chương 174/ 830

Mặc dù Hoắc Vấn Dong ngoài mặt tức giận, nhưng là Lục Minh cứng rắn đặt lọ cửu chuyển dưỡng nhan dịch vào trong tay nàng, lòng nàng vẫn nhận.
Nữ nhân luôn để ý tới khuôn mặt mình, có ai nguyện ý làm một cô nương xấu xí đâu, nàng cố ý thản nhiên với mấy vết thương ở mặt, cũng hy vọng Lục Minh càng chú ý nhiều tới mình, càng thương hại mình nhiều hơn mà thôi. Nếu hắn hy vọng mình càng trở nên xinh đẹp, trong lòng đương nhiên là vui mừng, chẳng qua biểu hiện ra bên ngoài vẫn là hầm hừ dương nắm tay lên mà thôi, nói ngươi quản ta, ta liền làm một cô nương xấu, xấu chết thôi!
Tạm biệt Hoắc Vấn Dong Lục Minh phóng như bay về Phong Đan Bạch Lộ, nhìn xem nha đầu Trầm Khinh Vũ kia có phải từ nhà tới hay không.
Trong lòng hắn đã có tính toán…
Chính là vừa vào cửa nhìn thấy, lại làm cho hắn sợ ngây người.
Cảnh Hàn, Giai Giai, Niếp Thanh Lam, Chúc Tiểu Diệp bốn nàng đều đang thu dọn đồ đạc vào phòng cho nàng, trời ạ, một màn này hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Lục Minh, nếu nói Giai Giai cô gái nhỏ này thu dọn đồ đạc vào phòng cho Trầm đại tiểu thư còn tin được, nàng vốn là có bộ dạng một người vợ nhỏ ôn nhu. Như là Cảnh Hàn cùng Niếp Thanh Lam thế nhưng lại hỗ trợ, thậm chí cả Chúc Tiểu Điệp còn tự trải giường chiếu cho Trầm Khinh Vũ… Trong giờ khắc này, Lục Minh cảm thấy như địa cầu quay ngược, thế giới trở nên hoàn toàn xa lạ với hắn, giống như trong mộng vậy, thậm chí càng không đúng thưc, càng khiến cho người ta nghi hoặc khó hiểu!
Trầm đại tiểu thư rõ ràng là tình địch lớn nhất của bốn nữ nhân mới đúng. Trước đây mỗi nàng đều tồn tại chút sợ hãi, hiện giờ sao lại tốt với nàng ta thế?
Hắn không hiểu con mắt lạnh lùng của Cảnh Hàn sao lại thân thiết với Trầm Khinh Vũ, thấy ánh mắt của Niếp Thanh Lam chân thành với nàng, thấy trong con ngươi của Chúc Tiểu Điệp vốn không có cảm tình nào lại hiện lên nhiệt tình không thể tin nổi, thấy cô gái nhỏ Giai Giai kia ánh mắt đầy cuồng nhiệt cùng sùng bái!
Toát mồ hôi, các nàng đối với mình còn không tốt như vậy!
Hay là Trầm nha đầu này ra ngoại quốc hai năm học xong được thuật thôi miên siêu cường?
"Nhìn cái gì hả? Mau vào giúp tôi mở thùng quần áo ra, đặt quần áo vào trong tủ quần áo… Là anh làm đi. Đừng ngại nơi nào của tôi, Giai Giai, cái này tặng cho em nè, em mặc vào nhất định sẽ rất đẹp!" Trầm Kinh Vũ thấy Lục Minh tiến vào thăm dò, trong lòng có hơi chút kích động. Cảm giác tiểu tử này có chút khác trước. Thần quang nội liễm, khí tức tự nhiên, mơ hồ có phản phác quy chân. Nhưng lại có một loại mị lực không nói nên lời, làm cho người ta nhìn thấy trong lòng rực lửa. Chẳng qua hắn biến đổi, thì trong cảm nhận của mình hắn vẫn là tiểu tử ngốc kia, lập tức khiển trách hắn một tiếng. Thói quen thành tự nhiên chỉ huy hắn làm việc cho mình.
"Cô, cái rương này của cô toàn là nội y …" Lục Minh mở cái rương ra, tất cả đều là áo ngực hoặc là quần sịp, nếu là bình thường, hắn sẽ thưởng thức thưởng thức, những là lúc này trong phòng toàn là nữ, hắn không thể không để ý tới mặt mũi.
"Đừng chạm vào, bẩn của tôi đó, đi rửa tay đi ngay!" Trầm Kinh Vũ chạy tới cướp cái thùng.
