chương 328/ 830

Nghe bà tám này hỏi vậy, làm Hoắc mụ mụ ở phía sau cũng cảm thấy xấu hổ.
Làm gì có ai hỏi như vậy, lỡ như không phải, thì không biết phải xin lỗi thế nào cho tốt. Đương nhiên, trong lòng bà cũng có chút kì vọng, nếu người thanh niên này là con rể của mình, vậy thì mình thật sự có chết cũng nhắm mắt. Con rể cũng là con, nếu con gái của mình có thể cưới được một người như vậy, thì nửa đời sau của mình sẽ không còn gì tiếc nuối. Trong cái nhà này, thằng con lớn là một anh nông dân chính hiệu rồi, cả đời này nó chỉ có thể sống trên cái vùng núi này mà thôi, niềm trông cậy duy nhất đã đặt hết trên người con gái út, có một người chồng có tiền đồ...
Nhưng mà, hắn quá đẹp trai, lại có sự nghiệp vĩ đại, con gái của mình chỉ là một cô gái thôn quê, học hành chưa đến đâu, chỉ sợ rằn việc này rất khó thành.
Cho dù chàng trai này có ý với con gái, nhưng cha mẹ của hắn có đồng ý không?
Hoắc mụ mụ nhìn con gái, phát hiện trong mắt của con gái đã đầy áp tình ý, hai má ửng đỏ, thẹn thùng cúi đầu... trái tim của nha đầu này, chỉ sợ là đã sớm đặt hết lên người hắn, bà lại nhìn thấy Giai Giai cũng như thế, haizzz, thật là một đoạn tình duyên oan nghiệt!
Bà bước lại nhìn Lục Minh, nhìn xem người trẻ tuổi có nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời này sẽ trả lời thế nào, có lẽ, hắn sẽ cười con gái của mình là "cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga" chẳng?
Lục Minh đứng lên, cười cười, lại chỉ chỉ Hoắc Vấn Dong, nói : "Bản thân con rất muốn làm chú rể cơ, nhưng mà Dong Dong thấy chướng mắt con, bác gái, bác giúp con khuyên nàng đi, cho con làm chú rể của nàng, chuyện mà thành, con sẽ chuẩn bị một cái đầu heo thật lớn để tặng bác, tiền bà mối khẳng định cũng không ít!"
Làm mai mối, đây vốn dĩ chính là sở trường của mấy bà tám mà =))
Hoắc Vấn Dong thẹn quá hóa giận, lấy tay đánh Lục Minh, rồi quay sang nói với mấy bà tám này : "Tất cả mọi người đừng đoán mò, con chỉ làm công cho hắn thôi, hắn chính là ông chủ của con, vừa rồi hắn chỉ nói giỡn thôi. Giai Giai này, em gái của con ấy, nàng mới là bạn gái của hắn"
"Không phải, con cũng làm công thôi, cũng giống chị Dung vậy, nhưng mà con và Lục Minh trước kia là bạn học, bọn con chỉ là bạn học thôi" Giai Giai cũng vội vả giải thích.
"Mọi người thấy đó, con muốn làm chú rể, nhưng người ta không chịu!" Lục Minh nghe xong cười ha hả.
"Cái này?" Mấy bà tám này nghe xong liền thấy quái, bởi vì có đàn ông tốt mà không cướp, còn liều mạng đẩy ra ngoài, đây là đạo lý gì? Nhất là nhìn thấy tâm của hai cô gái này đều đặt lên người chàng thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, nhưng mà tại sao lại nói không phải? Chẳng lẽ tình cảm hai chị em quá tốt, không muốn làm cho đối phương khó xử, cho nên mới nói như vậy? Haizzz, cho dù là chị em thiên hạ, cũng phải lập gia đình, cái này sao lại từ bỏ, người đàn ông tốt sao lại để cho người khác đoạt đi...
Mấy bà tám này đều sốt ruột thay cho Hoắc Vấn Dong. Là hàng xóm mấy chục năm rồi, nên các bà đương nhiên là muốn Hoắc Vấn Dong gả cho ông chủ nhỏ này.
