chương 177/ 830

Vốn Lục Minh đối với Xá lợi tử không có cảm giác gì, nhưng tự nhiên chiếm được Thiên Tinh, sau khi lý giải ba loại Thiên Tinh Địa Bảo Nhân Nguyên này, trong lòng cũng có hứng thú với Xá lợi tử, đã không có chuyện gì, sao không tới trước xem sao. Vừa nói với Trầm Khinh Vũ, Niếp Thanh Lam các nàng, Trầm Khinh Vũ rất ủng hộ, hơn nữa nói nàng sẽ cùng Cảnh Hàn các nàng cũng đến Hồng Kông một chuyến, nhưng không đi cùng với Lục Minh, nàng quyết định lấy thân phận chủ nhân Cửu chuyển dưỡng nhan tham gia phú hào đấu giá hội, thứ nhất có thể dời đi sự chú ý của mọi người đối với Lục Minh, thứ hại lại thử xem có thể trao đổi đến càng nhiều Thiên Tinh hay không.
"Mấy ngày sau chúng ta sẽ qua thôi, có Tiểu Ảnh bảo hộ, ngươi không cần lo lắng cho bọn ta, vả lại, ta sẽ bảo Hình gia gia phái vài bảo tiêu lại đây" Trầm Khinh Vũ cười hì hì: "Cho dù ta vừa tới, mọi người ở cả ngày ở cái phòng lớn này, buồn bực phát chán rồi, ta muốn dẫn mọi người đi Hồng Kông thư giãn giải sầu".
"Tùy các nàng thôi!" Lục Minh cảm giác rời đi Lam Hải một khoảng thời gian cũng không tệ, Hình Thiên Phong và Mục Chi Hiên sẽ không tính trước được, cho dù bọn họ muốn làm khó dễ cũng không tìm thấy người.
Hơn nữa Hồng Kông căn bản không phải khu vực của bọn họ, an ninh cũng tốt, chúng nữ đi chơi mấy ngày, so với ở lại Lam Hải càng làm cho Lục Minh an tâm.
Lục Minh nghĩ lại, đồng ý.
Trầm Khinh Vũ tinh lực vô cùng, nàng tiếp tục kéo Cảnh Hàn cùng Niếp Thanh Lam thảo luận đại kế tương lai.
Chúc Tiểu Diệp xem không giúp được gì, cầm quyển sách thuốc ngồi trên ghế xem, nàng không có trở về nghỉ ngơi, dường như cảm thấy ngày kia Lục Minh đi rồi, có điểm luyến tiếc. Nàng trông còn đỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhìn ra được, chính là Giai Giai hiện tại có điểm lưu luyến không rời, tuy rằng nàng sớm biết Lục Minh muốn đi Hồng Kông, vừa rồi Trầm Khinh Vũ còn nói sẽ mang mọi người tới Hồng Kông gặp mặt với Lục Minh, nhưng đôi mắt vẫn có chút ửng đỏ.
Nàng đã có thói quen mỗi ngày chăm sóc Lục Minh ăn uống hàng ngày. Nếu hắn phải đi, nàng cảm thấy trong lòng trống rỗng mất mát…
"Nếu không, em cũng lên giường cùng nhau nghỉ ngơi đi?" Lục Minh nghĩ muốn kéo Giai Giai cùng lên giường, nhưng cô gái nhỏ này ngượng ngùng cự tuyệt.
"Không, không được" Nàng thà rằng đắp chăn cho Lục Minh xong, chính mình ghé vào mép giường ngủ một hồi. Cũng không muốn làm trò trước mặt Trầm Khinh Vũ các nàng, ngủ cùng một chỗ với Lục Minh.
"Thật là, như vậy thì có làm sao đâu…"
Sau khi Lục Minh tiếp nhận năng lượng ba khối Thiên Tinh, gia tăng tiên thiên chân khí rồi, không gian trữ vật cũng thành lớn, tuy rằng lúc ấy vô cùng kích động, nhưng một khi bình tĩnh trở lại, tinh thần vẫn cảm thấy rất mỏi mệt, rất nhanh liền ngủ say. Ở trong mơ, ông lão luyện công lại xuất hiện. Lần này, Lục Minh có thể thấy thân thể ông lão phát ra ánh sáng, mỗi khi làm một động tác, đều dẫn tới từng đợt ánh sáng huyền diệu vô cùng. Trong lòng, dường như lại lĩnh ngộ một vài thứ, nhưng cụ thể là cái gì, Lục Minh lại không thể nói rõ được.
Ngày hôm sau ngủ dậy. Ngoại trừ Giai Giai ghé vào giường ngủ say,Trầm Khinh Vũ các nàng cũng không thấy đâu.
