chương 102/ 294

Tới hồ Lịch Ba rồi! Qua sơn khẩu phía trước, chính là hồ Lịch Ba. Trong lòng Khánh Kỵ kích động, đường dài xóc nảy, miệng vết thương còn chưa khép lại, một đường đeo thương lặn lội, hắn cơ hồ đã lâm vào tình trạng dầu hết đèn tắt. Lúc này nhìn thấy doanh trại của chính mình, trong lúc nhất thời có cảm giác như được đầu thai sang kiếp khác.

Tám ngày, đi tới đi lui giữa đô thành hai nước, hoàn thành nhiệm vụ ám sát một vị quốc quân, tổng cộng chỉ mất thời gian tám ngày. Trong lòng Khánh Kỵ kích động, hắn tựa hồ cũng đã ngửi thấy hơi nước tươi mát ở hồ Lịch Ba, lập tức quất mấy roi, thầm nghĩ mau chóng chạy tới doanh trại của hắn. Nhưng mà, ngựa kia đã mệt mỏi tới không chịu nổi, mặc hắn thục giục như thế nào, cũng không nhanh hơn nổi nữa.

Khánh Kỵ lúc này, thực mệt mỏi không chịu nổi còn hơn cả con ngựa. Tư thế oai hùng hiên ngang khi xưa, tướng mạo anh tuấn tiêu sái, cũng đã hoàn toàn không thấy đâu nữa rồi. Dù là ai nhìn thấy nam tử sắc mặt bẩn thỉu, môi da nứt nẻ, hai mắt vô thần này, chỉ sợ cũng không nhận ra nổi hắn chính là Ngô quốc công tử Khánh Kỵ vừa mới tới Khúc Phụ. Bộ dáng hiện tại của hắn, nếu đặt lên giường, rồi hóa trang một chút, là có thể thay thế hoàn hảo cho vị huynh đệ thế thân kia luôn.

Hồ Lịch Ba, Khánh Kỵ đại doanh, A Cừu cùng Đông Cẩu đứng ở trước giường 'Khánh Kỵ', tỉ mỉ đánh giá thương thế trên khuôn mặt của người thế thân, Đông Cẩu thở dài:

- Ai, cũng đã tám ngày, muốn cho khuôn mặt của hắn duy trì bộ dáng như thế này, thật là không dễ nữa.

A Cừu cười khổ nói:

- Đúng vậy, độc khí sắp tiêu tán, khuôn mặt sắp khôi phục nguyên hình, có nên chăng... cho hắn thêm phát nữa? Bằng không Thúc Tôn tiểu thư quay lại, chỉ sợ nàng sẽ nhìn ra sơ hở mất. - A Cừu nói xong, từ trong túi lấy ra một con độc xà, nắm lấy đầu của nó, ngại ngùng nhìn Đông Cẩu.

Thúc Tôn Diêu Quang ở chỗ này trông coi chừng bảy ngày, cực nhọc ngày đêm, chiếu cố vị Khánh Kỵ giả này. Ý tình chân thực ấy, khiến cho ngay cả Đông Cẩu và A Cừu cũng thấy cảm động. Thúc Tôn Ngọc mặc dù thấy nữ nhi ở hồ Lịch Ba không phải chịu khổ, cũng không có ai dám ăn hiếp nàng, nhưng dù sao cũng là nữ nhi bảo bối, đã bảy ngày không gặp, quả là cũng có hơi nhớ, chiều hôm qua đã phái quản sự Hưu Trù tới đón nàng, muốn nàng về gặp một chút. Thúc Tôn Diêu Quang không tiện từ chối, liền đáp ứng quay về một ngày. Tối hôm qua đi rồi, phỏng chừng nếu Thúc Tôn Ngọc chịu thả người, đêm nay nàng sẽ lại trở về. Đến khi nàng trở lại, thấy được bộ dáng của kẻ thế thân này, nhất định sẽ nhìn ra sơ hở, tất cả sự chuẩn bị trong biết bao nhiêu ngày sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, cho nên mặc dù không đành lòng, nhưng A Cừu cũng không nghĩ ra được biện pháp gì khác.

