chương 181/ 830

Trước khi rời đi, Trầm Khinh Vũ, Cảnh Hàn và Niếp Thanh Lam còn kéo Lục Minh lên lầu, nhỏ giọng hỏi hắm có cảm ứng không tốt nào không, cho đến khi hắn lập đi lập lại và nhấn mạnh là không có gì, mới an tâm cho hắn ra cửa.
Chúc Tiểu Diệp không nói gì, nhưng nàng có thể tiễn ra đến cửa, Lục Minh trong lòng đã xem như một kỳ tích.
Giai Giai đã chuẩn bị một túi hành lí lớn, kể quả đồ lót của hắn, nàng cũng chuẩn bị đầy đủ,trước khi rời đi, cô vợ nhu thuận này đã muốn khóc, hai mắt đỏ ngầu, nhưng lại sợ làm cho người đi có điềm báo không tốt, đành phải nhịn xuống. Về phần Lâm Vũ Hàm, thì chăm chỉ giới thiệu vài địa phương du lịch của HongKong, nàng thở dài, không có biện pháp đi cùng Lục Minh, nếu không nhất định sẽ làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho hắn.
Mộng Ly cũng không mở miệng, chỉ len lén nhìn hắn và lần, khi Trầm Khinh Vũ yêu cầu nàng ở lại vài ngày, thì không lập tức cự tuyệt, nhưng nhìn thấy Cảnh Hàn và Niếp Thanh Lam, thì lại nhỏ giọng nói rằng mình sẽ ở trong nhà của Lâm Vũ Hàm vài ngày, nên ghé đây chơi cũng không có vấn đề gì.
Chúng nữ tiễn ra cửa, chỉ có cây ớt nhỏ Ôn Nhu là trừng mắt đầy thù hận nhìn Lục Minh.
Bởi vì vừa rồi, lúc Lục Minh ôm tiểu Đậu Đậu trong lòng nàng, thì lại vô ý đụng trúng cặp bưởi non đang phát triển, mà bưởi phát triển trong giai đoạn dậy thì chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ rất đau, Ôn Nhu cảm thấy hắn cố ý, đây chỉ là hành động trả thù cho việc đoạt tiền, cho nên vừa vô sỉ vừa càn rỡ làm trò phi lễ trước mặt mọi người.
Nhưng nàng không thể tố giác bản mặt tà ác của hắn, chỉ đàn tức giận nhìn hắn, hy vọng hai mắt của mình có thể phát ra dị năng, phát ra ánh sáng hủy diệt, thiêu trụi hắn thành tro!
Lục Minh làm sao biết tâm tư của Ôn đại tiểu thư, nếu không sẽ hét lên : Oan quá!
Thật ra thì, bưởi hắn cũng thích sờ, nhưng bưởi non cỡ nàng thì ... Lục Minh cảm thấy rằng, nàng ta chính là kẻ thù truyền kiếp của mình, đối với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của nàng, làm bộ như không thấy, thậm chí thừa dịp không ai chú ý, còn quay lại làm mặt quỷ với nàng. Khá lắm! Ôn Nhu càng thêm hiểu lầm, trong lòng vô cùng phẫn nộ, máu điên lên đến não rồi! Nghĩ thầm, quả nhiên không sai, tên sắc lang biến thái này cố ý sờ mình!
Đại thúc biến thái, thủ tài nô biến thái, đại sắc lang biến thái ...
Trong lòng Ôn Nhu không ngừng nguyền rủa Lục Minh, cho đến khi hắn cùng Ôn Hinh phu nhân leo lên chiếc Lincoln rời đi.
Khi chiếc xe rời đi, trong lòng chúng nữ đột nhiên có một sự mất mác khó hiểu, hắn đi, căn nhà tựa hồ như đã trở nên vắng vẻ, dù biết hắn sẽ trở về, hơn nữa sẽ rất nhanh gặp lại mọi người, nhưng trong lòng ai cũng xúc động muốn khóc.
"Các em, kiên cường lên, chúng ta dùng thời gian này để làm nhiều chuyện khác đi, nếu muốn khóc, thì chờ hắn trở về ôm hắn khóc một trận cho đủ!"
