chương 91/ 294

Khánh Kỵ quất mạnh roi, thúc ngựa chạy đi, con ngựa hí lên một tràng dài, cất vó lên, đạp thật mạnh, như tên rời khỏi dây cung phóng đi.

Đậu Kiêu Kính nghe Khánh Kỵ nói lúc đầu có chút kinh ngạc, ngay sau đó vội bừng tỉnh, hắn gật gật đầu, quất ngựa phóng đi, hướng về phía Khánh Kỵ dưới ánh tịch dương huyết hồng chạy theo...

Lỗ quốc đô thành Khúc Phụ, bầu trời trong vắt sau cơn mưa, xanh ngắt ẩm ướt, một vầng cầu vồng vắt qua phía cuối chân trời, không khí tươi mát làm cho người ta hít vào mà như muốn say mê trong đó. Những vũng nước nông nằm rải rác trên mặt đường, đôi khi một giọt nước mưa từ trên ngọn cây rớt xuống, tạo nên vòng vòng gợn sóng.

Một chiếc xe ngựa nước sơn bóng loáng đỗ ở trước cổng phủ Thành Bích phu nhân, trước sau trái phải có tới hơn bốn mươi võ sĩ dáng người vạm vỡ đeo giày da trâu, đứng thẳng tắp ở đó, dường như là chủ nhân sắp xuất môn.

Ở trong phủ, nhà trên, Thành Tú đang khuyên nhủ Thành Bích phu nhân:

- Tỷ tỷ, sứ giả Ngô quốc còn có vài ngày nữa là sẽ tới Khúc Phụ, Quý Tôn đại nhân có ý sợ hãi, cũng đã cố tình mời Khánh Kỵ công tử rời đi. Lần này Khánh Kỵ công tử gặp chuyện không may, là do rủi ro bị rắn cắn khi đến hồ Lịch Ba triệu tập nhân mã của hắn. Hiện giờ, không khí ở Khúc Phụ đã vô cùng căng thẳng, rất nhiều công khanh đại phu một khi còn chưa đánh giá được chính xác giữa Quý Thị và Thúc Mạnh hai nhà ai có thể chắc thắng, thì trước mắt đều sẽ chỉ đứng nhìn mà tránh tai họa, lúc này ngay cả cánh cửa của ba nhà thế gia còn không dám bước qua, càng không nói tới việc đi thăm Khánh Kỵ công tử. Đệ nghe nói, ngoại trừ Công Sơn Bất Nữu nhận sự dặn dò của Quý Tôn đại nhân tới thăm hắn một lần, ngay cả Dương Hổ cũng chưa từng tới đó lần nào. Tỷ tỷ sao lại có hứng thú đi tới đó chứ.

Thành Bích phu nhân liếc xéo hắn một cái, hừ nói:

- Đi thăm Khánh Kỵ một chút thì có sao? Quý Tôn Tư, Tôn Ngao mấy bọn công tử không phải đều đã tới đó sao?

Thành Tú nói:

- Bọn họ phần lớn toàn là những thiếu niên công tử còn chưa lớn, không mang chức vụ và quân hàm, đi thăm Khánh Kỵ đương nhiên là không thành vấn đề.

Thành Bích phu nhân bĩu bĩu môi, mỉa mai nói:

- Thành Bích ta có phải là nhân vật trọng yếu gì trong triều đình không? Hiện giờ, ta chỉ là một thương nhân dựa vào buôn bán mà làm giàu thôi, Khánh Kỵ giúp ta đua thuyền, chính là khách nhân của ta, hiện giờ hắn bị thương, ta nếu chẳng quan tâm, làm sao trong lòng an ổn được? Những đại nhân đó đang động cái tâm tư gì, cũng chẳng dính dáng tới ta.

Thành Bích phu nhân đội một cái nón trúc lên đầu, một tấm vải mỏng buông xuống che khuất khuôn mặt, mắt ngọc mày ngài lập tức trở nên mơ hồ, mờ mờ ảo ảo, giống như một đóa thược dược trong sương mù, càng tăng thêm vài phần kiều mỵ.

- Được rồi, ta tới hồ Lịch Ba một chuyến, có lẽ tối muộn mới về, ngươi lo việc của ngươi đi.