Chỉ là, nói ra lời này trước mặt cô bé kia, thì quả thật là không được.
Người ta cũng là một tiểu thư nhu thuận, không phải là loại gái giang hồ gì, vừa nhìn là biết đây là một cô gái trong sạch. Quan hệ ba người, quả thật cũng có chút phiền toái, tay trái cũng là tay, mà tay phải cũng là tay, bỏ cái nào cũng đau đầu, khó trách các nàng lại khó xử như vậy.
"Mọi người mau đi phụ việc đi, như vậy thất lễ quá" Hoắc mụ mụ vừa nghe chàng trai trẻ này thật ra cũng có hảo cảm với con gái của mình, trong lòng như trút được một gánh nặng lớn. Bây giờ bà cũng lười suy nghĩ quan hệ của ba người, nhanh chóng đuổi mấy bà tám này ra khỏi đây, nếu không, sợ rằng mấy bà nhiều chuyện này lại nói ra những lời thất lễ.
Mấy bà tám này thấy bị đuổi, cũng cười cười đi ra, chỉ cần chàng trai này đã có tâm làm chú rể, thì lát nữa tìm Dong Dong tiến hành công tác tư tưởng, thì chắc chắn sẽ thành.
Cho nên, mọi người chạy nhanh ra ngoài, hỗ trợ xuống bếp, trong lúc đó cũng suy nghĩ về việc nên khuyên Dong Dong thế nào.
Tính tình của Dong Dong, mọi người đều biết, tuy thân là con gái, nhưng tính cách giống như là con trai, muốn thuyết phục quả thật có chút khó khăn.
Đương nhiên, tất cả đều là người từng trải, hiểu được một điều, con gái ai mà không muốn lấy chồng? Chỉ là xấu hổ không dám nói ra, nam hữu tình nữ hữu y, việc hôn nhân này chắc chắn là chạy không thoát rồi... Mấy người đàn ông kêu mấy bà này nhanh dọn dẹp đồ đạc, mỗi người sau khi thảo luận xong, liền vui mừng hớn hở đi vào phòng bếp chuẩn bị, vừa làm vừa ngồi đoán xem ông chủ nhỏ này chắc là giàu lắm đây.
Nếu hắn chịu bỏ ra mười ngàn tiền mối, vậy thì mỗi người sẽ có được một ngàn ...
Hoắc mụ mụ sau khi pha trà xong, vốn định vào trong bếp giúp mọi người, nhưng trong lòng vừa động, dùng chân khều khều con gái, ý bảo nàng vào trong buồng, có chuyện cần nói.
Vào trong buồng, đóng cửa lại, Hoắc mụ mụ mang vẻ khẩn trương hỏi : "Con gái, con xảy ra chuyện gì thế?"
"Mẹ, mẹ đừng quản con, con biết con đang làm gì!" Hoắc Vấn Dong cảm thấy đã bị mẹ nhìn thấu tâm sự, thẹn thùng không thuận theo. THật ra nàng đã giấu điều này trong lòng quá lâu rồi, cũng rất muốn nói cho mẹ biết, đem hết tâm sự nói ra, không cần phải đè nén nữa.
"Nha đầu ngốc, mẹ mặc kệ con, ai quản con!" Hoắc mụ mụ nhẹ nhàng cốc đầu con gái bảo bối, nuôi lớn như vậy, đến chung thân đại sự, nó lại kêu mình đừng quản, nếu con gái hồ đồ đi theo trai, vậy có nuôi cũng không như không! Đương nhiên, Hoắc mụ mụ không tin đứa con gái mình sinh ra lại ngu như vậy, nó khẳng định là có chủ ý riêng của mình, Hoắc mụ mụ chùi tay vào trong tạp đề, rồi cẩn thận chải lại mái tóc rối của con gái, sau đó kéo nàng chổ sáng sáng ngoài cửa số, nghi hoặc hỏi : "Con gái, có phải là do mẹ già rồi nên hoa mắt, hay là trên mặt con có sẹo? Sao lại bị thương thế?"
