Khánh Kỵ vừa mới nghĩ tới đó, cánh cửa đã két két mở ra. Khánh Kỵ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thúc Tôn Diêu Quang chầm chậm rảo bước tiến vào, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, khẽ khép cửa lại. Trái tim Khánh Kỵ liền không khắc chế được đập thình thịch thình thịch:
- Nàng... nàng vào đây làm gì?
Thúc Tôn Diêu Quang cúi đầu, thanh âm như muỗi kêu, ấp a ấp úng nói:
- Người ta nghĩ lại rồi, giờ đã là thị nữ của chàng rồi, ừm... hầu hạ chàng tắm rửa... hẳn là cũng nên làm...
Khánh Kỵ nghe thấy vậy, ngồi ngây ra ở đó, lý do như vậy mà nàng cũng đưa ra được..., thật khiến cho người ta toát mồ hôi lạnh.
Vị tiểu thư này chỉ là bởi vì đánh cược thua, cho nên mới phải làm nô ba tháng mà thôi, kỳ thực ý nghĩa tượng trưng của hình phạt khá xa xôi so với thực tế. Hôm nay nàng làm như vậy, căn bản chính là làm sáng tỏ mối quan hệ mập mờ giữa hai người, trực tiếp biểu lộ tình ý của mình với đối phương, Khánh Kỵ rất cảm động về điều này, nhưng lại lo là vị thế thân trong phòng bị nàng phát giác, cho nên mới đứng sững ngây ra đó không biết phải làm gì cho phải.
Đúng lúc này, từ xa cất ra một tiếng loan báo:
- Dương Hổ đại nhân....đến!
"Dương Hổ đến đây?" Khánh Kỵ vui mừng, thật đúng là nắng hạn gặp mưa rào, thằng cha này này rốt cuộc cũng đã chịu lộ diện.
Thúc Tôn Diêu Quang nghe thấy vậy thì xị mặt tiu nghỉu. Dương Hổ là quyền thần đệ nhất trong đám thuộc hạ của Quý Tôn Ý Như, hiện nay ba nhà đối lập, lâm vào cục diện như thế này, rất có khả năng là do kẻ có dã tâm bừng bừng đó đã xúi người gây ra. Thúc Tôn Diêu Quang vốn dĩ có một loại cảm giác bài xích đối với hắn.
- Dương Hổ... đại nhân...
Hưu Trù đứng ở ngoài cửa, trông thấy Dương Hổ sải bước đi tới, hơi do dự một chút, rồi tiến lên phía trước, ngữ điệu khó hiểu chắp tay làm lễ.
Dương Hổ là gia nô của Quý Thị, hắn là gia nô của Thúc Thị, cả hai người đều có thân phận quản gia như nhau, thậm chí hắn còn lớn hơn Dương Hổ vài tuổi, dù thế nào thì cũng không đến lượt hắn phải thỉnh lễ với Dương Hổ, rồi còn xưng là đại nhân. Thế nhưng... so người với người, thật tức chết đi được a, tuy nói hiện tại Quý Thị có chút thu mình, nhưng Dương Hổ trước mắt trừ ba nhà ra vẫn là kẻ có thế lực nhất, ở Lỗ quốc, đây là một sự thực không thể chối cãi, làm sao mà hắn không cúi đầu cho được chứ?
Thị vệ kia vội vàng thi lễ nói:
- Dương Hổ đại nhân, công tử nhà tôi tối hôm qua vừa mới tỉnh lại, lúc này còn đang...
- Hả? Đã tỉnh lại rồi?
Dương Hổ khẽ nhướng mày, cất bước định đến đẩy cửa vào, tay vừa chạm vào cửa, cánh cửa liền kẹt kẹt một tiếng rồi mở ra, Thúc Tôn Diêu Quang đứng trước cửa, đưa ánh mắt lanh lợi liếc nhìn hắn.
Dương Hổ giật mình, nhìn thấy tay của mình vẫn còn đang giơ về phía trước, như thể có ý định động chạm vào bộ ngực sữa nõn nà của tiểu thư Diêu Quang, vội vàng thu tay lại, khom người chắp tay thi lễ:
- Thì ra là Diêu Quang tiểu thư, tại hạ xin kính chào tiểu thư.
Thúc Tôn Diêu Quang hất hất mũi lên cao, sau đó dùng khí âm hừ lên một tiếng, cất bước đi ra khỏi phòng, đụng vào bờ vai của hắn đi ra ngoài, Dương Hổ vội vàng lùi lại một bước, nhường đường cho nàng đi. Miễn cưỡng mỉm cười, khởi bước vào trong phòng, sau đó thuận tay đóng cửa phòng lại.
