chương 345/ 830

Khi Lục Minh vừa đến bệnh viện, thì phát hiện ra dưới đất có rất nhiều người đang đứng.
Thỉnh thoảng còn có người thét lên chói tai hai chữ : nguy hiểm!
Dưới ngọn đèn mờ mờ, trên mái nhà có ẩn hiện bóng người, mà có thể trượt chân ngã xuống bất kì lúc nào, trong lòng Lục Minh lập tức xuất hiện một nổi bất an, vừa rồi lúc gọi điện cho Trương Viện Viện, hắn đã nghe thấy tiếng gió lớn, nhưng mà không để ý, bây giờ lại thấy có người muốn nhảy lầu, nhất thời cảm thấy chuyện này có vẻ không đúng. Trước đó bọn người Trần Tranh và Trương Phong cũng đã nói qua, bởi vì bị mất trí nhớ, nên Trương Viện Viện phải chịu áp lực rất lớn, cho nên luôn có ý niệm muốn tự sát trong đầu, thậm chí đã có lần muốn thử treo cổ trên cây.
Lần đó, may là có y tá kịp thời phát hiện, cho nên mới không có việc gì.
Chẳng lẽ, người đứng trên mái nhà kia lại là Trương Viện Viện?
Vừa rồi nghe ngữ khí của nàng, có vẻ nàng đang rất cô độc và tịch mịch, có lẽ không có khả năng chịu nổi áp lực này, nên nảy sinh ý định tự sát trong đầu.
"Trương Viện Viện, đừng làm chuyện điên rồ..." Dưới tình huống cấp bách, Lục Minh không rãnh để nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng vọt đến cửa bệnh viện.
Thang máy lại đang đi lên, hắn căn bản là không đợi kịp.
Xoay người phóng như gió về hướng cầu thang, thiếu chút nữa đã đụng bay những người đang đi lại trong cầu thang rồi.
Lục Minh phản ứng cực nhanh, tung cửa ra, liền phát hiện có người, lập tức làm cho đối phương văng đi, xoay tròn, vốn muốn định xin lỗi rồi mặc kệ đối phương, nhưng định thần nhìn lại, người bị mình đụng bay đi, chính là Trương Viện Viện, làm cho Lục Minh ngẩn người, nói : "A, không phải em đang đứng trên đó chuẩn bị nhảy xuống sao?"
"A?" Trương Viện Viện cũng ngạc nhiên khi nhìn rõ người trước mặt là Lục Minh, nghe hắn nói như vậy lại càng ngạc nhiên.
"Em không có việc gì thì tốt rồi, làm anh sợ hết hồn! Ngàn vạn lần đừng có làm ra hành động ngu ngốc này nhé, như vậy căn bản là không đáng, bệnh của em anh sẽ nghĩ biện pháp, biết không?" Vừa rồi Lục Minh bị Trương Viện Viện hù làm cho trái tim muốn nổ tung, bây giờ thấy nàng không sao, trong lòng không khỏi thở phào, nhưng không quên dặn dò, để về sau nàng không làm ra chuyện ngu ngốc này nữa.
Trương Viện Viện căn bản là không hiểu Lục Minh đang nói gì, đầu tiên là ngơ ngác nghe, sau đó thì mơ màng gật đầu.
Cuối cùng, giật minh tỉnh ngộ.
Nàng nói : "Thì ra anh nghĩ tôi đang đứng trên mái nhà chuẩn bị nhảy xuống phải không, cho nên vội vàng đến cứu tôi đúng không? Haizzz, anh... anh thật là, sao tôi lại phải tự sát chứ? Hơn nữa không phải vừa rồi tôi có hẹn gặp mặt anh sao? Sao tôi có thể bỏ quên anh được?"
Lục Minh vừa nghe Trương Viện Viện không có ý định tự sát, lập tức yên tâm hơn phân nửa : "Không có gì là tốt rồi,, đúng rồi, vậy rốt cục là ai ở trên đó? Có cần báo cảnh sát hay không?"
Trương Viện Viện bỗng nhiên phản ứng, nắm lấy cánh tay của Lục Minh la lên : "Là Tâm Nghiên và Trần Tranh, vừa rồi lúc tôi đang đi xuống, thì gặp phải Tâm Nghiên và Trần Tranh đang đi lên, sau đó bỗng nhiên xuất hiện một tên xấu xa, dùng dao bắt cóc Tâm Nghiên, tựa hồ muốn lấy tiền của chú Tần, tôi đã báo cảnh sát rồi, Lục Minh, chúng ta nhanh lên, vừa rồi tôi xuống dưới là muốn tìm người giúp đỡ..."
