chương 217/ 830

"Chào ngươi, ta là Tàn Dương, chúng ta tìm ngươi để nói một câu, chúng ta muốn tham gia thi đấu tám nước khiêu chiến . . ." Thanh âm của Tàn Dương từ trong điện thoại truyền đi ra.
"Nếu như các ngươi muốn khiêu chiến ta, bình thường cũng được, bây giờ toàn bộ Hồng Kông nhiều người nhìn như vậy, chúng ta người trong nước đánh nhau thật hổ thẹn, người ngoại quốc đã khi dễ tới cửa, các ngươi cũng đừng thêm phiền nữa!" Lục Minh mang chút căm tức cự tuyệt nói.
"Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta là muốn đại biểu người trong nước tham gia thi đấu, không phải cùng ngươi đánh nhau, kẻ thù bên ngoài hung hăng ngang ngược, chúng ta há có thể ngồi yên" Tàn Dương như thế vừa nói, làm cho Lục Minh nghe xong rất là kinh ngạc, người này không phải đồ đệ của Hình Thiên Phong sao? Làm sao có thể cảm thấy vinh dự quốc gia cùng tinh thần trọng nghĩa? Có điều là Lục Minh ngẫm lại cũng là chuyện tốt, thêm hai người giúp đỡ chung quy so với hai kẻ địch vẫn tốt hơn.
"Đối thủ mức 65 kg cùng 70 kg, ngươi giao cho chúng ta đi! Chúng ta cùng là một đời tuổi còn trẻ, cũng không thể buồn chán ngồi nhàn trong nhà, nhìn ngươi dương oai hải ngoại" Lại có một thanh âm vang lên tới, nói vài câu, sau cùng lại tự giới thiệu: "Ta là Thủy Lạc Vân, bằng hữu của Tàn Dương".
"Hoan nghênh, nếu như các ngươi muốn tới, nhanh đi máy bay, bởi vì vài ngày nữa là thi đấu, hết hạn báo danh chỉ còn có ba ngày nữa thôi".
Lạc Vân này chưa thấy qua, có điều là đệ tử Tàn Dương của Hình Thiên Phong, thân kiêm Đồng Tử Công, khổ luyện Thập Tam Thái Bảo cùng Cư Nguyên Lưu Hạc Kình nhiều loại võ công, thân thủ chính là có thể chống lại kẻ địch, cơ hội thủ thắng lớn, cho dù không thể đánh bại kẻ địch, chí ít, cũng không cần lo lắng an toàn sinh mệnh của bọn họ . Bọn họ có thể tới chia giùm hai đối thủ, mình cũng dễ dàng một chút.
Sau khi cùng hai vị này điện thoại qua, vốn định lại đùa Hoắc yêu nữ, thế nhưng nàng cạch một tiếng đem gác điện thoại .
Lục Minh thầm buồn bực, gửi cho nàng một tin nhắn: Tiểu Mật, dám gác điện thoại của anh, xem anh trở lại đánh sưng cái mông nhỏ của em. Em chờ đó cho anh!
Không tới một phút, Hoắc yêu nữ đã gửi lại cho Lục Minh một tin nhắn: Lão nương chờ anh, có bản lĩnh, anh liền đụng thủng cái mông nhỏ của em đi, tới đây, lão nương nhếch lên cho anh xúc phạm. Tới đây! Chỉ bằng anh? Tiểu xử nam Lục Minh? Anh lo mà luyện cái Đồng Tử Công của anh đi!!
Xem ra Hoắc yêu nữ biết chuyện Lục Minh tu luyện Đồng Tử Công, nàng túm lấy cái này, biết Lục Minh không có biện pháp thu thập nàng, khôi phục cá tính dâm đãng của thời đại mới trước đây.
Lục Minh bị nàng làm cho nghẹn họng, nếu như bây giờ mình đang ở Lam Hải, không đem nàng đẩy ngã, đánh sưng cái mông nhỏ của nàng, sẽ không là gọi Lục Minh! Suy nghĩ một chút cái 36D kia cùng vóc người ma quỷ của Hoắc yêu nữ, Lục Minh cảm thấy mình hỏa khí từ tiểu phúc bừng bừng dấy lên, không thèm xem Đàm hiệu trưởng nói cái gì nữa, chạy nhanh đi lên tắm nước lạnh một cái.
Sau khi Hạ Linh trong lúc vô ý thấy long thương kia của Lục Minh, bây giờ luôn luôn mất tự nhiên nhìn chỗ đó của hắn đứng thẳng cao cao lên, nghĩ thầm người này khẳng định dậy lên ý không đứng đắn, không khỏi xấu hổ.
Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn đi phía sau liền tiến đến, cầm điện thoại di động của Lục Minh nhìn qua, phát hiện tin nhắn dâm đãng của Hoắc yêu nữ kia, mức độ tức giận lại thoáng cái tăng cao.
Có điều là nàng lại không có đem điện thoại di động của Lục Minh đập lên mặt đất, cũng không có tiến đi vào phòng tắm, nhằm mũi Lục Minh mà hung hăng tặng một quyền. Không có, lãnh mỹ nhân rất lạnh lùng, ngón tay ấn động rất nhanh, gửi cho Hoắc Vấn Dung một cái tin tức: Tiểu Mật, gửi cho anh vài tấm ảnh chụp mê hoặc, cho anh xem cái mông của em có vểnh hay không! Nàng lại có thể giả mạo Lục Minh gửi tin quấy rầy Hoắc Vấn Dung…
Hoắc Vấn Dung là ai, nàng há lại là loại người dễ khi dễ?
Đương nhiên, nàng không biết khiêu khích mình như vậy không phải là đại sắc lang Lục Minh, mà là lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn.
Nàng lập tức gửi nhiều hình ảnh, là một cái đặc tả cái mông to như ngựa Hoàng Hà, còn kết hợp có chữ viết. Cái mông đầy đặn như thế đi đâu tìm? Lên đi. Sướng chết anh!
Cảnh Hàn nhìn, khóe môi lộ chút cong hình cung tươi đẹp, lại gởi cho Hoắc Vấn Dung tin nhắn: Tiểu Mật, hãy hé váy ra để chụp ảnh, anh muốn nhìn em ngày hôm nay mặc quần lót gì một chút! Nhanh lên một chút, lão tử không chờ nổi!
Hoắc Vấn Dung lập tức trở về một tin nhắn: Người tốt, anh có biết, người ta luôn luôn là không mặc quần lót mà, thế nào? Chụp một bức chân thực cho anh xem nhé?
"Nhanh, nhanh lên một chút!" Cảnh Hàn lại gửi đi một tin nhắn.
"Gọi tỷ tỷ đi, anh phải gọi em là tỷ tỷ, bằng không lão nương thà rằng để cho nó ở không, cũng sẽ không cho anh xem! Người tốt, anh gọi người ta một cái, người ta gửi cho anh một tấm đại đặc tả siêu rõ ràng, bảo chứng chíp bông đều cũng thấy rõ ràng!" Hoắc yêu nữ dâm đãng đứng lên, đó là vô địch, nàng là tồn tại cường đại rất gần với MM Tiểu Hoa.
"Tỷ tỷ, nhanh gửi nhiều, anh muốn xem chíp bông!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hàn mang chút sương lạnh tức giận, nhưng cấp tốc gửi tin nhắn.
"Ngoan, thật ngoan, Lục Minh tiểu bằng hữu, tỷ tỷ cho nhà ngươi ăn đường! Tỷ tỷ thương, lần sau sẽ cho ăn, muốn nhìn chíp bông? Tiểu bằng hữu, chờ tiểu đệ nhà ngươi trưởng thành hơn nữa đi! Ha ha ha!" Hoắc yêu nữ rất đắc ý gửi một cái ba tấm ảnh kẹo, thoáng cái trêu đùa Lục Minh, nàng xem tới tâm tình đặc biệt tốt, sau lại thêm vào nhiều hình ảnh một cái tiểu hài tử đi tiểu, không đợi Cảnh Hàn thẹn thùng, lại gửi hình ảnh thứ ba mỹ nữ nhấc tay chỉ bắn vào tiểu hài tử, kết hợp mặt trên có chữ viết: bắn tiểu đệ của ngươi…
Cảnh Hàn xem Hoắc Vấn Dung không dám làm, trong lòng có chút kỳ quái.
Hơi ngẩn ra, lại gửi một tin nhắn: Anh thực sự vừa ra, hù chết em, có muốn cho em chiêm ngưỡng một chút vĩ đại của anh hay không?
Hoắc Vấn Dung không có đánh chữ, chỉ gửi đi hình ảnh to một ngón tay vạch ra, biểu thị có dũng khí đó sao.
Cảnh Hàn cầm điện thoại di động, suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên lại gửi đi một tin nhắn: Anh không đếm xỉa đến, không nên cho em kiến thức cái gì là không thể cường đại hơn!
