Trong bản danh sách này, Tôn Vũ được phong làm Tướng Quốc, chuyên lo các việc chính sự, quân sự, thuế má lao dịch. Luận thực quyền là người chỉ dưới Đại Vương. hắn là tâm phúc của Khánh Kỵ. Lần phạt Ngô đoạt nước này hắn có công lớn nhất, hắn được phong Tướng Quốc, đúng theo hy vọng của mọi người, vả lại lúc Khánh Kỵ xưng vương ở bên ngoài thành cũng đã phong hắn làm Tướng Quốc, đây là việc không cần thảo luận thêm.
Trong lục khanh, Yểm Dư được xếp đầu tiên, chức vị là Đại Tư Đồ, chuyên lo việc dân sự, hộ tịch, quản lý thuế ruộng, dân dịch, đứng đầu trong số lục khanh. Hắn (Chúc Dung) đảm nhận Đại Tư Không, đứng thứ hai trong số lục khanh, lo việc quản lý đất đai, nhà cửa, thuỷ lợi, xây dựng, quả là một miếng thịt béo bỡ, cách sắp xếp của Khánh Kỵ như vậy thật khó tìm được điểm không hài lòng. Lại xem tiếp phần dưới, Anh Đào được phong Đại Tư Mã, chưởng quản pháp luật nước Ngô, Trong số các tướng lĩnh dưới trướng Khánh Kỵ, tính đi tính lại, ngoại trừ Lương Hổ Tử và Kinh Lâm, chẳng còn ai có thể thay thế được hắn.
Chỉ có việc Xích Trung được phong Đại Tư Khấu, khiến Chúc Dung có điều bất mãn, Đại Tư Khấu tuy đứng sau ba người họ, nhưng Đại Tư Khấu chưởng quản việc hình ngục tố tụng, Xích Trung nhận chức quan này, là phải giao lại binh quyền, Chúc Dung đã phí rất nhiều công sức mới tạo được mối quan hệ giữa Xích Trung và hắn, nay binh quyền của Xích Trung không còn, đối với tiền đồ của Xích Trung mà nói, tất nhiên là được thăng quan tiến chức, nhưng đối với Chúc Dung mà nói, là mất đi một vây cánh.
Lại xem tiếp phần sau, tướng lĩnh tâm phúc của hắn, Bình Bố vốn là thống quân của thủ quân ở Vũ Nguyên vẫn được thống lĩnh sở bộ binh mã, binh quyền không những không bị giảm sút, mà đồng thời còn được phong làm Thiếu Tư Mã, địa vị chỉ sau Đại Tư Mã Anh Đào, khiến lòng hắn bình tĩnh trở lại.
Chúc Dung thấy người của mình đại đa số đều được chức vị thì khá hài lòng, bèn gật đầu nói:
“Đối với danh sách mà Đại Vương đưa ra, Chúc Dung hoàn toàn tán thành.”
Tôn Vũ trầm ngâm một lúc, chấp tay nói:
“Đại Vương, các chức vị Thái Chúc, Tông Bá đều do lão thần nước Ngô và hoàng thân quốc thích đảm nhiệm, thần đối với việc này không hề có ý kiến. Chỉ là… vì sao trong số triều thần không có nhắc đến hai vị tướng quân Kinh Lâm và Lương Hổ Tử, hai vị tướng quân này một lòng trung thành, đã cùng Đại Vương trải qua nhiều phen đổ máu, có thể nói công lao to lớn. Không biết Đại Vương đối với hai vị tướng quân này an bài ra sao ?”
Khánh Kỵ nói:
“Quả nhân không hề quên họ, chỉ là hai vị tướng quân này không nhậm chức trong triều, trong danh sách này chưa viết rõ, ý của quả nhân là, Kinh Lâm và Lương Hổ Tử hai vị tướng quân, đều đã được bái tướng, tướng quân Lương Hổ Tử sẽ trấn thủ ở Nam Vũ thành, Kinh Lâm tướng quân trấn thủ Vũ Nguyên. A Cừu, Tái Cừu sẽ dưới trướng của Kinh Lâm tướng quân, chia quân đóng tại Tuý Lý và Ngự Nhi thành. An bài như thế, Tướng Quốc thấy thế nào ?”
Tôn Vũ nghe xong cách bố trí binh lực của hắn, đôi mắt chợt sáng lên, trong lòng đã hiểu. Công tử Yểm Dư không được hiểu biết như hắn, nghe đến đây đã nhanh miệng hỏi:
“Đại Vương an bài như thế, có phải là vì nước Việt ?”