- Dương Hổ đại nhân, xin mời ngài vào nội thất!
Dương Hổ vừa vào trong phòng, Khánh Kỵ đã nghiêm nghị đứng chắp tay, sau đó bước lên phía trước, vén cửa mành ra, Dương Hổ cũng không khách khí, đi theo hắn bước vào trong phòng, không thèm nhìn cái vị thế thân đang nằm trên giường kia, nghiêm túc nói:
- Công tử từ khi nào... từ khi nào trở về từ Tề quốc?
Khánh Kỵ khẽ mỉm cười:
- Vừa mới xong thôi.
- Chuyện của công tử...
Khánh Kỵ lại cười tiếp:
- Hổ huynh, ngươi là người thứ hai hỏi ta như vậy rồi đấy.
Lúc nãy ở bên ngoài, Khánh Kỵ gọi Dương Hổ là đại nhân, lúc này khi đã vào trong nội đường, cách xưng hô liền trở nên thân mật hơn rất nhiều.
Khánh Kỵ cười nói:
- Hổ huynh, nếu đại sự không thành, liệu Khánh Kỵ còn có thể ngồi ở đây một cách an lành được không? Lúc này sớm đã thu dọn hành lý, chuẩn bị tháo thân rồi.
Dương Hổ sắc mặt thay đổi mấy lần, một hồi lâu mới cất một tiếng thở dài nói:
- Trong vòng tám ngày, đi tới đi lui Tề Lỗ, lại làm được chuyện lớn như vậy, trong thiên hạ.... trong thiên hạ còn có việc gì mà Khánh Kỵ công tử không làm được?
Khánh Kỵ cười nhạt một tiếng:
- Còn một tin tức muốn thông báo cho Hổ huynh, chánh phó sứ tiết của Ngô quốc đã táng mạng toàn bộ, phơi xác ở Không Lan cốc.
Dương Hổ sắc mặt lạnh lùng:
- Công tử, Dương Hổ chính là vì chuyện này mà tới. Sứ tiết Ngô quốc đang yên đang lành đi tới Tất Thành, phái tín sứ (người đưa tin) đi Khúc Phụ. Nói trên đường bị tập kích, chỉ trích Lỗ quốc vô lễ, chúa công của ta chính vì chuyện này mà tâm tình bất an, Thúc Tôn, Mạnh Tôn Thị đang ra sức khua chiêng gõ trống, muốn phái đại quân đi nghênh đón.
- Cái gì?
Khánh Kỵ lắp bắp nói:
- Sứ tiết Ngô quốc vẫn còn sống?
Dương Hổ nặng nề hất quai hàm nói:
- Không sai, Ngô quốc đại phu Úc Bình Nhiên, cơ mưu túc trí, giỏi tùy cơ ứng biến, trên đường đi hắn sai tướng lĩnh hộ quân, cũng chính là tòng đệ (em họ) của hắn mạo danh ngồi trong xe, tự mình đánh xe làm hậu binh, thì ra là muốn đề phòng bất trắc, lại nghĩ tòng đệ võ nghệ cao cường, có thể ứng phó được, ai ngờ lại để tòng đệ phải chết oan uổng. Úc Bình Nhiên may mắn thoát chết, đến Tất Thành, oán giận trách móc, gửi thư tín đến Khúc Phụ, ngôn từ kịch liệt, rất thiếu kính trọng.
Khánh Kỵ đứng bật dậy, rảo bước đi trong phòng, đi được một hồi bỗng nhiên dừng lại cước bộ ha hả cười lớn:
- Úc Bình Nhiên chết hay không thì cũng có sao? Từ khi biết được Thúc Tôn, Mạnh Tôn Thị có ý muốn đón Lỗ quân từ Tề quốc về, như vậy thì vai trò của Úc Bình Nhiên đã quá mức bé nhỏ, huống hồ lại có thời khắc như ngày hôm nay?
Hắn lạnh lùng cười, quay đầu nhìn về phía Dương Hổ:
- Hổ huynh, phen này Khánh Kỵ lại phiền huynh....
Dương Hổ nghe xong, bỗng thảng thốt giật mình, vội vàng liên tục khoát tay nói:
- Khánh Kỵ công tử đừng mơ tưởng đến chuyện hại ta, từ khi biết được Ngô quốc sứ giả đến Lỗ, lại biết được tin Thúc Tôn, Mạnh Tôn Thị đón quốc quân từ Tề quốc về, chúa công nhà ta sa sút tinh thần nghiêm trọng, hiện giờ tuy ngài chưa mở miệng trách cứ nửa lời với ta, nhưng trong thực tâm đã rất hận ta đưa ra hạ sách này, hại ngài đến khốn cảnh như vậy, đến nông nỗi bây giờ đã hơi tỏ vẻ lạnh nhạt với Dương Hổ. Hôm nay Dương Hổ đến gặp công tử, không hề phụng theo lệnh dụ của chúa công, khi trở về còn chưa biết chúa công sẽ chất vấn ta thế nào nữa, Khánh Kỵ công tử đừng nên...
