chương 161/ 830

"Mặc thật chứ?" Lục Minh thấy Mục Thuần xoay lưng lại đây, một trận tim đập tai nóng, trái lại, việc này chính là bình thường nằm mơ cũng không trông chờ được, lẽ nào bây giờ mình đang nằm mơ?
"Mau, em không thể tự kéo dây áo, nếu như anh dám nhìn lén, em sẽ móc mắt của anh" Mục Thuần có gắng ra vẻ ác độc cảnh cáo hắn, thế nhưng trong lòng xấu hổ rất nhiều, nàng biết trước bộ ngực vĩ đại của mình, mình đưa tay ra sau lưng kéo lên cũng vô cùng khó khăn, so với việc mình dùng nửa ngày kéo lên, không bằng bảo hắn giúp mặc lên, bằng không một lúc nữa có người tiến vào, phát hiện áo ngực của mình bung ra trong cái cảnh này, chẳng phải là càng thêm mất mặt.
"Anh không nhìn, anh không nhìn..." Lục Minh nói không nhìn, thế nhưng không nhìn mới lạ, hắn vén áo phía sau Mục Thuần lên, phát hiện một tấm lưng ngọc trắng tuyệt vời, cổ họng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
"Nhanh lên một chút, anh nhanh lên một chút!" Mục Thuần che hai vật bảo bối của mình, chỉ sợ tiểu tử này nhịn không được đánh lén, một mặt thúc giục hắn.
Lục Minh dễ dàng tìm ra hai bên dây lưng, phát hiện một loại nút buộc bị rớt ra bên ngoài, bên trong móc khá tốt, nhẹ nhàng kéo, nhưng phát hiện rất khó kéo lên, áo ngực co giãn một chút, căn bản không đủ kéo dài. Xem ra ngực lớn cũng không phải là chuyện tốt, Lục Minh thầm đổ mồ hôi, hắn hơi dùng sức kéo lên, Mục Thuần kêu đau một tiếng: "Anh đáng chết, anh dùng quá sức, em đau đó!"
"Hình như không móc vào được, nếu em không kiên nhẫn một chút..." Lục Minh dùng lực một chút, Mục Thuần lại ai da kêu đau.
Ngoài cửa vừa vặn có người đi qua, bọn họ vừa cười vừa nói, trong đó có một nam tử có thói quen lấy ngón tay vẽ lên tường, cánh cửa phát ra tiếng âm thanh ma sát rất nhỏ. Mục Thuần bị dọa nhảy dựng lên, nàng tưởng rằng có người mở cửa đi vào, vội vàng tránh ra, muốn tránh khỏi tay Lục Minh. Ai ngờ tay Lục Minh vẫn kéo áo ngực, nàng khẽ chuyển động, nhất thời áo nàng đều bị kéo lên, áo ngực lộn ra. Té ra là chịu gò bó mà đã vội vã bung ra.
Lục Minh tuyệt đối cũng không ngờ có biến cố này, trợn mắt há mồm mà nhìn.
Trong lòng hắn có một âm thanh không ngừng lập đi lập lại: Nó rất lớn rất lớn rất lớn rất lớn rất lớn... Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mục Thuần lại càng choáng váng, nàng cũng không ngờ đã tránh ra, đặc biệt không giãy dụa, trái lại làm lộ ra bảo bối đẹp nhất của mình, vừa nhìn tuyết phong cao vút, mai đỏ mềm mại ướt át, đong đưa nảy nở. Mà cái này trước mặt nam tử, lại nhìn thẳng mặt không tha. Tâm hồn cũng không biết bay đâu mất rồi, nhất thời ấm ức muốn khóc lớn.
Rất không may, mình sao lại thành ra như thế này!
"Đừng khóc, anh chưa nhìn thấy cái gì cả, thật đó, anh vừa đang suy nghĩ nếu như không phải một quả táo, mà là một trái sầu riêng rất lớn bỗng nhiên rơi xuống đầu, vậy sẽ có hậu quả gì. Được rồi, đừng khóc, anh giúp em mặc lên. Em xem. Nhanh chóng là được rồi!"