Khánh Kỵ khẽ cười nói:
“Chỉ là đề phòng mà thôi, tạm thời chưa nói tới âm mưu của nước Việt, nhiệm vụ cấp bách trước mắt, là ổn định nội bộ nước ta, cứu tế nạn dân, khôi phục lại trật tự, tái lập lại việc thống trị. Do vậy, quả nhân cần quan viên các bộ mau chóng nhậm chức, để mệnh lệnh của quả nhân được truyền đạt trên dưới, thuận lợi thông hành, dẫn đến việc chấp chính hiệu quả. Hai vị vương thúc và Tôn Tướng Quốc nếu không có kiến nghị gì khác, có thể theo danh sách này, mà đến gặp những người có liên quan để thông báo, giúp họ có sự chuẩn bị. Ngày mai nghị triều, quả nhân sẽ tuyên bố trước đám đông.”
“Vâng, vi thần tuân lệnh, xin cáo lui !”
Tôn Vũ, Yểm Dư, Chúc Dung nghe những lời này, vội vàng đứng dậy hành lễ, chấp tay từ biệt Khánh Kỵ.
Sau khi ba người lui ra, Khánh Kỵ cũng chỉnh trang lại y phục đứng dậy, đi ra ngoài hiên, xem tình hình ở tiền điện, cung nô, thái giám vội vội vàng vàng đi qua đi lại trông như con thoi, họ đang dọn dẹp những đồ vật bị rơi vỡ trong lúc chiến loạn, tẩy rửa vết máu trên mặt đất, rút những mũi tên ghim trên cửa và cửa sổ, vá lại những lỗ hổng, bôi lại sơn, không khí được bao phủ bởi một mùi khó ngửi.
Trước mắt đâu đâu cũng thấy cảnh đau thương, những việc bỏ dỡ cần được tiếp tục. Những việc bỏ dỡ cần được làm tiếp há chỉ là toà cung thành này thôi sao ? Khánh Kỵ chau mày, quay đầu lại nói:
“Đi, mau nói với thị vệ của quả nhân đang đứng chờ lệnh ở ngoài cửa cung, quả nhân lập tức muốn xuất cung, tuần tra toàn thành.”
Sau lưng Khánh Kỵ luôn có hai tên thái giám, chỉ khoảng mười tuổi. Họ trông mày thanh mục tú, chỉ có điều cơ thể quá mỏng manh, hai thái giám này vừa được đưa đến để hầu hạ Khánh Kỵ, vẫn chưa hiểu rõ về tính tình của vị đại vương này, nên đi theo sau lưng hắn mà cứ co rút người lại lo sợ. Nhìn như hai con chim cút, vừa nghe những lời đại vương nói, họ thở ra nhẹ nhõm, trả lời hắn như được đại xá vậy, sau đó chen lấn nhau chạy đi mất.
Khánh Kỵ thay một chiếc áo bào khác, chuẩn bị xong xuôi đi khỏi hậu cung, ngay trước cửa cung hắn đã thấy đội thị vệ đang đứng chờ lệnh. Vừa trông thấy bộ dạng của họ, Khánh Kỵ đứng ngớ người ra. Trước mắt hắn là một đội quân oai nghiêm. Áo giáp chỉnh tề, cờ phướn phất phơ. Ở giữa là ngự xa được che bởi cây dù thất bảo, trước và sau ngự xa được bao vây bởi bốn chiếc chiến xa, trên mỗi chiếc chiến xa đều có phu xa nắm cương, bên trái cầm mâu, bên phải cầm cung, xung quanh là các binh sĩ, không cầm mâu thì cũng cầm kiếm, nhìn họ sát khí đằng đằng, Khánh Kỵ không nhịn được cười:
“Các ngươi bày binh bố trận làm gì ? sắp đi đánh trận à ?”
“Sở Kiệt tham kiến đại vương !”
Một viên võ tướng bước đến, chấp tay thi lễ với Khánh Kỵ. Nay A Cừu và Tái Cừu đều đã là tướng quân. Tên Sở Kiệt này là thị vệ thân cận đã theo Khánh Kỵ nhiều năm. Lúc này đã được thăng làm hữu thị vệ, phụ trách an toàn của Khánh Kỵ.
