộ Minh không có chút biểu hiện thương xót nào, thầm gật đầu, lại tiện tay từ trong ngăn kéo rút ra một sấp tiền loại lớn, quẳng qua nói: "ở đây không có nhiều tiền măt, lần sau sẽ đưa cho anh 10vạn".
"Tôi không thể nhận..." Lộ Minh là tên nghèo rớt mồng tơi, đương nhiên rất cần tiền, nhưng hắn biết số tiền này không sạch, mình nhận tiền của cô ta, là nhận lấy cái không sạch đó, vậy không phải là tìm chết sao?
"Tuỳ anh", lãnh mỹ nữ cũng không miễn cưỡng.
Nàng nhìn Lộ Minh một cái, băng giá trong mắt ít đi một chút, cố giảm đi âm lượng nói: "Anh về được rồi!! không được tắt máy, tôi nếu như có ngọc cần kiểm định sẽ gọi cho anh, có lẽ Nhiếp Thanh Lam sẽ tới tìm anh, đó là con hồ ly tinh lừa chết người không thường mạng, anh cẩn thận kẻo bị cô ta lừa."
Lộ Minh ngẩn người ra, sau cùng mới hiểu ra Nhiếp Thanh Lam chắc là tên của Người đẹp cảnh phục, lập tức gập đầu.
Kiểm định ngọc thạch, thuận tiện trộm chút năng lượng, đây chính là điều mà Lộ Minh mong chờ nhất.
Lãnh mỹ nữ đột nhiên tung tới 1 vật, Lộ Minh thấy thế vội đón lấy, nhận ra đó chính là miếng phỉ thuý chứa năng lượng gấp 10 lần viên ngọc bích nọ.
Nàng nhìn Lộ Minh đang kinh ngạc nhẹ giọng nói: "là người khác tặng cho tôi, không phải đồ ăn trộm đâu".
Lộ Minh đại hỉ, không thèm khách sáo vội vàng đút miếng phỉ thuý vào túi. Miếng phỉ thuý này có chứa năng lượng rất lớn, Lộ Minh cũng không định lập tức hút lấy ngay, mà dự định giữ lại từ từ nghiên cứu. Hơn nữa, ngọc bội này là do lãnh mỹ nữ tặng cho mình, nếu như hấp thụ hết, khiến nó trở thành phế vật, để nàng ta biết được, sợ sẽ hoài nghi bản thân mình có năng lực đặc biệt(không phải thế sao).
Hướng lãnh mỹ nữ vẫy tay chào, Lộ Minh chuyển thân đi ra cửa, rất nhanh chạy xuống lầu đón taxi rời đi. Để tiết kiệm tiền, Lộ Minh xuống xe giữa đường, đổi ngồi xe buýt, lại đi bộ một đoạn đường dài mới về đến nhà.
Lộ Minh đưa tay ra sờ sờ miếng phỉ thuý mà lãnh mỹ nữ tặng, tinh thần nhất thời tăng lên, bước nhanh lên lầu mở cửa phòng trọ.
Lần này, chào đón hắn về nhà không phải là họng súng, mà là một người.

Bình luận





Chi tiết truyện