chương 210/ 830

"Các người, các người cứ tiếp tục…" Ngu Thanh Y mặt đỏ hồng lùi về lại phòng tắm, lại đem cửa hở ra một chút, mang chút tò mò cùng kích động nhìn lén.
Đẩy ngược, đẩy ngược trong truyền thuyết sắp bắt đầu!
"Nhanh đi giải thích với nàng ta!"
Hạ Linh vốn muốn vội vàng từ trên người Lục Minh đứng lên, đuổi theo an ủi Ngu Thanh Y.
Nhưng tay nàng vô tình chống ra phía sau, vừa lúc ấn trúng chỗ đó của Lục Minh, nàng lập tức ý thức được, mình vừa đụng phải chỗ không nên đụng, nhanh chóng buông tay ra, nhưng thân thể theo đó mà mất thăng bằng, ngã thật mạnh, phần mông cua nàng ngồi ngay lên trên thứ xấu xa đó. Một chút này, Hạ Linh cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra, ngây người ra mấy giây, phát hiện tư thế của mình thật sự là ái muội, mới cực lực quay cuồng muốn đứng lên, cuối cùng lại không có biện pháp đứng lên, trong lòng lại cấp bách, nhanh chóng hướng về phía Lục Minh khẽ trách: "Cậu còn xem? Nhanh đi giải thích rõ ràng với nàng ta đi, không, trước tiên đỡ tôi đứng lên…"
Đợi Lục Minh đã tay đỡ nàng lên, Hạ Linh lại đỏ mặt đẩy tay hắn ra, giãy dụa đứng lên, nhanh chóng chạy về phía phòng tắm.
Rồi vội la lên: "Thanh Y, đó là hiểu lầm, em hiểu lầm rồi, thật ra chị muốn cùng hắn luận võ một chút thôi, bởi vì hắn tham gia đại hội tám nước khiêu chiến!"
Ngu Thanh Y mở cửa trộm nhìn thoáng qua Lục Minh, đôi mắt to chớp vài cái, khẽ cười nói: "Không có sao, em đã sớm nghĩ thông suốt rồi, có chị ở đây, em không sợ nị người khác khi dễ! Chúng ta cùng nhau để cho hắn nhuộm lông mi cầu vồng đi?"
"Không, em đến mà nhuộm đi" Hạ Linh cảm thấy Lục Minh tiểu tử này chạm vào không được, nói không chừng Ngu Thanh Y một khi không chú ý, bàn tay xấu xa của hắn lại phi lễ mình.
Đang nói chuyện, Cảnh Hàn xuất hiện tại cửa.
Nàng nhìn Lục Minh nói: "Có bảo an đến gõ cửa, nói phía dưới có một tên mập chờ anh đã nửa ngày. Phu nhân cho ngươi đi xem sao rồi" Hai nàng vừa nghe, trong lòng đều có chút thất vọng. Hiện có muốn nhuộm cũng nhuộm không được rồi.
"Ngày mai chúng ta cùng đi xem triển lãm châu báo có được không?" Ngu Thanh Y biết Lục Minh khẳng định sẽ đi, bởi vì đây là mục đích hắn đến Hongkong.
"Anh đã nói đưa Cảnh Hàn đi rồi" Lục Minh làm gan cự tuyệt.
"Vợ quản nghiêm, không ngờ anh xem vậy lại là dạng sợ bạn gái. Anh đi chết đi, em sẽ tặng cho anh một trăm miếng vỏ mít, cho anh quỳ!" Ngu Thanh Y tức giận đến tặng cho hắn một quyền, chẳng qua thấy hắn phải đi, lại sợ hắn tức giận, lại nhẹ giọng nói: "Anh về sớm một chút, chúng tôi chờ anh về ăn cơm. Với lại, vỏ mít không cần tiền".
"Đem mấy cái vừa rồi quên đi, lập tức quên đi!" Hạ Linh cũng chạy lên, đỏ mặt dặn dò.
"…" Lục Minh thực không nói gì, người này không phải nhắc nhở trí nhớ của mình đó chứ?
Cảnh Hàn đứng ở cửa, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt trừng hắn. Bất quá Lục Minh sớm biết rằng nữ phi tặc này ngoài lạnh trong nóng, trừng mắt thật ra là quan tâm mình, nên hướng tới nàng ta cười hì hì. Nếu không phải nàng ta hôm nay còn có chút giận, khẳng định phải mở rộng vòng tay thử xem có thể ôm một cái hay không. Nếu có thể ôm nàng, cho dù là bị nàng đánh cho hai quyền, cắn cho một cái thì cũng có thể hạnh phúc cả nửa ngày.