“Sở Kiệt. Quả nhân muốn xuất cung thăm Cô Tô Thành, ngươi chỉ cần đem theo vài tên thị vệ cơ trí mặc thường phục đi theo là được, bày binh bố trận như thế để làm gì ?”
“Khải bẩm đại vương, hiện nay Cô Tô Thành vẫn chưa được an ninh, cũng không biết có còn tàn dư của Phù Sai ẩn nấp không, Đại Vương nếu muốn xuất hành, không thể không chú ý đến an toàn, bao nhiêu đây người mạc tướng còn sợ là ít .”
“Đúng là ẩu tả !”
Khánh Kỵ vừa tức giận lại vừa tức cười, nếu làm theo nghi lễ xuất cung của vua Ngô, vậy hắn còn có thể thấy được gì nữa, thời ấy quân vương xuất hành, tuy không đến nỗi phải dùng đất vàng để lót đường, dùng nước sạch để tẩy phố, nhưng với một đội người và ngựa đi trên Cô Tô thành như thế, thì đường phố cũng tự nhiên trở thành vắng tanh vắng ngắt, có binh sĩ nào làm việc xằng bậy hay không hắn không thể thấy được, các bá tánh dân đen có khó khăn hắn cũng không biết được.
“Quả nhân muốn Cô Tô thành này, muốn bá tánh trong Cô Tô thành, dân tình trong Cô Tô Thành, ngươi bày vẽ như thế, quả nhân còn có thể tìm hiểu được gì nữa ? Mau chóng bảo các thị vệ lui hết, chỉ chọn hơn mười tên binh sĩ thân thể cường tráng, cơ trí hơn người, mặc thường phục, theo quả nhân xuất cung.”
“Đại vương…”
Sở Kiệt vẫn muốn tiếp tục khuyên hắn, nhưng Khánh Kỵ sa sầm mặt lại, hô to:
“Sở Kiệt, ngươi dám kháng lại mệnh lệnh của quả nhân ?”
Sở Kiệt vừa được thăng chức làm Thị Vệ Trưởng, nên trước mặt Khánh Kỵ không được bình tĩnh như A Cừu và Tái Cừu, vừa thấy Đại Vương nổi giận, trong lòng Sở Kiệt đã hoảng sợ, bị Khánh Kỵ mặt mày nghiêm nghị giáo huấn cho một bài, đành ngoan ngoãn giải tán đội ngũ, chọn ra hơn mười vị dũng sĩ thân thủ linh hoạt đi thay y phục của dân thường.
Toán người này sau khi thay xong y phục, sửa soạn xong xuôi, đi theo Khánh Kỵ ra ngoài thành. Hoàng cung Cô Tô vô cùng rộng lớn, quả không hổ danh là thành trong thành, Bên trong hoàng cung dựa theo trật tự từ ngoài vào trong đã chia ra những khu vực khác nhau, tiếp tục đi ra bên ngoài, tuy vẫn có đình đài lầu các, nhưng nhiều hơn cả vẫn là cây cỏ sum xuê, thỉnh thoảng còn thấy cả một vườn rau quả.
Ở cái thời này, ngay cả trong hoàng cung cũng có chỗ để trồng mạ trồng lúa, trồng rau, Ngoài cung cũng thế, Trong Cô Tô thành có biết bao nhiêu là ruộng đất, khi có chiến sự, chỉ cần trong thành có nước sạch, thì dù có bị nhốt trong thành ba năm, năm năm đi nữa vẫn không phải lo chuyện thiếu ăn. Lần nầy nếu không có sự xuất hiện của Quý Trát, lợi dụng sức ảnh hưởng to lớn của hắn trong lòng người Ngô khiến dân Ngô nổi loạn, thì trừ phi Khánh Kỵ không tiếc hy sinh ngày đêm chiến đấu không ngừng, nếu không tuyệt đối không thể vào làm chủ Ngô cung xưng vương nhanh như thế.
Khánh Kỵ không ra cửa chính, hắn đi về phía bên trái cung thành, đi ngang qua một cung điện, nơi đây đã thuộc ngoài cung, phòng ốc sơ sài xấu xí, theo lý mà nói cũng chẳng có vật gì quan trọng được cất giữ ở đây, thế nhưng bên ngoài điện lại có rất nhiều binh lính cầm giáo canh gác, bao vây kín mít cung điện này, trong lòng Khánh Kỵ hiếu kỳ, bèn cho gọi thống lĩnh đến, hỏi:
“Ai ra lệnh cho các ngươi canh gác ở đây ? Trong mấy gian phòng này, đã để những vật gì quan trọng bên trong ?”
