chương 262/ 830

Thời gian là sinh mạng, Lục Minh đối với những lời này có một cảm thụ khắc sâu trong lòng chưa từng có từ trước giờ.
Hắn không đợi Avrile vương phi nói thêm gì, nhanh chóng ôm lấy eo nhỏ của nàng, phóng nhanh vào ống dẫn, đến khi mà nàng không thể chịu nổi nữa, mới đem thùng rượu đưa cho nàng hô hấp một chút.
Trong cái ống dẫn tối thui đen kịt này, mang theo một cô gái, rồi còn lôi theo cả một thùng rượu đựng không khí, không nghĩ cũng biết là gian nan cỡ nào rồi.
Dù tốc độ này so với người bơi lội bình thường đã rất nhanh rồi, nhưng Lục Minh vẫn cảm thấy quá chậm.
Cảm giác của Avrile vương phi bây giờ càng thêm đau khổ. Trong lòng nàng cảm thấy áy náy với Ôn Hinh phu nhân, vì mạng sống, nàng đã để người bạn tốt này lại phía sau, đây vốn không phải là tính cách của nàng, nhưng tình huống thật sự quá mức nguy hiểm, nàng không còn lựa chọn nào. Hơn nữa trong quá trình được Lục Minh ôm kéo vào trong ống dẫn, làm cho nàng chịu nhiều đau đớn, nàng vẫn chưa chịu qua sự hành hạ này bao giờ. Ngoài ra, bởi vì nàng không phân phối hợp lý thể lực trong ống dẫn này, nàng đã đánh giá thấp chiều dài cùng với độ khó trong này, nên tinh thần và thể lực bị tiêu hao nghiêm trọng.
Khi đến hố thứ ba, hít được một chút không khí rồi, Avrile vương phi đau đớn thở từng ngụm, nàng đã không còn muốn đi tiếp.
"Khụ khụ... lạnh quá... tôi... tôi ở trong này... chờ cậu... khụ... xin cầu, nhanh một chút, tôi không chịu được bao lâu..."Avrile đã cảm thấy được bản thân không thể động được rồi, tình trạng kiệt sức, lại lo lắng cho Ôn Hinh phu nhân chờ không được, nên vội vàng xin Lục Minh quay về mang Ôn Hinh phu nhân đi.
"Cô cứ từ từ hô hấp, nếu không sẽ tiêu tốn nhiều thể lực hơn nữa!"Lục Minh dù mệt nhưng vẫn cắn răng nói.
Vì tiết kiệm không khí, nên nãy giờ hắn không nỡ hít vào một hơi, nãy giờ do trong cơ thể có tiên thiên chân khí đã đổi thành nguồn năng lượng duy trì tính mạng rồi. Nhưng tiên thiên chân khí dù sao cũng chỉ là năng lượng, chứ không phải không khí, nên do một thời gian dài không hít thở không khí làm cho hắn cảm thấy phổi thiếu chút nữa đã nổ tung. Nếu chỉ đi một mình, thì dễ dàng có thừa, nhưng mang theo một người thì độ khó tăng lên gấp mấy lần, vượt qua sự phỏng đoán của hắn.
Trở về ôm lấy thân thể của Ôn Hinh phu nhân, nàng do quá kích động mà ôm chặt lấy hắn, nàng biết, hắn tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mình.
Nàng đã chuẩn bị chờ đợi để xuống rất tốt, nhưng tuyệt đối không ngờ, khi tâm lý và thân thể còn chưa chuẩn bị xong thì hắn đã gấp gáp trở về.
"Cô có một biện pháp. Cô sẽ không mang cái thùng theo, như vậy làm chậm tốc độ, nếu kiên trì ôm thùng theo, sẽ làm sinh ra lực cản và tiêu tốn thời gian nhiều hơn. Cô sẽ hít một hơi thật sâu, rồi đến hố thứ hai mà thở. Nhưng vậy tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều. Tin cô, nhất định có thể được!"Ôn Hinh phu nhân nghĩ ra biện pháp, nàng cảm thấy mang theo cái thùng rượu vào trong ống nước này sẽ tạo lực cản quá lớn, mà không khí do nó cung cấp lại không đủ để tiêu hao nhưng lại làm cho Lục Minh thêm mệt mỏi.
"Được!"Lục Minh cũng biết rõ vấn đề này, Ôn Hinh phu nhân nín thở sẽ rất là thống khổ, cực kỳ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng chỉ phải cắn răng thử một lần.