Trong lòng Trầm Khinh Vũ đương nhiên cũng rất khổ sở, bản thân vừa đến, hắn đã phải đi, bất quá nàng biết, nhất định cần phải có một người đứng ra, trở thành chổ dựa cho mọi người, để khích lệ tinh thần cho mọi người. Vì vậy vỗ tay, mở miệng an ủi mọi người, phản ứng đầu tiên là Niếp Thanh Lam, nàng liên tục gật đầu, dù trong lòng nàng cũng có chút hối hận. Thật ra nàng muốn chủ động, như vậy mới có thể chứng minh tác dụng của mình, cũng có thể đề cao địa vị trong lòng chúng nữ.
Cảnh Hàn biết mình không giỏi cổ vũ người khác, nhưng nàng hiểu, chỉ cần phối hợp với Trầm Khinh Vũ, khẳng định sẽ không lầm.
Bởi vì Trầm Khinh Vũ tuyệt đối sẽ hoàn toàn nỗ lực vì Lục Minh...
Chúng nữ ở nhà thế nào, Lục Minh cũng không thể tưởng tượng nổi.
Hắn cũng không muốn, nhưng thân là nam tử hán đại trượng phụ, biểu hiện ra ngoài phải tiêu sái. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng Ôn Hinh phu nhân chỉ cần nhìn là biết được nội tâm của hắn, chỉ mỉm cười, không tố giác hắn, chừa chút mặt mũi cho tiểu nam tử hán này.
Đến phi trường, nữ tài xế thay mặt Ôn Hinh phu nhân đăng ký vé, sau đó quay lại dặn dò Lục Minh : "Phu nhân bình thường dùng cơm rất ít, hơn nữa khi làm việc thường xuyên quên dùng cơm, anh nhớ khuyên bà ăn nhiều một chút, chú ý thân thể. Buổi tối nếu như có gió, nhớ dặn bà mặc thêm quần áo"Thiếu chút nữa nàng đã nói luôn rằng, muốn hắn chiếu cố cho phu nhân, ví dụ như nửa đêm nhớ xem nàng có đắp chăn hay không ... Lục Minh chỉ biết gật đầu, hắn có thể nói gì sao? Kêu hắn chiếu cố cho Ôn Hinh phu nhân, không bằng kêu nàng tự chăm sóc cho chính mình thì tốt hơn.
Mình chăm sóc cho mình còn chưa xong, còn chăm sóc cho người khác được sao?
Trong thời gian chờ đợi đăng ký, Lục Minh lấy điện thoại gọi cho vài người
Gọi cho Giang Tiểu Lệ, cô bé khóc lóc cảnh cáo Lục Minh, nếu hắn không trở lại, nàng sẽ trở nên hư hỏng, hoặc là nhảy lầu tự sát!
Còn nữ hoàng bệ hạ Mục Thuần thì không khoa trương như vậy, nàng nói nàng đang nằm mơ, thấy mình đang triệu hồi kỵ sĩ đạo tặc về... còn Hoắc yêu nữ thì từ chối cuộc gọi của Lục Minh hai lần, làm cho hắn nổi giận, nhắn tin bảo nếu nàng còn từ chối nữa, thì sẽ đánh cho mông nàng nở hoa, Hoắc yêu nữ dùng âm thanh kiều mỵ khiêu khích hắn : Tới đây, lão nương vểnh mông cao lên chờ nè!
Chị Trang thì có vẻ đứng đắn hơn, nàng chỉ đặn dò Lục Minh vài chuyện bình thường, cuối cùng nhắn hắn cứ yên tâm đi chơi, chuyện ở Phương Phỉ Uyển đã có nàng lo.
Tiểu Hoa mm đoạt lấy điện thoại nhắc nhở Lục Minh nếu vượt qua kiểm tra, nếu sợ không quen thì cứ đem theo vài hộp bao cao su để dành.
Nàng nói gái ở HongKong có đủ loại, ở đại lục, Taiwan, Philippines, Nhật, Hàn Quốc, kể cả mấy cô em tóc vàng cùng với mấy cô minh tinh ở HongKong, thậm chí còn có gay của Thái nữa, nếu muốn chơi đùa thì cái gì cũng có, nàng dặn Lục Minh đừng bạc đãi chính mình, nên cầm giáo giết giặc, thấy gái cứ giết, tốt nhất là tàn sát các cô nàng xinh tươi ấy đi, phải làm cho lòng mọi người ai ai cũng run sợ, lung lay muốn ngã, như vậy mới làm vẻ vang mặt mũi đàn ông trong nước.