Lúc Lục Minh đem Giai Giai ôm vào lòng, còn chưa kịp hôm trộm một cái, quả ớt nhỏ Ôn Nhu liền tiến vào ăn trộm Lục thần hoàn đồng.
"Này này. Không phải vừa mới lấy đi một lọ sao? Quên đi, em quay về hỏi Ôn phu nhân một chút. Ngày mai anh xuất phát đi Hồng Kông, cô ấy có đi cùng hay không?" Lục Minh đối với nàng thật không có biện pháp, đành phải sai khiến nàng làm tí việc, tính coi như bồi thường.
"Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, nếu không chờ đại biến thái ngươi, đã đi Hồng Kông lâu rồi" Ôn Nhu bỗng đột nhiên đưa ra ý kiến với Lục Minh: "Hạt đậu này không ngọt lắm, ngươi cần cho thêm đường!" Lục Minh vừa nghe, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, hạt đậu? Thêm đường? Nàng đúng là coi như ăn kẹo đường? Chẳng qua sáng sớm muốn được nhẹ nhõm, Lục Minh quyết định không đôi co với với nàng, hít sâu một hơi: "Đại tiểu thu Ôn Nhu, ăn nhiều đường không tốt cho cơ thể, với lại, hạt đậu này cũng không thể thêm đường được".
"Không thể thêm sao?" Quả ớt nhỏ Ôn Nhu thật không nghi ngờ y thuật của Lục Minh, chỉ có chút tiếc nuối nói: "Quên đi, tuy rằng ăn không ngon lắm, khi nhàm chán cũng miễn cưỡng ăn được mấy hạt, có lẽ lúc có thời gian, ngươi làm nhiều thêm một chút, ít như vậy ăn một lúc cũng không đủ!"
"Được, ta sẽ cố gắng, hết sức thỏa mãn đại tiểu thư Ôn Nhu!" Lục Minh nghĩ thầm, nha đầu ngươi ăn nhiều Lục thần hoàn đồng, còn muốn phát dục sao? Làm bánh bao nhỏ vài năm nữa đi!.
Tiểu lạt tiêu Ôn Nhu vừa mới đi, nữ hoàng bệ hạ Mục Thuần lại gọi điện thoại tới.
Lục Minh lúc này đang đánh răng, đem điện thoại từ chối không nghe.
Nàng lập tức gọi lại… Kêu nửa ngày, đến lúc Lục Minh súc miệng xong mới nghe, nữ hoàng bệ hạ đã muốn khóc không thành tiếng.
Lục Minh toát mồ hôi, đành phải giải thích nói: "Nữ hoàng bệ hạ, vừa nãy ta đang đánh răng, biết chưa? Ta đánh cũng không phải răng giả, không thể nói chuyện với nàng được. Hơn nữa bây giờ hơn sáu rưỡi, mặt trời còn chưa có rời giường, sớm như vậy đã bắt người hầu của nàng lao động có vẻ bất cận nhân tình quá?"
Giải thích xong, Mục Thuần lập tức nín khóc mỉm cười, vui mừng xin lỗi: "Người ta vừa nãy sợ hãi, nghĩ là anh không để ý tới người ta, nếu là hiểu lầm, ta đây mời ngươi bữa sáng nhận lỗi! Kỵ sĩ đạo tặc, anh muốn ăn cái gì? Nếu không, chúng ta đi mười hai phố Xuân Phong ăn mì cay thành độ? Quên đi, anh chạy nhanh tới đây được không? Chỉ cần anh tới, đi ăn sáng ở đâu cũng không thành vấn đề!"
"Ta nói trước, chỉ có mười phút thôi, hôm nay ta nhiều việc lắm, ăn sáng xong, ta lập tức phải đi!" Trước kia nếu không phải Lục Minh mềm lòng đáp ứng nàng rồi, khẳng định trước tiên sẽ đi tới Phương Phỉ Uyển dặn dò vài câu, sau tìm Giang Tiểu Lệ, bảo nàng trong khoảng thời gian mình đi Hồng Kông sống yên ổn một chút, đừng chọc ra đại sự gì.
Chạy ra xe, gặp Đỗ Tử Liên đang huấn luyện thủ hạ bảo vệ.
Trong lòng khẽ động, Lục Minh kéo hắn ra nói vài câu, đem đám học sinh trung học Giang Tiểu Lệ kia cũng đá cho hắn chiếu cố, cuối cùng còn gọi điện thoại trực tiếp cho Giang Tiểu Lệ.