"A?" Lục Minh phát hiện ra thật sự là trùng hợp, nế không phải mình muốn đến bệnh viện để thăm Trương Viện Viện, thì phỏng chừng chuyện này cũng không thể cứu chữa.
Bây giờ còn tốt, nếu tên kia chỉ muốn lấy tiền, mình hoàn toàn có thể nhanh chóng ra tay, khống chế hắn lại.
Trong lòng Lục Minh vừa động, liền nói với Trương Viện Viện : "Chờ ở đây, ở đây an toàn, chờ anh trở lại... em đi theo, làm anh ra tay cứu người không tiện!"
Trương Viện Viện lắc đầu kiên định, tỏ vẻ nhất định phải đi theo.
Lúc này, trong lòng Lục Minh hiện lên một dự cảm vô cùng xấu, dưới tình thế cấp bách, hắn cũng không đoán ra, rốt cục là mang Trương Viện Viện theo cứu Trần Tranh và Tần Tâm Nghiên hay là để nàng lại mới thích hợp, nếu tên này không chỉ có một mình, còn có một kẻ mai phục, như vậy, để Trương Viện Viện ở dưới, bị kẻ địch phát hiện, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
Mặc kệ là nói thế nào, giữ nàng bên cạnh vẫn là tốt nhất!
"Bất cứ thời điểm nào cũng không được rời khỏi anh... chú ý bên cạnh, đừng để cho người xấu tiếp cận!" Lục Minh nghiêm túc dặn dò Trương Viện Viện.
Tiếp theo, hắn cõng Trương Viện Viện trên lưng, triển khai thân pháp, rồi phóng lên cầu thang như gió, Trương Viện Viện nhanh chóng ôm chặt lấy Lục Minh, khuôn mặt từ kinh ngạc ngơ ngác dần dần xuất hiện một loại ngọt ngào cùng vui mừng, từ trong đáy lòng của nàng cảm thấy được người khác quan tâm che chở! Trong trí nhớ hiện lên vô số hình ảnh, và rồi, hình ảnh một người con trai toàn thân đầy mồ hôi, mệt mỏi đến hộc máu mà vẫn tiếp tục cứu mình; hắn, đang mỉm cười một cách sáng lạn với mình; hắn, giả dạng bộ dáng đáng thương trước mặt Tần Tâm Nghiên; hắn, là người đầu tiên xông vào thế giới tinh thần của mình, làm cho mình cái thế giới không một bóng người của mình xuất hiện một hình ảnh viễn vĩnh không bao giờ biến mất...
Hình ảnh cuối cùng, chính là lúc hắn vừa mừng vừa lo, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò mình : "Bất cứ thời điểm nào cũng không được rời khỏi anh".
Không, em cũng hy vọng vĩnh viễn không rời khỏi anh!
Mặc dù anh không thuộc về em, mặc dù mạng của em không do em khống chế, nhưng trong thời gian cuối cùng của cuộc đời này, em hy vọng được làm bạn với anh mỗi phút mỗi giây, có thể trước khi nhắm mắt là thấy anh, có thể vừa mở mắt ra là cũng có thể thấy anh... em vĩnh viễn không muốn rời khỏi anh!
Trương Viện Viện nở nụ cười ngọn ngào, đem khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào lưng của Lục Minh, lẳng lặng cảm thụ hơi thở của hắn!
Có hắn bảo vệ mình, thật tốt!
Trong lúc cả thế giới vứt bỏ mình, tưởng chừng mình đã quên tất cả, thì mình vẫn còn có một người đàn ông, dừng lại trong tính mạng của mình, vĩnh viễn không rời đi...
Lục Minh không phát hiện ra nụ cười ngọt ngào của Trương Viện Viện, bây giờ trongg lòng hắn chỉ lo cứu người mà thôi.
Sau khi xông lên mái nhà, trên mái nhà cũng có mấy chục người rồi.
