chương 366/ 830

Lục Minh đi tới bệnh viện Thành Tể, lúc đầu hắn đi thẳng hướng phòng bệnh của Trương Viện Viện, nhưng thấy có hai người bác sĩ ở phía trước bình luận về ca bệnh, nên một bên chậm rãi đi qua.
Trong lòng hắn hơi khẽ động, đứng lại cước bộ.
"Hai vị bác sĩ, xin hỏi phòng cấp cứu số 3 đi như thế nào? Tôi muốn tìm bác sĩ Nghiêm Đức Cường." Lục Minh xoay người, hướng lưng về phía hai người gọi một tiếng.
"Quẹo trái, cầu thang thứ hai , đến tầng bốn rẽ phải, chính là trong cùng, nếu như cậu không rõ, bảo y tá dẫn cậu đi đi!" Hai người bác sĩ nghe vậy quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Minh , trong đó người thấp lùn kia, dùng tiếng phổ thông mang chút giọng Đông Bắc trả lời.
". . ." Lục Minh bỗng nhiên nở nụ cười, trong ánh mắt có chứa một loại châm biếm, nói: "Hai vị bác sĩ, nếu như tôi không nhớ lầm, Nghiêm Đức Cường đã nghỉ hưu. . ."
Hai người vừa nghe, sắc mặt khẽ biến, cực nhanh đối mặt, vẫn là do tên hơi lùn kia mở miệng nói: "Ai, đúng vậy, tôi lại quên mất việc Nghiêm lão đã về hưu, thực sự là hồ đồ, lần trước tôi còn cùng hắn uống rượu, tửu lượng của hắn, ha ha, thực sự là rất khá, ha ha, cậu tìm Nghiêm lão có việc gì sao? Cậu tìm Nghiêm lão thì cứ trực tiếp điện thoại cho hắn là được, hắn bây giờ về hưu, không bận rộn giống như trước đâu."
Ý châm biếm hàm xúc trong chân mày của Lục Minh càng lớn, nói: "Hai vị, bệnh viện Thành Tể vốn là không có bác sĩ Nghiêm Đức Cường, các ông làm sao cùng hắn uống rượu chứ?"
Hai người bác sĩ này vừa nghe. Thần sắc đại biến. Một tên sắc mặt tái nhợt. Một tên mặt hồng như gan lợn.
Nam tử hơi lùn kia lộ ra ánh mắt như ác kang, nhìn chằm chằm vào Lục Minh, thanh âm đè nén phẫn nộ mà hỏi: "Chúng ta tự hỏi giả trang rất giống. Lời nói và việc làm cũng không có bất luận cái vấn đề gì. Làm sao ngươi thấy được ?"
"Thứ nhất, các ngươi không nhận ra ta. Tại trong bệnh viện này, không có bác sĩ không nhận ra ta. Mặc dù bọn họ không nhất định sẽ bắt chuyện với ta. Nhưng ánh mắt khẳng định là bộ dạng thấy người quen . Mà các ngươi lại hoàn toàn không nhận ra ta. Ta hỏi các ngươi nói. Các ngươi thậm chí còn nhầm ta là người nhà của bệnh nhân." Lục Minh cười lạnh nói: "Điểm thứ hai, cái bệnh viện Thành Tể này căn bản không có phòng cấp cứu số 3. Các ngươi còn giả ra vẻ rất quen thuộc. Đáng tiếc nhanh trí không thể đại biểu cho tất cả. Ngươi nói cầu thang thứ hai tầng bốn, trong cùng bên phải.Đó là phòng trực ban đem của bác sĩ. Thứ ba, bệnh viện Thành Tể căn bản không có bác sĩ Nghiêm Đức Cường. Hắn là một đầu bếp trong nhà hàng do ta mở. Thứ tư, các ngươi thảo luận thuật ngữ y học, là dịch âm tiếng Đức. Nội dung là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, thay đổi, là ca bệnh không cách nào cứu được. Đó không phải là thứ mà hai người các ngươi mặc quần áo bác sĩ thực tập có thể thảo luận được!"
"Còn có gì nữa? Nói cho ngươi biết, cho dù nhiều kẽ hở, cũng chỉ cần một phương pháp là có thể sửa chữa!" Tên hơi lùn kia tựa như dùng ma thuật, hai tay rút ra hai con dao giải phẫu, nhe răng cười nói: "Ngươi biết thực sự nhiều lắm!"
"Ta đã quên nói cho ngươi. Sai lầm lớn nhất của các ngươi không phải giả trang thành bác sĩ. Mà là trước khi ẩn nấp vào đây, không hỏi thăm một chút xem ta là ai!"
