chương 165/ 830

Giang Tiểu Lệ cảm thấy đại thúc cõng mình đi rồi đi, ôn nhu cõng mình, vẫn cứ đi.
Cảm giác này, giống như trước kia hắn chăm sóc cho mình khi mình bị bệnh.
Bản thân mình, giống như một tiểu oa nhi, đại thúc giống như một người cha, giống như núi lớn vững chắc, hơn nữa phi thường ôn nhu, thực muốn vĩnh viễn vĩnh viễn ghé vào lưng hắn như vậy... Giang Tiểu Lệ để ý thức mơ hồ về quá khứ trước kia, cảm thấy giống như hắn cõng mình trở về nhà, dịu dàng cởi quần áo giúp mình, dịu dàng tắm rửa cho mình, cuối cùng còn không ngừng hôn mình, khen mình là một đứa trẻ ngoan.
“Đại thúc, ta rất thích người!” Khi Giang Tiểu Lệ mở to mắt, mới phát hiện thì ra mình đang nằm mơ.
Nàng quả thật đã về nhà, chẳng qua bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối đen, Lục Minh cũng không thấy đâu.
Giang Tiểu Lệ đưa tay bật đèn ở đầu giường, phát hiện một tờ giấy nhỏ hé ra: buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai huấn luyện sớm, tám giờ, vườn Phương Phỉ. Nhìn lời Lục Minh nhắn lại cho mình, Giang Tiểu Lệ trong lòng cao hứng, lại có chút thất vọng, đại thúc trong thư không có khen mình, chẳng qua, trong mộng, hắn khen ngợi mình rất nhiều rất nhiều lần, còn dịu dàng hôn mình...
Lật chăn ra, phát hiện thân thể mình là ***lõa thân.
Nàng có chút ngạc nhiên, cuối cùng đưa cánh tay lên ngửi, phát hiện không có mùi thối, trên người tắm rữa sạch sẽ, còn thơm ngào ngạt.
Chẳng lẽ, hắn thật sự tắm cho mình?
Hết thảy mọi việc trong mơ đều là thực? Trong mộng đại thúc không chỉ giúp mình chà lưng, còn lau bộ ngực nhỏ của mình, không biết hắn có giúp mình tẩy rửa phía dưới không. Giang Tiểu Lệ lấy tay sờ một cái, phát hiện một mảnh ấm ướt, mình dường như chảy rất nhiều hoa lộ... Nếu đại thúc thực sự giúp mình tẩy rửa, khi bàn tay to của hắn chạm vào đóa hoa nhỏ của mình, cảm giác này nhất định tốt lắm.
Thế nhưng, sao mình lại nghĩ không ra chứ?
Cuối cùng hắn có giúp mình tẩy rửa phía dưới hay không? Mình phải hảo hảo nghĩ lại, nhớ lại quá trình... Giang Tiểu Lệ ngã xuống giường, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve, hai chân gắt gao kẹp lấy, ngón tay len lén di chuyển. Một bên liều mạng ngẫm lại hình dáng Lục Minh, cuối cùng mặt đỏ hồng, hô hấp cũng dồn dập hơn.
Đại thúc...
Giang Tiểu Lệ cảm thấy thân thể có chút nóng lên, nhịn không được nhẹ nhàng rên rĩ. Ngón tay di chuyển càng ngày càng kịch liệt.
Hiểu được làm như vậy không tốt, thế nhưng có chút luyến tiếc buông tay, hơn nữa tại thời điểm này, trong đầu nàng. Liền vô cùng rõ ràng, đặc biệt dịu dàng, vô cùng vui sướng.
Di động bỗng nhiên vang lên. Dọa cho Giang Tiểu Lệ giật mình một cái, nàng nhanh chóng dừng tay lại, dùng tay kia lấy cái di động ở đầu giường, là Lục Minh gọi tới, cao hứng nghe: “Đại thúc, người đang ở đâu?”
“Dậy rồi à? Nhìn cô ngủ ngon như vậy, không gọi cô ăn cơm chiều, ta hâm nóng lại cơm trong nồi cơm điện cho cô rồi” Lục Minh nói hai câu, liền chuẩn bị cúp máy.
“Ta...” Giang Tiểu Lệ có chút cảm động. Cái mũi nhỏ cay cay nói: “Cô bé còn có việc sao?” Lục Minh hỏi một lần. Giang Tiểu Lệ vội vàng nói không có, chờ hắn cúp điện thoại. Nàng chuyển thân đi tới phòng bếp mở nồi cơm điện ra nhìn. Quả nhiên có một cỗ nhiệt khí phả vào mặt. Cô gái nhỏ cầm cái nồi cơm điện lên, chạy về giường, đang chuẩn bị mặc quần áo rửa mặt căn cơm, bỗng nhiên trong lòng chợt lóe lên hình dáng của Lục Minh, lập tức nhảy vào trong chăn, bàn tay nhỏ bé dò xét phía dưới: “Cơm nước không cần ăn vội, ta còn muốn nghĩ đến đại thúc, đaị thúc hôm nay cực kỳ dịu dàng... Ư, đại thúc, người muốn hôn ta sao? Người ta muốn người hôn thân thiết!”