Lục Minh luống cuống tay chân giúp nàng đeo cái nịt ngực lại, đặt trên song phong, mặc kệ nàng kêu đau, vội vàng dùng sức mặc cái áo ngực vào. Lại giúp nàng kéo áo xuống, sửa sang góc áo một chút, lại che mắt, biểu hiện như một đứa trẻ ngoan, tuyệt đối không nhìn lén. Mục Thuần trong lòng hết khóc, hắn có mù hay không cũng có thể thấy, lừa ai chứ! Nhưng nàng sợ mình vừa khóc, mọi người nghe thấy tiếng mà đến, sinh ra hiểu lầm lớn hơn, vì vậy liều mạng nhịn xuống... Nhưng nước mắt lại tí tách nhỏ xuống, thế nào cũng không nhịn được.
Vừa thấy Mục Thuần nước mặt như mưa, Lục Minh không khỏi mềm lòng.
Nàng là nữ hài tử, trước kia bực bội, mình dùng dao nhỏ đâm tên cảnh sát của nàng thì không nói, còn phun T, thực sự là quá mức, để nàng báo thù đâm vài cái cũng không tính toán gì.
Thế nào mình hết lần này tới lần khác không có tấm lòng của nam tử hán, không nên cùng nàng so đo, không nên cùng nàng tranh hơn thua?
Thật là... Bây giờ nàng khóc, làm thế nào mới tốt đây?
"Chỉ cần em không khóc, vậy em muốn gì anh cũng sẽ làm cho em!" Lục Minh đưa khăn tay qua, Mục Thuần cầm lấy lau qua loa mặt, yếu ớt nói: "Em nói cái gì, anh đều nghe sao?"
“Xin ra lệnh, nữ hoàng bệ hạ” Lục Minh làm lễ nghi của kỵ sĩ phương Tây cúi thấp xuống.
“Em muốn ăn ma lạt..."
"Anh đi mua!"
"Em muốn uống nước ngọt..."
"Anh mua!"
"Em muốn đi chơi nhà cười, đi nhà ma, nhảy lên cao, ngồi xe qua núi, ngồi thuyền hải tặc, ngồi bánh xe cao chọc trời..."
"Nữ hoàng bệ hạ, xin cho ta nhắc nhở người một câu, có một số hạng mục nguy hiểm tiểu hài tử chưa mười tám tuổi thì không có khả năng tham gia" Lục Minh nhịn không được nhắc nhở nàng một chút, ý bảo nàng đừng quá mức, ăn ma lạt vào uống nước ngọt thì được, còn chạy đi chơi mấy trò chơi, ai có thời giờ đi với nàng chứ?
"Em đã tròn mười tám tuổi, vừa vặn vượt qua..." Mục Thuần nổi giận đùng đùng ngẩng đầu ưởn ngực, nhất thời kỳ phong nổi lên.
"Tại đây đương nhiên vượt qua, thế nhưng, mặt của em, rất dễ khiến người ta hiểu lầm là Loly, được rồi, đi thôi, lệnh của nữ hoàng chỉ có hạn trong ngày hôm nay, hiểu chưa?" Lục Minh nhìn kỳ phong sừng sững trước mặt mình, tâm niệm lại chuyển, chơi đùa với một MM có cặp nhũ cực lớn cũng không tệ, đặc biệt chơi đến khi thỏa thuê đến khi khích động, nàng khó tránh khỏi việc sẽ sinh ra một ít rung động, phải biết rằng sự rung động của nàng ít nhiều giống với khát vọng của sói... Đề cao mục tiêu của loài sói lên cao nhất, để sói đói vĩnh viễn kể lại, mình vẫn không cự tuyệt thì tốt hơn.
“Kỵ sĩ xấu xa, lập tức xuất phát!” Mục Thuần nghe vậy phi thường cao hứng, sợ Lục Minh đổi ý, kéo cánh tay hắn chạy nhanh.
Trương Viện Viện ở bên ngoài thấy Mục Thuần vẻ mặt hưng phấn kéo tay Lục Minh đi ra ngoài, tròng mắt kinh ngạc gần như rớt ra, túm lấy Trần Tranh: "Ngươi nhìn xem, Lục Minh và Mục Thuần, hai người kia không phải chuẩn bị ra khỏi phòng ngoài sao? Vậy, vậy cũng nhanh quá chứ?"
Con sói Trần Tranh lập tức lắc đầu: "Không vui, không vui, ta còn tưởng Lục Minh và Mục Thuần ở bên trong không nhịn được sẽ chiến đấu một hồi! Nhưng tiểu tử này tán gái quả thật có phương pháp, Mục Thuần là cô gái kiêu ngạo cỡ nào, thoáng cái đã bị hắn làm cho... Viện Viện, lúc nào chúng ta cũng đi vào trong phòng đó? Ta đảm bảo, ở phòng ngoài chỉ nói nói chuyện phiếm với xem TV, không làm cái gì hết!"
