chương 182/ 830

Cô tiếp viên vừa nghe Lục Minh đồng ý cứu người, vui mừng vô cùng, vội vàng kéo tay hắn về khoang bình thường.
Dù có vài tiếp viên đã cực lực duy trì trật trự, nhưng vẫn có một đám người vây lấy nơi này, ở giữa có tiếng một người đàn ông than khóc, cầu xin mọi người cứu mạng, nhưng tất cả đều bó tay. Em tiếp viên kia vội vàng tách đám người ra, hét to : "Tránh ra, bác sĩ đến! Tất cả tránh ra, mau tránh ra!"
Đám người lập tức tránh ra, tất cả đều nhìn thấy Lục Minh.
Nhìn thấy một chàng trai còn trẻ, trong lòng không khỏi có nghi vấn, người này có phải là bác sĩ thực tập không? Rốt cục hắn có cứu được không?
Một người đàn ông trung niên vội vàng bước lại, nắm lấy tay hắn khóc lóc cầu xin : "Cứu mạng, bác sĩ, bác sĩ, mau cứu con gái của tôi, nhanh ..."
Hai nhân viên phụ trách an ninh của máy bay cũng vội vàng tránh ra, Lục Minh nhìn thấy, phát hiện vẻ mặt cô bé nằm trên ghế xanh tím, toàn thân mềm nhũn, trong miệng tràn bọt mép. Hai người phụ trách an ninh vội vàng nói rõ bệnh tình cho Lục Minh : "Em ấy đột nhiên không hít thở được, hô hấp ngày càng khó khan, nhịp tim và mạch càng lúc càng yếu, chúng tôi đã thử hô hấp nhân tạo, nhưng vẫn không thành công ..."
"Anh thật sự là bác sĩ? Chúng tôi muốn xác nhận thân phận một chút, không thể tùy tiện giao cho anh, nếu không chúng tôi sẽ bị trách phạt"Một nhân viên an ninh khi nhìn thấy Lục Minh còn quá trẻ, sợ hắn không phải bác sĩ, vội vàng truy hỏi.
Lục Minh đầu tiên mở mí mắt của nàng lên, phát hiện tròng trắng trợn lên, hơn nữa đáy mắt còn tụ máu, dưới cổ phát ra tạp âm cực nhỏ.
Sau đó đè lên ngực nàng, đưa tiên thiên chân khí vào, phát hiện ra tim không có vấn đề, chỉ là cung cấp dưỡng khí không đủ, nên làm cho cơ thể nhanh chóng suy yếu. Rồi theo kinh mạch điều tra một chút, liền phát hiện ra vấn đề, đang chuẩn bị biện pháp cứu người, nhưng hai thằng an ninh cứ hỏi mãi, hắn không thể làm gì khác hơn đành trả lời : "Dù tôi không phải là bác sĩ chính thức, nhưng ..."
Hai thằng an ninh vừa nghe không phải bác sĩ, nếu giao cho hắn cứu chữa, lỡ như cô bé ấy mất mạng, vậy thì bản thân sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Nên sợ đến mức vội vàng kéo tay hắn nói : "Tôi biết anh có nhiệt tâm, nhưng tình huống nguy cấp, hay là để cho chúng tôi tiếp tục hô hấp nhân tạo, chúng tôi đã được huấn luyện cấp cứu sơ cấp, anh ... anh mau tránh ra!"
"Anh ... anh không phải bác sĩ sao? Thật sự không phải?"Cô tiếp viên dẫn Lục Minh đến đây có vẻ rất thất vọng.
"Thằng nhóc, đừng gây thêm rối loạn!"
"Cho dù là thầy thuốc, cũng còn quá trẻ, trẻ tuổi như vậy thì có bao nhiêu kinh nghiệm chứ?"
"Xem ra cô bé này đã tới số rồi, trên máy bay có nhiều người như vậy mà lại không có một bác sĩ, đây là số mạng rồi ..."
Mọi người chung quanh đều nghị luận, còn người đàn ông kia đang mong có cứu tinh, nhưng phát hiện ra Lục Minh không phải bác sĩ, nhất thời chán nản ngã xuống đất, ngược lại, người đàn bà trung niên kia thì ôm lấy chân của Lục Minh khóc : "Không quản anh có phải là bác sĩ hay không. Anh có thể cứu con gái của tôi, ha vợ chồng chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp anh, xin anh, xin anh cứu con gái của tôi!"
Cô tiếp viên kia vội nắm lấy tay của người đàn bà trung niên, an ủi : "Còn có một bác sĩ chính thức, tôi ... tôi sẽ mời ông ta!"
Trong đám người vang lên một tiếng hừ, là thằng bốn mắt bị Lục Minh tát cho một bại tai, cười lạnh nói : "Đừng hy vọng tôi, hắn không phải ghê gớm lắm sao? Không phải có bản lĩnh sao? Cô để cho hắn cứu, thử xem hắn cứu như thế nào hả? Lão tử nhìn xem hắn cứu thế nào, hắc hắc, dám đánh tao, mày biết tao là ai không? Cho dù các người có khuyên thế nào, tôi tuyệt đối sẽ không ra tay, hắn có bản lĩnh, thì các người để cho hắn cứu! Tao còn tưởng rằng là ai ghê gớm lắm, thì ra cũng không phải là một bác sĩ... mày cứu người hả? Mày làm được cái gì hả? Có bản lĩnh thì cứu người đi, haha, xem mày cứu người thế nào?"
