chương 179/ 830

"Anh ... anh không nên xằng bậy!"Hoắc Vấn Dong ngoài mặt cảnh cáo Lục Minh, nhưng hai chân như nhũn ra, tim đập cực nhanh.
Lỡ như hắn nghẹn lâu quá rồi chịu không nỏi, muốn động tay động chân, vậy thì mình nên làm sao bây giờ?
Nghe nói lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn thân thể có cửu âm tuyệt mạch, hắn khẳng định không dám đụng vào, Niếp hồ ly lại là tình địch của lãnh mỹ nữ, nên cũng không để cho hắn dễ dàng thực hiện được, Giai Giai cô gái nhỏ này ngoài mặt ôn nhu, nhưng phòng tuyến cuối cùng của nàng đặc biệt nặng, hơn nữa các nàng lại còn cho hắn một ước pháp ba chương. Cho dù không có ước pháp ba chương này, tiểu di của Lục Minh tới, khẳng định hắn cũng không dám làm bậy... phỏng chừng người này bị nghẹn đến mức khó chịu, cho nên chạy đến tìm mình tiết hỏa.
Vậy, mình làm sao bây giờ?
Cho hắn, hay giúp hắn?
Lý luận mặc dù nhiều, nhưng thật mình cũng chỉ là một đứa bé, chỉ sợ khi thực tế đến, thì sẽ trở nên ngu đần... hơn nữa, nếu mình cho hắn, để cho Giai Giai các nàng biết, thì sẽ nhìn mình bằng cặp mắt gì bây giờ? Cái này, cái này tuyệt đối không được!
"Đừng, đừng như vậy!"Hoắc Vấn Dong trong lòng vô cùng kích động, lục minh làm vậy, nàng ta có thể lấy cái cớ.
Đây là hắn ép buộc mình, không phải mình làm chuyện có lỗi với Giai Giai.
Mình không muốn, nhưng do hắn cưỡng bức.
Đồng thời, nàng lại có một khoải cảm bị hắn chinh phục, bị hắn khi dễ, bị hắn lăng nhục. Nàng đến nằm mơ đều muốn cùng hắn, nhưng sự thật không có khả năng, ban ngày thì còn chịu đựng được, nhưng, đêm đến, cái ý tưởng kia mạnh mẽ như thủy triều, nàng không thể khống chế được... Ban đêm, bao nhiêu lần cùng hắn triền miên... nàng đã không nhớ rõ. Từ sau lần được hắn cứu, từ sau cao trào đó, nàng đã điên cuồng mê luyến cái cảm giác đó rồi.
Trước kia nàng cũng từng tự sờ và vuốt, tự thoải mãn, nhưng, không có khoái cảm đặc biệt đó...
Nhưng ... chỉ cần nghĩ đến hắn, thân thể sẽ bộc phát, như sóng lũ vỡ đê, không thể ngăn cản được!
Bởi vì có Giai Giai, còn có Cảnh Hàn và niếp thanh lam, nhiều người con gái ưu tú bên cạnh hắn như vậy, căn bản là mình không thể đụng đến, bất quá, mình không thể từ bỏ việc buông tha hắn được, từ bỏ việc quên hắn. Cho dù không chiếm được hắn, nhưng người con trai này đã trở thành một phần sinh mạng của mình, ban đêm, mình len lén nhớ đến hắn, ban ngày, có thể lấy cớ công việc mà cùng hắn nói chuyện, thậm chí có thể đến gần, có thể ngửi thấy mùi cơ thể của hắn, cảm ứng được hơi thở đặc biệt trên người hắn.
"A..."Hoắc Vấn Dong lại sợ hãi kêu lên, bởi vì Lục Minh vừa kéo cái lưng ghế dựa xuống, làm cho nàng đang ngồi thành nửa ngồi nửa dựa.
Xong hết rồi, xong hết rồi, tất cả show hết trước mặt hắn, mặc cho hắn khinh bạc rồi...
Kế tiếp, hẳn là hắn sẽ cởi quần áo mình, rồi đè lên...
Hoắc Vấn Dong phát hiện mình không thể giãy dục, hơn nữa cơ thể đã không còn nghe lệnh, rõ ràng mình muốn đứng lên, muốn chạy ra ngoài, nhưng cơ thể không nhúc nhích, mặc cho hắn làm bậy.
Nàng cảm thấy, cái mà mình có thể làm được bây giờ, chính là, khép thật chặt hai chân lại.