Đông Cẩu lắc đầu, sắc mặt ưu tư:

- Bỏ đi, qua hôm nay, kì hạn mười ngày cũng chỉ còn có hai, nếu công tử không thể trở về kịp, chỉ sợ... Ai! Hơn nữa, Thúc Tôn tiểu thư là chân thành với công tử, ta nghĩ... ngay cả khi có nhìn ra điều gì không ổn, nàng cũng sẽ không gây ra chuyện gì bất lợi cho công tử.

Nói tới đây, hắn lại nói với A Cừu:

- Lương Hổ Tử cùng Anh Đào vừa mới về, còn đang nghỉ ngơi dưỡng thương, ngươi đi huấn luyện những tân binh vừa mới chiêu mộ đi. Lần này đánh lén Ngô quốc sứ giả, đã chết hơn bảy mươi huynh đệ, nhân số giảm bớt rất nhiều, dễ khiến cho kẻ khác hoài nghi. Nếu công tử có thể trở về đúng lúc, mặc kệ bước tiếp theo là như thế nào, cũng phải tuyển thêm tân binh cho đủ số lượng, tối thiểu cũng phải làm cho bọn họ hơi có bộ dáng quân sĩ một chút.

A Cừu 'Ừ' một tiếng, xoay người liền rời khỏi. Hắn vén rèm cửa lên, một sĩ tốt đang từ bên ngoài xông tới đâm thẳng vào hắn, A Cừu trừng mắt, còn chưa kịp lên tiếng quở mắng, sĩ tốt kia đã lắp bắp nói:

- Đông tướng quân, công tử, công tử đã trở lại, công tử đã trở lại.

- Cái gì?

Đông Cẩu cùng A Cừu vừa nghe thấy thì vui mừng khôn xiết, đồng loạt tiến đến, vội la lên:

- Công tử đang ở đâu?

Sĩ tốt kia thở hổn hển, vừa mới từ trên núi chạy thẳng một mạch về, nói tiếp:

- Tuân theo mệnh lệnh tướng quân, chúng ta mỗi này đều chờ ở trên núi, mới vừa rồi rốt cục đã đón được công tử, huynh đệ... các huynh đệ đã nâng công tử quay về.

Đông Cẩu nao nao biến sắc:

- Nâng? Công tử sao phải nâng?

Sĩ tốt kia nói:

- Đúng vậy, công tử khí sắc cực kém, thật... nhìn không thấy có thương tích, nhưng khi chúng ta đón công tử, hai chân công tử đã cứng đờ, không xuống nổi ngựa, các huynh đệ đành phải nâng...

Hắn còn chưa dứt lời, A Cừu cùng Đông Cẩu đã đẩy hắn ra, vội vàng xông ra ngoài.

Vài tên binh lính tâm phúc ba chân bốn cẳng nâng Khánh Kỵ từ trong con đường rừng nhỏ hẹp vội vàng chạy về, Đông Cẩu cùng A Cừu tiếp đón, kích động bái nói:

- Công tử, người đã trở lại, kẻ hèn... - Nói tới đây, trong mắt lệ quang lóng lánh, đã nói không nên lời nữa.

Khánh Kỵ thần tình cũng rất kích động:

- Mau mau đứng lên, không cần phải bái, tình hình hiện giờ thế nào?

A Cừu cùng Đông Cẩu đỡ lấy Khánh Kỵ từ tay sĩ tốt, một tả một hữu nâng hắn, dìu hắn đi vào trong phòng, đồng thời vội vàng nói tình hình mấy ngày nay ra cho hắn. Khánh Kỵ nghe nói Lương Hổ Tử và Anh Đào đã giết được Ngô sứ, không khỏi mừng rỡ, vội hỏi:

- Lương Hổ Tử cùng Anh Đào trở về lúc nào?

A Cừu nói:

- Vừa mới đêm qua, tổn thất mấy chục huynh đệ, có điều đã xử lý được cả chánh phó sứ giả của Ngô quốc. Lương Hổ Tử tướng quân bị thương nhẹ, bọn họ một đường trèo đèo lội suối gấp gáp trở về, hao lực quá sức, thập phần mệt nhọc, hiện giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi trong phòng.

