chương 246/ 830

Hình như đã nghe thấy Lục Minh nói thầm. Tên phóng viên vô cùng tức giận mà trách hỏi: "Xin đừng chỉ trích cá nhân!"

"Không có, ta chỉ là muốn mời ngươi dùng Hán ngữ để hỏi. Bởi vì ta đối với tiếng Anh không phải rất tinh thông" Lục Minh ha ha cười, khoát khoát tay ý bảo đối phương đừng nóng giận.

"Ta nói chính là tiếng Trung!" phóng viên Nhật Bản biết chính mình nói không được chuẩn. Nhưng hắn khẳng định. Đối phương nghe hiểu nhất định không có vấn đề. Lục Minh hả một tiếng, vừa lại nâng nâng đầu ý bảo nói: "Vậy mời ngươi tạm đứng lên mà nói. Người Nhật Bản các ngươi không phải cũng rất có lễ phép hay sao? Mời ngươi đứng lên đặt vấn đề !" Tên kia vừa nghe, phát điên mà quát: "Ta đã đứng lên rồi đây!"

"Gì?" Lục Minh giả bộ làm bộ dáng rất kinh ngạc, chú ý nhìn tên phóng viên Nhật Bản hồi lâu. Mới chậm rãi nói: "Thật không nghĩ tới, ngươi thật không đã đứng lên rồi!"

Mọi người thấy hắn trêu tên phóng viên này, cũng âm thầm buồn cười, đau cả bụng.

Các khách mời là minh tinh Đài Loan đều che mặt mà cười, vì phối hợp bộ dáng nghiêm trang của Lục Minh, bọn họ đã hết sức cố nén, nếu không sớm đã bộc phát cười to.

Ở phía sau đám các tiểu minh tinh không phải cố chịu đựng như vậy, hơn cảm giác bọn họ cười càng lớn tiếng. Công phu tiểu tử dễ dàng nghe thấy chính mình được ủng hộ. Bọn họ cười vang không dứt. Các nữ tiểu minh tinh, dứt khoát lại cười ngã vào trong lòng đồng bạn. Tên phóng viên Nhật Bản sắc mặt trắng đó không ngừng biến hóa. Hắn không nghĩ tới không làm khó dễ được Công phu tiểu tử, ngược lại để cho hắn trêu đùa.

Bất quá. Hắn cảm thấy không cam lòng, vẫn như cũ bắt vào vấn đề cũ không tha, không thể nói Lục Minh không có kì thị chủng tộc.

"Thật ra ta không có vĩ đại như vậy" Lục Minh tiếp tục tự biên tự diễn. Hắn vẫy tay. Dáng vẻ vô cùng đứng đắn. nghiêm chỉnh mà nói: "Từ nhỏ đến lớn.Ta tổng cộng đã gặp qua bốn người. Bà mẹ mang thai. Mặc dù họ không cần, cũng không phải là thứ dành cho các bà mẹ mang thai, điều này cô ta chắc chắn phải hiểu. Ta khi còn bé nhặt được tiền, năm phân tiền xu, ta bình thường vẫn giao cho giáo viên. Nhưng lại nghĩ số tiền này quá nhỏ chỉ có năm phân tiền, ta bèn giữ lại mua kẹo mạch nha để ăn. Vị tiên sinh này. Đối với văn hóa quý quốc, ta hoàn toàn không có thành kiến. Ta ngoài việc đối với đô vật, nhu đạo (Judo). Ninja, không thủ đạo (Karate) đều có chút nghiên cứu. Đối với văn hóa đinh cao của quí quốc. Cũng có sâu sắc nghiên cứu cùng nhận thức. Ta dám nói, không nhìn vào màn hình. Chỉ cần lắng nghe nữ diễn viên chính của họ rên rỉ. Ta có thể xác định họ là Matsushima. Aoi, Mimami. Reina, Akiho, Yuka, Maria Takagi..."

"Ngươi nói, một người vĩ đại như ta, làm sao có thể kỳ thị các ngươi được chứ? Ngươi hiểu lầm rồi!" Lục Minh còn không có nói xong. Mọi người lại cười ầm lên.