Không nghĩ tới Giang Tiểu Lệ nghe được hai câu liền khóc to lên: "Đại thúc, ta bảo đảm sẽ ngoan ngoãn, người đừng đi!"
Lục Minh an ủi nói mình có nhiệm vụ phải đi Hồng Kông, nửa tháng sẽ trở về.
"Người lừa người, giống ba ba thôi, nói sẽ đi mười ngày nửa tháng sẽ trở về, vừa ra đi chính là một năm, thậm chí vài năm cũng không quay lại, cũng không gọi điện thoại về, đại thúc, tối qua ta nằm mơ người bị tảng đá lớn đè lên…Hu hu, ta không cho phép người đi Hồng Kông, ta không cho phép người đi chịu chết! Ba ba mặc kệ ta, mẹ cũng không quan tâm tới ta, hiện tại ta chỉ còn mỗi mình người là người thân, ngươi không cần đi, không cần chết…" Giang Tiểu Lệ khóc um lên.
"Ta không sao đâu, cách hai ba ngày, ta sẽ gọi điện cho ngươi một lần! Đừng khóc, ta mạnh mẽ hơn ba ngươi. Có tín hơn hắn, ta nói được thì làm được!" Trong lòng Lục Minh có chút cảm động, xem ra Giang Tiểu Lệ ỷ lại mình từ đáy lòng, tuy rằng không phải phụ nữ, nhưng nàng đã đem ỷ lại từ phụ thân chuyển sang chính mình.
"Đại thúc, không cho người lừa ta. Ta không cho phép người lừa ta!"
Giang Tiểu Lệ khóc quá ghê, Lục Minh không khuyên được, đành phải thuê taxi tới ký túc xá của nàng, trước hết dẫn nàng đi ăn sáng trên phố.
An ủi xong, lại đưa cho tiểu nha đầu mấy trăm đồng, đợi khi nàng hết khóc, lại đi tìm Mục Thuần. Nữ hoàng bệ hạ tuy biết là Lục Minh bận nhiều việc nhưng chờ đến sốt ruột, gấp đến mức giậm chân, nàng đi tới đi lui ở cửa khách sạn Bạch Lộ, như con kiến bò trên chảo nóng. Lúc nàng thấy Lục Minh xuống taxi ở trước mặt, lập tức ra sức vẫy tay cho hắn.
Nhưng là Lục Minh lại có điện thoại phải nghe, là chị Trang các nàng gọi tới, xem ra các nàng cũng biết chuyện Lục Minh muốn đi Hồng Kông.
Chị Trang không nói cái gì. Chỉ làm cho Lục Minh yên tâm mọi chuyện, Hoắc Vấn Dong lại từ chối nói chuyện với Lục Minh, nhưng ngược lại Tiểu Hoa Mm nói vài câu. Lục Minh cung kính nghe giáo chủ dạy bảo vài câu xong. Còn chưa kịp tắt điện thoại, nữ hoàng bệ hạ Mục Thuần đã muốn mạo hiểm vượt đèn đỏ băng qua dòng xe cộ đông đúc chạy tới. Nàng đi cực kì nguy hiểm, trong đó một chiếc xe tải lớn ầm ầm chạy tới. Sát qua cách nàng không đủ hai mét, Lục Minh nhìn thấy tóc gáy dựng ngược cả lên.
"Trời ạ. Cô muốn chết cũng không cần gấp như vậy chứ? Đèn đỏ cô cũng dám vượt, nếu bị đâm trúng, lập tức mất mạng đấy".
Thiếu chút nữa Lục Minh đã cho nàng một cái bạt tai.
Nữ hoàng bệ hạ đáng thương cười hề hề mang theo vẻ mặt thỉnh cầu kỵ sĩ đạo tặc tha thứ, lại giải thích: "Vừa rồi nó còn ở rất xa, em chạy lại nhanh… Lần sau em không dám nữa! Đừng tức giận, chúng ta đi chưa?"
Lục Minh nghiêm mặt, tức giận nói: "Đi đâu? Đi địa ngục! Em chờ ở bên kia một lúc thì sẽ chết sao? Vượt đèn đỏ, em chết cũng là vô ích!"
Mục Thuần thấy hắn quan tâm tới mình như thế, tuy rằng bị mắng, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào như được uống mật.
Len lén dùng đôi mắt to quan sát hắn, cảm giác được kỵ sĩ đạo tặc ở trong vòng quay chọc trời hạnh phúc kia đã trở lại, lập tức lộ ra vẻ tươi cười lấy lòng, làm nũng ôm cánh tay hắn nhận lỗi, cuối cùng thấy hắn mắng đủ rồi, nhanh chóng hỏi: "Ngày mai anh có rỗi hay không? Ngày mai có trận đấu… Ngày mai anh đi Hồng Kông? anh là cố ý trốn tránh em mới đi đúng không? Em chỉ biết, em mặc kệ anh nghĩ muốn bỏ ta qua một bên!"