Trong một góc, có một người đàn ông cao gầy đang cầm một con dao sắc bén, kề ngay cổ của Tần Tâm Nghiên đứng sát về mé tường, trừ Trần Tranh đang quỳ xuống cầu xin trao đổi con tin cách đó mấy mét ra thì hắn không cho phép bất kì kẻ nào tới gần, nếu không sẽ cùng Tần Tâm Nghiên nhảy xuống. Có một người bảo vệ đang cố gắng khống chế đám người kích động, không cho phép bất kì ai đi ra ngoài, cũng không cho phép làm kích thích tên cướp.
"Cầu xin anh thả nàng ra, tôi đổi với nàng, anh bắt tôi làm con tin đi!" Bả vai của Trần Tranh đã bị trúng một dao, máu tươi không ngừng chảy ra.
Hắn quỳ gối xuống đất, hoàn toàn không để ý đến vết thương trên vai, lớn tiếng cầu xin : "Nàng còn nhỏ, căn bản là không hiểu cái gì, cho dù là cha của nàng có nuốt hết công ty của cha anh, thì anh cũng có thể tìm cha nàng để tính sổ, cái này không có liên quan đến nàng! Anh muốn bao nhiêu tiền, muốn trả lại công ty, cũng không thành vấn đề, cầu xin anh thả nàng ra trước, tôi đến làm con tin của anh, hay là, hai người chúng tôi cùng làm con tin của anh! Trước tiên xuống khỏi lan can đó đi, rồi từ từ nói, được không? Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho cha của nàng, để cho ông ta trả công ty lại cho anh!"
Người đàn ông kia cười điên cuồng, quát : "Trả? Hắn trả thế nào? Cha của tao đã nhảy lầu chết, hắn có thể trả cha tao sống trở về sao? Cái công ty đó hắn đã bán rồi, hắn lấy gì trả lại cho tao?"
Trần Tranh vừa nghe xong, liền sửa lời : "Vậy tôi kêu ông ta trả tiền cho anh, mười triệu không đủ, tôi kêu ông ta trả anh hai mươi triệu! Chỉ cần anh đồng ý thả Tâm Nghiên ra, tôi sẽ kêu ông ta cho anh một trăm triệu! Có nhiều tiền như vậy, anh có thể xây dựng lại công ty, anh có thể tiếp tục khai sáng sự nghiệp, thả Tâm Nghiên ra, anh xuống dưới đi, tôi sẽ làm con tin choo anh, tôi cam đoan với anh"
"Anh bình tĩnh đi, tôi lập tức gọi điện cho Tần tổng, lập tức mang tiền đến ngay"
"Mày cho rằng tao là con nít sao? Tao không tin một chữ của mày, ai tao cũng không tin! Kêu Tần Kiên lại đây, tao muốn đích thân nói cho hắn biết, tao muốn hắn quỳ gối trước mặt tao, tao muốn hắn nhìn thấy con gái của hắn chết thảm trước mặt hắn, mà hắn không thể làm gì, chỉ trơ mắt đứng nhìn... năm đó, hắn ép cha tao cũng thế này, tao cũng chỉ trơ mắt nhìn cha tao nhảy lầu, không còn biện pháp nào! Hôm nay, tao cũng muốn hắn nếm thử loại đau khổ này, tao muốn đòi nợ máu với hắn! Ha ha ha, tao chờ ngày này đã lâu lắm rồi!" Tên cướp kích động hét lớn.
"Trần Tranh, anh đứng lên, em không cho phép anh quỳ trước hắn!" Tần Tâm Nghiên bị bắt cóc hét ầm lên, nhưng không nói được nữa thì đã bị tên cướp bóp chặt cổ họng.
"Trao đổi con tin, anh thả nàng ra, tôi đến làm con tin của anh! Anh làm nàng bị thương, một đồng tiền anh cũng không lấy được, anh thả nàng ra, để tôi làm con tin của anh!" Trần Tranh sợ Tần Tâm Nghiên giãy một hồi làm hai người lọt xuống dưới, cho nên hét lớn với Tần Tâm Nghiên : "Em đừng động, cũng không được nói nữa, bây giờ em phải nghe lời anh, hiểu chưa? Trong lúc quan trọng, phải nghe lời đàn ông!"
"..." Tần Tâm Nghiên vừa nghe, quả nhiên là không giãy cũng không hét nữa.
"Tôi đã tới, tôi đến làm con tin của nah, nếu anh sợ tôi phản kháng, có thể dùng dao đâm hai tay của tôi, tôi cam đoan không phản kháng, chỉ cần anh thả Tâm Nghiên ra, tôi mặc cho anh xử trí!" Trần Tranh giơ cao hai tay, chậm rãi bước tới, lết về hướng tên cướp.