Thành Bích phu nhân nói xong, mang theo một trận hương thơm, khoan thai bước ra ngoài, Thành Tú bất đắc dĩ thở dài. Đằng sau một cây cột trụ ngoài hành lang, Quý Tử Sanh thấy mẫu thân đã rời khỏi, lập tức rón ra rón rén rời đi, né tránh tầm mắt của cậu, vội vàng chạy đi tìm người đánh bạc.

Đáng thương thay cho Thành Bích phu nhân còn chưa biết, đứa con bảo bối của nàng vì cuộc sống "Tự do, hạnh phúc", cũng đã mạnh mẽ thúc đẩy quan hệ giữa nàng và Khánh Kỵ. Lời đồn về việc Thành Bích phu nhân và Khánh Kỵ thân mật với nhau, chính là bởi Quý Tôn Sanh khéo léo để lộ ra, sau đó lại từ những bằng hữu đánh bạc với hắn truyền ra ngoài, hiện giờ thấy nàng đi thế này, những kẻ vốn chưa tin cũng cảm thấy có chút nghi ngờ.

Bên bờ hồ Lịch Ba, người nghênh đón Thành Bích phu nhân chính là Đông Cẩu và A Cừu. Vẻ mặt Đông Cẩu trầm trọng, vẻ mặt của A Cừu lại càng khoa trương hơn, khuôn mặt đưa đám cứ như kiểu là cha chết không bằng.

Thành Bích phu nhân ngồi trong một căn phòng tràn đầy vị thuốc Đông y, nàng vẫn chưa hạ chiếc mũ trúc trên đầu xuống, chỉ liếc mắt xuyên qua một tầng lụa mỏng manh nhìn vào bên trong. Cách một tầng vải che như sương mù, cặp mắt long lanh vừa động, vẫn có mị lực cường đại làm điên đảo chúng sinh, khiến cho Đông Cẩu đang giả vờ đau buồn nhìn thấy cũng phải hơi sững sờ.

Ở bên trong phòng hơi mờ mịt, có một người đang nằm trên giường, bên cạnh là một chiếc bếp nhỏ, lửa trong bếp đang hừng hực cháy, ánh lửa đỏ hồng lấp lóe lấp lóe. Một thị nữ áo xanh ngồi chồm hỗm bên cạnh bếp, đang cẩn thận nhấc xuống một cái ấm sứ, sau đó lại đặt một chiếc ấm khác lên.

- Khánh Kỵ công tử sao rồi?

Thành Bích phu nhân thở dài một tiếng hỏi.

Đông Cẩu mặt mày ủ rũ thở dài, chắp tay nói:

- Đông Cẩu thay mặt công tử nhà ta tạ ơn phu nhân có tình tới thăm, thực không dám dấu diếm, tính mệnh của công tử nhà ta hẳn là đã được bảo toàn, nhưng mà độc tố còn sót lại trong người công tử còn chưa được thanh lọc hết, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, chưa hết sưng tấy, có lẽ phải qua mấy ngày mới có thể khôi phục được thần trí.

Thành Bích phu nhân nhẹ nhàng than thở, tấm lụa mỏng dưới nón trúc hơi hơi lay động:

- Thiếp thân hai ngày này thực sự là rất thấp thỏm. Đông tướng quân, thiếp thân có thể vào xem ngài một chút được không?

- Phu nhân mời.

Đông Cẩu đứng lên, khách khí nói với nàng.

Thành Bích phu nhân mỉm cười gật đầu, duyên dáng đứng dậy, nhẹ nhàng bước vào trong.

Đi vào bên trong, mùi thuốc Đông y lại càng nồng đậm, thiếu nữ đang dựa vào giường quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ thấy mái tóc của thiếu nữ này rối bù, khí sắc trên mặt rất tiều tụy, thoạt nhìn phi thường mệt mỏi. Ánh mắt của Thành Bích phu nhân cũng lướt qua nàng một chút, lập tức phát giác có chút quen mắt, lại tập trung nhìn vào, lúc này mới nhận ra thiếu nữ tiều tụy này chính là Thúc Tôn Diêu Quang.