Mà giữa hai chân nàng, đang có lụt, ngàn vạn lần không thể để cho hắn biết, nếu không sẽ mắc cở chết, hơn nữa, có lẽ hắn sẽ nghĩ rằng mình là cái loại phụ nữ dâm đãng.
"Ơ!"
Đợi hơn nửa ngày, vẫn không có động tác cởi áo nào cả, cũng không cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn mình, càng không có đùa giỡn với ngực mình. Không phải trong các cuốn phim sex thì các cô gái khi đến bước này thì đều bị như vậy sao, hình như không đúng, chẳng lẽ... hắn... hắn muốn mình dùng miệng giúp hắn ... cái ...??
Hoắc Vấn Dong mở mắt, còn chưa kịp thấy rõ gì, đột nhiên, Lục Minh dùng một cái dây lưng bịt kín hai mắt nàng.
Trời ơi, quả nhiên...
Hắn bịt kín hai mắt mình lại, rồi nhét cái ấy ấy vào mồm của mình, giống y như trong phim ba ích, xong hết rồi, mình làm thế nào bây giờ? Mở miệng? Vươn đầu lưỡi? Hay là cắn hắn? Vạn nhất lỡ cắn hắn đau thì sao? Hơn nữa, vừa rồi mình ăn vụng đồ ăn trong bếp, giờ miệng vẫn đầy mở, nếu biết hắn như vậy, thì đã đi đánh răng rồi...
Hắn thích như vậy sao?
Không biết Giai Giai các nàng có dùng miệng để giải quyết cho hắn không, bây giờ phải làm sao đây?
Đang lúc hoắc vấn đong còn kích động run rẩy, đột nhiên phát hiện ra có cái gì đó lạnh lạnh, nhẹ nhàng đổ lên mặt nàng, điều này làm cho nàng kinh ngạc. Hả? Chẳng lẽ là cái thứ kia của hắn, hắn vừa mới thủ dâm xong? Nhanh vậy?
Hình như không đúng? Tiểu Hoa không phải nói rằng cái thứ đó của đàn ông phun ra rất nóng sao?
Còn cái này lại lạnh... rốt cuộc là cái gì vậy?
Hắn đem cái gì đổ lên mặt mình vậy, ai da, đây là phản ửng của cửu chuyển dưỡng nhan dịch, trước lạnh sau nóng, mình thật là khờ...ý thức của Hoắc Vấn Dong dần tỉnh táo lại, nàng kéo cái dây lưng che mắt ra, nhìn thấy trong tay Lục Minh là cái chai cửu chuyển dưỡng nhan dịch, nhất thời nổi trận lôi đình, chính mình mong đợi hơn nửa ngày, còn tưởng rằng hắn sẽ... ai ngờ lại đổ cái thứ này lên mặt mình, làm lão nương tức chết.
"Cút nhanh cho tôi, lão nương để cho nó xấu, không cần xinh đẹp!"Nếu như bình thường, Lục Minh tự rửa mặt cho nàng, Hoắc yêu nữ sẽ rất cao hứng, nhưng nãy giờ trong lòng mong đợi rất lau, rồi đột nhiên phát hiện ra tự mình đa tình, vừa giận vừa thẹn, nhất thời tức giận cực điểm.
"Cởi quần áo ra!"Lục Minh thản nhiên phán một câu.
"Hả?"Hoắc Vấn Dong còn tưởng mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn hắn.
"Cởi áo ngoài ra, áo ngực cũng cởi luôn"Lục Minh như một bác sĩ đang nói với bệnh nhân, hắn nói xong, làm cho hoắc yêu nữ ngẩn người.
Cởi cái rắm, nếu như đang "khô", cởi hết cũng được, nhưng tên khốn nạn này chỉ muốn xem vết thương trước ngực mình thôi. Sẽ không cởi, không cần hắn quan tâm, để cho nó thành sẹo cả đời, đù sao cả đởi sẽ làm lão xử nữ, cả đời cũng chỉ có thể tự sờ soạng, trên ngực có hay không có sẹo, cũng đã không quan trọng.
Đàn ông đã không có, vậy thì xinh đẹp lợi ích gì?
Trong lòng Hoắc Vấn Dong vừa nghĩ vậy, chợt hiện lên một loại đau khổ, vành mắt đỏ lên, may mà ý chí dủ kiên cường, nếu không đã khóc rồi.
Nàng thở hổn hển kéo cái ghế lên, ngồi thẳng dậy, một tay đẩy Lục Minh ra, tức giận nói : "Lão nương không rãnh hầu hạ anh, hôm nay bận rộn nhiều việc, đừng có quậy, anh là ông chủ, muốn làm gì thì làm đi, đừng có ở đây làm phiền tôi!"