Tiến vào thang máy. trong lòng cảm thấy khác thường, vừa sờ vào trong lòng phát hiện Cảnh Hàn không biết lúc nào đã nhét vào mấy thanh phi đao mỏng như cánh ve, đều được dùng lụa bao lại, mỗi một thanh đều sắc bén vô cùng, hiển nhiên là do nàng phí tâm tư thiết kế cho mình dùng.
Lãnh mỹ nhân này là như thế, bình thường vô thanh vô tức, nhưng luận về quan tâm chăm sóc, nàng cũng không thua cô gái nhỏ ôn nhu Giai Giai kia, lúc nào cũng có thể làm cho lòng người khác cảm thấy ấm áp.
Lại mập đang ở dưới đại sảnh chờ Lục Minh, hắn giống như con kiến ở trên chảo nóng, đi tới đi lui.
"Sao thế?" Lục Minh cảm thấy có chút kỳ quái, Lại mập này sao lại giống như có tâm sự? Chẳng lẽ hắn[tìm mình, không chỉ đơn giản là đi quán bar Khô Lâu?
"Vâng, là thế này, ta cũng không biết mở miệng thế nào, con của chị ta bệnh rất nghiêm trọng, đưa đến bệnh viện sau khi phẫu thuật, thì miệng vết thương vẫn không thể khép lại, máu không thể lưu thông, nhưng vẫn không thể khép lại… Nghe bác sĩ nói, đây là một loại bệnh chứng đặc thù hiếm thấy, không khác gì bệnh máu trắng, bọn họ không có phương án úng phó, chỉ có thể kỳ vọng vào ý chí cùng sự khôi phục tự nhiên của thân thể đứa nhỏ mà thôi. Nhưng nó còn quá nhỏ, trong lòng sợ hãi, khóc rất nhiều… Chị cùng tỷ phu của ta cũng khóc mà không có biện pháp!" Lại mập thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Lục Minh, hắn mặt mày đáng thương, bởi vì lo làm cho Lục Minh mất hứng, không dám nói nhờ Lục Minh ra tay, chỉ đầy hy vọng mà nhìn hắn.
"Vị trí mổ là ở chỗ nào?" Lục Minh nghe xong, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi.
"Mí mắt trái, mũi trái vùng vùng mặt, đây là bởi vì nó cùng bạn chơi đùa, từ trên tường té xuống" Lại mập nghe vậy mừng rỡ, nhanh chóng đem thương thế tận lực nói ra.
"Phỏng chừng mạch máu, thần kinh, cơ bắp cùng kinh mạch trên mặt, mấy cái này đã biến hình. Nhưng trước mắt còn chưa thể phán đoán chuẩn xác, trước tiên qua đó xem sao!" Lục Minh nếu nghe nói một đại phú ông hoặc một người trưởng thành đợi mình cứu mạng, khẳng định sẽ không xen vào việc của người khác, bởi vì mình không phải là Đấng cứu thế, việc gì mình cũng làm, vậy cần bác sĩ để làm gì? Nhưng đối tượng là một đứa nhỏ, nói cách khác, đứa nhỏ là vô tội, nếu hắn để cho lang băm trị chết, thì thật là một chuyện ăn năn.
Đến bệnh viện, Lục Minh vào cửa, phát hiện rất nhiều bác sĩ y tá biểu hiện đối với mình đều xuất ra địch ý mãnh liệt.
Điều này cũng khó trách, bọn họ sau khi phẫu thuật cho đứa nhỏ, tuy không thể chữa khỏi cho nó, nhưng đã xem như là dốc hết toàn lực cứu giúp, hiện tại người nhà lại tìm người ngoài đến trị, điều này quả thực chính là sự ô nhục đối với bọn họ!
Nếu đến là một vị giáo sự hàn lâm gì đó, vậy thì còn được.
Nhưng tìm đến lại là một tiểu tử còn trẻ miệng còn hôi sữa, tiểu tử này cho dù học y từ trong bụng mẹ, thì có bao nhiêu năm hỏa hầu?