Dương Hổ vừa nói vừa bắn nước bọt tung tóe, thao thao bất tuyệt một hồi, Khánh Kỵ chỉ khẽ cười im lặng nghe, nghe đến đây, ngắt lời nói:
- Lúc nãy Hổ huynh vào đây, người thi lễ ngoài cửa với huynh là ai?
Dương Hổ khẽ giật mình, bật thốt lên nói:
- Công tử không nhận ra hắn sao? Đó chính là quản sự Hưu Trù của quý phủ Thúc Tôn Thị.
Khánh Kỵ hỏi tiếp:
- Hổ huynh có muốn tiếp bước Hưu Trù, làm kẻ tôi mọn, kính cẩn khom lưng, tiếp đón khách nhân không?
Dương Hổ khẽ giật mình, trong mắt bỗng nhiên nổi lên một tia sát khí:
- Từ khi Khánh Kỵ công tử đến Lỗ quốc, Dương Hổ dốc tâm cạn lực vì công tử, tuy rằng cũng có chút tư tâm, nhưng đối với công tử, Dương Hổ có thể nói cũng là nhân cùng lực kiệt, công tử tại sao lại khinh thường ta như vậy?
Khánh Kỵ không để ý tới, chậm rãi nói:
- Hổ huynh nửa đời khổ nhọc, chỉ là muốn thoát khỏi kiếp gia nô, có thể tấn vị công khanh, vợ con được hưởng đặc quyền. Kỳ thực làm được điều đó không hề khó chút nào, sau ba ngày nữa, chính là tháng năm Đoan Ngọ, Hổ huynh chỉ cần trong ba ngày này, làm chậm lại tốc độ của Ngô sứ đến Khúc Phụ, không cho hắn tự nhiên chõ mũi vào, tiếp đó lại giúp Khánh Kỵ làm chút việc hòa hoãn, để cho Khánh Kỵ rời khỏi Lỗ sau khi kết thúc cuộc thi đua thuyền rồng, những thứ huynh muốn, chỉ còn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Dương Hổ biến sắc, thất thanh nói:
- Ngươi... ngươi lại muốn giết ai vậy?
Khánh Kỵ lắc lắc hai tay, bất đắc dĩ mà hỏi:
- Hổ huynh thấy Khánh Kỵ giống như là một ma vương giết người không ghê tay sao?
Dương Hổ lạnh lùng liếc nhìn hắn, không nói lời nào.
Khánh Kỵ bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, bây giờ Khánh Kỵ xin thề với thiên địa quỷ thần, chuyện nghị sự Khánh Kỵ bàn với Dương Hổ khi hành sự sẽ không giết một ai, không làm thương một ai, nếu trái lời thề, Ngô quốc vĩnh viễn không thể khôi phục, Khánh Kỵ ruột thủng bụng nát, ắt chịu đột tử!
Hồi đó rất ít có người dám bất kính với thiên địa quỷ thần, Dương Hổ nghe thấy hắn phát ngôn ra những lời thề độc như vậy, vẻ mặt lúc này mới dịu lại. Hắn trầm ngâm một hồi lâu, ngẩng đầu lên hỏi:
- Công tử trừ Ngô sứ ra, chém..., mục đích hành động, Dương Hổ hiểu rõ. Tuy nhiên, Khánh Kỵ công tử đã chuẩn bị thế nào để đạt được mục đích? Dương Hổ trong lòng lo lắng, mong công tử có thể giải tỏa nghi hoặc trong lòng Dương Hổ.
Khánh Kỵ im lặng một lát, rồi cười nhạt nói:
- Hổ huynh không cần phải gấp gáp, ba ngày sau mọi chuyện sẽ rõ như ban ngày thôi.
Dương Hổ khẽ dừng ánh mắt tại một điểm, hỏi:
- Công tử nắm chắc mấy phần thành công?
Khánh Kỵ thản nhiên lắc đầu:
- Một phần nắm chắc cũng không có.
Dương Hổ biến sắc, Khánh Kỵ lại nói:
- Nếu đại sự không thành, Khánh Kỵ chỉ còn đường chết mà thôi. Còn về phần Hổ huynh, một lời hùng tâm hóa thành bọt nước, từ nay về sau an phận làm một gia nô của Quý Thị, cũng giống như Hưu Trù mà thôi, hắc! Bình an là phúc a...