- Ừ, đợi vào phòng nói tiếp.

- Đại sự của công tử sao rồi?

Khánh Kỵ miễn cưỡng cười cười:

- Tạm cho là xong rồi.

Hai người vừa nghe thấy, nhất thời mừng rỡ. Nhóm người vào trong phòng, hai người đỡ Khánh Kỵ ngồi xuống, lúc ngồi xuống, tác động lên vết thương trên vai, hơn nữa chân đã cứng ngắc, Khánh Kỵ đặt mông ngồi lên giường, không khỏi 'Ôi' một tiếng, nhíu nhíu mày. A Cừu lắp bắp kinh hãi, hỏi:

- Công tử bị thương ở đâu sao?

Hắn vừa hỏi, Khánh Kỵ không khỏi nhớ tới Đậu Kiêu Kính một mình lưu lại ngăn địch, vỗ vỗ đầu vai, thần sắc ảm đạm nói:

- Đúng, ta có bị thương, vẫn chưa được chữa. Còn có Đậu Kiêu Kính Đậu huynh đệ, hắn... hắn đã...

- Công tử không nên đau buồn, Đậu huynh đệ cũng đã đạt được nguyện vọng rồi, trong những huynh đệ chúng ta có ai là không giống như Đậu huynh đệ cùng chung suy nghĩ như vậy. Chỉ cần chúng ta sống thật vui vẻ, sống thật khoái hoạt, đó chính là làm vui lòng cho những huynh đệ đã hi sinh, bọn họ ở dưới hoàng tuyền, cũng sẽ vui vẻ như chúng ta.

Người nói chính là A Cừu, Khánh Kỵ thật không ngờ rằng anh chàng lỗ mãng này lại có thể suy nghĩ được như vậy.

Khánh Kỵ tinh thần chấn động, hơi hơi lộ ra nụ cười:

- Ngươi nói rất đúng, chúng ta chỉ có sống tốt, sống vui vẻ, không giống như chó chạy ngược xuôi, mới không... làm thất vọng những huynh đệ đã hy sinh. Mấy ngày này, trong thành Khúc Phụ có ai tới thăm ta không?

Cười cười một tiếng, Khánh Kỵ lại nhíu mày, da thịt sau lưng hắn cọ xát với vải áo, đau đớn đến buốt óc. Miệng vết thương đã mở toang không thể khỏi hẳn, lúc này cũng đã sinh mủ. Xé rách áo hắn nhìn thấy chỗ thịt thối, A Cừu hai má run run, hai tay đột nhiên không cử động nổi.

Trải qua một phen sinh tử, Khánh Kỵ lúc này thật sự là đã như thoát thai hoán cốt, hắn chỉ thản nhiên cười, lấy một con dao từ trong ngực ra đưa tới, cũng không quay đầu lại, nói:

- Thương rất nặng sao? Khoét thịt thối ra, rồi giúp ta xoa chút thảo dược.

- Vâng, vâng, vâng!

A Cừu hai mắt rưng rưng, thanh âm run rẩy.

- Sao lại thiếu tiền đồ như vậy, đem dao ra hơ lửa đi, định lấy đồ không sạch để khoét thịt sao?

- Vâng!

A Cừu cắn răng một cái, quay người vào phòng trong. Đã nhiều ngày làm bộ làm tịch, hắn ngắt đủ loại thảo dược để ở trong phòng, chỉ là để che mắt người khác, thảo dược đó thật không thể trị liệu độc rắn. Lúc này hắn mò ra vài cọng thảo được, đúng là có tác dụng lưu thông máu, làm lành vết thương.

A Cừu hơ qua hơ lại con dao trên lửa than, cầm dao nhỏ cùng thảo dược quay lại, đứng ở sau lưng Khánh Kỵ, do dự một chút, nói:

- Công tử, đừng động đậy! Đông Cẩu, ngươi nói tiếp đi.

A Cừu cắn cắn răng, ghìm lòng xuống, hắn quỳ gối sau lưng Khánh Kỵ, dùng dao con khoét đi chỗ thịt thối. Thân thể của Khánh Kỵ nhẹ nhàng run rẩy, trên trán chảy ra những giọt mồ hôi li ti, hắn cũng không để ý, vẫn ngồi yên lắng nghe Đông Cẩu báo cáo.