"Em đợi được, tới đây, anh tới hù chết em đi! Cắt, chỉ bằng cái tiểu xử nam này sao? Có dũng khí anh gửi tấm ảnh đánh "máy bay" tới cho em xem xem, tới đây, nếu như dám gửi, em nói anh là nam nhân chân chính, anh không dám, anh chính là rùa đen rút đầu!" Hoắc yêu nữ nghĩ Lục Minh tuy nói rất ghê, nhưng muốn hắn thật sự làm, hắn khẳng định sẽ do dự… Trong lòng Hoắc yêu nữ, Lục Minh tuy rằng háo sắc, nhưng thực ra giống mình. Bề ngoài dâm đãng nội tâm tinh thuần, liền làm vẻ miệng uy hiếp rất kinh khủng, thực sự cái gì cũng không dám làm!
Cảnh Hàn lại do dự hồi lâu, bỗng nhiên đi tới phòng tắm, một cái giật cánh cửa ra, làm cho Lục Minh đang tắm lại càng hoảng sợ.
"Em làm gì?" Lục Minh thấy Cảnh Hàn lấy điện thoại di động nhắm ngay mình, nàng muốn làm gì? Lẽ nào, nàng muốn chụp hình lõa lồ của mình? Toát mồ hôi, phim ảnh thực sự là hại chết người, đem nữ phi tặc cũng dạy hư!
"Không phải chuyện của anh. Anh tắm đi!" Cảnh Hàn cầm điện thoại di động bấm rắc một tiếng, rồi xoay người đi ra.
Nếu như người khác làm như vậy, Lục Minh khẳng định nghĩ là điên vì tình dục.
Thế nhưng lãnh mỹ nhân vì sao muốn chụp ảnh mình trần trụi? Thật làm cho Lục Minh nghĩ mãi không ra, lẽ nào nàng buổi tối không ngủ được, muốn nhìn một chút? Thế nhưng cái này, cái này cũng quá trực tiếp đi? Mình hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, để nàng chụp! Tư thế vừa rồi giống như có chút không quá phù hợp, một tay mình chính là cầm… Nếu như nàng muốn nhìn mà nói, mình có thể cho nàng chụp ảnh nghệ thuật mà… Trời ạ, lãnh mỹ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
Có điều là Lục Minh nghĩ tới nghĩ lui, lãnh mỹ nhân có thể tại mình khi tắm tùy thời mở cửa. Chứng minh nàng trong lòng đã cho mình là trượng phu, quan hệ hiển nhiên không giống bình thường.
Vừa nghĩ này, trong lòng lại đặc biệt vui vẻ.
Sau cùng cũng không có tính toán nhiều, Lục Minh còn đoán rằng, lãnh mỹ nhân này muốn chụp ảnh trần trụi của mình, phỏng chừng là muốn xem dấu vết trên thân mình hoặc là vết móng tay cào xé trên thân mình một chút… Nàng hoài nghi ban ngày mình làm xằng bậy, cho nên chụp ảnh.
Có điều là, đừng nói không có, cho dù có, tắm lâu như vậy cũng đã sớm sạch rồi!
Lục Minh rất an tâm, cuộc đời không làm chuyện đuối lý, nửa đêm gõ cửa cũng không hoảng. Nhưng thật ra mỹ nhân muốn chụp, nàng xem thấy không có dấu vết gì, hẳn là sẽ an tâm!
Bên ngoài Cảnh Hàn chính là đem Lục Minh trần trụi mà gửi đi tới cho Hoắc yêu nữ, xem nàng có phản ứng gì.
Sau mười giây đồng hồ, Hoắc yêu nữ nhắn trở lại: Anh thật sự gửi sao?
Ngón tay Cảnh Hàn bay lượn, đánh ra nhóm chữ: Em không phải muốn xem một chút sao? Bây giờ thấy rồi, thế nào? Anh có đúng thật vĩ đại rất uy phong hay không?
"Ảnh chụp em đã xóa, lần sau cấm gửi ảnh ác tâm như thế qua, bằng không em sẽ nói cho Giai Giai! Quá mức, không thèm nghe anh nói nữa. Nói chuyện phiếm với anh tuyệt vui. Còn gửi ảnh chụp lưu manh, xấu chết. Phi phi, lão nương làm việc đây, đừng gởi tin cho em nữa, em tắt điện thoại!" Hoắc yêu nữ gửi một cái hình ảnh nôn mửa, sau đó không nhắn tin nữa, Cảnh Hàn đợi hai phút, thử gọi tới điện thoại di động của Hoắc Vấn Dung, quả nhiên là tắt điện thoại.
Lúc đầu nàng muốn đem những tin nhắn này xóa bỏ hết, thế nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng lại không có làm như vậy.
Chờ Lục Minh đi ra, kinh ngạc phát hiện lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn này ngồi ở trên sô pha trầm tư, giống như có gì không rõ vậy.
Lục Minh mặc nhanh y phục, chạy tới lấy lòng đấm đấm vai cho nàng, hỏi: "Có gì nghĩ không ra phải không? Đêm nay anh cùng em không đi đâu, tất cả hành động nghe theo chỉ huy".