Trên mỗi bước đi của hắn, đều lưu lại những vệt máu.
Trên bả vai bị thương đã sớm nhuộm đỏ màu máu, máu tươi chảy dài theo cánh tay, hình thành những vệt máu loang lỗ.
"Trần Tranh, anh không được đến đây!" Tần Tâm Nghiên rơi lệ đầy mặt, nàng thấy Trần Tranh mặt mày tái nhợt không còn chút máu, kìm lòng không được hét lớn.
"Em câm miệng lại, bây giờ em phải nghe lời anh" Trần Tranh lết từng bước lại gần, tên cướp kia thấy đã hết hy vọng, tức giận dùng chân đạp vào mặt của Trần Tranh, Trần Tranh cũng không né, chờ cho đối phương đá xong, phun ra một họng máu, mới bình tĩnh nói : "Thả nang ra đi, tôi làm con tin của anh"
"Hay cho con chó trong cửa của Tần Kiên, đượuc, tao sẽ thành toàn cho mày!" Tên cướp cười điên cuồng, trước khi Trần Tranh kịp phản ứng, đã đẩy Tần Tâm Nghiên ra ngoài lan can.
"Không..." Trần Tranh điên cuồng lao về hướng lan can, muốn giữ chặt Tần Tâm Nghiên lại.
Nhưng mà, hắn làm sao kịp?
May mà có Lục Minh, hắn chờ giây phút này đã lâu, chợt giống như là một tia chớp vậy, lao hơn mười mét, phi thân ra ngoài, thò tay xuống dưới, chụp lấy Tần Tâm Nghiên đang sợ đến mức hoảng loạn, chân thì móc lên trên lan can, tay phải chụp lấy tay của Tần Tâm Nghiên, tay trái đồng thời chưởng lên tường một cái lấy lực, lợi dụng phản lực, cả người xoay tròn lên không trung.
Cánh tay của hắn chụp lấy một thanh lan can, dùng sức kéo, thân thể lập tức bay lên, mang theo Tần Tâm Nghiên thoải mái trở lại mái nhà, sau đó ném Tần Tâm Nghiên đang sợ đến mức mền nhũn vào trong lòng của Trần Tranh.
Tên cướp cao gầy kia giống như con sói điên đánh tới, đã bị Lục Minh đạp cho một cái bay đi mấy mét.
Trong lúc mọi người nghĩ rằng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, chuẩn bị vỗ tay chúc mừng, thì tên bảo vệ kia đột nhiên phát điên lên, tùy tay chụp lấy người con gái bên cạnh, là Trương Viện Viện và một nữ bệnh nhân khác, làm con tin, rút ra một con dao kề vào cổ của nàng, điên cuồng gào lên : "Không ai được nhúc nhích, nếu ai động, nàng sẽ mất mạng!"
Trong lòng Lục Minh trầm xuống, không tốt, thì ra tên cướp này còn có đồng bọn, hơn nữa còn là tên bảo vệ nãy giờ không cho mọi người đến gần.
Dự cảm không sai, mang Trương Viện Viện lên quả nhiên là sẽ gặp nguy hiểm...
Bên này, Lục Minh còn chưa kịp mở miệng cảnh cáo, muốn tranh thủ cơ hội cứu Trương Viện Viện thì Trương Viện Viện đã cắn vào cánh tay của tên bảo vệ một cái.
Tên bảo vệ bị đau, ai da một tiếng, hạ con dao đang kề trên cổ nữ bệnh nhân kia xuống, làm cho nàng lập tức bỏ chạy, tên bảo vệ mất đi một con tin, ngược lại còn vững chắc bắt lấy Trương Viện Viện, hắn vừa thấy Lục Minh bước lại gần, liều mạng kéo Trương Viện Viện về hường lan can, quát lớn : "Tao biết động tác của mày rất nhanh, nhưng mà, con dao của tao chỉ cần vẽ một cái,mạch máu của nàng sẽ được mở, đến lúc đó thần tiên cũng không cứu được! Bọn tao chỉ cần tiền, không muốn giết ai cả, mày đừng ép tao ra tay! Tao và anh em của tao lập tức rời đi, mày không được phép nhúc nhích, không ai được phép nhúc nhích!"