Khóe môi Lục Minh vẫn hiện lên nụ cười châm biếm. Tên cao gầy vẫn không lên tiếng kia đã như điện chớp nhào tới. Chủy thủ trong tay hắn chém ra đen kịt trong có chứa huyết văn, giống như rắn độc độc thè lưỡi. Đồng thời, nam tử hơi lùn kia lại hoàn toàn trái ngược, như gió xoáy hướng phía hàng lang xa xa chạy tới. Hắn cũng không có xuất thủ cùng đồng bọn cao gầy công kích cùng nhau. Mà là dùng tốc độ nhanh nhất trên mặt đất chạy thoát đi.
Tuy rằng hắn không cao, nhưng tốc độ rất nhanh, mới hai giây, đã nhào ra cửa hông của hàng lang.
Bỗng một bàn tay dường như Cửu U Ma Trảo, từ phía sau chộp tới.
Đi qua không gian, tiến thật sâu vào trong lưng của tên lùn, nhất thời, tên lùn thống khổ rên lên một tiếng. . . Hắn muốn nhấc tay, lấy dao phẫu thuật đâm thủng tâm tạng của mình, nhưng mà đã quá trễ, phía sau truyền đến một trận tê liệt, hai tay không khống chế được buông ra, dao giải phẫu leng keng hai tiếng, rơi trên mặt đất.
"Làm một gián điệp, ngươi chạy trốn thực sự là quá chậm, căn bản là thất bại." Phía sau vang lên một thanh âm châm biếm.
Đồng thời, có một nam tử cao gầy bị quẳng tới tới trước tên lùn.
Hai mắt hắn trắng dã, miệng sùi bọt mép, tay phải vốn cầm chủy thủ có huyết văn đen kịt , bị người ta vắt thành nát bươm.
Tên lùn cảm thấy thân thể nhẹ đi, toàn bộ cơ thể nặng nề mà ngã trên mặt đất, phản ứng đúng nhất khi thất bại là lập tức tự sát. Bây giờ, dao giải phẫu ngay trước mặt không tới nửa mét, thò tay là có thể đụng. Có điều là, tên lùn tin rằng , mình vĩnh viễn cũng không thể vượt qua khoảng cách này. Bởi vì, dẫm ở trên dao giải phẫu, có một đôi chân, nhìn hướng lên trên, có một nam tử vóc người thon dài cao ngất, đang dùng ánh mắt châm biếm nhìn mình.
Cái loại ánh mắt này, tựa như một con cọp, nhìn một con chuột nhỏ đáng thương.
"Nói đi, đem tất cả những gì ta muốn biết đều nói ra hết, bằng không, ta sẽ mời ngươi đến địa ngục du lịch một vòng, cái loại tư vị này, không chỉ nói ngươi, cho dù là Thiên Cẩu Nhẫn cũng không được đó. Nói đi, không nên lãng phí thời gian của ta!" Lục Minh từ trên cao nhìn xuống bao quát con mồi.
"Ngươi, ngươi là Công Phu Tiểu Tử? Ngươi là Tử Thần?" Tên lùn rốt cục mới phản ứng được, sợ đến hồn vía lên mây.
"Bây giờ ngươi biết được thì đã quá muộn!" Lục Minh đặt tay lên đầu tên lùn, con mắt của hắn lóe ra một cái biến thành ma nhãn, làm tên lùn sợ đến gần như vỡ cả tim.
Đầu hành lang kia, nam tử lãnh khốc số 2 đang hướng bên này bước qua .
Bỗng nhiên, hắn hướng về phía bức tường tuyết trắng hung hăng đánh ra một quyền, trạng thái như điên.
"A! A a a. . ." Bỗng nhiên bức tường trắng di động lên, biến thành một nam nhân cả người màu trắng, hắn thống khổ té trên mặt đất, liên tục lăn lộn, không ngừng nôn ra máu.
Xương ngực của hắn bị lòm vào một cái quyền ấn thật sâu, có lẽ xương ngực bị gãy ít nhất chừng năm sau cái.
Nam tử lãnh khốc số 2 hào vô tình nhấc chân lên, nặng nề mà dẫm lên trên ngực của nam tử thụ thương, cúi xuống đi, lạnh lùng nói: "Thị lực của tao có thể nhìn rõ một con kiến trên cửa kính, đừng tưởng rằng mày lén lút chuồn vào, là có thể lừa được tao, hơn nữa sau khi mày lén vào từ cửa sổ, lại thi triển thuật ẩn thân! Tao dám nói, mày là thằng Ninja thứ 31 và cũng là thằng Ninja ngu nhất mà tao từng giết!"
Trong long tên lùn kia, cũng cho là như thế , hắn cảm thấy tên kia thực sự là một thằng ngu!