"Sở dĩ tạm thời quyết định không để dược phẩm cho các người tiêu thụ, nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì các người có nhu cầu lượng lớn quá. chúng ta không thể cung ứng, hơn nữa chúng ta phải thí nghiệm thêm một khoảng thời gian, xác định dược phẩm không có bất cứ vấn đề gì, mới có thể không lo lắng bán ra hải ngoại" Lục Minh ngay lúc đó đang nói chuyện tựa như CCTV. Cùng một đạo lý, lại giả bộ dạng rất nghiêm túc nói: "Chúng ta tạm thời có quyết sách là như thế này. Các người có thể là một kháng nghị mạnh mẽ, cũng có thể thông qua cách ngoại giao giải quyết. Nhưng theo phương diện của ta. Tất cả điều này đều vô ích!"

"Ta kháng nghị" Phóng viên Khật Bản tức giận đến rống to.

"PASS!" Lục Minh liền tỏ thái độ, đó là trực tiếp đem người này không nhìn đến.

Mọi người liều mạng vổ tay. Cho dù Lục Minh không ngầm châm chọc một phen, mọi người tâm lý cũng rõ ràng, có thứ tốt. Đương nhiên trước tiên phải để người trong nhà sử dụng.

Đứa ngốc mới có thể đem đồ vật cổ được đại hoàng đế phi tử dùng dễ dàng mà bán cho người ngoại quốc, hơn nữa Công phu tiều tử cùng Thiên Cẩu Nhẫn mới giao thủ cách đây hai ngày, vết thương nhắm chừng cũng còn có chỗ chưa lành. Có thể trong lòng hắn chính là hận người Nhật muốn chết, bây giờ theo hắn chọc tức. Vậy chẳng phải tự tìm phiền phức?

Lại có một phóng viên ngoại quốc đứng lên, nhấc tay thẳng lắc lắc. Chờ chưởng môn nhân ý bảo hắn mở miệng đặt câu hỏi, mới hỏi: "Tư nhân có biện pháp gì khác để có được dược phẩm này hay không? Người phương Tây có thể lấy danh nghĩa tư nhân hay không. Đến Hongkong mua sắm?" Vấn đề này hỏi đến mấu chốt, rất nhiều người cái lổ tai cũng dựng thẳng lên, bây giờ toàn bộ xem ý kiến Công phu tiểu tử, hắn nắm giữ lớn nhất quyết sách quyền mà. kể cả hai vị phóng viên vừa mới bị Lục Minh trêu, cũng lặng im không tiếng động. Sợ lớ mớ miệng kháng nghị chọc giận Lục Minh, quả quyết cự tuyệt việc này.

"Có thể, ta không phản đối các người đến Hongkong mua sắm dược phẩm. Hongkong bản thân chính là một thiên đường du lịch mua sắm. Ta không lý do phản đối các người đến đây.

Nếu như các người muốn. Lúc nào cũng có thể mua. Nhưng không có khả năng mua sắm một lượng lớn dược phẩm mang về. Hiểu chưa? Bất luận là người phương Đông hay người phương Tây. Tạm thời cũng chỉ có thể tạm thời cung ứng người sử dụng. Cụ thể mọi người đừng hỏi ta, ta chỉ có thể nói. Không phản đối tư nhân các ngươi mua sắm, nhưng làm rõ một điểm, người phương Tây dược hiệu so với người phương Đông rất kém, đây là tố chất thân thể mà tạo thành, cảm giác các người không thích hợp. Đừng vừa lại nói cái gì nhân quyền. Ta nghe được cái lổ tai cũng sinh khó chịu!" Lục Minh gật đầu, đồng ý bất luận kẻ nào lấy danh nghĩa tư nhân mà mua sắm

Đây cơ bản chính là thủ pháp tuyên truyền. Nếu như nhất quyết cấm người phương Tây mua sắm. Khư vậy chưa biết chừng dẫn đến phản hiệu quả.

Tuy lùi một bước nhỏ. Nhưng lại có thể nắm thế chủ động.

Đạo lý đầu tiên là phải đúng vững gót chân. Rồi chậm rãi chiếm lấy lòng tin người phương Tây. Không mua tùy tiện. Dù sao tin tưởng sẽ có vô số người chờ được mua. tất cả những việc kháng nghị hay khiển trách . Lục Minh cảm giác được đó là hành vi mọi người dùng để ép. Trực tiếp không cần nhìn cũng có thể hiểu!