Trương Viện Viện dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn: “Ở phòng ngoài nói chuyện phiến và xem TV, ngươi và người khác làm đi!”
“Chúng ta làm cái gì khác nữa?” Trần Tranh kích động hỏi.
“ Người còn muốn làm gì nữa? Trần Tranh đồng học, đừng?” Trương Viện Viện ra vẻ sớm đã nhìn thấu biểu tình của ngươi, lạnh lùng nhìn Trần Tranh.
"Ta, ta còn muốn... cắn hạt dưa, phải biết rằng, xem TV mà không cắn hạt dưa, thì cũng như xem phim AV mà không có tiếng, rất không có ý nghĩa!" Trằn Tranh mặt đỏ tới mang tai biện minh cho lời nói của mình, tuy rằng đã xem qua nghìn vạn bộ AV trên thế gian, nhưng vẫn là con sói rất thuần khiết. Thương cảm, nếu như Lục Minh biết Trần Tranh cũng là xử nam nhất tốc, khẳng định sẽ nắm chặt tay hắn.
"Ngươi xóa hết phim AV ở trong máy vi tính đi, ta cùng ngươi đi cắn hạt dưa" Trương Viện Viện nói một câu trúng tử huyệt của Trần Tranh.
"Xóa hết sao? Ta, ta lo là lo là..." Con sói nào đó đang do dự.
"Ngươi có thể đi chết đi, đi gặp đảo tình ái của ngươi!" Nữ nhân nào đó phẫn nộ biến thành siêu nhân còn mạnh mẽ hơn người nhân tạo số 18, một cái bàn phím lên đầu con sói nào đó, một thảm kịch do phim AV, đã xảy ra như thế. Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thảm kịch của Trần Tranh đã xong, thảm kịch của Lục Minh thì vừa mới bắt đầu.
Trong tay hắn cầm một cái kem ốc quế, chú ý, không phải để hắn ăn, mà là cầm hộ nữ hoàng bệ hạ. Mục Thuần lúc này đang ăn xiên ma lạt, tay nhỏ ra sức quạt cái miệng nhỏ nhắn. Vị cay trong miệng không được hấp khí. Dọc theo đường đi, nàng không biết đã ăn bao nhiều đồ ăn vặt, cứ ồn ào bảo rằng đã no, thế nhưng vẫn như cũ không chịu bỏ qua.
“Nữ hoàng bệ hạ, kem này sắp tan..." Lục Minh nhỏ giọng nhắc nàng một câu.
"Ta bây giờ không thể ăn hai thứ, coi như phần thưởng ban cho ngươi ăn đi!" Mục Thuần cầm lấy vừa liếm một cái, đột nhiên phát hiện ra trên đường lại có đồ ăn vặt, hưng phấn reo to: "Kỵ sĩ xấu xa, ta lệnh cho ngươi mua hai cái cổ vịt kia về đây, kem này không ăn nữa. Toàn bộ ban thưởng cho ngươi... Ai da. Đây là phần thưởng ta ban cho ngươi, ngươi sao lại ném chúng đi?"
"Nữ hoàng bệ hạ. Ta vừa nhận nhiều thứ ban tặng, bao gồm hai cái kem giòn tan, hai cái bánh đậu xanh. Hai xiên thịt dê, hai cái cánh gà, hai chân vịt... Bây giờ ngay cả con kiến cũng không cho vào được. Nếu như một lúc nữa người lại ban hai cái cổ vịt cho ta, cho nên ta nghĩ rằng không bằng nữ hoàng bệ hạ tiết kiệm chút hơi thở, coi như không nhìn thấy gì, bằng không kỹ sĩ xấu xa sẽ điên lên, nói không chừng hắn còn có thể phát điên trên đường, vạn nhất làm nữ hoàng bị thương thì không được rồi, nếu như không làm thương tổn nữ hoàng bệ hạ, lại làm bị thương hoa hoa thảo thảo cũng không tốt lắm đâu..."
Lục Minh kể khổ, Mục Thuần che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm.