Nói không chừng, đây là một kẻ lừa đảo, thấy cả nhà Lại mập này hoảng hốt, nhân cơ hội lừa lấy tiền tài. Đợi Lục Minh tiến vào phòng bệnh, một bác sĩ trung niên đeo mắt kính liền làm khó dễ: "Anh khỏe không, tôi là Trần Kế Tổ bác sĩ chủ trì, hoan nghênh anh đến giải quyết vấn đề trước mắt, nhưng trước khi hội chẩn, thứ cho tôi mạo muội, tôi muốn hỏi một chút, anh đã tốt nghiệp ngành y đại học nào?"
"Tôi không có tốt nghiệp ngành y, cũng không phải là bác sĩ chính thức. Tôi chỉ là bạn của vị tiên sinh này, tới hỏi thăm chút thôi" Lục Minh cười nhạt, cúi người nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trên giường bệnh, cũng không đoái hoài tới sự trách hỏi của đối phương.
"Thực có lỗi, nếu anh không phải bác sĩ chính thức, tôi lo lắng đem bệnh nhân giao cho anh" Bác sĩ trung niên hừ một tiếng: "Chuyện liên quan đến nhân mệnh, vô luận các người nói cái gì, tôi vẫn sẽ kiên trì với nguyên tắc của tôi. Đương nhiên, nếu các người cảm thấy cách làm của tôi không đúng, có thể trách cứ tôi, hoặc là chuyển viện xử lý" Hắn nói là đã nói hết lời, nếu Lục Minh muốn ra tay trị, chỉ trừ khi là chuyển viện thì mới được.
"…" Chị của Lại mập cũng khó xử.
Một bên là bệnh viện lớn chính quy, nếu đi nơi khác, vạn nhất có vấn đề gì thì càng phiền toái, bởi vì dù sao cũng là nơi này làm phẫu thuật, vẫn là bọn họ rõ ràng tình hình nhất.
Nhưng nếu cự tuyệt Lục Minh trị liệu, vạy vừa rồi Lại mập cầu hắn đến, cũng nói là hắn nhất định trị được.
Hiện tại người đã đến đây, cũng không để hắn thử một lần, thật sự là không cam tâm.
Lại mập mạp đã thấy qua y thuật thần kỳ của Lục Minh, nếu không nể mặt chi hắn, đã sớm quyết định chuyển viện. Hiện tại thấy chị hắn dám nghi ngờ Lục Minh, nhất thời giận dữ, cơn giận bùng nổ đang muốn mở miệng mắng người, thì Lục Minh lại phất tay, ý bảo hắn đừng nói gì, lại mỉm cười, hướng về phía các bác sĩ y tá trong phòng bệnh nói: "Tôi chỉ quan tâm đến đứa nhỏ, nên đến xem, thực không có ác ý. Có thể ra ngoài nói chuyện một chút được không, tôi muốn nói với mấy vị vài câu, ok?"
Vị bác sĩ tring niên kia nhắm chừng Lục Minh sẽ khuyên mình gì đó, chẳng qua thấy hắn cũng hòa nhã, tuy lòng tràn đầy buồn bực, cũng không tiện phát tác.
Ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa phòng lại, Lục Minh vừa mở miệng đã khen ngợi mấy bác sĩ: "Mọi người là phẫu thuật không tệ, miệng vết thương rất nhỏ, hơn nữa có thể nhìn ra, mọi ngươi đã chú ý chỉnh dung các bộ phận, đối với đứa nhỏ đã tiến hành phẫu thuật không để sẹo, chứng minh mọi người đều là bác sĩ có y thuật cao minh".
"Anh rốt cuộc muốn nói cái gì? Trào phúng chúng tôi vô năng sao chứ?" Có một nữ bác sĩ càng nghe càng hoang mang, cũng không hiểu tiểu tử này muốn nói cái gì? Trước thổi sau đạp?
"Cũng không phải như vậy, thật ra vết thương của đứa nhỏ này khôi phục rất tốt, chỉ có một vấn đề nhỏ, bởi vì nó quá nhỏ, lại phẫu thuật trên mặt, phỏng chừng các người sợ nó tỉnh lại khóc, hoặc vì vết thương đau đớn tê ngứa mà đưa tay lên cào, làm rách vết thương, cho nên vẫn cho nó thuốc gây tê cường độ thấp" Lục Minh nhìn mọi người, cười nhạt nói: "Chỉ cần mọi người ngừng cho thuốc gây tê, để cho nó bảo trì thanh tỉnh, miệng vết thương sẽ khôi phục. Thể chất đứa nhỏ này có chút đặc thù, máu của nó mẫn cảm đối với thuốc tê, có sự đề kháng nhất định. Được rồi, tôi chỉ nói như vậy thôi, bởi vì chiều nay còn có việc, tôi phải đi rồi".