"Không đúng, cô sao lại nhỏ hơn so với tôi thế? Cô xem hiện giờ ta cao hơn nàng nhiều như vậy…" Lục Minh phát hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Khinh Vũ dường như sáng lên, cúi đầu xuống, tò mò mình kỹ một hồi, lại sợ nàng tức giận, nói nhanh ra chuyện khác, lấy ta so đo thân cao. Nhìn thấy vẻ mặt của Trầm Khinh Vũ, cảm thấy được ánh mắt nàng dường như xuất hiện vẻ ôn nhu, xem ra rất tốt, nhỏ giọng hỏi: "Có phải mẹ dạy cô cái gì không? Mặt cô sao lại sáng lên như thế?"
"Anh quản tôi chắc, tránh ra, chẳng giúp được gì cả" Trầm Khinh Vũ càng không nói, trong lòng Lục Minh càng tò mò.
Nha đầu này bình thường nhìn không thấu, nhưng khi tu luyện thành công tầng thứ mười Đồng Tử Công, đạt tới cảnh giới tiểu viên mã, liếc mắt một cái có thể thấy nàng tuyệt đối không giống với người thường.
Tuy rằng Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam các nàng trên mặt cũng tỏa sáng, nhưng căn bản là khác nàng.
Trầm Khinh Vũ chẳng những là mặt còn có tay, hoặc là toàn thân ẩn ẩn hiện hào quang, khẳng định nàng tu luyện loại thần công thần kỳ nào đó. Bất quá kỳ quái chính là, Trầm nha đầu nàng không thể tu luyện công phu, lại không thích võ thuật, nàng tu luyện nội công làm gì chứ? Chẳng lẽ đây là Trụ nhan thuật của mẹ hoặc bà chỉ giáo cho nàng?
Xem ra nội công này đã đạt tới cảnh giới, hẳn là không thấp, nội công cũng không phải thời gian ngắn có thể tu luyện, vậy là nàng bắt đầu tu luyện từ bao giờ?
Lục Minh suy nghĩ trăm điều cũng không giải được.
Trầm nha đầu này càng lớn càng thần bí, mình vốn rất quen thuộc với nàng, tại sao bây giờ lại nhìn không thấu nàng?
"Anh, đi xuống nấu cơm cho chúng tôi, tôi cùng các nàng Giai Giai có chuyện nói, làm cẩn thận, xong gọi chúng ta xuống ăn… Làm một chút không được sao? Nhanh đi!" Trầm Khinh Vũ lôi Lục Minh ra ngoài cửa, lại gắt giọng: "Chúng tôi phải thay quần áo, anh đi ra mau!"
"Vốn ta là chủ nhân cơ mà, tại sao nha đầu này vừa tới, liền đoạt đi vị trí của ta" Lục Minh nghi hoặc đầy mình, chẳng qua bảo hắn làm cơm cho mọi người ăn là không có khả năng, kết quả là. Bộ đội đặc chủng Đỗ Tử Liên được nhiệm vụ mới, giúp Lục Minh đi mua vài phần thức ăn nhanh! Điều này làm cho Đỗ Tử Liên thực không nói gì, nếu phái hắn đi dò hỏi tình báo, không có vấn đề, nếu phái hắn đi đối mặt với địch nhân cường đại, trong lòng hắn rất vui, nhưng là phải hắn một lưỡi lê 1937 tinh anh trong bộ đội đặc chủng đi mua thức ăn nhanh, việc này có phải là đại tài tiểu dụng không?
Chẳng qua Đỗ Tử Liên hoàn thành nhiệm vụ cũng không tồi.
Mười phút sau, trong phòng đã có mấy gói đồ ăn đặt lên trên bàn của Lục Minh.
Đỗ Tử Liên rất muốn nhắc nhở Lục Minh, lần sau làm cho mình hoàn thành nhiệm vụ, ngàn vạn lần không được đơn giản như thế nữa, tốt nhất là vạch rõ người quan trọng chuyên giết mổ gia súc, hoặc là có miệng rộng ăn bốn phương sở trường mãn hán toàn tịch (bàn tiệc thời nhà thanh) vậy.
Đường đường là một tinh anh trong bộ đội đặc chủng, đi mua mấy phần thức ăn nhanh là coi như hoàn thành nhiệm vụ, nếu để cho người ta biết, hắn đúng là không thể ngẩng mặt lên được.