Cuối cùng cũng buông tha cho món cổ vịt, quyết định dẫn kỵ sĩ của mình về phía chỗ chơi trò chơi, cùng các bạn nhỏ ở đó quyết phân thắng bại.
May mắn không phải thứ bảy cuối tuần, nếu không nơi này tuyệt đối sẽ đông nghìn nghịt.
Lục Minh vất vả xếp hàng mua vé, Mục Thuần tựa như con chim én nhỏ vui vẻ khi thoát khỏi lồng, kéo cánh tay hắn theo dòng người tiến về phía trước, đây, đây là lúc Lục Minh thoải mái nhất trong ngày hôm nay... Bởi vì cặp nhũ cực lớn cỡ F ma sát cảm xúc thật không tồi, đặc biệt nhìn khuôn mặt tươi cuời của Mục Thuần, đối lập hoàn toàn, cảm giác càng thêm kích thích.
“Kỹ sĩ xấu xa, ta muốn ngồi xe qua núi..." Mục Thuần kích động reo hò.
"A, nữ hoàng bệ hạ, kỵ sĩ xấu xa của người sẽ ở phía dưới trung thành chờ đợi tin tức an toàn của người, mời người hưởng thụ giấc mơ hành trình lực ly tâm thỏa thích!" Lục Minh phi thường chống lại loại hành vi muốn chết này.
“Ngươi không ngồi cùng ta? Ngươi không nghe lời của ta?” Mục Thuần nghe xong cực bực bội.
"Nữ hoàng bệ hạ, trước đây không lâu, trong nước có người chơi trò xe qua núi bị treo trên không nửa giờ, xe qua núi ở nước Mỹ lại khoa trương hơn, người bị treo giữa không trung đến năm giờ đồng hồ, ta nghĩ, nếu như nữ hoàng bệ hạ muốn bị treo giữa không trung, hẳn là sẽ có một kỵ sĩ trung thành là tại hạ tới cứu người... Đừng kéo ta, ta không ngồi đâu!" Lục Minh cuối cùng cũng bị Mục Thuần kéo lên xe qua núi, vòng vo vài vòng lên xuống, hai chân Mục Thuần nhũn cả ra, phải để Lục Minh đỡ mới trụ được.
"Ngươi làm thế nào mà không chóng mặt hả?" Mục Thuần rất kỳ quái, tên nhát như chuột này sao lại không chóng mặt giống mình.
“Ta cũng chóng mặt, nhưng chóng mặt loại khác” Lục Minh bị cặp nhũ rất bự của nàng ma sát đích xác có chút choáng váng.
“Lại ngồi thuyền hải tặc đi...” Mục Thuần nghỉ ngơi một lúc, tính ham chơi lại bạo phát.
"Xin cho phép kỵ sĩ của người nhắc nhở người một chút, nữ hoàng bệ hạ, thân phận của người và hải tặc không hợp" Lục Minh một hơi cự tuyệt, "Người đi biển của Tây Âu đều là hải tặc, nữ hoàng anh trước đây cũng trao cho bọn họ huân chương mà! Lên, kỵ sĩ của ta, sau khi ngồi ta sẽ ghi nhận công lao của ngươi!" Mục Thuần nhất quyết kéo Lục Minh, sống chết kéo hắn đi.
Cuối cùng nữ hoàng đã thắng, kỵ sĩ tuy rằng là một tên cướp, thế nhưng không chịu nổi nhũ lang kịch liệt chiến đấu của nữ hoàng.
Cuối cùng lại ngồi thuyền hải tặc một lúc, về phần ghi nhận công lao, nữ hoàng bệ hạ thiếu chút nữa ói ra, nàng hoàn toàn quên mất chuyện này.
“Uống hớp nước đi, nữ hoàng bệ hạ, ta cảm thấy suối phun âm nhạc tản bộ bên kia là một ý kiến không tồi, người cảm thấy thế nào?” Lục Minh cẩn thận mua một chai nước.
“Đề nghị này không tồi, ta ở chính quốc hội nghĩ sẽ suy nghĩ, nhưng bây giờ, ta chỉ muốn ngồi bánh xe chọc trời!” Mục Thuần vừa nói, trong lòng Lục Minh, bỗng nhiên dâng lên một tia cảnh báo... Bánh xe cao chọc trời? Không đúng, ngồi bánh xe cao chọc trời dường như sẽ có nguy hiểm!

Bình luận





Chi tiết truyện