chương 146/ 830

“Anh, anh muốn nói gì?” Chúc Tiểu Diệp tránh ánh mắt Lục Minh, cố kìm nén trái tim đang run rẩy, nhỏ giọng hỏi.
“Anh hy vọng em tin anh, tin anh vô điều kiện, tin anh bằng cả tâm thần và thể xác” Lục Minh nắm tay Chúc Tiểu Diệp, nghiêm túc nhìn nàng: “Cũng giống như Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn, đều tin ta mà không cần lý do. Tóm lại là tin tưởng tuyệt đối. Em biết không? Em vẫn sống không mục tiêu, không hy vọng, em không tin một ai, chỉ sống trong bóng ma tử thần. Dự cảm của em rất chính xác, anh không nghi ngờ. Anh rất tin em, nhưng anh dám nói mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, nguy hiểm như thế nào, anh đều sẽ kiên trì mà sông".
“Không có một ai, không có một chuyện gì có thể đánh bại anh. Anh trước kia thiếu tự tin. Nhưng anh đã hiểu ra, chỉ cần mình hết sức mà làm thì dù là điều gì cũng không làm khó được mình. Hôm nay anh có thể tìm được đường sống trong cái chết vậy ngày mai cũng có thể, ngày kia cũng không có vấn đề gì. Anh sẽ vẫn sống, sống tốt, phá tan dự cảm của em, phá tan tất cả”.
“Anh hy vọng em cũng có thể tin anh như Thanh Lam, Cảnh Hàn và Giai Giai, giao phó tất cả cho anh. Em phải tin anh, anh có năng lực đó".
Lục Minh càng nói càng kích động, không biết từ lúc nào đã ôm Chúc Tiểu Diệp vào lòng.
Cả tinh thần và thể xác của Chúc Tiểu Diệp lúc này như một con thuyền nhỏ trước cơn sóng dữ, nàng vô lực giãy dụa: “Mau, mau bỏ ra, bỏ tay ra, anh không thể ôm em. Em, em không thể giống các cô ấy, em không thể”.
Tay Lục Minh đột nhiên dùng sức, xé quần áo của Tiểu Diệp thành hai nửa, lộ ra thân thể mềm mại trắng như ngọc của nàng.
Hẳn chỉ vào song phong của nàng, lớn tiếng nói: “Em cũng giống như các cô ấy, em không phải người gỗ, mà là một cô gái có máu có thịt, thân thể giống như các cô ấy. Em không có gì khác thường cả. Em vẫn luôn không quan tâm đến bất cứ thứ gì vẫn lạnh lùng như vậy đó là bởi vì trong em luôn có bóng ma tử thần bao phủ. Nếu như em đi tới, em sẽ thấy mình giống như mọi người, có thể vui cười, có thể hy vọng, có ngày mai”.
“Em em, em khác với mọi người...” Chúc Tiểu Diệp đau khổ nhắm mắt lại. Sâu trong lòng nàng sao lại không hy vọng như lời Lục Minh nói. Nhưng nàng càng hiểu rõ tương lai của mình là gì. Trăm ngàn năm qua, trong gia tộc chưa ai có thể còn sống sau khi bị trúng lời nguyền rủa đó.
Các tiền bối không ít người là thánh thủ, có thể làm người chết sống dậy.
Nhưng bọn họ cũng không thể đối phó được tử khí xâm lược, cuối cùng ôm hận mà chết.
Chúc Tiểu Diệp mặc dù được Lục Minh cứu chữa nên kéo dài được mạng sống một chút. Nhưng tử khí vẫn không biến hóa vận mệnh không thay đổi. Nếu như hắn tiếp tục chữa trị cho mình, như vậy hung thủ làm hắn chết sau ba tháng nữa chính là mình.
Đang lúc Chúc Tiểu Diệp đang thầm gặm nhấm nỗi đau trong lòng đột nhiên nàng cảm thấy Lục Minh đang dùng tay sờ sờ vào vú mình, nàng giật nảy mình.
Nàng trợn mắt nhìn. Lục Minh đã cúi đầu xuống, ngậm lấy đầu v* đỏ hồng trước ngực mình, mút vào như đứa trẻ. Điều này làm cho Chúc Tiểu Diệp hoảng sợ, đây, đây là chuyện gì xảy ra? Người này sao lại vô lễ với mình như vậy? Nàng vội vàng lấy tay đẩy tay hắn ra, dùng tay che vú, mắt đầy tức giận nhìn hắn, miệng rất muốn trách hắn sao lại làm như vậy. Nhưng tâm thần đang kích động, hơn nữa đầu v* đang bị hắn mút lấy mút để làm cho nàng vừa đau vừa tê dại, rất khó chịu. Điều này làm cho nàng không nói thành lời.
“Em xem xem, em lúc này có khác gì những người phụ nữ bình thường đâu?”
