chương 398/ 830

Lục Minh vừa có cảm giác tỉnh lại, phát hiện bên gối có mùi hương khí lưu, mỹ nhân lại chẳng biết đã đi đâu,

Giai Giai nàng chạy đi đâu rồi?

Lúc đầu Lục Minh tưởng đi tắm, không nghĩ tới chờ hồi lâu, cũng không thấy nàng đi ra, hơn nữa vận công vào tai vừa nghe, trong phòng tắm căn bản không có âm thanh gì.

Cửa mở ra nhẹ nhàng, Cảnh Hàn giống như một cái bóng tiến đến, tay nhỏ bé đưa ra, không để ý Lục Minh đang trần truồng, cúi xuống tới, thấy một đóa hồng hoa nở rộ trên giường, bàn tay nhỏ bé đánh nhẹ lên người Lục Minh một cái: "Sao anh lại để cho Giai Giai xuống bếp? Nàng phải là hảo hảo nghỉ ngơi, mới sáng sơm bắt nàng đi, anh cũng quá kỳ cục!"

Lục Minh kinh ngạc, hình như Giai Giai thường chạy xuống bếp như vậy đi?

"Ngày hôm nay em có việc, ngày mai đi thôi!" Cảnh Hàn hừ một chút, lắc mình đi ra ngoài.

Nàng đương nhiện không phải có cái ý nghĩ ghen tỵ gì. Hơn nữa đã sớm chuẩn bị cho tốt, nàng chỉ là thương cảm Giai Giai. Vừa làm cô dâu, mình lại mang Lục Minh đi. Có điều là thương cảm người khác, nàng không nói nên thành lời. Mặc dù vậy, dưới khuôn mặt nhỏ nhắn kia, lại tràn đầy tình cảm ấm áp không giống người thường. Lục Minh hơi kinh ngạc, lại chợt thấy cảm động ấm áp. Thật tốt, Lãnh mỹ nhận này cũng có lúc núi băng tan chảy

Năm phút sau, Giai Giai mặc áo ngủ, bưng một cái bát điểm tâm tiến đến. Thấy Lục Minh đã tỉnh, hì hì cười: "Vốn muốn cho anh một cái ngạc nhiên!"

Lục Minh thấy bước chân của tiểu ny tử có chút run rẩy. Hẳn là vẫn còn đau đớn, lại sớm rời giường, làm cho dáng nàng đi cùng bình thường rất khác nhau. Lục Minh trong lòng thật là kì quái. Nàng vừa phải chịu đau đớn khi phá thân. Làm sao có thể đứng lên làm điểm tâm cho mình chứ? Thân thể nàng vẫn rất nhu nhược, so với Hoắc Vấn Dung cũng không bằng. Hoắc yêu nữ làm xong tới ngày thứ hai. Ngủ một ngày mới có thể đứng lên. Không nghĩ tới Giai Giai nàng có thể nhịn đau như vậy.

Mặc dù tối hôm qua rất dịu dàng, số lần làm cũng kém so với Hoắc Vấn Dung một ít. Nhưng Lục Minh thiếu chút nữa cho rằng Giai Giai phải nằm trên giường hai ba ngày.


Không nghĩ tới, nàng lại có thể đứng dậy làm bữa sáng cho mình.

"Còn đau không?" Lục Minh mang chút đau lòng khẽ hôn lên trán nhỏ của nàng.

"Đau một chút, không có việc gì, em nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Giai Giai ngọt ngào hôn lại Lục Minh một cái, lại nhẹ giọng nói: "Anh đi tắm rửa đi, không đánh răng thì không thể ăn, mau đi đi, phải nhanh lên, chỉ chốc lát sau là bánh trôi sẽ nguội mất."

"Làm bánh trôi có cái ý nghĩa gì đặc biệt sao?" Lục Minh có chút kì quái, mới sáng sớm đã đứng lên chạy vào làm bánh trôi, khẳng định có cái phong tục truyền thống gì đó?

"Bánh trôi, chính là tượng trưng cho vợ chồng mới cưới cấu thành gia đình nhỏ, bao quanh tròn tròn, ngọt ngọt, ngon ngon, cùng tục lệ đêm tân hôn vợ chồng uống rượu giao bôi là như nhau." Mặt ngọc của Giai Giai hơi hiện lên đỏ ửng, thấp giọng dịu dàng nói: "Cái bánh trôi này, cũng có ý chúc phúc nhiều con cháu! Anh không cần phải để ý, ăn nhiều hơn mấy cái là được."