Ôn Hinh phu nhân khẽ hôn Lục Minh một chút trong bóng tối, nàng hoàn toàn tin tưởng hắn, thậm chí còn hơn cả bản thân nàng.
Nàng hít một hơi thật sâu vào, rồi thả lỏng thân hình, hai tay ôm lấy eo của Lục Minh.
Quả nhiên, bỏ cái thùng lại, tốc độ tiến lên tăng nhanh mấy lần.
Thời gian để mà Avrile vương phi ở trong hố thứ ba hít thở, cũng gần mười phút, nhưng khi Lục Minh mang Ôn Hinh phu nhân đến, phỏng chừng chưa đến ba phút, Ôn Hinh phu nhân mỗi lần chỉ hít có một hơi như vậy, đến lần thứ ba, nàng đã đau đớn ho khan một hồi, vì thời gian nhịn thở rất dài, làm cho nàng bị sặc nước nhiều lần, nhưng nàng vẫn dùng tay bảo mình không có việc gì, tỏ vẻ có thể tiếp tục.
Lục Minh mang Avrile đến hố thở thứ tư, rồi đưa cho nàng cái thùng rượu, mặc dù không chứa nhiều không khí, nhưng không thể lãng phí được.
"Còn một cửa cuối cùng, cô cắn môi kiên trì một chút là qua... cô có thể, tin tưởng cô!"
Ôn Hinh phu nhân biết mặc dù tốc độ đã tăng lên, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì không khí chắc chắn sẽ không đủ.
Để giảm bớt tiêu hao, nàng lại đưa ra một biện pháp cho Lục Minh, trong khoảng cách 200m cuối cùng này, nàng sẽ không thở nửa, giữ tình trạng nín thở này, nếu đã không thể chịu nổi thì cứ chịu nước vào, rồi Lục Minh sẽ đưa lên khỏi mặt nước mà cấp cứu. Một người bị nước vào phổi nếu trong vòng mười lăm phút được cấp cứu thì vẫn có thể cứu được.
Avrile vương phi đang chờ hắn tại hố thứ năm, Lục Minh sau khi cứu mình xong, có thể mang một thùng rượu đi cứu nàng.
Mới đầu Lục Minh cực lực phản đối, vì như vậy thật sự quá nguy hiểm.
Nhưng cuối cùng vẫn đành phải đồng ý hành động này. Biện pháp của Ôn Hinh phu nhân, trong tình huống bây giờ, thật sự là biện pháp tốt nhất.
Hắn mang Ôn Hinh phu nhân xuống, rồi trong thân thể bùng nổ một lực lượng lớn nhất, điên cuồng lao thẳng vào trong ống dẫn, hắn tin rằng, cả đời này của hắn cũng không thể xuất ra một lực lượng lớn như vậy, hơn nữa lực lượng này không chỉ bùng nổ trong một hai giây, mà được bảo trì một cách hợp lý...
Bởi vì thân trong nguy cơ lớn, nên Lục Minh vô ý thức tiến vào trạng thái bán huyền diệu.
Cả người như một con cá, xé nước mà bơi, động tác hợp lý vô cùng, mỗi một lần đẩy nước là có thể đi đến mấy mét, Ôn Hinh phu nhân ôm chặt eo hắn, trong lòng của nàng chỉ còn một điều duy nhất, ôm hắn, cùng hắn vượt qua hiểm cảnh. Khi vượt qua bên cạnh Avrile, Lục Minh chỉ để lại một câu "Chờ tôi", cũng không kể nàng có nghe rõ hay không, rồi tiếp tục mang theo Ôn Hinh phu nhẫn tiến tới... Ôn Hinh phu nhân trong 100m cuối cùng đã bắt đầu không chịu nổi, để nước tràn vào cơ thể, thân thể của nàng đã đạt đến cực hạn rồi. Lục Minh không để ý nhiều, hôn lên môi nàng, đem Tiên Thiên Chân Khí truyền qua cho nàng.
Mặc dù không thể giúp nàng bớt đau đớn do không có không khí, nhưng ít nhất cũng có thể giúp cho tính mạng của nàng không gặp nguy hiểm.
Tiên Thiên Chân Khí vừa vào trong môi anh đào của Ôn Hinh phu nhân, luồng năng lượng bình tĩnh như mặt hồ trong cơ thể nàng bỗng nhiên mất thế cân bằng, điên cuồng mà lao đến hướng Lục Minh.