Thành Bích phu nhân hồ đồ cả kinh: "Sao lại là nàng, nhìn bộ dáng tiều tụy hao tâm tổn lực này của nàng, chẳng nhẽ là thực sự thích Khánh Kỵ sao? Ta còn tưởng rằng nàng đã hồi phủ, không thể tưởng được Thúc Tôn Ngọc lại có thể còn để cho nàng ở chỗ này."

Kỳ thật sau khi Thúc Tôn Ngọc nghe nói Khánh Kỵ trúng nọc độc của rắn, liền muốn đón Thúc Tôn Diêu Quang trở về. Thúc Tôn Diêu Quang đương nhiên là cự tuyệt phụ thân, lý do của nàng là Khánh Kỵ một ngày chưa chết, nàng vẫn sẽ thực hiện lời hứa. Thúc Tôn Ngọc không tự mình tới hồ Lịch Ba, không nhìn thấy vẻ mặt thương tâm, dị thường của nữ nhi, nhưng vẫn tin là thật.

Thương thế của Khánh Kỵ thật giả thế nào, vốn là một chuyện đại sự. Nhưng mà chính trường thay đổi bất ngờ, cực kỳ khó dò. Thúc Mạnh hai người vốn là ước gì Khánh Kỵ càng sớm rời khỏi Lỗ quốc càng tốt, có điều hiện giờ tình thế thay đổi, gây ra bất lợi cực lớn cho Quý Tôn Ý Như, khiến giờ lại trở thành Quý Tôn Ý Như muốn bức Khánh Kỵ phải rời đi, mà bọn họ ngược lại lại không hy vọng Khánh Kỵ rời Lỗ vào lúc này. Khánh Kỵ lưu lại, bọn họ mới có thể có thêm một lý do để gây khó dễ cho Quý Thị. Bởi vì nguyên nhân này, cho nên Thúc Mạnh hai nhà đối với chuyện Khánh Kỵ bị trúng độc cũng không truy xét đến cùng. Cũng là bởi vì hai người quá mức tin tưởng vào khả năng bảo mật của mình, hoàn toàn không ngờ được rằng tin tức Quốc Quân về nước lại bị tiết lộ ra ngoài, nếu không chắc gì đã có thể ngồi yên ổn như bây giờ.

Thành Bích phu nhân nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, Thúc Tôn Diêu Quang lùi về phía sau một chút, nhường vị trí cho nàng. Thúc Tôn Diêu Quang lúc này, hoàn toàn không còn cái khí phách khi đối chọi gay gắt với nàng lúc trước ở Lỗ Quái cư, toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt hết lên người Khánh Kỵ.

Đây là mối tình đầu của nàng, chính là nam nhân đầu tiên mà nàng yêu thương, lòng tràn đầy mật ngọt, cùng với khát vọng về tương lai tươi đẹp, đột nhiên trong lúc đó, người trong lòng nàng lại gặp phải đại nạn, hấp hối giãy dụa trên sợi dây tử vong, điều này khiến cho tình cảm của nàng sao có thể chịu đựng được? Nàng chưa từng biết rằng, trong lòng nhớ nhung một người, lại đau đớn như vậy, lại thống khổ như vậy.

Trái ngược với Thúc Tôn Diêu Quang, Thành Bích phu nhân lại bình tĩnh hơn nhiều. Nàng có hảo cảm với Khánh Kỵ, một là bởi vì Khánh Kỵ dù bị bắt phải rời khỏi Lỗ cũng không quên thực hiện lời hứa với nàng, khiến nàng cảm thấy mình cũng phải có một phần trách nhiệm đối với Khánh Kỵ; về phương diện khác, cuộc tiếp xúc ngắn ngủi với Khánh Kỵ, đã khuấy động tâm tư thiếu nữ mà lâu nay nàng không hề bận tâm, khiến cho nàng có một chút suy tư tưởng niệm đối với Khánh Kỵ, loại tình cảm như có như không này, mơ hồ lại trêu chọc tâm tư của nàng, khiến cho ngay cả nàng cũng không có cách nào nhận biết được rõ ràng. Có điều mặc kệ là như thế nào, ít nhất hiện nay nàng còn xa mới có được tình thâm như Thúc Tôn Diêu Quang, lần này đến thăm hỏi, chủ yếu chỉ là xuất phát từ đạo nghĩa và trách nhiệm mà thôi.