"Vẫn còn có thể thấy sao?" Hoắc Vấn Dong vội lấy gương ra nhìn, phát hiện ra một vết sẹo rất mờ, dưới khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của mình, có vẻ kiều mị vô cùng, nàng cười hài lòng, nói, ôm lấy mẹ, khen : "Vẫn là mẹ cẩn thận, chỉ vừa nhìn là thấy. Bên ngoài không giống như ở thôn, có đôi khi rất loạn, con gặp phải người xấu, cũng may là hắn đã cứu con..."
Hoắc Vấn Dong kể sơ lược về chuyện Lục Minh cứu mình ra, nhưng không dám nhắc đến đoạn hắn cởi đồ và mình đạt đến cao trào trong lúc chữa trị, cái chuyện xấu hổ kinh thiên động địa như vậy, cho dù là mẹ ruột cũng không thể nói được.
Nghe con gái nói như vậy, Hoắc mụ mụ cũng hiểu được.
Thế gian này, cô gái nào mà không yêu? Vốn trong lòng con gái đã thích hắn, lại còn chịu ân cứu mạn của hắn, cái này còn có thể trốn được nữa sao?
Nghe đến đoạn kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa kia, Hoắc mụ mụ cũng tức giận không nhẹ, nghĩ thầm, ở nông thôn nuôi một con chó nó còn biết trông cửa, không thể ngờ được Đoạn Trí Côn lại biến thành một tiểu nhân đê tiện như vậy, thật sự đúng là tên trời đánh! Cuối cùng, Hoắc mụ mụ lại hỏi : "Hắn thật sự đập nát chiếc xe một triệu sao? Cái này... quá lãng phí rồi!"
"Phí cái gì, một triệu với hắn, cũng giống một đồng của chúng ta thôi, hắn làm vậy là trút giận cho con thôi!"
Hoắc Vấn Dong nghe xong cười cười, cởi cái vòng cổ có đính một viên ngọc màu đỏ mà người ta gọi là ruby từ trên cổ xuống, cởi ra đặt trong tay mẹ, cười thần bí.
"Mẹ, mẹ đoán xem cái này trị giá bao nhiêu tiền?"
Hoắc mụ mụ làm sao mà đoán được nữa, ấy mắt của bà đang tập trung cao độ vào cái vòng cổ và viên ruby to thạt là to ở giữa, cái này còn đẹp hơn cái mấy cái mà mấy ngôi sao trong TV hay mang.
Bà phỏng chừng cái vòng cổ này rất đắt, nhỏ giọng hỏi : "Con gái, hắn tặng à?" Mẹ thấy có thể là một triệu, hắn tặng cho con?"
Vừa nghe mẹ nói cái này chỉ có một triệu, Hoắc Vấn Dong che miệng cười trộm, cố gắng nín cười, không dám nói giá ra.
Cái vòng cổ này, cầm một triệu trong tay, đừng nói là cái cục ruby ở giữa, ngay cả cái móc vàng cũng không mua nổi, đơn giản là vì nó có khảm kim cương.
Nếu bán ra, người nào mua với giá một triệu đô la mỹ, không, một triệu euro, Hoắc Vấn Dong cũng không thèm liếc nhìn họ một cái, cái thứ này là trang sức tinh phẩm trong hoảng thất ra, báu vật vô giá, không có một trăm triệu đô, đừng nghĩ sẽ nhìn nó được một cái. Hơn nữa, đây chính là tâm can bảo bối của Hoắc Vấn Dong, cho dù có ra giá cao hơn thì nàng cũng không có khả năng bán! Hoắc mụ mụ lúc đầu chỉ là hỏi thử, không ngờ con gái thật sự gật đầu.
Nhất thời hít vào một hơi lạnh, kinh hãi nói : "Con gái, sao con có thể nhận lễ vật quý trọng như vậy chứ?"
Hoắc Vấn Dong ôm mẹ làm nũng, nói : "
Cái này thì tính là gì! Tên bại hoại ấy còn nhiều lắm, tại con không muốn, nếu không thì mang toàn thân cũng không có vấn đề gì!"
