Tháng năm Đoan Ngọ, hồ Lịch Ba.
Hồ Lịch Ba ngày thường vắng vẻ yên tĩnh, những chiếc thuyền nhỏ hai đầu vểnh lên như vành trăng lặng lẽ đỗ ở trong ghềnh bãi trên đầu hồ. Những chiếc thuyền nhỏ này so với thuyền rồng của Ngô Việt thì nhỏ hơn gấp đôi, thuyền rồng của dải đất Ngô Việt, thông thường ít nhất cũng có thể chở được mười tám tái thủ (1), còn ở đây mỗi chiếc chỉ được có tám người. Dải đất Ngô Việt tế long thần long trọng hơn nhiều, những chiếc thuyền rồng ở đó hai đầu đều được điêu khắc tỉ mỉ với vật liệu gỗ, phía trên bôi một lớp nước giống như sơn, cố định trên chiếc thuyền. Còn thuyền rồng ở nơi này, đầu rồng có thể bỏ xuống bất cứ lúc nào, và cũng có thể gắn lên tùy ý muốn!
Phía trên bờ áng chừng có khoảng hai chục chiếc thuyền nhỏ, phía sau nhô lên mười tòa cao đài, chúng được dựng nên bởi những thế gia tham gia thi đấu và những công khanh gia tộc có địa vị quyền thế tương đối lớn đến xem thi đấu. Phía trung tâm nhất, chính là một tế đài to nhất đồ sộ nhất, phía trên phủ lụa hồng, chăng đèn kết hoa, trên mỗi cột gỗ đều buộc thêm vào mấy cành tùng. Ba vọng đài (2) phía sau tế đài to lớn kia chính là tòa đài của Lỗ quốc ba nhà gia tộc. Ba tòa đài tạo thành hình tam giác, quây quanh lại xung quanh tế đài.
Cuộc đua thuyền rồng năm nay hoàn toàn khác lạ so với mọi năm, những năm trước tế long thần, đua thuyền rồng là ngày quần thần và nhân dân Lỗ quốc chung vui, cũng là ngày các công khanh đại phu đạp thanh du ngoạn (đi chơi trong tết Thanh Minh), cũng là một phương thức để thế gia ba nhà thậm chí các công khanh qua lại giao thiệp với nhau. Tuy nhiên, cuộc đua thuyền rồng tế long thần tết Đoan Ngọ năm nay, lại hiện ra một không khí vô cùng trang nghiêm, ngoại trừ những tiếng chuyện trò vui vẻ của đám tiểu dân đến xem náo nhiệt, tiếng động náo nhiệt ồn ào ra, thì rất nhiều đại gia tộc trên cao đài đều im phăng phắc, những công khanh đại phu kia sắc mặt trầm ngâm, giống như phía trước hồ Lịch Ba đang có thiên binh vạn mã lao tới.
Các phái hệ của Quý Thị môn hạ vì muốn tranh chức quán quân, có thể độc quyền kinh doanh ba năm buôn bán muối mà xắn tay áo lên, thế nhưng chuyện này là chuyện nội bộ của Quý Thị mà thôi, không thể đủ để khiến cho toàn bộ công khanh đại phu của Lỗ quốc căng thẳng. Bọn họ căng thẳng là bởi vì xung đột giữa Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà với Quý Thị ngày càng trở nên khốc liệt, sợ khi trong thành có biến, thì bọn họ chỉ như cá trong chậu mà chịu trận thôi.
Còn cả thông tin sứ tiết Ngô quốc bị tập kích ở Không Lan cốc, kẻ đóng giả chánh sứ và phó sứ thật sự liên tiếp táng mạng, mâu thuẫn xung đột giữa ba nhà lại càng nhanh chóng được công khai. Tam đại quyền thần trong triều đình, đám công khanh đảm đương toàn bộ tư cách thượng triều nghị sự, xé toạc những ôn tình và hữu nghị trước kia. Đánh võ mồm, đối chọi gay gắt, cuộc tranh đấu giữa ba nhà không thể tránh khỏi liên lụy tới đám công khanh đại phu.