Đột nhiên, thân thể của Lục Minh thoáng cái đã cảm thấy dễ chịu rất nhiều, uể oải giảm đi, hắn hôn Ôn Hinh phu nhân không tha, đem Tiên Thiên chân khí truyền vào trong người nàng thông qua cánh môi anh đào, rồi lại hút lấy nguồn năng lượng thần bí kia để làm dịu cơ thể, tiến hành một loại trao đổi... Ôn Hinh phu nhân bắt đầu cực lực giãy dụa, tựa hồ như muốn kháng cự nụ hôn của Lục Minh.
Nhưng cuối cùng, nàng đã trầm tĩnh lại.
Ôm lấy cổ hắn, tiếp nhận nguồn năng lượng sống thông qua miệng hai người.
Tiên Thiên Chân Khí mà Lục Minh truyền vào so với nguồn năng lượng trong người của Ôn Hinh phu nhân chỉ bằng 1/10.
Thân thể của hắn, có được một cảm giác dễ chịu không nói nên lời, năng lượng thần bí kia làm cho tha thể hắn thăng hoa không tiếng động. Lục Minh cảm thấy, sự thăng hoa này giống như lúc Đồng Tử Công đột phá vậy, nhưng phương thức khác nhau, cấp độ đột phá trong tích tắc, còn thăng hoa thì chỉ cần lĩnh ngộ trong thời gian ngắn ngủi.
Loại năng lượng thần bí này làm cho thân thể Lục Minh thăng hoa, nhưng quá trình rất thong thả, hơn nữa một mực duy trì liên tục...
Năng lượng thần bí trong cơ thể của Ôn Hinh thật sự quá nhiều, tựa hồ như hồ nước tĩnh lặng vậy.
Vô luận là Lục Minh hút thế nào, thì nguồn năng lượng đó vẫn không bị giảm bớt.
Hai người dưới nước mà hôn nhau.... cả hai đều bị vây trong cái trạng thái thăng hoa vô cùng huyền diệu này.
Ôn Hinh phu nhân trong lúc thăng hoa, thì thân thể của nàng lại có thể thuận lợi hấp thụ tiên thiên chân khí của Lục Minh, rồi cũng muốn nó thăng hoa thể chất của mình. Trong cảm giác của Lục Minh, nàng tựa hồ như một mỹ nhân ngọc thạch, cung cấp cho mình nguồn năng lượng thần bí, hơn nữa đồng thời có thể tiếp nhận Tiên Thiên Chân khí của mình, rồi dùng Tiên Thiên Chân khí để tự thăng hoa bản thân... đây là điều mà Lục Minh nghĩ mãi vẫn không rõ!
Càng ở chung với Ôn Hinh phu nhân,hắn càng cảm thấy rằng nàng là một đống bí ẩn, có rất nhiều bí mật.
Bất tri bất giác, hai người đã lên khỏi mặt nước, nhưng vẫn còn ôm chặt lấy nhau mà hôn.
Tâm thần của Lục Minh hoàn toàn say mê trong cái trạng thái huyền diệu này rồi.
Hắn không ý thức được hành động khác thường của mình, chỉ không ngừng đem Tiên thiên chân khí truyền cho Ôn Hinh phu nhân, rồi lại hút lấy nguồn năng lượng từ trong cơ thể của nàng. Trong quá trình thăng hoa tuyệt vời này, tựa hồ hắn đã quên hết tất cả.
Ôn Hinh phu nhân trong đáy nước cũng ôm hôn hắn, cùng hắn đồng thời thăng hoa, đồng thời chìm đắm trong sự tuyệt vời này.
Nhưng khi vừa lên mặt nước, nàng lập tức tỉnh táo lại.
Vội vàng dùng sức đẩy hắn ra, thấy thần trí của hắn vẫn còn mơ hồ, vội vàng duỗi tay vỗ vỗ mặt hắn, cố nén sự ngượng ngùng, nhẹ nhàng an ủi hắn : "Làm rất tốt, chúng ta thành công rồi, chúng ta được cứu rồi, con làm rất tốt! Nhưng mà, Avrile còn ở trong đó, con nhanh đưa nàng đến đây đi! Nàng ta ở dưới nước càng lâu thì càng nguy hiểm!"
Lục Minh nhanh chóng tỉnh lại từ cái cảm giác tuyệt vợi đó, thần trí khôi phục thanh tỉnh. Ý thức được vừa rồi hắn mới hôn Ôn Hinh phu nhân, hơn nữa còn hôn không rời.
Trong lòng có chút bất an, nhưng thấy nàng không trách mình, thầm kêu may quá!
Hắn kích động muốn ôm lấy nàng, nhưng nghe nàng nói vậy, sợ nàng trách cứ, vội vàng nhảy xuống nước, trở về cứu lấy Avrile vương phi.