Chờ Lục Minh vội vã hướng phòng tắm mà tắm xong chạy ra, Giai Giai đã đen tấn ga trải giường nhuộm hoa hồng kia giấu đi rồi thay cái mới.

Nàng dịu dàng đút cho Lục Minh mấy cái bánh trôi, lại lấy xiên ở trong tay hắn, ăn hai cái.

Giờ tay sờ bụng, mặt mày rạng rỡ gật đầu: "Hy vọng sau này sinh cho anh một đứa bé thật ngoan!" 

Lục Minh mừng rỡ: "Chỉ ăn bánh trôi thì tác dụng gì, để anh nỗ lực một chút đi!"

Hắn khẽ di động, Giai Giai sợ đến vội vàng xua tay: "Không được, em thực sự không được, để cho em nghỉ ngơi, nếu không, anh đi tìm Dung tỷ." Lục Minh mang chút yêu thương ôm người vợ nhỏ này, khẽ hôn lên đôi môi của nàng: "Hù dọa em thôi, vậy anh cũng không đi, chỉ ở bên người vợ nhỏ của anh! Ăn bánh trôi xong rồi, lên trên giường nghỉ ngơi một chút đi!"

"Ân!" Giai Giai thấy Lục Minh dịu dàng chăm sóc đối với mình như vậy, ngọt ngào ngã vào trong lòng của hắn, tùy hắn ôm lấy, đưa vào trong lòng.

Kế tiếp, tại trong lòng của người yêu, an tâm mà ngủ, thẳng đến buổi trưa, mới tự nhiên tỉnh lại.

Nàng quay đầu, nhìn lại phát hiện Lục Minh ở bên người, còn Tiểu Đậu Đậu đang nằm sát bên ngực của hắn. Tiểu tử kia không biết tới lúc nào, ngủ đến chảy dãi. Giai Giai nhìn thấy, trong lòng bỗng nhiên phát lên một loại từ ái của người mẹ, khẽ vuốt Lục Minh, cũng khẽ vuốt Tiểu Đậu Đậu. Ăn no rồi ngủ, thân thể cảm thấy khá, ngoại trừ khi rời giường đóa hoa nhỏ còn hơi có chút khổ sở, tựa hồ không còn đau như sáng sớm nữa… Cái thứ đồ tồi của Lục Minh thật sự là quá khủng bố, may mà hắn rất dịu dàng, bằng không cả mạng nhỏ cũng đều sẽ bị hắn cướp mất

Sau khi nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi cửa, phát hiện Ôn Nhu đang ở bên ngoài dò xét, tựa hồ muốn tiến đến, lại có điểm do dự.

"Làm sao vậy?" Giai Giai kỳ hỏi.

"Tiểu Đậu Đậu có phải ở trong phòng của chị hay không? Nó đang ngủ? Vậy không có việc gì!" Ôn Nhu kỳ thực muốn đi vào cửa, có điều nghĩ thầm, vạn nhất thấy Lục Minh đặt ở trên người Giai Giai làm cái chuyện cảm thấy khó xử kia, nên nàng Ôn tiểu thư này liền quá xấu hổ, cho nên rất là do dự.

Giai Giai xuống đến đại sảnh, chúng nữ đều kì quái nhìn nàng, tựa hồ kỳ quái làm sao nàng lại đi ra, làm sao lại không hảo hảo mà nghỉ ngơi.

Khi nàng muốn đi vào phòng bếp hỗ trợ thì Nhan Mộng Ly vội vàng chạy qua.

Nhan Mộng Ly kéo Giai Giai ngồi xuống, mang chút hổ khuyên nhủ: "Ngồi, chị ngồi đi, nếu như muốn ăn cái gì bảo chúng ta tới làm là được, hơn nữa, Ngô mẫu cũng ở đay, nàng làm một bữa lớn, chúng ta còn chuẩn bị đi gọi chị đó!"

Thấy chúng nữ đều có dáng vẻ quan tâm thân thiết, trong lòng Giai Giai nổi lên một trận cảm động.

Mình không có mẫu thân thương yêu mình, nhưng có chồng dịu dàng che chở mình, cũng có chúng nữ tình như chị em, tại đây trong đại gia đình này, mình không có bị xa lánh cùng khinh thường, trái lại đã được bảo vệ vô cùng. Mình tranh trước một bước cùng Lục Minh kết hợp, làm cô dâu của hắn, mọi người không có tức giận, không có đố kị, trái lại, còn phi thường quan tâm mình.

Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn này, nàng bởi vì mình mà hoãn lại thời gian tầm bảo vốn đã định trước.

Niếp Thanh Lam bình thường là một cuồng nhân trong công việc, ngày hôm nay không đi làm, cũng ở lại trong nhà, tuy rằng cái hành động này không giúp được mình cái gì, nhưng là một mảnh tâm ý.

"Em không sao, không quá đau, chỉ có một chút chút, bây giờ không có vấn đề gì rồi."

Giai Giai vừa nói, trên mặt chúng nữ đều hiện lên đỏ ửng, có điều là nàng lại hiểu được lời an ủi của mình, vậy nói không quá đau đó là giả.

Đồ tồi của Lục Minh, tất cả mọi người đều đã xem qua, to lớn như thế, đâm xuống đóa hoa nhỏ yếu như vậy, bị xỏa xuyên qua, không đau mới là lạ.

Từ dáng đi mang chút khác lạ của Giai Giai, có thể biết nàng nhất định rất đau.

Mọi người hiểu rõ, chỉ là người vợ nhỏ này vì hạnh phúc vẫn rất nhẫn nại, lại sợ mọi người lo lắng, mới cố ý nói không đau. Chúc Tiểu Diệp bắt mạch cho Giai Giai, khẽ gật đầu: "Thân thể không có việc gì, nhưng em phải hảo hảo nghỉ ngơi." Bên kia, Niếp Thanh Lam đưa cho Giai Giai chén nước, khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng lộ ra vẻ mỉm cười, tựa hồ muốn nói lời chúc mừng.

Chúng nữ hàn huyên hồi lâu, lúc đầu tất cả mọi người có chút xấu hổ, cố gắng không đề cập tới chuyện của Giai Giai, nhưng lại không kìm được lòng hiếu kì.

Vài thứ mọi người nghĩ, hết lần này tới lần khác lại không mở miệng được. Sau đó, Avrile đi vào, vừa nhìn Giai Giai, liền khoa trương cho nàng một cái ôm: "Chà, ngày hôm nay em thật xinh đẹp, quả thật giống như một nàng công chúa!" Một cái vuốt mông ngựa của người tây Dương, lại làm cho trong lòng của Giai Giai tràn đầy vui mừng, ha hả cười nói: "Avrile nữ vương mới đẹp, tôi không thể như công chúa."

"Phải gọi thiếu gia xuống ăn không?" Ngô mẫu thực sự làm một bàn lớn thức ăn, nàng mang chút vui mừng hỏi Giai Gia.

"Tôi xuống rồi." Lục Minh vác Tiểu Đậu Đậu trên vai, từ trên lầu một đường chạy xuống tới, vừa đùa Tiểu Đậu Đậu làm vang lên tiếng cười như chuông bạc vang vọng không dứt.

"Tay phải của anh làm sao có chút kỳ quái?" Cảnh Hàn liếc mắt qua, vô ý nhìn. Nàng đi tới, kéo tay phải của Lục Minh, Lục Minh mới phát hiện cánh tay phải của mình, làm sao có chút văn ấn kỳ quái? Chúng nữ hiếu kì vây quanh xem, phát hiện kim sắc ấn nhàn nhạt này giống như long văn, vô cùng kỳ ảo, tuy rằng mới chỉ là một chút văn ấn, lại phi thường tuyệt vời, tựa hồ từ trong kinh mạch mà hiện ra

Trong lòng chúng nữ tán thưởng không thôi, cả đám lại nhìn về phía Giai Giai, cảm thấy nguyên nhân này là bởi vì nàng.

Giai Giai cũng không biết, ngạc nhiên lắc đầu.

Đừng nói là Giai Giai, Lục Minh cũng ở trong hồ đồ.

Chúng nữ suy đoán, đây là bởi vì Giai Giai luyện thành tầng thứ nhất "Phượng Hoàng Hồng Trang Quyết" của con dâu Lục gia, cho nên khi nàng cùng Lục Minh kết hợp, liền trong vô hình đối với hắn sản sinh ra ảnh hưởng, tại trên cánh tay phải hắn luyện thành Kim Cương Tý hiện lên long văn. Trước đó, Hoắc Vấn Dung bởi vì không tu luyện, cho nên hắn cùng Lục Minh hoan hảo nhiều lần, cũng không có bất luận cái di tượng gì.