Dương Hổ cắn mạnh răng nói:
- Thôi được rồi, Dương Hổ đã nhảy lên trên cùng con thuyền với ngươi, bây giờ chỉ còn biết đi một bước nhìn một bước thôi. Dương Hổ không thể chậm trễ, ai biết được đám Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà trong thời gian này đang giở trò quỷ gì nữa. Ta phải lập tức quay về, cố gắng hết sức, đảm bảo cho ngươi ba ngày không sao là được rồi.
Khánh Kỵ mỉm cười đứng dậy, chắp tay vái chào:
- Đa tạ Hổ huynh.
Dương Hổ kêu lên một tiếng xót xa:
- Chỉ cần nghe ngươi gọi ta một tiếng Hổ huynh, là Dương Hổ đã cảm thấy hãi hùng khiếp vía lắm rồi. Kiểu xưng hô này, quả thực không dám nhận.
Khánh Kỵ cười ha hả:
- Hổ huynh việc gì phải sĩ diện hão, hôm nay tình thế đã đến nước này, ngựa chết coi là ngựa sống thôi. Sau ba ngày nữa, nếu Khánh Kỵ thành công, Hổ huynh ngồi mát ăn bát vàng, nếu Khánh Kỵ thất bại... năm sau trên mộ phần, Hổ huynh chỉ cần nhớ đến giúp Khánh Kỵ nhổ bỏ cỏ dại, rải một chén rượu là được rồi.
Dương Hổ khẽ động lòng, hắn nhìn thẳng vào Khánh Kỵ một hồi lâu, hai tay chắp lên, vái chào thật thấp, trầm giọng nói:
- Là Dương Hổ cả nghĩ rồi, bỏ đi, Dương Hổ sẽ đi cùng công tử đến hết con đường này!
Khánh Kỵ nghiêm nghị phất tay áo, chậm rãi chắp tay vái chào, khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, Dương Hổ đã đi ra khỏi phòng, trong phòng vắng vẻ, ngoại trừ tiếng thở của vị thế thân đang ngáy ngủ, không còn tiếng gì khác.
Nhìn qua cánh rèm cửa hơi đung đưa, trong lòng Khánh Kỵ cảm khái không thôi, kỳ thật từ phương diện nào đó mà nói thì hắn cũng đồng dạng như Dương Hổ. Dương Hổ không thỏa mãn với quyền thế, địa vị hiện tại, vì muốn thoát khỏi thân phận gia nô hèn mọn, tôn nghiêm, vinh quang mà sống, không tiếc dùng vinh hoa phú quý hiện tại để cho vào canh bạc, cố hết sức mình để nghĩ tới việc mưu đồ một thân phận mới, một thân phận đường đường chính chính. Còn hắn, muốn phục quốc, muốn đánh bại Ngô vương Hạp Lư, muốn quay về khôi phục thân phận công tử Ngô quốc của mình đường đường chính chính, thậm chí lên ngôi vị Ngô quốc đại vương, từ nay về sau không còn ăn nhờ ở đậu, hối hả ngược xuôi. Trong lòng của hai người bọn họ, ngoài việc lợi dụng lẫn nhau, còn có một loại bệnh đồng liên, anh hùng khốn cùng tương trợ lẫn nhau.
Nói cho cùng, kỳ thực Dương Hổ còn dũng cảm hơn hắn, có tham vọng hơn cả hắn. Hắn là bị bức ép vào cái vị trí hiện giờ, không tiến vào là chết, không còn đường lui, còn Dương Hổ thì không. Thế nhưng vô luận thế nào, hắn đã bước trên con đường này thì đã không còn đường quay lại, chỉ còn cách tiến bước về phía trước, bất chấp tất cả tiến về phía trước, không chỉ là vì bản thân hắn, mà còn vì những hán tử đã đi theo hắn. Trên vai hắn, gánh vác trách nhiệm, hy vọng của rất nhiều người.
Khánh Kỵ đi đến gian ngoài căn phòng, kẹt kẹt một tiếng, Thúc Tôn đại tiểu thư lại đi vào trong, chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Công tử, Dương Hổ đi đến đây, rồi còn thì thầm to nhỏ gì với công tử vậy?
Khánh Kỵ nhìn nàng, bỗng nhiên cười lớn, rồi nói:
- Diêu Quang, nàng bảo...sau ba ngày nữa, trên hồ Lịch Ba, công tử Khánh Kỵ cầu hôn với ái nữ của Thúc Tôn đại nhân, lão đại nhân liệu có đồng ý không nhỉ?
- Cái gì? Ngươi xin cầu hôn với ai cơ! Thúc Tôn....á!
Thúc Tôn Diêu Quang sực tỉnh ngộ, hét lên một tiếng.
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1