Tâm tư của Lục Minh lúc này hoàn toàn không ở trên bữa ăn, hắn một lòng muốn nhìn xem khi Trầm Khinh Vũ cùng Cảnh Hàn các nàng đi xuống, nhìn xem các nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao các nàng lại không có đánh nhau, ngược lại có thể tốt với nhau vậy, việc này, việc này rất là bất khả tư nghị! Chẳng lẽ thế giới lại bắt đầu phục cổ, hứng khởi việc nhất phu nhiều thê sao? Lục Minh trong lòng dường như cong như con mèo nhỏ vậy, đợi hơn một giờ, cánh cửa kia cũng không có mở…
Nếu không phải trong phòng ngẫu nhiên truyền ra tiếng cười, như vậy Lục Minh chắc cũng không chịu nổi mà phi chân phá cửa đi vào.
"Các vị mỹ nữ, xin cho ta nhắc nhở một câu, đã tới giờ ăn rồi!" Lục Minh cuối cùng không nhịn được mà phải lên gõ cửa, vừa mở ra nhìn thấy. Chúc Tiểu Điệp cả người đang cởi trần, Trầm Khinh Vũ đưa tay đặt tại ngực nàng, Cảnh Hàn cùng Niếp Thanh Lam còn có Giai Giai đều vây xem… Cái này, đây là đại hội khai hủ nữ sao? Lục Minh còn chưa có kịp phản ứng, Trầm Khinh Vũ đã muốn cầm cái gối đầu ném lại. Đồng thời, các nàng Giai Giai phát ra tiếng kêu sợ hãi. Về phần Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn các nàng trợn mắt nhìn Lục Minh.
"…" Chúc Tiểu Điệp không có phản ứng đặc biệt gì, mhanh chóng mặc quần áo.
"Ta vô tâm mà, ta thật sự là không biết!" Lúc ăn cơm, Lục Minh luôn hướng Chúc Tiểu Điệp nhận sai, làm cho Chúc Tiểu Điệp thực không nói gì.
"Anh vô tâm, nhưng cố ý sắc lang! Chị Trầm, con cá chưng này không tồi, còn có hàm ngư cà bảo cũng thực ngon miệng…" Niếp Thanh Lam giận Lục Minh liếc mắt một cái, thế nhưng Niếp hồ ly này còn gắp đồ ăn cho Trầm Khinh Vũ, còn thân thiết kêu chị Trầm, nghe được xương cốt Lục Minh chuyển động, suýt nữa thì mềm nhũn ra, trời ạ, hồ ly yêu nữ này còn không có gắp đồ ăn cho mình, việc này, việc này rất không công bằng!
"Anh cũng muốn!" Lục Minh vừa thấy Giai Giai gắp cho Trầm Khinh Vũ, duỗi tay đưa bát ra.
"…." Cảnh Hàn dưới bàn dùng sức đá Lục Minh một cước, chẳng qua thời gian nhanh cũng chỉ như đưa ra một chiếc đũa, tốc độ nàng nhanh như ăn trộm đồ vật này nọ vậy , tin tưởng ngoại trừ Lục Minh ra không có ai có thể thấy rõ.
Lục Minh trong lòng mừng như điên, cũng không tệ lắm, lãnh mỹ nhân này mặt ngoài tuy rằng lãnh đạm nhưng trong lòng nàng vẫn che chở cho mình.
Trong nháy mắt, Lục Minh thiếu chút nữa hoan hô lãnh mỹ nhân vạn tuế!
Nếu Trầm Khinh Vũ không ở đây, nói không chừng hắn còn ôm lấy Cảnh Hàn cuồng hôn một cái biểu đạt kích động từ đáy lòng.
"Anh có phải có rất nhiều việc muốn hỏi tôi?" Trầm Khinh Vũ bỗng nhiên dừng đũa, cười hì hì nhìn Lục Minh. Lục Minh đương nhiên gật đầu, chẳng ai biêt nha đầu kia lầm bầm vài tiếng, vùi đầu tiếp tục ăn tiếp: "Sẽ không nói cho anh, cho anh nghẹn chết!" Nàng đắc ý dào dạt, thần khí bay lên, thật có điểm giống nàng trước kia, Lục Minh nhìn ngẩn ngơ, chính mình đã lâu không được nhìn vẻ mặt hề hề thần khí này của nàng, hiện giờ được thấy, có một loại yêu thích nói không nên lời.
Tuy rằng lớn lên cùng nàng, nhưng Lục Minh bỗng nhiên phát hiện, chính mình trước kia chưa bao giờ quý trọng những ngày ở chung với Trầm Khinh Vũ.