Mắt thấy mình bị bắt, còn muốn dùng thuật ẩn thân tới gần để ám sát Công Phu Tiểu Tử, ngay cả Thiên Cẩu Nhẫn cũng không có khả năng ám sát được Công Phu Tiểu Tử, một tên Trung Nhẫn như hắn lại có thể dám can đảm làm như vậy. . . Mình lại trông mong vào một tên ngu như vậy, thực sự là mọt hành động thất bại nhất trong cuộc đời.
Vốn mong, Trung Nhẫn mày sẽ thông minh chút, sau khi hắn thấy mình bị bắt, có thể chạy đi mật báo đúng lúc.
"Thì ra là thế, đã tìm được tin tức . Số 2 , ở đây giao cho anh, tôi đi đuổi theo một con chuột nhỏ lọt lưới . Muốn đến địa bàn của ta trộm đồ sao? Đây chính là phải trả giá rất đắt đó!" Lục Minh thu hồi tay đặt trên đỉnh đầu của tên lùn, hừ lạnh một tiếng, lắc mình ra khỏi cửa, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa. Ải một trong lòng phi thường kinh ngạc, cái gì mình cũng không có nói mà? Tử Thần lại tìm được cái gì đó?
Chẳng lẽ, hắn biết thuật đọc tâm?
Hắn vừa lấy tay đặt lên trên đỉnh đầu của mình, chính là xem đại não của mình sao?
Khi tên lùn đang kinh hãi trong lòng, nam tử lãnh khốc số 2 đi nhanh hướng tới bên này, hướng về phía hắn nói: "Tuy rằng tao so ra kém thiếu gia, nhưng đối với tra khảo tao cũng rất có tự tin, mày muốn thử một chút không? Nếu như tại trước khi tao bẻ vụn mày, mày còn không mở miệng, như vậy, mày sẽ là vật thí nghiệm mà tao cao hứng nhất!"
"Không, tôi nói. . ."
Tên lùn một kêu lên, dù sao bí mật của mình sớm đã bị Công Phu Tiểu Tử dùng thuật đọc tâm tìm được rồi, nói cùng không nói, căn bản không quan trọng , nam tử lãnh khốc này xem ra chỉ là muốn mượn cớ dằn vặt mình mà thôi.
Hắn không thấy, ngoài cửa, khóe môi Lục Minh hiện lên một tia mỉm cười.
Thuật đọc tâm? Lục Minh vốn không có, nhưng hắn dùng kế sách! Hắn có ý định cùng nam tử lãnh khốc số 2 liên thủ biểu diễn như vừa rồi, làm cho tên lùn phun ra sự thật.
Đương nhiên, hắn dùng tầng thứ hai của Thập Bát Khổ Địa Ngục, tiến vào thế giới tinh thần của địch nhân, có thể dọ thám biết được một ít hình ảnh trong đầu đối phương , nhưng phải là tác động đối với tư tưởng , hơn nữa thời gian thu hoạch rất dài. Cho nên nam tử lãnh khốc số mới đem tên Trung Nhẫn ngu xuẩn kia đánh nằm úp sấp trên mặt đất, hung hăng dằn vặt, làm dời đi lực chú ý của tên lùn kia đi, suy nghĩ ra thứ mà Lục Minh muốn thu hoạch . . .
Trong tai nghe, số 6 báo cáo nói: "Thiếu gia, có ba người đi ra khỏi cửa lớn bệnh viện , một người là lão nhân, một người là nam tử trung niên , một người là phụ nữ có thai."
Lục Minh suy nghĩ rồi nói: "Nói cho tôi phương hướng rời khỏi của phụ nữ có thai. . . Đường Bách Phúc Nhị sao? Các anh ở lại bệnh viện, cố hết sức c không kinh động tới bệnh nhân mà lục soát tàn quân, số 3 đi bảo vệ Trương Viện Viện, số 5 lên lầu vào vị trí ngắm bắn, số 6 tiếp tục coi chừng cửa lớn."
Sau mười năm phút đồng hồ, Lục Minh đã trở về.
Cùng lúc đó, ở trong một phòng tại Thiên Thượng Nhân Gian, có một vị nam tử mặc ki-mô-nô phẫn nộ mà đem điện thoại ném trên mặt đất: "Bát Cách, chúng tôi bị lừa, mất tới năm tên tinh anh! Ông mau gọi điện thoại cho Thái, tôi muốn tìm hắn tính sổ !"
Ngay bên cạnh người này , có một nam tử tóc vàng, dùng tiếng Anh cười nhạo nói: "Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ông không có tư cách cùng Thái trò chuyện!"
"Mày nói cái gì?"Nam tử mặc ki-mô-nô kia giận dữ hét: "Quyết đấu đi! Tao nhịn mày lâu rồi!"