"Giáo chủ, người thật anh minh thần võ!"Lục Minh bó tay, đành phải khen Tiểu Hoa có lòng yêu nước nhiệt tình.
"Trở về nhớ tăng tiền lương cho em..."Quỷ tinh linh Cam Điền nói ra mục tiêu lớn nhất của đời, chính là tăng lương, tăng lương và tăng lương. Lục Minh thấy kỳ quái, con người của nàng đâu phải loại ham tiền đâu, sao mà thích tăng lương thế nhĩ?
Chẳng lẽ nàng thật sự có khát vọng được người khác nhìn nhận và thưởng cho năng lực làm việc của mình?
Ôn Hinh phu nhân không cho Lục Minh có thời gian suy nghĩ về vấn đề này, sau khi đăng ký xong, hắn liền phát huy phong độ của một thằng đàn ông... xách hành lý giùm nàng.
Kỳ quái ở chổ, Ôn Hinh phu nhân không chịu đi đằng trước Lục Minh, nàng tình nguyện đi phía sau hắn. lúc đầu Lục Minh không hiểu gì,nhưng một lát sau khi lên lầu, phát hiện ra hai em tiếp viên mặc đồng phục có cặp mông không ngừng lắc lắc dẫn đường, thì mới hiểu được, thì ra nàng sợ hắn nhìn chằm chằm vào mông của mình! Hai bé tiếp viên cười ngọt ngào, hoan nghênh Lục Minh và Ôn Hinh phu nhân đến tầng khách quý.
Phía sau còn có một cô gái trên người sáng lấp lánh ánh vàng cùng với hai ba ông chủ bụng phệ, đều ngồi khoang hạng nhất.
Bởi vì không phải là chuyến bay đường dài, cho nên khoang hạng nhất mặc dù xa hoa, nhưng không hề khoa trương.
Lục Minh và Ôn Hinh phu nhân cùng ngồi chung một ghế, nhìn giống như là một đôi tình nhân, trước mặt có một cái bàn nhỏ. Cô tiếp viên hàng không thân thiết hỏi thăm, sau đó đưa cho hai người một bình trà Long Tĩnh. Vừa thấy hai người điều chỉnh chổ ngồi, nàng liền khom người xuống giúp Ôn Hinh phu nhân sửa lại chổ ngồi cho thoải mái, Lục Minh nhìn thấy cặp mông khoa trương của cô tiếp viên vểnh lên trước mặt, cùng với cái váy bó thật sát vào, cộng với những đường cong chết người của nàng, hắn phải tốn rất rất nhiều sức để kìm nén dục vọng xuống, không đưa tay ra sờ vuốt thử.
Nếu như Ôn Hinh phu nhân không ngồi bên cạnh, hắn thật sự muốn làm rớt cuốn tạp chí xuống đất, sau đó khom lưng xuống giả bộ tìm kiếm...
Trời! Cách đó không xa có một thằng khốn bốn mắt cũng làm y chang như vậy.
Đầu tiên hắn dùng tay sờ soạng cặp mông của một nữ tiếp viên hàng không khác, thấy đối phương không kêu la gì cả, thì cúi đầu xuống vô sỉ nhìn trộm quần lót của nàng, trên mặt lộ ra vẻ cực độ hèn mọn, bỉ ổi vô cùng.
Trong lòng Lục Minh thầm khinh bỉ hắn, nhận thấy thằng bốn mắt này quả thật là bại hoại trong đám đàn ông.
Sao hắn dám giữa ban ngày ban mặt cúi đầu xuống nhìn trộm váy của nữ tiếp viên kia chứ? Cho dù trong lòng muốn nhìn, cũng phải giả bộ làm rớt đồ xuống, rồi lúc nhặt lên, len lén nhìn một cái, như vậy mới gọi là rình coi, mới có thể gọi la thâu hương khuy ngọc. Đó là cảnh giới cao nhất trong cuộc đời của sắc lang, nhưng bây giờ hắn làm như vậy không phải là thưởng thức mà là trực tiếp làm trò vô sỉ.
Con người đáng khinh bỉ!!
Nếu không phải đang ngồi trên máy bay, Lục Minh còn muốn lại đạp cho hắn một cái, nữ tiếp viên hàng không đã bị sờ kia cũng đã có cảnh giác, cho nên Lục Minh muốn làm rớt đồ xuống đất rồi này nọ ... xem ra không có khả năng rồi.