"
Con gái, làm người không thể quá tham lam được!" Hoắc mụ mụ sợ con gái mắc mưu, trang sức tuy quy, nhưng so với một người chồng tốt thì chẳng là gì, bởi vì đây là chuyện cả đời!
"
Con cũng đâu phải vì cái vòng cổ này mà thích hắn, hắn không có tiền con vẫn thích. Mẹ, thế nào? Chú rể mới này được chư? Mạnh hơn tên ngốc tiểu Mai gì đó ở Bỉ Đông thôn chứ?" Hoắc Vấn Dong ôm mẹ làm nũng, làm cho Hoắc mụ mụ cũng bó tay với con gái. Kiếp trước chắc là thiếu nợ nha đầu này, mọi chuyện đều phải quan tâm lo lắng giùm nó, cả đời của nó, không làm ra chuyện gì có thể khiến cho người ta an tâm được.
"
Hắn thật sự là bạn trai của con? Sao mẹ thấy.. tử nha đầu, con có phải đã làm với hắn?" Hoắc mụ mụ phát hiện ra lần này con gái trở về, làn da đặc biệt mềm mại hơn, quả thật là trắng sáng hơn, hai mắt lưu chuyển, rất khác so với trước kia. Chẳng qua, trong mắt của nó không có vẻ kiều mị của thiếu phụ, hơn nữa mi mắt không trĩu, ngực cao mông tròn, eo có vẻ không phát triển, vẫn giống thân con gái, không giống một thiếu phụ chút nào. Lúc đầu bà đoán bởi vì con gái đang yêu nên mơi như vậy, con gái cũng không phải là loại cởi mở dễ dàng, rất xem trọng cửa kia, hẳn là phải chưa làm gì với hắn mới đúng.
Hoắc mụ mụ biết con gái mình phát dục rất tốt, làn da trơn bóng sáng trắng giống mình hồi còn trẻ, cũng không cảm thấy kì quái.
Bà giơ tay bóp thử mông của con gái, lại xoa thử ngực của nàng, phát hiện ra ngực vẫn còn căng cứng như của thiếu nữ, núm vẫn chưa nhú, mông vẫn săn chắc, không có sự co dãn của thiếu phụ, trong lòng cũng thả lỏng hơn. (Hix... tốn nhiều chất xám để miêu tả quá!)
Lúc đầu Hoắc Vấn Dong hơi hoảng, nhưng phát hiện ra mẹ không nhìn ra, lại âm thầm cười trộm, mình và tên bại hoại kia không chỉ làm vài lần, hơn nữa hắn thường đưa năng lượng thần kì của Nam Hải minh châu vào làm dịu cơ thể của mình, nói rằng cho dù có qua mười năm, thì cũng có thể giữ được bộ dáng này, thậm chí là còn trẻ hơn vậy nữa. Nàng thấy mẹ không nhìn ra, ôm lấy mẹ làm nũng nói : "Người ta làm với hắn không được sao? Con thích hắn, một người đàn ông tốt như vậy, con mà đê hắn chạy, mẹ không mắng con khờ mới là lạ!"
"
Nha đầu ngốc!" Hoắc mụ mụ mang vẻ vui mừng nhéo nhéo khuôn mặt của con gái, an tâm dặn dò : "Chuyện của người trẻ tuổi, mẹ không quản được, nhưng con phải chú ý một chút, chưa chính thức kết hôn, thì thân mình vẫn phải giữ gìn tốt, đây chính là giữ gìn cho chồng. Trinh tiết của con gái, mẹ bình thường hay dạy con, con gái có cái gì quý giá nhất, đó chính là thân mình thanh bạch... đúng rồi, hắ thích con hiều hơn, hay là thích Giai Giai nhiều hơn?"
"
Mẹ không phải đã nói là mặc kệ con rồi sao! Yên tâm đi, đợi con gái xuất gia, mẹ vợ sẽ biết thôi mà! Chẳng qua, Lục Minh làm ăn rất lớn, rất nhiều người mơ ước, không dễ dàng kết hôn..." Hoắc Vấn Dong nhẹ giọng giải thích.