"Xin lỗi, tôi không quyết đấu cùng với người so với tôi nhỏ yếu hơn gấp mười, như vậy tôi rất mất thân phận." Nam tử tóc vàng cười ha ha, đứng dậy rời đi, nam tử mặc ki-mô-nô kia tức giận đến run cả người, nhưng khiếp sợ khí thế của đối phương , trước sau cũng không dám động thủ công kích, cuối cùng cắn răng một cái: "Bát Cách, chờ Tương đại nhân tới, tất cả những tên cặn chúng mày đều phải chết!"
Bệnh viện Thành Tể .
Chờ tới khi Lục Minh trở về, tên lùn đã đem tất cả những điều hắn biết khai ra hết.
Nam tử lãnh khốc số 2 hào đem ghi chép thành bản hoàn chỉnh lấy ra, thậm chí còn ve cả hình của nhân vật mà tên lùn cung khai ra. Tên lùn được phép ngồi ở ghế, tuy rằng cả người hắn run rẩy, sợ đến vài lần ngã trên mặt đất. Bây giờ, nam tử lãnh khốc số 2 hào bắt đầu thẩm vấn tên cao gầy , tên lùn nhìn thủ pháp tra hỏi của số 2, hắn dám nói, người trên thế gian có thể sống mà chịu qua cực hình này mà không nhận tội, sợ rằng còn chưa có sinh ra , chỉ là nhìn thấy mà hắn ngay cả ý muốn tự sát cũng có .
Bây giờ hắn rõ ràng một điểm, rơi vào trong tay nam tử lãnh khốc này, chết , đó mới là điều hạnh phúc nhất!
"Tôi xin khai. . ." Tên cao gầy đã xin tha thứ cầu khẩn lần thứ 101, nhưng nam tử lãnh khốc số 2 nói không nóng nảy, hắn còn có thể làm cho đối phương hiểu rõ ràng hơn nữa.
Lục Minh xem qua bản ghi chép thẩm vấn, gật đầu.
Hắn lấy điện thoại cầm tay ra, gọi điện thoại về nhà ở Phong Đan Bạch Lộ, tiếp điện thoại là Giai Giai, nàng bắt đầu hỏi Lục Minh có về nhà ăn hay không. Khi Lục Minh nói còn có việc, buổi tối không quay về , Giai Giai lại an ủi nói: "Đừng lo lắng cho chúng em, có Lộ Quá bà bà ở đây, nếu như anh không trở về, chúng em sẽ không chờ anh."
"Có việc nhớ gọi điện thoại." Lục Minh vừa nghe Lộ Quá bà bà ở đó, nhất thời an tâm .
Mới ra khỏi cửa, Lý lão nhận được tin vội vã chạy tới, trước tiên xem Lục Minh có bị thương hay không, vừa thấy tiểu gia hỏa này không có việc gì, lại chuyển hướng tới phương diện y học nói : "Tổ hợp điều phối thứ 97 đã hoàn thành , bọn Phương Trác hắn đang dừng ở tổ hợp điều phối thứ 98, ta thấy, cháu có thể tìm thời gian thích hợp, mổ cho Trương Viện Viện ."
Lục Minh nghe một tin tức tốt như thế, gật đầu nói: "Lý lão, loại thứ 99 cùng 100 để cháu tới điều phối đi!"
Lý lão cười nói: "Cháu phối cũng có thể, nhưng ta phải ghi lại hiện trườngi. Ai, được rồi, ta sắp tới một cuộc hội thảo giao lưu giữa y học Trung Quốc và Phương Tây , cháu có muốn theo ta cùng nhau tham gia hay không? Có người nói không hề ít bác sĩ phương Tây , chuẩn bị đả kích Trung y chúng ta, nếu như cháu rảnh rỗi thì tới, cho bọn hắn đẹp mặt một chút cũng tốt!"
"Đi, Lý lão ngài đã phân phó, cháu nào dám không đi." Lục Minh thấy vẻ chờ mong của Lý lão, mỉm cười gật đầu.
Tiễn Lý lão, Lục Minh đến phòng bệnh săn sóc đặc biệt của Trương Viện Viện, vừa đẩy cửa ra, thì thấy Trương Viện Viện đang ngồi ở trên giường bệnh thay quần áo, trong lòng kinh ngạc, đang chuẩn bị đóng cửa, ai chẳng biết Trương Viện Viện phát hiện Lục Minh tiến vào, trong lòng hoảng hốt, nịt ngực trong tay rơi xuống trên mặt đất.
Trương Viện Viện la hoảng lên, hốt hoảng che lại đôi tuyết phong trắng như bạch ngọc, chập chờn, mơ hồ, hương diễm đầy phòng.

Bình luận





Chi tiết truyện