Đông Cẩu nói tới Thúc Tôn Diêu Quang đã nhiều ngày cực nhọc mệt mỏi, ân cần chăm sóc, Khánh Kỵ nghe thấy vậy thì trong lòng cũng cảm động không thôi. Hắn lấy lại bình tĩnh, lại hỏi:

- Ngoại trừ Công Sơn Bất Nữu đã tới một lần, còn lại không có ai khác tới thăm sao?

Đông Cẩu lắc đầu nói:

- Không có, à, không đúng, còn có Thành Bích phu nhân. Thành Bích phu nhân đã tới, sau khi thăm hỏi công tử, ngày hôm sau còn cho người đưa tới rất nhiều thứ tẩm bổ, còn thường xuyên phái người tới thăm bệnh tình của công tử.

- Hả?

Ngô sứ ở gần, những công khanh đại phu ở Khúc Phụ ai cũng coi hắn như độc dược, tới cả người thiếu hắn một cái nhân tình là Tôn Thúc Tử Tôn đại phu cũng không chịu tới. Khánh Kỵ thật không ngờ rằng, vị Thành Bích phu nhân lấy thương nghiệp làm trọng này lại còn có vài phần hào khí hơn cả nam nhi bảy thước.

(Tôn Thúc Tử là cha Tôn Ngao)

A Cừu phía sau khoét đi thịt thối, mắt thấy phần dưới đã dần dần chảy máu tươi, còn ít thịt thối không đành lòng dùng dao khoét, liền cúi người xuống, dùng miệng làm sạch thịt thối và mủ sót lại, Khánh Kỵ thân mình run lên, lại cố gắng nhịn xuống, một tay đặt lên đầu gối, bấm sâu vào trong da thịt, một lúc lâu sau mới buông tay ra, hít một hơi thật dài:

- Anh Đào cùng Lương Hổ Tử đêm qua vừa trở về, hôm nay tin tức Ngô sứ bị giết đã truyền tới Khúc Phụ, ta nghĩ sẽ không bao lâu, bên phía Khúc Phụ sẽ phái người tới đây xem xét động tĩnh, nhanh đi gọi Lương Hổ Tử và Anh Đào, binh lính bị thương cũng phải che dấu đi, tránh để cho người ở Khúc Phụ tới nhìn ra sơ hở.

Đông Cẩu nao nao cảnh giác, vội vàng đứng lên nói:

- Công tử nói phải, kẻ hèn đi an bài ngay. Người đâu, các ngươi nhanh chóng thay quần áo cho công tử đi.

Đông Cẩu vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, A Cừu ở sau Khánh Kỵ hút sạch mủ, rồi cho thảo dược vào mồm nhai đi nhai lại , sau đó bôi loạn lên miệng vết thương. Xong đâu đấy lại lấy một vài mảnh Lỗ cảo ở trên mặt đất, xé thành mấy mảnh băng bó cẩn thận lại cho hắn. Vài binh lính phía sau mang quần áo tới, những quần áo này đều là quần áo trong nhà, giống y như đúc với huynh đệ thế thân đang mặc.

Mấy người nâng Khánh Kỵ dậy, gấp rút thay đổi y phục cho hắn, A Cừu nói:

- Mau, trước tiên nâng vị huynh đệ này ra ngoài, giấu vào trong rừng, lát nữa ta còn phải dùng thuốc cho hắn mau chóng tỉnh lại.

Vài tên binh lính vội vàng xưng dạ, người thì ôm đám quần áo rách nát vừa thay ra của Khánh Kỵ, người thì đi nâng huynh đệ thế thân kia, đúng lúc này, chợt nghe thấy ngoài phòng có một thanh âm đáng yêu của nữ tử nói:

- Các ngươi sao lại cản đường ta?

Khánh Kỵ ngẩn ra:

- Hỏng rồi, Thúc Tôn Diêu Quang nha đầu kia... sao lại tới đúng vào lúc này?

Bình luận





Chi tiết truyện