"Trời ạ, chờ anh nói xong đã!" Lục Minh tức giận, vừa rồi vất vả mãi mới an ủi được Giang Tiểu Lệ hết khóc, giờ đến lượt nữ hoàng bệ hạ này lại chuẩn bị xuất ra đại hồng thủy, tưởng rằng mình là Đại Vũ trị thủy sao?
"Được được, em không khóc, anh nói…" Mục Thuần thấy có vẻ không ổn, kỵ sĩ đạo tặc hôm nay dễ nổi cáu, xem ra là có việc chính đáng, vội vã lau nước mắt.
"Anh đi Hồng Kông là tham gia triển lãm châu báu, bạn bè muốn anh xem xá lợi tử, chuẩn bị đem nó mua lại, còn có chuẩn bị giao lưu với phú hào, ra ngoài bàn chuyện làm ăn, em nghĩ rằng anh rất nhàn hạ sao? anh mỗi ngày cùng em đếm ngón tay chơi đùa là được rồi! Tưởng ai cũng rỗi như em sao?" Di động của Lục Minh lại vang lên, là Ngu Thanh Y gọi tới, Lục Minh nghĩ thầm tạm thời không thể nói chuyện với nàng được, liền không nghe, còn chưa kịp cho điện thoại vào túi, lại có chuông, nhìn xem thì ra là Vương mập.
"Này? Ngày mai ngươi cũng chuẩn bị đi Hồng Kông à? Được rồi, gặp mặt ở Hồng Kông!" Lục Minh nghe xong, dứt khoát tắt máy, sau đó nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Mục Thuần: "Được rồi, hiện tại anh rất nhàn, cùng em chơi đếm ngón tay được không?"
"Người ta không biết anh đang bận mà!" Mục Thuần thè cái lưỡi đáng yêu ra.
"Nữ hoàng bệ hạ, xin hãy quý trọng thời gian, thời gian gọi ta tới rất ít, ta nhớ rõ hình như là chỉ có mười phút!" Lục Minh nhắc nhở nàng.
"Không việc gì, chỉ cần có thể gọi về lặp lại là được, khoảng cách thời gian dài một chút cũng không sao, hiện tại em cũng rất vui vẻ, anh nhanh đi đi!" Mục Thuần ôm cánh tay Lục Minh không tha, dùng sức kéo hắn cúi thấp một chút, sau đó kiễng chân, hôn phớt trên mặt hắn một cái, sau đó buông tay ra, nghiêng cái đầu đáng yêu làm cái ra hiệu gặp lại.
"Thật sự anh có thể đi rồi?" Lục Minh có chút không dám tin tưởng, đơn giản như vậy?
"Ừ!" Mục Thuần nhu thuận gật gật đầu, mặt hiện ra vẻ tươi cười sáng lạn, dịu dàng nói: "Chỉ cần Kỵ sĩ đạo tặc thật sự có việc, không phải là mặc kệ người ta, người ta đều rất ngoan ngoãn!"
"Nữ hoàng bệ hạ, lần sau lại gọi về Kỵ sĩ đạo tặc đi!" Lục Minh thấy nàng cũng không quấn lấy mình, trong lòng có chút áy náy, thò tay xoa xoa đầu nàng.
"Lần sau gọi về thăng cấp nhé, thời gian kỵ sĩ đạo tặc theo giúp ta là hai mươi phút được không? Em đi về trước ngủ bù, anh nhanh đi đi!" Mục Thuần căn bản không đợi Lục Minh từ chối, nhanh chân cao hứng bỏ chạy, Lục Minh ở phía sau nàng kêu to dặn nàng đừng vượt đèn đỏ, nàng lưu lại một tiếng cười như chuông ngân: "Tuân mệnh, kỵ sĩ đạo tặc của ta! Ta hoàn toàn nghe lời người!"
Đợi Mục Thuần rời đi, Lục Minh đang chuẩn bị chặn taxi đi tới Phương Phỉ Uyển, bỗng nhiên trong lòng khẽ báo động.
Có một người trẻ tuổi đi về phía hắn, đi ở chỗ đầy ánh sáng mặt trời… Tuy rằng hắn đi ở lúc sáng sớm đẹp đẽ, nhưng thần sắc lại có chút tịch mịch, lại giống như đi ở dưới bóng chiều tà vô tận.

Bình luận





Chi tiết truyện