Lục Minh đột nhiên trở nên đứng đắn. Mắt hắn nhìn thẳng vào Chúc Tiểu Diệp:
“Mặt em đỏ hồng, mắt em đầy giận dữ, không biết chừng trong lòng còn đang mắng anh. Đây là phản ứng mà mọi cô gái bị xâm phạm đều có. Cơ thể em cũng có phản ứng khi bị anh vuốt ve. Tim em đập mạnh, cả người run lên, chứng minh em cũng có khoái cảm. Phản ứng của cơ thể giống như những người con gái khác. Không có gì khác người. Em có gì khác với mọi người chứ? Không có?”
Chúc Tiểu Diệp giận điên lên. Hắn dù muốn chứng minh mình là người bình thường cũng không nên bú vú mình như vậy chứ?
Hắn, hẳn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Mình cho đến bây giờ chưa bao giờ nghĩ mình không bình thường. Chỉ có một điềm khác với mọi người đó là mình bị lời nguyền kia, có tử khí khủng bố. Một khi phát tác không ai có thể cứu, vô cùng nguy hiểm, cho nên mới phải cố gắng tránh xa mọi người.
Lục Minh giang tay ra, dịu dàng ôm nàng vào lòng, đưa tay vuốt ve mái tóc của nàng: “Để anh giúp ém nhé, được không? Em cần một người thân, một người bạn một người để dựa dẫm. Em có thể coi anh là người thân, coi anh là ca ca, coi anh là bạn bè. Anh có thể cứu em, em hãy vứt bỏ mọi băn khoăn, tin tưởng anh, phối hợp với anh. Anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em. Tiểu Diệp, sau này không được nghĩ bậy bạ nữa, ngoan ngoãn nghe lời anh, làm một cô em bé bỏng, vậy là đủ rồi”.
“...” Chúc Tiểu Diệp nghe thấy không khỏi cảm thấy ấm áp. Được hắn ôm như vậy, cả người có một cảm giác rất an toàn, lại có thể cảm nhận được sự dịu dàng của hắn.
Cảm giác này rất giống tình cảm của bố mẹ dành cho nàng khi còn bé.
Không biết bao lâu rồi trong lòng mình không còn cảm giác ấm áp như vậy.
Không ngờ được trên người hắn, mình lại có thể cảm nhận được sự ấm áp đó.
Yết hầu Chúc Tiểu Diệp nghẹn đắng, không nói thành lời, hai mắt ươn ướt, cái mũi cay xè. Nàng muốn ôm hắn mà khóc lớn một chân. Hắn là đồ ngốc. Biết rõ mình mắc tử khí, biết rõ cứu chữa cho mình sẽ nguy hiểm nhưng hắn vẫn cứu mình.
Hắn, không phải người thân của mình, không phải ca ca của mình, tại sao lại liều mạng đi cứu mình chứ?
Mình đã nói không cần hắn cứu, nhưng vì sao hắn lại bá đạo như vậy, không cho mình cơ hội từ chối.
Hắn, nếu như hắn vì không cứu được mình nên chết, như vậy mình sẽ ăn nói thế nào với Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn và Giai Giai đây? Cho dù mấy người đó không trách mình, mình có thể tha thứ cho bản thân được không?
Từ chối hắn, không cho hắn cứu, để hắn sống thật tốt. Thực ra trong lòng mình vẫn hy vọng hắn có thể cứu mình. Thật mâu thuẫn, mình phải làm sao bây giờ?
Nằm trong lòng hắn thật thoải mái, mình thật muốn hắn mãi ôm mình như vậy.
Mặc kệ mình sau này có cứu được hay không, tên ngốc này quan tâm mình như vậy cũng đã đủ rồi.
Chúc Tiểu Diệp khe khẽ khép mắt lại, hai tay quay sang ôm lấy lưng Lục Minh, cảm nhận sự dịu dàng và che chở ân cần của hắn. Nàng muốn cảm nhận sự ấm áp đó. Không biết qua bao lâu, Chúc Tiểu Diệp cảm thấy không đúng. Mình bị hắn ôm sát đầu v* kề sát vào người hắn, điều này sao có thể để ai khác thấy chứ.
Nàng vội vàng đẩy hắn ra, nàng không dám nhìn vào mắt hắn, cũng không cho hắn cơ hội mở miệng nói: “Hôm nay đến đây là hết, anh mau đi nghỉ đi”
Lục Minh thầm kêu quái lạ, nếu như lúc nghiên cứu châm cứu, nàng có thể cởi sạch quần áo cho mình sờ mó bất cứ đâu cũng không xấu hổ, thậm chí còn cổ vũ mình cứ thoải mái. Nhưng bây giờ mới ôm như vậy, nàng đã xấu hổ là sao.
Chẳng qua nhìn mặt đỏ hồng của nàng, Lục Minh rất hưng phấn.
Có lẽ mình không có cách nào lập tức thuyết phục được nàng, nhưng cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng sẽ có một ngày nàng sẽ trở lại thành một cô gái có khóc có cười, có da có thịt, nhất định sẽ có.
Đánh động được Chúc Tiểu Diệp, dù là một ít, Lục Minh cũng cảm thấy đây là thành tựu.
Cảm giác thành công này khác hẳn niềm vui sướng khi luyện thành Trữ vật giới chỉ. Nhưng đều làm cho người ta vui vẻ và thỏa mãn.