Cảnh Hàn nhìn hắn, bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng: "Em đêm nay nghỉ ngơi, anh theo bối tiếp em hay không?"
"Theo, anh ngồi ở đầu giường em, bồi tiếp em đến hừng đông!" Lục Minh thiếu chút nữa thốt ra nói anh ngủ cùng em, nhưng may là đổi giọng rất nhanh, trong lòng thầm kêu nguy hiểm thật.
"Tốt lắm, em lập tức nghỉ ngơi, anh phải ngồi ở trước giường của em, ở dưới giường trải chăn ngủ cũng được, nhưng nhất định phải tại bên người em" Cảnh Hàn vừa nói như thế, Lục Minh còn tưởng rằng nàng tại sợ vật gì vậy, ý muốn bảo vệ tăng lớn, đứng lên vỗ ngực nói: "Yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ em, em an tâm ngủ, ngủ một giấc đến thẳng hừng đông, anh vẫn sẽ bồi tiếp em!"
Tới khi nghỉ ngơi sau bữa cơm, Lục Minh thực sự ôm giường chiếu chăn, theo vào gian phòng của Cảnh Hàn .
Ngu Thanh Y thấy trong lòng chua xót, tuy rằng biết rõ người này không có khả năng cùng Cửu Âm Tuyệt Mạch của Cảnh Hàn phát sinh cái điểm gì, thế nhưng nhìn hắn che chở lãnh mỹ nhân này như vậy, trong lòng cũng chua xót muốn chết, nàng vặn lắc lắc tay nhỏ bé, nội tâm giãy dụa hơn nữa ngày, nói một câu: "Em cũng đi!"
Hạ Linh nghe xong có choáng váng, nhanh lên ngăn cản: "Thanh Y, không có việc gì, hắn là một tên sói có sắc tâm không có sắc đảm, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra!"
Ngu Thanh Y tự nhiên tin tưởng Lục Minh, chỉ là trong lòng không thoải mái, ôm Hạ Linh thẳng làm nũng: "Người ta chính là muốn đi, không thể nhìn được lãnh mỹ nhân đắc ý như thế kia, nàng dựa vào cái gì, ta mặc kệ, ta chính là muốn đi!" Hạ Linh dỗ dành hơn nữa ngày, mới kéo được nàng trở về phòng đi ngủ, Ngu Thanh Y trước khi đi còn đạp cửa phòng của Cảnh Hàn hai cước, ở xa xa Ôn Hinh phu nhân mỉm cười khoan dung, lại nhẹ lắc đầu, tựa hồ thấy một đám tiểu hài tử đang đùa giỡn ầm ĩ.
"Có muốn ôm em ngủ không?" Cảnh Hàn dùng ánh mắt buốt giá trừng mắt nhìn Lục Minh, hỏi.
"Muốn…" Lục Minh vừa nghe, quả thực muốn hướng toàn bộ thế giới tuyên bố tâm tình hưng phấn của mình, nhưng rất sợ đây là lãnh mỹ nhân thử mình, dè dặt trả lời.
"Anh phải nghe lời, án theo lời em nói mà đi làm, em suy nghĩ. Hiện tại, phải xem thời gian!" Cảnh Hàn lên trên giường mình, kéo chăn, lưng quay về phía Lục Minh.
Lục Minh nghĩ thầm, lẽ nào nữ phi tặc này muốn mang mình nửa đêm lên đường?
Đợi được sáng sớm ngày mai trở về, nàng xem mình biểu hiện tốt, mới cho mình ôm ngủ? Vừa nghĩ cái này, trong lòng thật kích động! Nhanh nằm ở mép giường, kéo chăn giả vờ là một bé ngoan, tuy rằng ngủ không được, nhưng ngẫm lại, sau đó ta có thể ôm lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn kia ngủ, trong lòng thực sự là vui mừng vô hạn.
Chẳng qua bao lâu, điện thoại di động vang lên.
Cảnh Hàn bỗng nhiên kêu Lục Minh nói: "Đứng lên, ngủ cũng nghe điện thoại, án theo em nói mà làm…"
Lục Minh bắt đầu thật cao hứng, thế nhưng lúc tiếp nhận điện thoại, phát hiện là điện thoại di động của mình, gọi tới chính là Hoắc Vấn Dung, bây giờ dễ phải đến 12 giờ, đêm khuya như vậy, nàng gọi cho mình làm gì vậy? Cảnh Hàn làm sao biết nàng nhất định sẽ gọi tới chứ?
Xong, bên trong này khẳng định có hiểu lầm gì đây!

Bình luận





Chi tiết truyện