Lục Minh lúc này đang ở vườn Phương Phỉ, chị Trang nói trong nội địa, Hồng Kông, Đài Loan, Singapore, Nhật Bản, Hàn Quốc sáu nước hợp lại tổ chức cuộc thi Thần ăn gì đó, hỏi xem vườn Phương Phỉ có muốn phái người tham gia một chút.
Đương nhiên, trước giải thi đấu ở trong nước chọn ra hai mươi đoàn đại biểu, cuối cùng đến Hồng Kông tiến hành đấu loại và trung kết.
“Thần ăn chúng ta khẳng định sẽ không lấy được, nhưng tham gia một chút hiệu quả tuyên truyền cũng sẽ tốt, nghe nói rất nhiều đài truyền hình đều đã tiếp sóng” Chị Trang mỉm cười nói: “CCTV tính là, trừ phi hai mươi đội mạnh trong nước tiến vào, nếu không thì hết hy vọng, chẳng qua, nếu như tại các đại truyền hình địa phương ở Lam Hải, vườn Phương Phỉ của chúng ta có cơ hội lộ ra khuôn mặt nhỏ, cũng có thể có hiệu quả tốt, về sau nếu muốn thăng cấp bốn sao, cái này nhiều ít coi là một sự vinh dự”.
“Vòng thứ nhất không để người ta đào thải ư?” Lục Minh nghe xong có chút mồ hôi, nhiều quán ăn lớn tham gia dự thi như vậy, hơn nữa đối thủ mạnh ở trong nước nhiều như mây, vườn Phương Phỉ miễn cưỡng cũng được xem là ba sao, cùng người khác so sánh, căn bản là chỉ là một con kiến nhỏ.
“Anh đừng trù ta!” Hắc Vân Dong cho Lục Minh một quyền, đương nhiên muốn báo danh tham gia cuộc thi thần ăn chính là nàng.
“Tuy rằng tài nấu ăn của cô cũng tốt, thế nhưng...” Lục Minh vừa nghe Trang tỷ nói, thật sự tham gia cuộc thi không phải là đầu bếp trong quán, hơn nữa Tiểu Hoa, Hoắc Vân Dong, Cam Điềm và Giai Giai các nàng là những nữ hài tử, trong lòng lại không dám ôm hy vọng quá lớn.
“Tay nghề của Dong Dong các nàng không thể kém so với đầu bếp, hơn nữa nhóm đầu bếp mỗi ngày đều ở trong quán, không có thời gian nhàn rỗi tham gia trận đấu?” Chị Trang cười nói: “Bây giờ còn không lo lắng, ba tháng sau mới chính thức tuyển chọn, nửa năm sau mới chính thức đấu trung kết, hiện tại để bọn Dong Dong các nàng tập luyện một chút, tin rằng đến lúc đó có thể sẽ có vị trí tốt ở trong vòng tuyển chọn ở Lam Hải, chúng ta cũng không muốn lâu như vậy, chỉ cần trên đài truyền hình địa phương xuất ra một chút màu mè là được!”
“Được, các nàng muốn tham gia, ta đương nhiên giơ hai tay ủng hộ!” Lục Minh nhanh chóng tỏ thái độ.
“Anh ủng hộ cái gì? Anh nói suông như vậy thì có lợi ích gì, anh nghĩ cho chúng ta một món ăn đặc sắc, thế nào có thế đem thuốc Đông y và đồ ăn kết hợp lại với nhau, trở thành một món ngon lại là dược thiện đặc sắc!” Hoắc Vấn Dong vừa nói, Lục Minh bừng tỉnh đại ngộ, thì ra các nàng đem chủ ý cuối cùng đặt lên đầu mình. MM Tiểu Hoa cũng tiếp lời nói: “Tốt nhất là canh thuốc tráng dương, phải biết rằng hơn phân nửa bình phẩm gia là những lão già bảy tám mươi, nếu như để bọn họ cứng lên được, vậy muốn cái tiếng đệ nhất cũng không khó khăn!”
"... " Lục Minh không nói gì, lời này đúng như vậy, thế nhưng mình bối rối về việc này sao?