Vị thống lĩnh này quỳ một gối, nói:
“Hồi đại vương, phụng lệnh của tướng quốc đại nhân, mạt tướng canh gác ở đây. Mấy gian phòng trong cung điện này, đang giam giữ các phần tử trí thức, đại thần, quan sử đại phu, hào môn gia chủ của nước Sở được bắt cóc từ Dĩnh Đô, các thành ấp lớn, và cả Cửu Phụng cốc đến đây. Lúc mạt tướng tấn công vào hoàng cung, binh sĩ canh gác ở đây vừa nghe tiếng đã bỏ chạy , may mà cửa đã bị khóa, những người Sở bên trong không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nên không ai dám bỏ trốn.”
Khánh Kỵ lại thấy thêm hứng thú đối với dãy cung điện này. Năm xưa Hạp Lư bắt những người này về đây, là vì muốn họ làm con tin để hắn tiếp tục gây sức ép với nước Sở. Đồng thời cũng là do những người này thân phận cao quý, vốn đều là những người quyền cao chức trọng. Sau này nước Sở dù muốn chuộc ai về, cũng phải chi một số tiền lớn, đến lúc đó hắn sẽ vớ bở, điều này chẳng khác gì bắt cóc tống tiền. Nhưng vào thời này, loại hành vi này dù là xảy ra giữa các nước chư hầu với nhau, cũng được xem là chuyện bình thường.
Khánh Kỵ trầm ngâm một hồi, hỏi:
“Vậy thì. Hiện giờ họ có biết trong cung đã xảy ra chuyện gì chưa ?”
Vị thống lĩnh đó mặt mày vui vẻ nói:
“Vâng, nay họ đã biết đại vương đã dẫn binh vào thành, đánh bại Phù Sai, làm chủ Ngô cung xưng vương rồi. Những người Sở này vui mừng tíu tít, không ngừng làm ồn đòi mạt tướng phải đi bẩm cáo với đại vương. Trả họ về nước. Mạt tướng bèn bảo họ rằng, Đại vương vừa vào thành. Có rất nhiều đại sự phải giải quyết, hiện giờ chưa rảnh để tiếp kiến họ, lúc đó họ mới chịu an phận, nhưng vẫn rất vui mừng, vừa nãy bên trong còn có người lớn tiếng ca hát, đã bị mạt tướng bắt ngừng rồi.”
“Ồ ?”
Khánh Kỵ ngạc nhiên, nói nhỏ:
“Vậy, ngoài việc biết quả nhân vào cung, họ còn biết gì nữa không ?”
Vị thống lĩnh này thấy Khánh Kỵ có vẻ lén lén lút lút, tự hắn cũng thả lỏng hơn:
“Ngoài ra họ chẳng biết thêm gì. Tôn Tướng quốc đã căn dặn, chỉ cần canh giữ những người này, mọi việc còn lại sẽ nghe theo sự sắp xếp của đại vương. Không được tổn thương họ, cũng không được trả lời những câu hỏi của họ một cách bừa bãi.”
“Làm rất tốt !”
Khánh Kỵ không kềm được vui mừng, hắn nhảy xuống ngựa, ra chiều bảo tên thống lĩnh lại gần:
“Qua đây, trước khi trả lời, ta muốn biết ngươi đang giữ chức vụ gì, tên họ là gì ?”
Vị Thống lĩnh vội bước lên vài bước, hành lễ đáp:
“Hồi đại vương, mạt tướng là tân binh mà tướng quốc đại nhân đã chiêu mộ lúc ở Phi Hồ Cốc, vì đã lập chiến công nên được thăng chức đội trưởng, tên họ Quách Tiếu.”
Khánh Kỵ vỗ vỗ vai hắn khen ngợi:
“Tốt, nếu nói thế, ngươi nhập ngũ chưa được một năm, mà đã được thăng chức đội trưởng, có thể thấy ngươi dũng cảm tác chiến, tiền đồ vô hạn.”
Quách Tiếu được hắn vỗ vai, cả người cũng vì vậy mà thoải mái hơn, vui mừng đến độ đôi mắt híp cả lại, vội vàng chấp tay khiếm tốn cảm ơn:
“Không dám, không dám, quá khen, quá khen.”