"Khánh Kỵ" nằm ở trên giường, dưới ánh đèn âm u lờ mờ, khuôn mặt tím đen phình to ra, làm thay đổi toàn bộ hình dáng, Thành Bích phu nhân nhìn mà cảm thấy sợ hãi, lời đồn đại nói rằng chỉ cần liếc mắt nhìn thấy song đầu xà thì chắc chắn sẽ chết, tuy rằng lời đồn là không có thật, nhưng nhìn tình hình thế này, loại rắn này cực kỳ độc thì quả không phải là giả, đột nhiên có thể khiến cho một đại nam nhân biến thành bộ dáng như thế này.

Thành Bích phu nhân khe khẽ thở dài, trong lòng âm thầm cầu khấn cho hắn. Ngồi cạnh hắn một lúc, lại hỏi cụ thể Đông Cẩu bên cạnh về tình hình tiến triển thương thế của Khánh Kỵ, Thành Bích phu nhân liền muốn đứng dậy cáo từ. Lần này đến đây, nàng cũng có mang theo y sư trong phủ của mình tới, nhưng mà nhìn thấy sinh mệnh của Khánh Kỵ đã được bảo trụ, tâm tư xoay chuyển, liền không nhắc tới chuyện này.

Kỳ thật không chỉ ở quý phủ của nàng có y sư cao minh, trong ba nhà thế gia, thậm chí cả những danh môn vọng tộc trong Khúc Phụ, phần lớn đều có nuôi dưỡng y sư cao siêu về y thuật trong nhà, ít nhất là cũng uyên bác hơn những y sư trong quân của Khánh Kỵ nhiều. Chẳng qua là để tránh hiềm nghi, bọn họ không có một ai dám phái y sư của mình đến để khám và chữa bệnh cho Khánh Kỵ. Thân phận hiện giờ của Khánh Kỵ cực kỳ bất tiện, nếu ai phái y sư của mình đến chữa bệnh cho Khánh Kỵ, chữa được thì không nói làm gì, chứ nếu chữa trị không kịp thời làm cho người ta chết đi, thì có nói thế nào cũng không giải thích được, nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể gột sạch.

Trên đời này vốn không thiếu những kẻ sâu bọ lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng người khác, nếu tính mạng của Khánh Kỵ đã không đáng ngại, Thành Bích phu nhân liền cũng không đề cập đến chuyện này. Nàng thương tiếc nhìn thoáng qua Khánh Kỵ đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng, thở dài thầm kín, đang muốn đứng lên rời đi, ánh mắt lướt qua cái cổ của Khánh Kỵ, đột nhiên thân thể mềm mại khẽ run lên.

Đông Cẩu vẫn chú ý nhất cử nhất động của nàng, thấy thân hình nàng khẽ run lên, vội hỏi:

- Phu nhân, có chuyện gì sao?

- Hả? À...

Thành Bích phu nhân trấn tĩnh lại, thở dài:

- Thiếp thân biết công tử thân trúng kỳ độc, ngũ quan sưng tấy biến dạng, lúc nhìn khó tránh khỏi khiến cho người ta sợ hãi, có điều vừa liếc mắt nhìn qua, vẫn cảm thấy thật kinh hãi, lá gan của thiếp thân thật sự là rất nhỏ.

Đông Cẩu thoải mái nói:

- Phu nhân chưa từng nhìn qua tràng diện như vậy, có một chút khiếp đảm cũng là chuyện thường tình. Thương thế của công tử nhà ta sẽ dần dần tốt lên, phu nhân, nơi này vị thuốc Đông y quá nồng, vẫn nên ra phòng ngoài ngồi thì hơn.

Thành Bích phu nhân cắn cắn môi, đột nhiên nhẹ nhàng cười:

- Không cần đâu, thiếp thân phải trở về thành Khúc Phụ ngay. Khánh Kỵ công tử lời hứa như núi, đã đáp ứng chuyện tình với Thành Bích, ngay cả chính thân mình đang ở trong nguy nan cũng không thất hứa, chính là một nhân vật anh hùng mà Thành Bích cực kỳ kính trọng. Thành Bích sợ hãi, chỉ là vì lo lắng cho thương thế của công tử mà thôi.

Bình luận





Chi tiết truyện