Thậm chí còn có điểm sợ nàng, có điểm sợ những phiền toái của nàng…
Hiện giờ đã lâu không thấy, lại nhìn nàng bày ra vẻ mặt hờn dỗi trước mặt mình, Lục Minh cảm thấy mình ngốc như trước kia, giống như một cái bảo bối, chính mình không biết không quý trọng, còn nói muốn đi ra ngoài để quên nàng đi.
Chẳng qua may mắn, nàng vẫn còn tại bên người mình, hơn nữa còn tới với mình, cùng nhau sinh sống.
Lục Minh nhìn Trầm Khinh Vũ, trong lòng đột nhiên muốn nói một tiếng, tiểu nha đầu, ta muốn nàng ở chung với ta, ta muốn nàng ở chung với ta cả đời, ta muốn nàng cả đời này đều ở bên cạnh người ta, không cho nàng đi ra ngoài, vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về một mình ta mà thôi… Đương nhiên, cỗ kích động này cuồn cuộn trong đáy lòng hắn, hắn nhìn Trầm Khinh Vũ mà không nói nên lời, làm cho Cảnh Hàn các nàng cũng không nói nên lời.
"Choáng váng? Mọi người không ăn cơm!" Trầm Khinh Vũ đương nhiên có thể nhìn thấy vẻ kích động toát ra trong mắt Lục Minh, trong lòng nàng có loại cảm giác quá vui mà khóc, nhưng không biểu lộ ra, lại dùng chiếc đũa gõ nhẹ vào tay hắn, giống như trưởng bối giáo huấn một câu.
"Anh, anh có lời muốn nói với em…" Lục Minh nghĩ muốn nói cùng Trầm Khinh Vũ, không phải về việc mình có lỗi với nàng, mà về một ít bí mật của chính mình.
Đương nhiên hắn không tính đem toàn bộ bí mật nói ra, một ít rất trọng yếu, mấy cái như nhẫn trữ vật thần kỳ cổ quái, hắn sẽ không nói, nhưng nếu một chút bí mật cũng không chia xẻ cùng người khác, nghẹn ở trong lòng đích xác rất khó chịu. Cho nên hắn quyết định chia xẻ với Trầm nha đầu tin cậy nhất là, hơn nữa nói không chừng nàng còn có thể nói chuyện này cho mụ mụ, làm cho mụ mụ càng an tâm thêm một chút.
Chính mình lập tức công lực tăng nhanh, đột phá tầng thứ mười Đồng Tử Công, đạt tới cảnh giới tiểu viên mãn.
Không có hạn chế bởi Đồng Tử Công, chính mình có thể trở thành con ngựa thoát cương, còn quen mấy nữ nhân, tình cảm rối tinh rối mù.
Mẹ khẳng định là có cả vui mừng lẫn lo lắng, cùng nói chuyện với Trầm nha đầu kia, mụ mụ được nàng an ủi một pen, tin tưởng lòng sẽ yên ổn hơn rất nhiều.
"Nơi này không có người ngoài, có thể cùng anh ở tại đây, tâm đều đặt ở trên người anh, có cái gì nói ngay tại đây đi!" Trầm Khinh vũ bỗng nhiên trở nên có chút nghiêm túc, nhìn Lục Minh ôn nhu nói: "Cái đuôi nhỏ, anh không nói, tôi cũng muốn hỏi anh, anh rốt cuộc có vấn đề gì? Tất cả mọi người đều lo lắng cho anh! Nói đi, anh có thể nói, muốn nói, nói cho chúng tôi một chút, để chúng tôi có thể an tâm!"
"A… Thật ra nói ra các nàng có lẽ không tin, Anh… ngày đó khi Thanh Lam với Cảnh Hàn đánh nhau, máu tươi đổ trên người, sau đó anh bắt đầu nằm mơ, mơ rất nhiều phương thuốc, sau đó chân khí cũng chuyển hoán thành tiên thiên chân khí, còn nhanh chóng đột phá cảnh giới, trong ba tháng Đồng Tử Công đột phá bốn lần, liền đạt tới cảnh giới tiểu viên mãn… Sau khi đạt tới, có một loại năng lực cảm ứng tâm linh, có thể biết trước nguy hiểm, ngày đó cùng Thanh Lam đi trên phố, thiếu chút nữa bị bắn lén, chính là có năng lực cảm ứng này, mới còn sống trong hiểm tử! Còn có thể cảm ứng được sự tồn tại của ngọc thạch, có thể chế thuốc, việc này các nàng đều biết…" Lục Minh đem bí mật trong lòng từ lâu lắm rồi nói ra, hắn tin tưởng chúng nữ cũng sớm nhìn ra rồi, nhưng mọi người không hỏi, chờ mình nói ra.