"Trên thế gian thuốc giảm béo cùng thuốc tráng dương nhiều vô số. Thuốc ngủ cùng thuốc làm trắng da lại càng không thể đếm được, anh làm có thể khẳng định dược phẩm của anh là tốt nhất ?" Lại có một phóng viên Pháp đặt câu hỏi. Hắn nói chính là tiếng Pháp. Lục Minh hắng giọng đáp :"Ngôn ngữ của anh rất cao quý, xin thứ cho tôi không thể nghe hiểu vấn đề của anh, nếu muốn đặt vấn đề, thì phải đổi thành ngôn ngữ tôi nghe hiểu được. Trước mắt, tôi chỉ có thể nghe hiểu Hán ngữ!"

"Tôi là Du Bin người Mỹ, là phóng viên đài truyền hình ABC. Tôi cũng muốn hỏi vấn đề vừa rồi" Có một tên bốn mắt người Mỹ đứng lên dùng Hán ngữ để hỏi

"Không có. Ta đâu nói của ta chính là tốt nhất. Người Mỹ người Pháp các người ngàn vạn lần đừng có tin, các người tốt nhất nên mua những dược phẩm mọi khi vẫn dùng, về phần vài loại dược của chúng tôi. Tôi cảm thấy dân chúng Hongkong rồi sẽ thích nó" Lục Minh nhún nhún vai, tiêu sái mỉm cười mà trả lời.

Mọi người vừa nhìn, như vậy đã cảm thấy tin tưởng. Khẳng định sẽ là tốt nhất.

Hơn nữa. Hoàng đế phi tử cổ đại cũng dùng, còn có thể kém sao?

Mọi người liều mạng mà vỗ tay, có câu tục ngữ nói cho cùng. Con gái hoàng đế không lo cưới, đồ của Công phu tiều tử là thứ tốt. Hắn căn bản khinh thường những nghi vấn của người khác. Ngươi muốn nói hoài nghi. Không mua. Hắn căn bản không cần, thậm chí càng thêm cao hứng.

Vừa lại có người hỏi lúc nào cử hành kiểm tra thí nghiệm hiện trường. Lục Minh trả lời là ba ngày sau, lại xin đài truyền hình chuẩn bị mười người mập mạp, mười cô nương da nâu, mười người vô năng cùng mười người bị bệnh mất ngủ nghiêm trọng. Hắn tỏ vẻ nhờ các vị phóng viên bằng hữu nếu như nguyện ý thử, cũng có thể chọn lựa mười người, số người, không hạn chế người phương Đông hay người phương Tây, Lục Minh vừa cười cười nói: "Ai muốn cùng tôi đánh cuộc nào? Nếu như thí nghiệm kiểm tra thất bại, không đạt được yêu cầu, như vậy tôi trước mặt mọi người ăn mười bát mì cay!"

"Nếu như đối phương thua thì sao?" Chưởng môn nhân phối hợp hỏi lại.

"Bọn họ thua, trước mặt mọi người ăn một chén là được!" Lục Minh như vậy vừa nói, tất cả mọi người đều muốn thử xem. Thua không sao cả, chỉ là ăn bát mì. Ai không lại không dám chứ? Nhưng mà Lục Minh kế tiếp bổ sung một câu. Làm cho tất cả mọi người ầm ầm ngã xuống đất. Bởi vì Lục Minh nghiêm trang nói: "Nếu như người nào cùng với ta đánh cuộc, đánh cuộc, thua phải dùng mũi ăn một chén mì cay!"

"Toát mồ hôi!" Mọi người điên cuồng toát mồ hôi. Dùng mũi ăn mì, người nào có bản lãnh này chứ? Kể cả là có, cũng không dám trước mặt mọi người làm ra cái chuyện xấu hổ như vậy!

Bất quá. Mọi người suy nghĩ lại một chút. Công phu tiểu tử nguyên nhân chính là vì đã tính trước, tuyệt đối thắng rồi, cho nên mới nhân cơ hội cùng mọi người nói đùa. Bởi vậy đối với hắn lại càng cảm thấy yên tâm, cũng bởi vậy như hắn nói chắc chắn bốn loại dược vật có công hiệu.

Sau khi những tên ngoại quốc gây khó dễ, lại đến lượt phóng viên trong nước gây khó dễ.

Bọn họ biết mở miệng nói lung tung, khẳng định là tìm chết.