Về phòng, đang chuẩn bị tìm hiểu cảnh giới tiểu viên mãn Đồng Tử Công một chút, hắn đột nhiên kinh ngạc phát hiện có người đang tắm trong phòng tắm của mình. Ai lớn gan như vậy? Lão già Trang Thần ở dưới tầng, ở trên tầng ba ngoài mình Niếp Thanh Lam, Cảnh Hản và Giai Giai. Chẳng lẽ trong các nàng có một người đang tắm trong phòng mình sao?
Nghĩ vậy lửa nóng bốc lên trong lòng Lục Minh, suy nghĩ nhìn trộm nhanh chóng tràn ngập cả đầu.
Nhìn trộm, chính là lý tưởng cao nhất của một con lang.
Giống như một con báo săn, Lục Minh cực nhanh chạy về phía cánh cửa phòng tắm, lúc đang cúi xuống chuẩn bị nhẹ nhàng mở của ra bốn năm độ, rồi đưa mắt nhìn vào. Nhưng phia sau đột nhiên có tiếng của một người con gái vang lên: “Anh làm gì vậy?”
“Có sáu viên Lục thần hoàn đồng hoàn rơi trên mặt đất, anh đang quỳ xuống nhặt, lạ thật, nó rơi đâu rồi" Lục Minh nhìn lên thì thấy đó là Cảnh Hàn.
“Nó rơi vào trong phòng tắm rồi, vào tìm xem" Cửa phòng tắm mở ra, một mùi hương mỹ nhân ngào ngạt trào ra làm Lục Minh si mê. Cả tinh thần và thể xác đều trở nên thoải mái thiếu chút nữa biến thân thành một con sói. Niếp Thanh Lam quấn mình trong chiếc khăn tắm dài màu trắng, lộ ra bờ vai trắng nõn, cười hì hì nói: “Anh phản ứng nhanh đó, chẳng qua vẫn lộ sơ hở. Hơn nữa càng kỳ quái là anh anh không biết Cảnh Hàn và Giai Giai vẫn đang ngồi ở đây chờ anh sao?”
“Ách?” Lục Minh quay đầu lại thì thấy cô bé Giai Giai đang che miệng cười.
Nàng và Cảnh Hàn vẫn ngồi trong phòng? Sao mình không thấy chứ? Có lẽ là mãi suy nghĩ về Chúc Tiểu Diệp nên không chú ý tới. Sau đó lại thấy có người đang tắm bên trong, đầu óc toàn là suy nghĩ đen tối nên không ngờ được Cảnh Hàn và Giai Giai đang ở đây. Đúng là quá sai lầm.
Cảnh Hàn nhìn thấy thì thôi, phản ứng của nàng cũng không phải tận tay bắt hắn. Nhưng để Giai Giai thấy mình biến thành lang, nhìn trộm con gái tắm, đúng làm mất mặt.
Lục Minh hận không thể tìm một miếng đậu hủ đập đầu tự tử.
Niếp Thanh Lam vỗ nhẹ lên đầu Lục Minh một cái, yêu kiều cười nói: “Đại thiếu gia, đứng lên, quỳ mọp trên mặt đất trông chẳng đẹp mắt tý nào. Nếu như anh tò mò như vậy, đưa tay đây, em sẽ cởi khăn tắm ra. Lại đây, cơ hội chỉ có một lần đó .
Nàng hơi cúi người xuống, khăn tắm lộ ra một chiếc khe thần bí, còn có bầu vú thật sâu hấp dẫn Lục Minh. Nếu như không có Giai Giai và Cảnh Hàn bên cạnh, đừng nói Niếp Thanh Lam mở miệng muốn hắn, dù nàng không nói hắn cũng không khách khí. Nhưng bây giờ Lục Minh chỉ biết nuốt nước miếng: “A, bổn lang chuẩn bị ăn chay, thôi, để lần sau” Trời mới biết Lục Minh đang chửi mình bỏ mất cơ hội ngàn vàng này. Nhưng có Giai Giai và Cảnh Hàn ở đây, da mặt hắn vẫn không đủ dầy.
Xem ra mình còn kém lang da mặt dày vô địch trong truyền thuyết rất nhiều.
“Ồ, đại thiếu gia ngoan như vậy, em có nghe lầm không?” Niếp Thanh Lam nghe thấy thế cười đến độ cả người run lên, chiếc khăn tắm đang quấn quanh người như sắp rơi ra. Lục Minh rất hy vọng nó sẽ rơi xuống, làm cho mình được bổ mắt.
Nhưng giữa nguyện vọng và sự thật có khoảng oách rất xa, Niếp Thanh Lam quấn khăn tắm cười cười, cũng không hề rơi xuống.
Lục Minh nhụt chút, đang chuẩn bị về ngủ, giả vờ làm một đứa trẻ ngoan thì đột nhiên Cảnh Hàn lại khẽ đẩy hắn vào phòng tắm: “Đi vào đi, em có vài lời muốn nói với anh”.

Bình luận





Chi tiết truyện