Vừa nghĩ như vậy, tim chúng nữ không khỏi đập bịch bịch.

Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam, Chúc Tiểu Điệp còn có Nhan Mộng Ly, đều mong muốn mình tu luyện đến mức càng cao hơn, như vậy khẳng định đối với Lục Minh đề thăng lớn hơn nữa. Thảo nào Trầm tỷ thà rằng ở lại nhà, chịu khổ tương tư cực kì thống khổ, đều phải tu luyện đến cực cảnh. Giai Giai chỉ là luyện thành tầng thứ nhất, trên cánh tay phải của Lục Minh cũng đã hiện lên long văn, nếu như luyện đến tầng thứ 2, thứ ba, hoặc là giống như Trầm Khinh Vũ tu luyện đến cực cảnh, như vậy chẳng phải là có thể làm con trồng hoàn chỉnh hiện ra sao?

Bây giờ còn không rõ long văn này hiện lên là do cái nguyên nhân gì, cũng không biết có tác dụng gì, nhưng chúng nữ tin tưởng, này khẳng định là trợ giúp lớn nhất đối với Lục Minh!

Lục Minh nỗ lực nhớ lại, lúc đó khi mình tiến vào trong cơ thể của Giai Giai, đích xác có cảm thấy một loại năng lượng nghịch lưu mà lên, nhưng lúc đó cảm quan kích thích, lại rất sợ Giai Giai thống khổ, không có quá để ý đến những thứ này, chỉ lo hôn môi Giai Giai, trấn an sự thống khổ của nàng… Chẳng lẽ Kim Cương Bất Hoại Chi Thể hoàn mỹ của mình, còn cần tới loại biện pháp này mới có thể chân chính hoàn thành? Lục Minh thật muốn hỏi mẹ, có điều là loại sự tình này có chút xấu hổ, hắn cảm thấy, hay là lén gọi điện thoại cho Trầm Khinh Vũ tốt hơn, có thể nàng biết cũng không biết chừng.

Chúng nữ đã sớm gấp gáp theo sát Trầm Khinh Vũ báo cáo tin tức tốt.

Lục Minh thấy trò chuyện không có phần mình, không thể làm gì khác hơn là cùng Tiểu Đậu Đậu cùng nhau chạy đến phòng bếp trộm đồ ăn, Avrile theo tiến đến cười hì hì nói: "Chúc mừng! Có điều là vì sao muốn cùng nàng làm vào tối hôm qua? Có phải là bởi vì mị lực gợi cảm của tôi hay không?" Nàng trong lòng cho rằng Lục Minh là bởi vì nàng ngủ làm cho hắn đánh lén, dẫn lên lửa dục,c uối cùng mới đi tìm Giai Giai phát tiết.

"Đỏm dáng!" Lục Minh toát mồ hôi, cùng nàng cũng không có chút quan hệ nào, lúc đó đối với nàng chỉ là nổi lên sắc tâm, cùng với tình sâu nồng nàn có quan hệ gì sao?

"Tôi biết người hán đều rất kín đáo, giữ ở nội tâm, anh hẳn là sẽ không thừa nhận nhưng đó là sự thực." Avrile cười hì hì.

"Avrile tiểu thư nói cái gì? Là muốn học nấu ăn sao?" Ngô mẫu nghe không hiểu tiếng anhm không hiểu ra sao.

Chờ khi Lục Minh đi ra ngoài, các nàng Cảnh Hàn cùng Niếp Thanh Lam đã sớm cùng Trầm Khinh Vũ kết thúc trò chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn cả đám đều mang chút ửng đỏ.

Lục Minh muốn hỏi, các nàng trăm miệng một lời nói không nói chuyện với anh!

Nhan Mộng Ly thừa dịp Lục Minh ngồi xuống, chạy nhanh ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Anh, em làm quần áo cho anh xong rồi, đề em đưa cho anh, có điều là, bây giờ anh không được mặc, chờ sau khi rời khỏi đây lại mặc."

Thấy bộ dạng thần bí của tiểu ny tử này, Lục Minh phỏng chừng, nàng làm quần áo cho mình, không nên là bộ trang phục tình nhân cùng nàng lần trước kia như nhau chứ?

Bình luận





Chi tiết truyện