Tên người nước ngoài đắc tội Công phu tiểu tử, phóng vấn xong trở về. Nhưng mọi người đều làm việc ở Hongkong. Chẳng may có người nhận ra. Đi ngoài đường không bị người ta ném chết mới là lạ! Cho nên, mỗi người đứng dậy đặt câu hỏi cũng trước tiên cúi đầu một cái, tỏ vẻ tôn kính. Mới hỏi một vài vấn đề bát quái. Ví như, có tên phóng viên hỏi Lục Minh bây giờ đã có bạn gái chưa.

"Cảm ơn ý tốt của anh. không ngờ anh lại mau quan tâm đến việc chung thân đại sự của tôi. Tôi rất cảm động" Lục Minh mỉm cười, hào phóng mà hồi đáp: "Có! Tôi đẹp trai như vậy muốn nói không có, mọi người khẳng định không tin!"

"Xin hỏi Công phu tiểu tử. Bạn gái của anh có phải chính là nữ hiệp lần trước cùng anh liên thủ đối kháng mười đại cao thủ tám nước?" Vô số phóng viên hai tròng mắt liền tỏa sáng. Đây tuyệt đối là tin tức siêu cấp, cánh tay như rừng giơ lên. Tranh nhau đặt câu hỏi. Chưởng môn nhân cảm giác câu hỏi tất cả đều giống nhau, tiện tay chọn một phóng viên MM.

"Không phải" Lục Minh lắc đầu. Rất thành thật mà trả lời: "Nàng thật ra là đối thủ của tôi, bởi vì đất nước bị sỉ nhục không chịu nổi. Mới buông thành kiến. Liên thủ đối địch!"

"Mặt nạ cùng phục trang của nàng tại sao với anh lại giống nhau. Giống như là bộ đồ tình nhân?" Vị phóng viên MM kia không tin, lập tức đặt câu hỏi.

"Tóc tôi là màu đen mà cô cũng là. Tôi là da vàng cùng mắt đen. Cô sao lại cùng tôi giống nhau? Cô chẳng lẽ cũng là bạn gái tôi?" Lục Minh cười ha ha, khoát tay hồi đáp: "Tại chúng tôi là người cùng một thành phố. Cùng dùng loại phục trang cùng mặt nạ này. Đây không phải trang phục tình nhân!"

"Xin mời hỏi các ngươi sau này có cơ hội phát triển trở thành đôi tình nhân hay không đây?" Phóng viên MM lại hỏi.

"Nếu như cô có thể chỉ dạy ta một chút kỹ xảo tán gái, tôi nghĩ, rất có khả năng!" Lục Minh cũng chắp tay mà cười nói: "Phóng viên MM sư phụ. Cô chỉ điểm một chút kỹ xảo tán gái cho tôi đi. Tốt nhất bản thân làm mẫu xem thế nào".

Lục Minh còn không có nói xong. Mọi người lớn tiếng cười rộ lên, thậm chí có người còn huýt sáo cổ vũ.

Vị phóng viên MM kia mặt đỏ hồng ngồi xuống, phỏng chừng nàng nếu không nhiều người nhìn như vậy, rất có khả năng sẽ đáp ứng.

"Công phu tiểu tử, bạn gái chính thức của anh là ai? Tại trận đấu lần trước, nàng có đến xem trận đấu hay không? Có phải nàng cho anh sức mạnh của tình yêu, giúp anh chịu dựng trận quyết đấu với Thiên Cẩu Nhẫn hay không, thoáng cái bất ngờ đảo ngược tình thế, đánh bại Thiên Cẩu Nhẫn cường đại không phải là sức mạnh của tình yêu ban cho mà bay ra khỏi vũ trụ nhỏ bé này?" Lại có tên phóng viên trẻ cao giọng chất vấn.

"Anh, anh có phải là xem nhiều phim hành động quá hay không?" Lục Minh rất kinh ngạc hói: "Anh có thể nói cho tôi một chút hay không. Làm thế nào để bay ra khỏi vũ trụ này ? Tôi vẫn mơ tưởng điều này! Nếu như có thể, biến thành siêu nhân châu á hoặc là siêu nhân Gao như vậy cũng được, anh dạy tôi đi!"

"Công phu tiểu tử. Mới vừa rồi nghe anh nói về nữ diễn viên, đạo lý rõ ràng. Xin hỏi anh có phải cũng thích xem những nữ diễn viên AV?" Lại có một ông chú nghiêm chỉnh đứng lên hỏi.

Mọi người vừa nghe, cùng lúc nhìn về phía Lục Minh, xem hắn trả lời như thế nào.

Bình luận





Chi tiết truyện