Vừa nói xong, chợt nhớ ra đối phương là Đại vương nước Ngô, chứ không phải đám huynh đệ trong rừng xanh của hắn, hắn vội vàng cúi lạy nói:
“Đa tạ đại vương khen ngợi, mạt tướng hổ thẹn không dám nhận.”
Khánh Kỵ cười ha ha, nói:
“Có gì mà dám với không dám nhận, người nghe đây, Quả nhân tặng cho ngươi một phần đại công, chỉ cần ngươi làm tốt việc này, quả nhân sẽ làm chủ cho ngươi, thăng ngươi lên làm Lữ soái, ngày sau lập được chiến công, việc bái tướng phong hầu có gì mà không thể chứ.”
Quách Tiếu nghe xong mừng rỡ ra mặt, từ đội trưởng lên làm Lữ soái, đó chỉ là một bậc cửa mà thôi, thăng lên chức đó đã là quan thuộc hàng tướng rồi, hắn vốn dĩ chỉ là một tên thảo khấu sơn lâm, có thể có tiền đồ như ngày hôm nay, đúng là chuyện tốt có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, lúc này đúng là tin vui từ trên trời rơi xuống, vui sướng không gì bằng, vội vàng nói:
“Xin đại vương cứ căn dặn, mạt tướng có vào nơi nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ.”
Khánh Kỵ cười nói:
“Việc này, phải xem ngươi có đủ cơ trí hay không, không cần thiết phải vào nơi nước sôi lửa bỏng đâu.”
Khánh Kỵ cũng nhìn ra người này mặt mày thô lỗ, có tác phong của thổ phỉ, kỳ thực đầu óc khá xảo quyệt, lại thêm vẻ ngoài thô kệch, đặc biệt là có thể khiến cho lòng người lo sợ, bèn nói:
“Ngươi nghe đây, những người bị giam giữ bên trong, đều là công khanh quyền quý của nước Sở. Quả nhân và nước Sở đã giao kết liên minh, sớm muộn gì cũng phải phóng thích họ về nước, cho nên việc ăn ở, ngươi phải lo cho thật tốt, có cần gì, có thể đến gặp Tôn tướng quốc, không được làm khó cho họ. Nhưng, người Sở và người Ngô ta rốt cuộc vẫn không chung một nhịp đập, đối với họ cũng không nên nói hết toàn sộ sự thật, hôm qua trong cung bị cháy, ngươi có biết không ?”
“Đại Vương,Trích Tinh lầu bị cháy, cả thành đều nhìn thấy, nên mạt tướng cũng có biết.”
Khánh Kỵ lắc đầu nói:
“Sai rồi, sai rồi, không chỉ có Trích Tinh lầu bị cháy.”
Hắn dừng bước mắng:
“Phù Sai vì quá thương tâm nên phát điên, mắt thấy đại thế đã qua, nên đã đốt cháy cả hoàng cung, quả nhân tuy đã cho người tận sức dập lửa, tiếc là… hừ! Toàn bộ dãy lầu phía đông trong nội cung, đã bị đốt thành tro bụi, đó là nơi để toàn bộ tài sản của nước Ngô.”
Quách Tiếu nhìn vẻ mặt đau khổ của Khánh Kỵ, trước tiên hắn ngẩn người ra một lúc, liền sau đó hắn nghĩ lại, nghiến răng bậm môi nói:
“Đại vương nói chí phải, hoàng cung hỏa hoạn lan rộng, không chỉ có dãy lầu phía đông bị cháy thành tro bụi, cả ở những cung khác, không ít thì nhiều cũng chịu hỏa hoạn, những tài sản mà công tử Quang lấy của nước Sở đều đã hóa thành tro bụi, Phù Sai còn muốn đốt cả cung điện đang giam giữ các đại thần nước Sở, may là đại vương kịp thời nhập cung, sai tiểu tướng canh giữ ở đây, mới bảo toàn được tính mạng cho các vị công khanh đại phu.”
Khánh Kỵ mặt mày tươi rói, vỗ vỗ vai hắn nói:
“ Quách Tiếu, ngươi.. ừm, rất biết ăn nói.”
Quách Tiếu gật đầu, khom lưng:
“Đại vương quá khen, đại vương quá khen.”
Khánh Kỵ cười nói:
“Đi làm việc đi, quả nhân phải xuất cung. Không cần thiết phải hầu hạ ta.”
“Vâng vâng vâng !”