"
Co kết hôn thì pháp luật quốc gia cũng không cho phép!" Hoắc mụ mụ thở dài, ánh mắt của bà tuy đã lão rồi, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy trái tim của hai nha đầu này đều đã đặt lên người hắn, mà muốn cùng kết hôn, thì sợ rằng không được, quốc gia không cho phép, chế độ một vợ một chồng này, không phải có tiền là thay đổi được, xã hội này không phải như trước kia, một địa chủ có thể cưới ba vợ bốn thiếp.
"
Yên tâm, trong nước không được, thì ra nước ngoài đăng ký, dù sao cũng chỉ là một tờ giấy kết hôn, chỉ cần trong lòng hắn có con là được. Hay là, về đây đãi mọi người uống rượu mừng hai ngày, cái này cũng không thành vấn đề, hắn cũng không phải loại người chơi qua đường, trong lòng hắn có con!" Hoắc Vấn Dong cười tự tin với mẹ.
"
Nha đầu ngốc, vậy phải đợi rất lâu rồi" Hoắc mụ mụ yêu thương sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, than nhẹ, bà vẫn con gái có thể sớm lấy chồng, để bà được ôm cháu ngoại.
"
Không đâu, phỏng chừng chỉ vài năm nữa thôi! Cái này không thể sốt ruột, hơn nữa con vẫn còn trẻ, hắn cũng không phải ông già!" Hoắc Vấn Dong nhẹ nhàng lắc đầu, kết hôn đối với nàng mà nó, quả thật là một giấc mơ tốt đẹp nhất, chỉ là chính nàng ta cũng không biết phải bao lâu mới có thể thực hiện được...
Chờ cho đến khi mặc áo cưới để kết hôn với hắn, cũng không chỉ một mình mình!
Có thể kết hôn công khai, chỉ sợ không có khả năng đến lượt mình, hơn phân nửa là Trầm Khinh Vũ hoặc Niếp Thanh Lam rồi! Chỉ có những người con gái vĩ đại như vậy, mới có đủ tư cách kết hôn công khai với hắn.
Ngay cả Giai Giai cũng nguyện ý làm cô vợ nhỏ của hắn, thì mình tính là gì, mình phải nên thức thời mới đúng.
"Cha mẹ của hắn, con có gặp chưa?" Hoắc mụ mụ bây giờ lo nhất không phải là Lục Minh, mà chính là cha mẹ của hắn. Hắn là thiếu gia của một gia đình giàu có, cha mẹ của hắn có đồng ý cho hắn cưới một nha đầu nông thôn? Hoắc Vấn Dong cười an ủi nói : "Được rồi, được rồi, đừng lo lắng giùm con nữa. Cha mẹ của hắn con chưa gặp, nhưng qua điện thoại, mẹ của hắn rất dễ thương, không phải là bộ dáng bà chủ như trong tưởng tượng của mẹ đâu, mẹ nghĩ đi, con trai của người ta tốt như vậy, thì thân làm mẹ có thể kém sao? Mẹ yên tâm, trong lòng con biết tính toán, mẹ ra ngoài tiếp đón chú rể mới đi!"
"
Nha đầu này..." Hoắc mụ mụ khẽ gắt con gái một cái, trong lòng trút được gánh nặng lớn, đắc ý đi ra ngoài, nhìn Lục Minh, đây là cái nhìn " mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích". Nghĩ thầm, nha đầu này thật có mắt, bộ dáng của chú rể này, cho dù có chạy hết mười thôn tám trấn cũng không kiếm được, chẳng những nhà giàu, lại lễ phép, chỉ nhìn vào cách hắn từ chối người lớn mời thuốc hắn, cũng biết hắn là một đứa trẻ ngoan.
Đổi lại là người khác, có tiền như vậy, sao có thể hút thuốc nông thôn? Nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa là!
Con cái có giáo dục, lễ phép ngoan ngoãn, mẹ của hắn thật sự dạy rất tốt!!!

Bình luận





Chi tiết truyện