"Tiểu hầu tử này, vĩnh viễn không thể lớn được..."Ôn Hinh phu nhân thấy bộ dáng của Lục Minh lúc này, không khỏi bật cười.
Đột nhiên nhớ lại hắn vừa rồi đã hôn mình, trên mặt không khỏi xuất hiện đỏ ửng!
Giờ phút này, nàng giống như một cô gái thanh xuân vậy...
... Trong lòng Avrile cực kỳ bất an, nàng lo lắng là Lục Minh vì cứu Ôn Hinh phu nhân, sẽ bỏ rơi mình. Nàng cũng biết không khí không đủ, khi nhìn thấy Lục Minh mang Ôn Hinh đi, trong lòng nàng cơ hồ tuyệt vọng. Nhưng nàng có thể làm gì bây giờ? Tự mình bơi? Nhưng mà tối đen như mực, giơ tay không thấy ngón tay, ống dẫn lại quanh co khúc khuỷu, bản thân phỏng chừng không bơi được năm mười mét, đã bị chết đuối rồi.
Mà hố thở thứ năm ở đâu, nàng căn bản không biết.
Mắt thấy không khí ngày càng ít lại, trong phổi ngày càng khó chịu, nàng cảm thấy cái chết đã đến gần rồi.
Xong chết rồi, mình sẽ chết trong ống dẫn này... bây giờ, cho dù hắn có quay lại cứu mình cũng đã không kịp nữa rồi, không khí đã hết rồi, mình không chịu nổi nữa rồi... hơn nữa, có lẽ hắn còn đang mang Ôn Hinh phu nhân bơi trong ống dẫn, căn bản là không để ý đến mình!
Chẳng lẽ mình thật sự chết ở đây?
Trong lòng Avrile vương phi tuyệt vọng nhất, thì đột nhiên mặt nước xao động, và có một người đang bơi tới cực nhanh, vội vàng tiến vào trong thùng rượu, dùng sức mà hô hấp.
Dù trước mắt chỉ toàn là bóng tối, nhưng trong lòng Avrile lại hiện lên một ánh sáng hy vọng ...
Cả đời này, nàng chưa từng cảm động như vậy... hắn không bỏ rơi mình, hắn đã trở lại, hắn trở lại cứu mình... Avrile không nhịn được, khóc nức lên, nước mắt rơi ra, nàng ôm chặt lấy Lục Minh, bất chấp thân hình trần truồng của hắn, dùng sức mà ôm lấy, lớn tiếng khóc lên. Dù cả thế giới này có bỏ rơi mình, thì hắn không có.
Trong lúc mình tuyệt vọng, hoảng sợ, bất lực nhất, hắn giống như một vị thần xuất hiện trước mặt mình!
Hắn giống như một vị thần bảo vệ mình!
"Đừng khóc, muốn khóc thì chờ ra ngoài khóc! Nhanh hít thở một chút, phía trước còn hơn 200m, nhưng chỉ còn một hố thở!"Lục Minh quyết định bỏ luôn thùng rượu, dựa vào phương pháp của Ôn Hinh phu nhân, bỏ thùng, ôm người đi. Không quản Avrile có bị vô nước hay không, mình vẫn có thể cứu sống nàng được.
Cùng lắm thì truyền miệng cho nàng một chút Tiên thiên chân khí, bất kể nàng là vương phi gì!
Tin rằng nàng cũng sẽ hiểu được, đó là hô hấp nhân tạo, không phải mình cố ý phi lễ với nàng...
Lục Minh mang Avrile vương phi đến hố thở thứ năm, để cho nàng hít thở một chút, rồi nói : "Đây là cái hố cuối cùng, phía trước còn 200m, cô ráng mà chịu đựng một chút! Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ cứu cô ra ngoài, cô nhất định sẽ không sao! Một phút, cô dùng một phút này mà hô hấp, cố gắng lấy nhiều dưỡng khí một chút, tin tôi, cô nhất định có thể được!"
"Tôi tin anh, tôi tin!"Avrile vương phi ôm chặt lấy Lục Minh, nàng kích động hôn lên mặt hắn, run rẩy nói : "tôi... tôi muốn dùng một phút này, để hôn anh, có thể chứ? Có lẽ tôi sẽ chết, tính mạng chỉ còn lại một phút, trong lòng tôi chỉ có một hối tiếc, đó là không được hôn anh thôi... có lẽ... có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không thể ra ngoài, tôi không muốn lưu lại sự hối tiếc này, tôi... tôi muốn hôn anh..."

Bình luận





Chi tiết truyện