Nói rất nhiều bí mật, nhưng còn có càng nhiều bí mật chưa nói ra.
Lục Minh còn bảo lưu lại đại bộ phận bí mật trọng yếu nhất, ví dụ như lợi dụng năng lượng ngọc thạch chuyển hoán thành tiên thiên chân khí, ví dụ như có thể luyện chế trữ vật giới chỉ, ví dụ như lão nhân thần bí trong mộng luyện công, tỷ như thân thể có thể chui vào hàng dài, ví dụ như có thể phát hiện trong hòm tối có thanh âm thần bí, còn phát hiện trong phỉ thúy ngọc bội của Cảnh Hàn có sinh mệnh…
Nếu một chút bí mật cũng không nói, như vậy các nàng thủy chung sẽ có một ngày hỏi ra.
Các nàng không hỏi, mẹ cũng sẽ hỏi.
Hơn nữa dấu tất cả bí mật ở trong lòng rất là thống khổ, lại không thể giải thích, sau khi nói, đối mặt với quan tâm của thân nhân, nếu mình không có một chút thẳng thắn cùng thành khẩn, cảm giác sẽ phi thường cô độc cùng ích kỷ, thậm chí còn phi thường tuyệt tình vô nghĩa… Các nàng giao con tim cho mình, mà mình lại giấu diếm giấu diếm… Nếu một chút cũng không nói ra, trong lòng Lục Minh sẽ tự trách mình.
"Tôi thực nghiêm túc mà nói, đại biểu cho ông bà, cha mẹ nói với anh, nghe những lời này xong từ nay về sau bất luận bất kỳ ai cũng không nhắc tới, chúng ta cũng thay anh bảo thủ bí mật này, ngươi về sau bất luận thích một nữ nhân nào nữa, bất luận có quan hệ gì với nàng, nhưng lời này cũng không có thể có thêm người nữa biết." Trầm Khinh Vũ đứng lên, đưa tay ôm mặt Lục Minh, dùng thanh âm ôn nhu mà hắn chưa bao giờ nghe qua: "Cái đuôi nhỏ, tôi cùng mẹ giống nhau, đều hy vọng anh là một người bình thường, chính là mạng anh lại không thể là một người bình thường được… Tôi rất tội nghiệp cho anh, chẳng qua tôi không có biện pháp gì, mệnh của anh đã như vậy, vậy phải dũng cảm đối mặt, chúng tôi, mọi người chúng tôi đều ở bên cạnh ủng hộ anh!"
"Cho dù chết, em cũng sẽ giữ bí mật" Cảnh Hàn rút chủy thủ ra, muốn cắt tay nàng một cái lấy máu ăn thề, làm Lục Minh sợ tới mức chạy nhanh tới chụp tay nàng.
"Em sẽ dùng thuật châm cứu, quên đi cái bí mật này!" Chúc Tiểu Điệp đứng lên dùng ngân châm, chuẩn bị cắm vào đầu, Lục Minh lại chạy nhanh tới bắt lấy tay nàng.
"Em…" Niếp Thanh Lam chưa kịp mở miệng, Lục Minh đã giận dữ: "Em cũng đừng làm phiền nữa! Mau ôm lấy Giai Giai, đừng cho nàng làm chuyện gì điên rồ!"
"Tất cả mọi người ngồi xuống!" Trầm Khinh Vũ vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, nàng hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: "Chúng ta không thể quên, ngược lại, chúng ta phải trợ giúp Lục Minh, làm cho hắn tiến bộ hơn nữa, làm cho hắn càng ngày càng mạnh dần lên… Đặc biệt Thanh Lam cùng Cảnh Hàn, các nàng có lẽ là mấu chốt, Tiểu Điệp, chúng ta cần châm cứu cùng tri thức y thuật của nàng, Giai Giai cũng là người tiến bộ nhất bên cạnh Lục Minh, đương nhiên còn có nhiều đồ vật này nọ, chúng ta chậm rãi tìm hiểu sau! Các chị em, chúng ta thay Lục Minh chia sẻ vài thứ, trợ giúp hắn không ngừng phát triển, cái này cũng là bổn phận của con dâu Lục gia đấy!"
"Con dâu Lục gia?" Lục Minh vừa nghe, có chút ngẩn người, giống như có chút không đúng?
"Anh nghe lầm rồi!" Trầm Khinh Vũ, Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Chúc Tiểu Điệp cùng Giai Giai trăm miệng một lời hô lên một câu với hắn.

Bình luận





Chi tiết truyện