“Lục Minh đồng học, về phương diện này giao cho ngươi!” Hoắc vấn Dong giống như lão lãnh đạo khích lệ cấp dưới vỗ vào bả vai Lục Minh.
Cam Điềm tinh quái ghé vào tai Lục Minh, nói nhỏ: “Có người ở trên lầu ba chờ anh lâu rồi, là một đứa ngốc giống đầu gỗ. Trên mặt hắn mang một cái kính đen lớn, ta nghi ngờ hắn là một kẻ đồng tính luyến ái... Anh cẩn thận một chút!”
Lục Minh điên cuồng đổ mồ hôi, nếu quả thật là đồng tính luyến ái, vậy mình đương nhiên phải cẩn thận một chút, thế nhưng người Cam Điềm nói, người đeo kính đen chắc là người một lòng khuyên mình làm ngôi sao thậm chí tự xưng mình là người quản lý Nam Ban Văn . Tuy rằng người này có chút biến thái, có lẽ điên cuồng vì sự nghiệp, hoặc là có tâm bệnh, nhưng khẳng định không phải là người đồng tính luyến ái. Bởi vì trước kia lâu rồi có hỏi qua Ngu Thanh Y, nàng nói Ban Văn và người phụ trách đeo kính đen hóa trang đang bí mật hẹn hò. Tính chất rất bình thường, làm cho Lục Minh không lo lắng.
Đi vào ghế lô lầu ba, kính đen Nam Ban Văn đang ở trên bàn viết nhanh, hơn mười trang giấy trắng toàn là chữ.
Có một ít giấy. Còn có bức tranh minh họa.
Lục Minh có chút kỳ quái nhìn hắn, người này làm việc rất nhập tâm, viết thật sự xuất thần, Lục Minh đã tiến vào nửa ngày. Hắn cũng không phát hiện ra, cuối cùng dường như phát hiện có bóng người đi lại, còn dặn dò: “Đừng di chuyển làm đổ đồ của ta. Ta tạm thời không cần bất cứ đồ vật nào, đúng rồi, Lục tiên sinh đã quay về chưa?"
“Đã về rồi” Lục Minh cầm bình trà lên, mỉm cười rót cho hắn một chén.
“A, là ngươi à? Ta tìm ngươi đã lâu!” Kính đen Nam Ban Văn vừa nghe, giật mình đứng lên, thu dọn qua quýt đồ vật trong tay, lại kích động gật đầu với Lục Minh: “Ngồi xuống, ngồi xuống, ta có chuyện quan trọng. Muốn nói với ngươi!”
“Nếu là đóng phim chụp ảnh quảng cáo. Quên đi, ta bận rất nhiều việc” Lục Minh đi thẳng vào vấn đề cự tuyệt luôn.
“Thực hiện được, ấn tượng của ngươi về ta không tốt lắm, có lẽ sẽ cảm thấy ta có chút không bình thường không... Là ta tập trung tinh thần xem thư. Đương nhiên, đây là ta vì thuyết phục ngươi, cố ý xem thư. Còn có một phần, là kiểm tra trí lực của ta. Ngươi yên tâm, tinh thần của ta tuyệt đối không có vấn đề gì, trí lực trong khoảng hai trăm mười lăm đến hai trăm mười chín, ngoài tiếng Trung ra, ta còn nói được tiếng Đức, Nga, Anh, Pháp, Nhật, Hàn, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, ta còn có hai bằng thạc sĩ, tại màn ảnh cũng quá hai năm, biết đạo diễn ngôi sao cũng không ít, hiện nay sao mới vào đều lấy lòng ta, người nguyện ý đưa ta lên làm quản lý công ty có đến năm người, chính là chuẩn bị khai thác những ngôi sao rất có tiềm lực ở trong nước, đồng thời hướng ra cả nước” Kính đen còn thật sự đứng lên, làm cho Lục Minh hoảng sợ, nhìn không ra, người này còn có rất trâu bò.
Đặc biệt nhìn hắn đã vì mình lo lắng, cố ý chạy tới đây làm kiểm tra đánh giá tinh thần, Lục Minh rớt mồ hôi, cũng có chút cảm động.
“Khi ta phát hiện ra ngươi, lúc ấy thật sự khích động, bởi vì nhiều năm ta một mực tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được một người thích hợp. Lục Minh, thẳng thắn mà nói, lúc đầu ta cũng không ôm nhiều kỳ vọng vào ngươi lắm, ngươi cảm thấy sự hoàn mỹ trong việc chọn người trong tằm mắt của ta, hẳn là một khoảng cách rất xa, nhưng ngươi ngoại hình tốt, vẫn rất khuấy động, cảm thấy mình có năng lực huấn luyện được cho ngươi, kết hợp với vẻ bề ngoài của ngươi, gắng hết sức đề cao nội hàm, tăng cường tinh lực, có thể làm cho người thoát thai hoán cốt biến thành một siêu sao” Kính đen Nam Ban Văn nâng kính mắt, mỉm cười, nói: “Không ngờ tới, ta rất nhanh phát hiện ta, ta nhầm rồi, ngươi trời sinh là một siêu sao. Chờ một lúc, ngươi trước tiên cứ nghe lời ta nói đi, được không?”