Quách Tiếu vội vàng vái lạy rồi nhanh chóng lui ra.
Khánh Kỵ lại nhìn cung điện này lần nữa, rồi quay người nhảy lên ngựa. Đi tiếp về phía trước. Thấy cung điện giam giữ những người Sở quyền quý, trong lòng Khánh Kỵ đột nhiên nảy ra một ý, hắn chẳng qua chỉ muốn những người Sở này làm chứng cho hắn, chứng minh tài sản to lớn mà công tử Quang đã cướp của nước Sở đều đã bị hủy trong phút chốc, ngoài ra hắn còn muốn họ phát huy tác dụng lớn hơn nữa.
Liên minh giữa nước Sở và nước Ngô là một sự kết hợp vô cùng lợi hại, thế nhưng quan hệ giữa hai bên lại rất lỏng lẽo, khi đã ổn định được tình hình trong nước, những tranh giành lủng củng giữa hai nước sẽ lại tiếp tục, nước Sở tuy hiện giờ như con lạc đà ốm o gầy còm, nhưng vẫn lớn hơn con ngựa, nước Ngô hiện nay loạn trong giặc ngoài. Vẫn cần nuôi dưỡng để phát triển. Bên cạnh chiếc giường có một cường địch quả là không tốt. Nếu hắn tìm lý do giữ lại không thả những người Sở quyền quý này, những quyền lực mà họ đang nắm giữ sẽ bị bỏ trống tất nhiên sẽ bị một lực lượng mới thay thế. Đến lúc đó nếu thả họ về nước Sở, nền móng của họ và sức ảnh hưởng của họ vẫn chưa hoàn toàn mất đi, vậy thì giữa thế lực cũ và thế lực mới sẽ…
Khánh Kỵ nghĩ đến đây, môi hắn ẩn hiện một nụ cười gian xảo…
Trên con phố ở thành Cô Tô, từng hàng người chầm chậm đi lại, ở giữa là một con ngựa trắng, trên lưng ngựa là một nam nhi mặc áo bào được làm từ tơ và gai, đầu đội mũ, trên môi có ria mép, thân thể khôi ngô, khuôn mặt anh tuấn, bên hông đeo một thanh trường kiếm, trông thật oai nghiêm. Hơn mười vị dũng sĩ mang kiếm bảo vệ hắn ở giữa, vừa cảnh giác xem động tĩnh xung quanh, vừa làm động tác như xua đuổi những người nhàn nhã đang quay đầu lại nhìn.
Kỳ thực chẳng cần họ xua đuổi, những bá tánh bình thường thấy người nam nhi cưỡi ngựa trắng đi qua, liền tự giác tránh qua một bên. Chỉ nhìn con ngựa trắng toàn thân, cũng đủ biết không phải con nhà tầm thường có thể có được, huống hồ trước và sau hắn được bao vây bởi những tên mặt đằng đằng sát khí như thế.
“Hê…” Khánh Kỵ ghìm dây cương, chăm chú nhìn về bên đường. Nơi đó là một đống đổ nát đã từng bị hỏa hoạn qua, nơi này vẫn thuộc khu vực nội thành, những vết tàn phá do máy bắn đá tạo ra lúc Khánh Kỵ vây thành không hề ảnh hưởng đến nơi này, khi vào thành rồi hắn lại nghiêm lệnh không cho các binh sĩ lạm sát vô tội, không được làm việc xằng bậy, thế nên nội thành hầu như không hề bị chút tổn hại nào. Hắn quan sát kỹ lần nữa, mới phát hiện ra đống đổ nát này không giống như là mới bị hỏa thiêu gần đây. Xem quy mô, đại trạch viện này nhất định thuộc một gia đình khá giả, cũng không biết vì sao mà bị hỏa hoạn, đốt cháy sạch sẽ.
“Đây .. là phủ của ai vậy ?”
Khánh Kỵ dùng cương ngựa chỉ, hỏi thị vệ bên cạnh.
Sở Kiệt vội vàng chặn một người đi đường lại, hỏi:
“Ê, ngươi, đứng lại, trạch viện bị hỏa hoạn này, ngươi có biết là của ai không?”
Người này thấy hắn khí khái bất phàm, không dám không trả lời, vội dừng chân nói:
“Nhà này à, vốn là tài sản của luyện binh đệ nhất gia Nhâm gia của nước Ngô ta, lúc trước đã bị một trận hỏa hoạn đốt cháy sạch.”
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1