"Lão đại, tiểu tử này phá hư chuyện tốt của chúng ta... chúng ta phải đâm hắn một cái, cho hắn chịu chút giáo huấn"! Thằng cướp cao gầy đứng lên, phát hiện ra mình đã rụng vài cái răng, đau đến méo quai hàm, không khỏi giận dữ, cầm lấy con dao dưới mặt đất, đi về hướng Lục Minh nói : "Tiểu tử, mày ngoan ngoãn đứng yên, nếu mày không để cho lão tử đâm hai cái, thì con nhỏ kia sẽ chết!"
"Lục Minh, không cần lo cho em, em có chết cũng không muốn anh phải bị đâm vì em!" Trương Viện Viện thấy tên cướp muốn đâm Lục Minh, nhất thời đau lòng hét lớn lên.
"Vừa rồi Trần Tranh nói rất đúng, trong lúc quan trọng, phải nghe lời đàn ông!" Lục Minh trầm giọng quát một tiếng, giơ tay ra tát một cái, đánh bay tên cướp cùng con dao đi, khi con dao rơi từ trên không trung xuống, liền chụp lấy nó bóp thành sắt vụn.
"Để tao đi, mày ở lại đây, tao xuống đến dưới, sẽ thả nàng đi!" Tên bảo vệ khủng hoảng, đối phương không bị uy hiếp, thân thủ lại tốt, là một phiền toái lớn! May là cô gái trong tay vừa vặn quen biết hắn, nếu nàng là bạn của hắn, vậy thì hẳn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần mình xuống đến lầu, lên chiếc xe đã chuẩn bị trước, đến lúc đó nhất định phải trả thù tiểu tử này đã phá hỏng chuyện tốt của mình, đâm hắn không được, ít nhất cũng có thể đâm cô gái này... Đến lúc đó, rạch mặt cô gái này đi, nhìn xem hắn còn dám xen vào chuyện của người khác không!
"Lục Minh, đừng động, mạng của em chưa được hai tháng, bây giờ chết cũng không sao, không cần phải bị hắn uy hiếp, anh là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, không nên bị liên lụy vì em, em không muốn làm anh bị trói buộc! Em sống đã đủ rồi, trong lòng không còn tiếc nuối gì, em rất vui, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh... em sẽ nghe lời anh nói, nhưng em không thể nhìn anh bị tiểu nhân uy hiếp, em không thể vô dụng như vậy!"
Trương Viện Viện mãnh liệt giãy dụa, làm cho tên bảo vệ luống cuống, vừa định giơ dao lên, thì bỗng nhiên thấy sau lưng nó nhè nhẹn, nửa người đã lọt ra ngoài.
Hắn kinh hoàng kéo bộ đồ bệnh nhân của Trương Viện Viện, muốn giãy dụa lại, nhưng không ngờ là lại kéo nàng lọt xuống theo.
Lục Minh phóng đến như gió, giơ tay ra chụp lấy, nhưng chỉ chụp trúng được một phần trên bộ đồ của nàng, làm nó bị rách ra, thằng bảo vệ cũng làm rách luôn, lọt thẳng xuống dưới, vừa rơi vừa la hoảng lên. Lúc này, Lục Minh nhìn thấy trên khuôn mặt của Trương Viện Viện hoàn toàn không có sự kinh sợ, mà là mỉm cười vui mừng... mặc dù thân thể của nàng đang rơi xuống dưới đất, nhưng không chút hoảng sợ, ngược lại dường như đây chính là giây phút hạnh phúc nhất trong đời mình, cười đến ngọt ngào.
"Đừng sợ, anh sẽ không để cho em có chuyện gì!"
Lục Minh nhảy xuống lầu, bước chân đạp mạnh lên tường, đuổi theo Trương Viện Viện, khi đuổi gần xuống tầng hai, liền mở hai tay ra ôm lấy Trương Viện Viện. ( Dante ? DMC ? wtf ? )
Trương Viện Viện vốn đang mỉm cười nhắm mắt lại, nhưng khi Lục Minh ôm lấy nàng, làm nàng kinh ngạc mở mắt, phát hiện ra hắn đang ôm chặt lấy mình, tuy rằng cảnh vật diễn ra rất nhanh trước mắt, thân thể cảm thấy như mất đi trọng lực, nhưng trên khuôn mặt của nàng vẫn còn giữ nụ cười ngọt ngào kia... bất luận là thiên đường hay địa ngục, nếu có thể ở cùng một chổ với anh, như thế nào cũng được....

Bình luận





Chi tiết truyện