"Nếu không thì anh xin lỗi hắn đi"Cô tiếp viên kéo tay Lục Minh, ý bảo hắn xin lỗi tên bốn mắt đó.
"Các người câm miệng hết cho tôi, ầm ĩ muốn chết!"Lục Minh đang nghĩ biện pháp cứu người, hết lần này đến lần khác lại bị người ta làm phiền, làm cho hắn nổi giận đùng đùng.
Hắn đạp một cái, đá bay tên bốn mắt đi, rồi kéo cô tiếp viên tránh ra, quát : "Cô không cần hoài nghi y thuật của tôi, cũng không có tư cách chỉ huy tôi làm cái gì? Hiểu chưa? Lập tức kêu một người lấy cho tôi một cái muỗng, dà, một cái muỗng kim loại, nhanh lên một chút!"
Em tiếp viên kia vừa nhìn thấy vẻ mặt của Lục Minh, vừa mừng vừa sợ, dù bị mắng, nhưng vẫn gật đầu, vội vàng chạy đi.
Chạy vài bước, đột nhiên quay đầu lại hỏi : "Cái muỗng cần dài bao nhiêu? Rộng bao nhiêu?"
Lục Minh vừa nghe xong lập tức hét : "Cho cô lấy xong, cô bé đã chết rồi, các người tránh ra, lấy cho tội một cái cái chăn, lẹ, tôi cần một cái cái chăn"Lục Minh đoạt lấy một cái cái chăn của một hành khách, buộc nó trên người cô bé, hai vợ chồng kia nước mắt lưng tròng nhìn, chân tay luống cuống, còn hai thằng an ninh thì đổ mồ hôi, bây giờ còn chưa đến, nhưng cái chết sẽ đến rất nhanh, bọn họ muốn đoạt lại cái cái chăn, thì Lục Minh như con sư tử rống to : "Làm gì vậy, cút ngay, tôi sẽ cứu nó!"
"Nghe hắn đi, hắn có cách!"Ôn Hinh phu nhân cũng không rõ vì sao lại cần một cái cái chăn cho một cô bé không hít thở được, nhưng nàng tin tưởng Lục Minh, tin rằng hắn làm vậy, nhất định có đạo lý.
"Được!"Hai thằng an ninh tuy đối với Lục Minh không tin tưởng gì, nhưng đối với người có khí chất cao quý như Ôn Hinh phu nhân, vừa nhìn là biết không phải người bình thường, nên rất tin tưởng.
"Không ai được phép làm ồn, các người cũng không được khóc, cho tôi mười giây yên tĩnh!"Lục Minh ôm lấy cô bé, quay đầu lại tức giận mắng to, làm cho tất cả mọi người hoảng sợ lùi lại.
Cả hai vợ chồng kia lấy tay che miệng không dám khóc.
Chỉ thấy Lục Minh ôm lấy cô bé, bất động trong mười giây, sau đó đột nhiên buông ra, để cô bé nằm thẳng xuống, rồi hít một hơi thật sâu, thổi vào trong miệng nàng, một tay nắm lấy mũi, rồi lấy tay đè lên ngực nàng, đè xuống mấy cái, liên tiếp vài lần, rồi ôm lấy thân thể nàng, lấy tay không ngừng xoa tại hậu tâm của nàng.
Cô bé vốn vẻ mặt xanh tím đột nhiên ho khan, ho khan vài tiếp, rồi bắt đầu hô hấp dồn dập.
Sau mười mấy giây đồng hồ, lại có tiếng khóc lên, nơi này tràn đầy tiếng ho khan... Bây giờ, người mù cũng có thể thấy, cô bé đã sống, cô bé đã được cứu!
Cặp vợ chồng trung niên kia lập tức nhào lại, ôm lấy con gái, cả hai cùng khóc lên, bất quá, cả hai đều đã không còn sự tuyệt vọng như khi nãy, mà là vừa kích động vừa vui mừng! Mọi người không nhịn được vỗ tay, vì cô bé được cứu sống mà hoan hô, nhất là cô tiếp viên dẫn Lục Minh đến, càng kêu lên vui mừng, thậm chí là rơi nước mắt.
Còn hai thằng an ninh thì vừa cảm kích vừa kính nể Lục Minh, kích động hỏi : "Anh .... anh làm cách nào cứu người vậy/"
Thật ra mọi người đều tò mò, bởi vì tất cả đều nhìn thấy, Lục Minh chẳng làm cái gì cả, chỉ lấy một cái cái chăn, buộc lấy cô bé, rồi cứu nàng sống lại, quả là kỳ tích!
Cái thằng bốn mắt bị Lục Minh đạp văng đi, đầu tóc bừa bộn, đầy mồ hôi, thì thào lắc đầu : "Không có khả năng, không có khả năng, cái này không có khả năng!"