Lục Minh thầm đổ mồ hôi, còn không cho người ta nói, người này muốn nói cái gì đây?
“Có một loại người là như vậy, trời sinh đã có khí chất của ngôi sao, giơ tay nhấc chân, chính là trung tâm của mọi người, chính là tiêu điểm của mọi tầm mắt. Ngươi chính là như thế, khi ta ở công viên, phát hiện ra ngươi có điểm này, mặt dù ngay chỗ đó có rất nhiều ngôi sao, sao lớn sao bé, nhưng ngươi không có tiếng tăm gì đứng ở giữa bọn họ, giống như hạc giữa bầy gà, giống như nữ ngôi sao Lan tỷ làm náo nhiệt cả nước, hệt như là vai phụ, giống như ngôi sao Chu Kiệt luôn làm diễn viên chính, ở trước mặt ngươi, chỉ là một thứ nhỏ bé đáng thương.
“Ta rất cảm động, cảm thấy được ngươi chính là người hoàn mỹ trong lòng ta vẫn mãi tìm kiếm, chính là siêu sao thế gian khó cầu. Chẳng qua, ta lại lập tức phát hiện, ta vẫn nhìn nhầm rồi, mắt ta nhầm rồi! Ngươi so với người hoàn mỹ được ta tuyển chọn trong tưởng tượng của ta, còn hoàn mỹ một trăm lần!”
Kính đen Nam Ban Văn đưa cho Lục Minh ba tấm ảnh, Lục Minh nhận lấy, cả ngươi hơi chấn động.
Bời vì, tấm ảnh thứ nhất, là tấm ảnh kinh điển chụp hắn lúc giả dạng làm tử thần phi từ tầng chín xuống ở cao ốc Ngân Phong, tấm ảnh thứ hai, đặc biệt tả ảnh mắt khi làm tử thần, tấm ảnh thứ ba, là đặc tả con mắt khi làm người thường. Ban Văn dùng bút đỏ vẽ chín nét trên con mắt và lông mi trên hai tấm ảnh chụp, nói cách khác, hắn tìm được chín điểm giống nhau.
Khiến cho Lục Minh đổ mồ hôi gần chết chính là, hắn tính ra số lượng lông mi của mình và tử thần, hắn lại đem cái này kể ra một lần!
Ban Văn đỡ kính mắt, mỉm cười nói: “Biểu hiện của ngươi, vượt qua sự tưởng tượng của ta rất cao, ta bỗng nhiên hiểu ra ngươi vì cái gì mà không muốn trở thành một đại minh tinh nổi tiếng cả nước, bởi vì ngươi thực sự vượt qua hẳn người thường, ngươi cho dù không dùng chân diện mục của kỳ nhân, thì cũng là tiêu điểm của thế gian, cũng là điểm nóng mà thế nhân bàn luận. Nhưng là Lục Minh, ta tin ngươi cũng đã nghe nói quá tiểu ẩn ẩn vu sơn, đại ẩn ẩn vu thị cách (ấn dấu nhỏ là vào núi, ấn dấu lớn là vào thành phố). Nếu ngươi muốn người khác không chú ý tới mình, không biết mình, nhìn không thấu mình, biện pháp tốt nhất, chính là làm cho tất cả mọi người đều biết, đều thấy mình, mỗi ngày đều nói chuyện cùng mình..."
“Nghĩ muốn trở thành ngôi sao, dựa theo người thường, đương nhiên là có một chút quy tắc, chuẩn bị chuyện xấu, hoặc tham khảo tuyển chọn vân vân, may mắn hơn cả là được một đạo diễn nhìn trúng, một lần là nổi tiếng. Nhưng là, Lục Minh, ngươi căn bản không cần lo lắng mấy thứ này, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta sẽ cho ngươi trở thành một minh tinh huyền ảo nhất, sáng chói nhất, rực rỡ nhất thế gian này, không cần ngươi phải làm chuyện gì ngươi không đồng ý!”
“Ta muốn nghe xem, ngươi có biện pháp gì làm được điểm này?” Lục Minh bỗng nhiên có chút hứng thú, Ban Văn này xem ra tin tưởng tràn đầy, hắn chẳng lẽ có bổn sự này thật sao?

Bình luận





Chi tiết truyện