Lục Minh không để ý các bác sĩ y tá trước mặt đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, mở cửa phòng bệnh, hướng về phía Lại mập nói: "Mập, đi thôi, đứa nhỏ giao cho các bác sĩ bệnh viện là được, nó không có việc gì, cái này chỉ là phản ứng sau khi phẫu thuật thôi, mọi ngươi không cần khẩn trương".
Lại mập trong lòng biết, không phải không cần khẩn trương, mà là Lục Minh đã dạy bí pháp gì đó cho mấy bác sĩ này.
Nếu không chỉ dựa vào bác sĩ của bệnh viện, chỉ sợ vết thương của cháu mình vĩnh viễn sẽ không lành. Chẳng qua một khi Lục Minh đã không cần thanh danh, hắn đương nhiên sẽ phối hợp với Lục Minh, giúp hắn bảo trì sự chừng mực, an ủi anh chị vài câu rồi vui vẻ đi ra, gặp Lục Minh lộ ra nụ cười cảm kích. Lúc này bác sĩ trung niên kia muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng lại sợ mất mặt.
Bệnh chứng này sau khi nói ra, thì rất đơn giản, nhưng người trẻ tuổi này không nói, chỉ sợ bọn họ vẫn khổ não suy nghĩ không ra.
Phẩu thuật rõ ràng là rất hoàn mỹ, mọi thứ đều thành công, nhưng chỉ là không khôi phục là thế nào?
Thì ra là thể chất đặc thù mẫn cảm với thuốc tê. Trời ơi, ai mà nghĩ ra? Chẳng qua, người trẻ tuổi này đi vào phòng bệnh không tới một phút, quan sát đứa nhỏ chỉ hơn mười giây, chỉ sờ sờ lên tay nó, lại có thể phán đoán chuẩn xác vấn đề xuất phát từ thuốc tê, chẳng lẽ, tiểu tử này thật sự là thần y? Hắn thực có một đôi thần nhãn nhìn thấu bệnh nhân?
Lại mập khi đi qua trước mặt bác sĩ trung niên, vẻ mặt đặc biệt khinh thị.
Tuy hắn không chế giễu, nhưng bác sĩ trung niên đã thẹn đến thiếu chút nữa tìm một cái lỗ nào mà chui vào.
Đang lúc Lục Minh cùng Lại mập chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên, có phụ nữ tóc bạc, thần sắc bối rối từ đầu kia hành lang chạy tới: "Bác sĩ, bác sĩ, cứu mạng, lão Hoàng nhà tôi bị sốc!"
Ý tá cùng một bác sĩ phía sau nhanh chóng dùng xe đẩy phụ giúp bệnh nhân tiến vào phòng cấp cứu, chỉ thấy người bệnh là một ông lão, ông ta thần trí mê man, nhưng hô hấp vẫn còn, từng hơi từng hơi, sắc mặt chuyển tím, phỏng chừng là bệnh tim phát tác, nếu không cấp cứu, sinh mệnh sẽ nguy kịch. Mấy bác sĩ vừa thấy tình hình bệnh nhân không ổn, lập tức phân ra vị trí chạy về phòng cấp cứu, chuẩn bị cứu lấy sinh mệnh của người bệnh.
"Không phải bệnh tim!" Khi xe đẩy đi qua bên cạnh Lục Minh, hắn bỗng nhiên nói một câu làm cho toàn bộ bác sĩ ý tá đều kinh hãi: "Đây không phải bệnh, dùng một cái túi không lọt khí trùm đầu bệnh nhân lại, bịt lại một chút là được!"
"?" Các y tá trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Minh, giống như là thấy người ngoài hành tinh nói Hán ngữ vậy.
Hô hấp nhân tạo, mọi người đã nghe nhiều rồi, nhưng loại nín thở cứu người này, mọi người đúng là chưa từng nghe qua!
Hắn xác định sẽ không làm cho bệnh nhân ngộp chết đó chứ?

Bình luận





Chi tiết truyện