chương 52/ 830

"Mấy ngày nay ta hận không được phân thân để lo công việc, nếu không Đại thiếu gia điện thoại cho ta, ta còn không đếm xỉa tới đâu! Có việc sao?" Niếp Thanh Lam cười duyên một tiếng hỏi.
Lục Minh đem tai nạn của 2 vợ chồng kia kể lại, Niếp Thanh Lam cũng có chút ngoài ý muốn, xem ra tên chủ xe cũng có điểm tiểu quyền lực, nếu không cũng không dám hoành hành bá đạo như vậy.
"Sự tình ta có thể hỏi, nhưng ta cũng không phải trông nom mấy chuyện này, hơn nữa ta bây giờ bận gần chết, hay là ngày mai ta cho thả người ra?" Niếp Thanh Lam đối Lục Minh có chút muốn lấy lòng hỏi, dù sao loại này sự đối nàng mà nói, chỉ là nhấc tay 1 chút.
"Ngày mai? Nếu ngày mai ông ta chết toi rồi khi đó ngươi giải thích như thế nào !" Lục Minh rõ ràng nhiên không quá hài lòng. Bất quá Niếp Thanh Lam có đại án muốn xử lý, hắn cũng không miễn cưỡng.
Xem ra hồ ly mỹ nhân muốn vội vàng theo dõi việc tổ chức hắc ám tại Lam Hải thiết lập trụ sở bí mật buôn bán nội tạng người, buổi tối hôm qua nàng theo mình chuyển nhà, cho nên hôm nay vội vàng cũng là bình thường, vì vậy hắn cũng châm chước cho nàng một lần.
Cùng hồ ly mỹ nhân ước định ngày mai thả người, Lục Minh cùng Giai Giai an ủi trung niên phụ nhân một phen, bà ta nghe xong, tạ ơn rối rít, cuối cùng dưới lời khuyên bảo của Lục Minh cùng Giai Giai, bà ta quyết định về trước, chuẩn bị ngày mai ra sở cảnh sát đón chồng về. Thấy bà ta vừa đi vừa luôn miệng tạ ơn, Giai Giai đột nhiên có điểm lo lắng hỏi: "Ngày mai thật sự có thể thả người sao? Bằng hữu là quan chức cấp cao hả?"
"Đừng lo lắng, cho dù nàng ta lo không được, ta còn quen quan chức to hơn nữa, chỉ là loại việc nhỏ này, không muốn phiền phức hắn." Lục Minh đang nói, vô tình thấy gã kính đen lại đi qua bên này, vội vàng kéo tay Giai Giai, nói: "Cái gã đường tăng lại tới nữa rồi, chúng ta mau đi!"
"Chờ một chút......" gã kính đen vẫn chưa hết dây dưa, ra sức đuổi theo.
"Người nầy đời trước khẳng định là con gián chuyển thế" Lục Minh rất hối hận chính mình vừa rồi mềm lòng, không làm cho gã trật khớp chân.
Giai Giai xem bộ dáng chật vật của người nọ. Lại thấy Lục Minh kéo tay mình, tâm lý âm thầm cao hứng. Cũng cười hì hì nhanh chân đi theo Lục Minh.
Vừa mới chạy quá một mảnh rừng cây nhỏ, có mấy người ngồi ở dưới tàng cây đánh bài. Toàn bộ bọn chúng bỗng đứng lên, nhanh chóng ngăn cản Lục Minh cùng Giai Giai. Một người lớn tiếng hét lên: "Các ngươi đi đứng như thế nào không xem đường? Chổ này chúng ta bao rồi. Các ngươi không thể vào. Lập tức đi ra ngoài cho ta. Đi ra ngoài đi ra ngoài!
Thái độ người này rất ác liệt. Vốn Lục Minh không có tâm tư so đo. Chính là vừa nhìn thấy tên này còn dùng tay đẩy Giai Giai, nhất thời cảm thấy tức giận.
Hắn bước tới, bắt gọn cổ tay tên kia, ném người nọ nằm dài trên mặt đất.
Lục Minh bảo vệ Giai Giai, lạnh như băng quát hỏi: "
Đây là công viên, ai muốn tới thì tới, các ngươi dựa vào cái gì chiếm lấy?"
"
Chúng ta đi thôi!"Giai Giai nhìn thấy đối phương nhiều người, có điểm sợ hãi, lôi kéo Lục Minh nhỏ giọng năn nỉ, nàng cảm giác được chỉ cần có thể cùng Lục Minh đi dạo công viên, không muốn gây chuyện tranh chấp!
"
Ngươi còn dám đánh người? Xông vào chổ chúng ta còn dám ra tay đánh người? Tiểu tử, ngươi gan lắm? Lão tử nếu không bắt ngươi, đem ngươi ném vào ao sen sẽ không phải là "Lôi lão hổ!"
"
Ngươi là "Lôi lão hổ", ta chính là Phương Thế Ngọc" Lục Minh không khỏi cười to.
"Các huynh đệ, các ngươi nhìn thấy, không phải ta khi dễ hắn, ta quyết định cùng hắn một mình đấu một hồi, xem Phương Thế Ngọc lợi hại, hay là Lôi lão hổ lợi hại!" Tráng hán học Lí Tiểu Long tiếng kêu "A chú! a chú!" vừa bắt chước tư thế Hoàng Phi Hồng, một tay chỉ về phía Lục Minh khiêu khích.
"Đương nhiên là Lôi lão hổ ngươi lợi hại hơn nhiều!" Lục Minh lừa lúc hắn không chú ý, xuất qua một cước gạt hắn ngã lăn quay trên mặt đất.
"Các ngươi là ai? Dám tại vùng chúng ta gây nháo sự?" Xa xa lại có một đám người tới, có người cầm các loại khí giới, trong đó có 1 tên mập ú đeo kính đen đi ở giữa.

Bình luận





Chi tiết truyện