Đang chuẩn bị cúi xuống lấy văn kiện, rồi phát tiết cơn giận của mình ra bàn làm việc, đột nhiên, nàng kinh ngạc đến ngây người ra khi phát hiện bàn tay xấu xa của Lục Minh từ phía sau, tiến vào trong cổ áo mình, rồi từ từ trượt xuống, xâm hại đến hai toàn tuyết phong, 36D vốn là một con số rất vĩ đại,căng tròn rắn chắc, vậy mà hắn vẫn có thể mò vào dễ dàng, Hoắc Vấn Dong cảm thấy tê liệt khắp người, đôi khi còn cảm thấy đau đau khi hắn dùng sức bóp, bất quá, thần kỳ ở chổ, cái cảm giác kia rất nhanh biến thành một sự thoải mái.
Tiếng rên rĩ không hiểu, thiếu chút nữa đã thoát ra ngoài.
Hoắc Vấn Dong dùng tia lý trí và sức lực cuối cùng, nắm lấy bàn tay hư hỏng của Lục Minh, không biết cho hắn vào sâu hơn, hay đè chặt nó lại không cho phép rời đi.
"Rốt cục anh muốn làm gì?"hoắc yêu nữ phẩn nộ trách hỏi hắn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng ta cũng phát hiện ra mình mềm yếu, cái này giống như cầu khẩn hắn vậy, hoàn toàn không chút kháng cự.
"Anh là ông chủ, em phải nghe lời anh, nếu không em phận nhận trừng phạt đó!"Lục Minh ghé vào bên tai Hoắc Vấn Dong, nhẹ nhàng cắn vành tai của nàng một chút, kích thích này khiến nàng thiếu chút nữa té xỉu. Cơ hồ như đã hình hết hơi tàn của cả cuộc đời, chỉ để nhìn không quay đầu lại hôn hắn, trong lòng đang rất muốn ôm hắn, xoay lại mà hôn lấy, chỉ cần được hôn một phút, một phút thôi, như vậy cả đời nàng cũng không có gì hối tiếc.
"Không..."nhưng trong miệng nàng vẫn cự tuyệt, ý muốn kháng cự, để nhận lấy sự trừng phạt của hắn.
"Em đã không nghe lời, vậy anh sẽ trừng phạt em"Lục Minh nắm lấy vai của Hoắc Vấn Dong, ấn ngã xuống bàn làm việc, dùng sức đánh vài cái vào mông ủa nàng, đau đến mức làm Hoắc Vấn Dong hoa cả mắt.
Nàng cảm thấy, ngoại trừ đau đớn, còn có một khoái cảm không nói nên lời.
Trong nháy mắt, khoái cảm ấy làm cho toàn thân nóng rực, một khoái cảm bị hắn dã man thô bạo chinh phục dâng lên, mặc dù tiểu thí thí bị hắn đánh, nhưng trong giây phút đó, lại cảm thấy mình đã thuộc về hắn, chịu hắn khống chế, chịu hắn khi dễ. Hắn không còn là ông chủ nữa, mà là một kẻ hung bạo trong giấc mộng của nàng.
"Anh rất dã man!"Hoắc Vấn Dong đứng dậy, nàng vốn nghĩ rằng sẽ tức giận mắng hắn vài câu, nhưng lời vừa thốt ra, lại biến thành sự hờn dỗi của một cô bé.
"Nếu không chịu nghe lời anh nữa thì anh sẽ dã man hơn!"Lục Minh đột nhiên cười một cách sáng lạn, hắn đưa tay sờ lên khuôn mặt ửng hồng của nàng, nói : "Chờ khi khuôn mặt nhỏ nhắn này tốt lại, anh sẽ suy nghĩ về chuyện có thêm người yêu, nhưng bất quá phải xem biểu hiện của ai đó"
"Thật sao?"Hoắc Vấn Dong cảm thấy rằng mình đang đi trên con đường hạnh phúc.
Nàng kích động đến nổi muốn khóc lớn lên, vành mắt thoáng đỏ lại, lệ nóng lưng tròng, cái miệng nhỏ vểnh lên, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng chỉ nói một câu nghẹo ngào : "Người nào, người nào may mắn vậy?"
Đúng vậy, yêu nữ chi tâm không giống người thường!
Đó là kiểu nói không đúng tâm!

Bình luận





Chi tiết truyện