Ôn Hinh phu nhân nhìn thấy vẻ mặt bất bình của Lục Minh, trong lòng cảm thấy buồn cười, đã lớn như vậy rồi mà sao giống con nít thế!
Máy bay cất canh, trong lòng Lục Minh không có điềm báo gì, vì không thể rình coi được em tiếp viên, nên trong lòng thấy mất mác, ngã đầu xuống ngủ, một em tiếp viên hỏi hắn có cần gối lụa lót đầu hay không, cũng không để ý đến. Ôn Hinh phu nhân nhìn thấy lại cười, rồi cảm ơn cô tiếp kia đó, sau đó cũng gác chân lên, cả người nghiên xuống, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoảng chừng mười phút sau, trên máy bay truyền ra giọng nói.
Đây không phải là bài giảng an toàn, mà là giọng cầu cứu của cơ trưởng : "Các vị hành khách, xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, nhưng mà bây giờ trên máy bay cần một bác sĩ trợ giúp, tình huống của nàng rất nguy cấp, nếu trên máy bay có vị bác sĩ nào, xin mời đến khoang 158, ra tay giúp đỡ cô bé mười tuổi này!"
"Trong quý vị ai là bác sĩ, xin mau đến đây cứu người, tình huống của cô bé rất nguy cấp, không thể chờ cho máy bay đáp xuống..."
"Bác sĩ, chúng tôi cần bác sĩ, vị hành khách nào là bác sĩ, xin mời lại đây cứu người!"
Trong hai phút đồng hồ, cơ trưởng và tiếp viên thay phiên nhau kêu gọi mười mấy lần, càng lúc càng khẩn trương.
Lúc này, đã có người lay tên bốn mắt dậy : "Trương giáo sư, trên máy bay có người bị bệnh, ông đi xem một chút đi! Hình như rất nghiêm trọng, nghe kìa, lại có tiếng kêu gọi"
Một em tiếp viên vừa nghe, vội vàng chạy lại kéo tay tên bốn mắt nói : "Xin ông, nhanh đi cứu người! Bây giờ đến sân bay gần nhất cũng không kịp, cô bé kia đã hô hấp không được, vô cùng đau đớn, bác sĩ, xin ông mau đi cứu người, làm ơn!"
Lục Minh đã muốn đứng dậy qua đó xem thử.
Nhưng vừa nghe tên bốn mắt này là thầy thuốc, lại có chút do dự, loại chuyện cứu mạng này, nên giao cho bác sĩ chuyên nghiệp thì tốt hơn.
Thật không ngờ tên bốn mắt lại cự tuyệt : "Nơi này không phải bệnh viện, hơn nữa tôi là bác sĩ khoa phẫu thuật, không có công cụ, không có chụp CT nên không thể chuẩn đoán được, làm sao mà biết được người bệnh bị cái gì? Nếu người bệnh không hô hấp được, hơn phân nửa là do tim hoặc do bệnh cũ tái phát, nơi này lại không có thuốc và công cụ, tôi cứu bằng cách nào? Tôi đi HongKong để du lịch, không mang theo dụng cụ, không xem được, tìm người khác đi!"
Em tiếp viên khẩn trương lên, làm gì còn bác sĩ nữa, đã kêu gọi mười mấy lần rồi.
Nàng đau khổ cầu khẩn, hy vọng ông bác sĩ này đi cứu người, ít nhất cũng qua xem cô bé kia thế nào, đừng để cho em nhỏ chết mà không được chữa.
Tên bốn mắt quả quyết cự tuyệt!
Hắn biết rằng, cứu người không được, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của hắn, cố lý lấy cớ không có dụng cụ cùng với thuốc, như vậy chẳng phải là muốn lấy mạng người sao. Còn nói cái gì mà biện pháp tốt nhất là đáp xuống sân bay gần nhất, rồi kêu xe cấp cứu.
Lục Minh vừa nghe xong, lửa giận trong lòng bùng phát, hắn đứng dậy, tát cho thằng bốn mắt một cái, chỉ vào mặt mắng : "Phế vật, mày không cứu thì cũng đừng có cản, cút, tránh xa lão tử ra, đừng cản trở lão tử cứu người!" Ôn Hinh phu nhân nhìn thấy Lục Minh còn muốn đánh người, vội vàng kéo tay hắn, khuyên : "Đừng để ý đến loại người này nữa, mau đi cứu người đi!"

Bình luận





Chi tiết truyện