Ôn Hinh phu nhân cũng cao hứng vì Lục Minh, mỉm cười với hắn : "Có thể nói cho chúng ta biết được không?"
"Không có gì ghê gớm, chỉ là trong họng bị nghẹt cái hột, chỉ cần lấy ra là xong ..."Lục Minh mở lòng bàn tay trái ra, trên đó có một cái hột quả hạch dính nước miếng, mọi người vừa nhìn, lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra cô bé này ăn quả hạch không lấy hột ra, cứ nuốt vào như thế, rồi lần này bị kẹt lại trong cổ, làm cho hít thở không được. Hai tên an ninh càng xấu hổ hơn, cổ họng bị kẹt, khó trách là làm hô hấp nhân tạo kiểu nào cũng không thông, cũng may là người thanh niên này lấy cái hột ra, nếu không cô bé này sẽ chết chắc.
"Thần y, diệu thủ thần y!"Mọi người vừa vỗ tay vừa nhiệt liệt kêu vang.
"..."Ngay cả Ôn Hinh phu nhân cũng cười, cảm thấy tự hào vì Lục Minh.
Tiểu gia hỏa này đã trưởng thành rồi, bây giờ có thể ra tay cứu người, trở thành một người đàn ông giỏi giang.
Mặc dù không biết y thuật của hắn cổ quái đến mức nào, nhưng quả thật rất hữu hiệu, trước đó tiểu Đậu Đậu bị bệnh, không thể châm cứu, hắn còn dùng máu cứu người!
Dùng cái cái chăn trùm lấy cô bé không thể hô hấp này, mặc dù phương pháp rất khó hiểu, nhưng căn bản là không quan trọng, chỉ cần có tác dụng, vậy thì dùng phương pháp nào cũng được. Có lẽ mọi người không nghĩ ra, nhưng Lục Minh lấy cái hột cho mọi người xem, rồi tất cả tận mắt nhìn thấy hắn cứu sống cô bé này, thế là đã đủ!
Dùng cách gì cũng được, miễn có thể cứu sống người, đó là y thuật tốt nhất!
"Không thể nào! Cái này không có khả năng! Nếu bị kẹt trong khí quản, cần phải phẫu thuật mới có thể lấy ra, trong khí quản rất nhỏ, hột quả hạch lại lớn, nếu không mở khí quản ra, không thể nào lấy được cái hột ra, đây là giả, giả! Cô gái này bị bệnh tim, vừa mới tỉnh lại, hắn nhân cơ hội này giả mạo thần y, hắn ngay cả bác sĩ cũng không phải, sao có thể gọi là thần y chứ? Hắn là một tên lừa đảo, một tên lừa đảo !"Tên bốn mắt nhảy dựng lên, thở hổn hển chỉ vào Lục Minh rống to : "Mày nhất định là một tên lừa đảo, cách làm của mày không có căn cứ khoa học, không thể nào dùng cái chăn để lấy hột quả hạch ra, cái này quả thật quá hoang đường! Nói không chừng cặp vợ chồng này cùng phe với hắn, liên hợp với nhau lừa gạt mọi người!"
"Cút, nếu không lão tử đạp văng mày, cho mày làm người bay!"Lục Minh lại tán cho một bạt tai, làm cho bên mặt kia cũng sưng lên.
"Tiên sinh, hay là ông trở về chổ ngồi đi, ở đây không có việc của ông!"Một tiếp viên hàng không cười trộm, nâng hắn dậy, rồi giao cho hai người an ninh để họ mang hắn đi.
"Các bằng hữu, chúng ta có thể làm chứng, chàng trai trẻ này cứu người là thật, vừa rồi cô bé kia quả thật không hít thở được, may mà có hắn ... ông trở về chổ ngồi đi, đừng nói nữa!"Hai người an ninh thấy tên bốn mắt muốn nói tiếp, vội vàng kéo hắn đi, mỗi người một bên. Tên bốn mắt cực lực vùng vẫy : "Hắn đánh tôi, hắn đánh tôi. Các người cũng thấy, tôi muốn kiện hắn!"
"Ngu ngốc, kiện tao, lão tử căn bản không làm gì mày!"Lục Minh mặc dù nói bậy, nhưng trong lòng Ôn Hinh phu nhân lại trần đầy vui mừng nhìn hắn, nàng cảm thấy giờ phút này hắn đã trưởng thành, biến thành một nam tử hán mà ngay cả mình cũng khó tin.
"Ba ba ba ba ...!"Mỗi người vỗ tay chúc mừng.
"Cảm ơn anh, ân nhân ..."Hai vợ chồng ôm lấy con gái, cảm động rơi lên, khóc không thành tiếng, muốn nói lời cảm ơn, nhưng cổ họng đã sớm nghẹn ngào.
"Anh thật lợi hại, nhưng mà, anh dùng cái chăn để lấy hột ra như thế nào?"Cô tiếp viên hàng không kia tò mò hỏi, câu hỏi này của nàng đại biểu cho tiếng lòng của mọi người!

Bình luận





Chi tiết truyện