Tuy nhiên, muốn bọn họ tỏ thái độ, khó lắm. Trên quan trường mà đứng nhầm bên, thì đại sự khó có thể lường trước được. Bây giờ ép người quá đáng, Quý Thị đã có có dàn hòa, Ngô quốc Khánh Kỵ cũng đã mở lời sẽ nhanh chóng rời Lỗ, cục diện chuyên quyền của Quý Thị sắp bị phá vỡ. Thế nhưng Quý Thị chấp chính hai năm, vây cánh rất nhiều, vả lại trước đó nhiều năm, lực lượng của Quý Thị trong ba nhà vẫn luôn cường đại nhất. Lần này, rốt cuộc hắn sẽ bại đến mức độ nào đây? Nếu như vẫn là thủ lĩnh ba nhà, vậy thì...
- Ai, những thứ dân kia nhìn chúng ta ngồi trên cao đài, chắc là vô cùng ngưỡng mộ, thật không biết, cao đài này cũng không dễ ngồi, gió lớn quá...
Quay đầu sang nhìn, cao đài của ba nhà thế gia tạo thành hình tam giác bọc lấy tế thần cao đài. Bên dưới đài của mỗi nhà đều có bốn vệ binh mã, y giáp sáng loáng, kiếm kích uy nghiêm, đây là chuyện chưa từng xảy ra, rất nhiều đại phu không khỏi âm thầm thở dài.
Quý Thị ngồi ở trên cao đài, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn lên góc bên trái ngọn núi, trong đám núi kia, có thể mờ mờ trông thấy vài gác mái hiên, đó chính là doanh địa của Khánh Kỵ. Sau ngày hôm nay, chỗ phòng ốc đó sẽ được dỡ bỏ, Khánh Kỵ sẽ dẫn quân rời khỏi Lỗ quốc. Còn sứ giả Ngô quốc...
Nghĩ tới đây, Quý Thị rất đau đầu, hắn cũng rất phiền não, hắn cũng không tin lời chỉ trích của Mạnh Tôn Thị, căn bản không tin là người của Khánh Kỵ đã làm, hai ngày nay phái người giả trang thăm dò Khánh Kỵ, chưa phát hiện thấy quân số trong doanh trại Khánh Kỵ bị giảm bớt. Trong lòng hắn, hắn nghiêng về ý nghĩ cho rằng đạo tặc Triển Chích động thủ. Nhưng tên Triển Chích kia tuy là nhân vật tung hoành các nước, khiến ai cũng phải sầu não, thế nhưng hắn rõ rành rành là người của Lỗ quốc, mà còn mang thân phận công tử Lỗ quốc, bây giờ lại ở trên lãnh thổ của Lỗ quốc, tập kích sứ tiết Ngô quốc, thân là người chấp chính Lỗ quốc, hắn chẳng biết phải giải thích thế nào với Ngô quốc cả.
Vì vậy, hắn vừa nghe tới chuyện sứ tiết Ngô quốc bị Triển Chích tập sát, liền lập tức gọi Triển Hoạch tới, mắng chửi té tát, rồi sau đó bảo hắn nhất định phải nghĩ cách tìm được đệ đệ đã cam tâm làm đạo tặc kia. Bất luận hắn dùng biện pháp gì, nhất định phải mang cái tai họa kia quay trở về phong ấp canh quản nghiêm ngặt, nếu không, hắn chỉ còn cách xuất binh tiễu trừ thôi.
Phiền lòng không đâu vào đâu, Quý Thị nhìn về Quý Tôn Tư đang đứng trước đài hoan hỉ chỉ vào đám gia tướng làm trò này trò kia, bỗng nhiên hồi tưởng lại cái thời thiếu niên vô âu vô lo của mình. Một thị thiếp xinh đẹp ân cần mang qua một chiếc gối mềm, mời Quý Thị nằm xuống nghỉ, sau đó ngồi quỳ trước gối hắn, nhẹ nhàng bóp chân cho hắn. Quý Thị mở to mắt nhìn một đám mây trắng nhẹ nhàng phiêu bạt về hướng Tây Bắc, thầm nghĩ:
- Sau khi cuộc thi kết thúc, trước tiên tiễn Khánh Kỵ rời Lỗ, sáng mai Ngô sứ đến rồi, ài... Không thể nói trước, trước tiên chọn đại mấy tên tử tù quy thành đồng lõa của Triển Chích rồi giết đi, qua loa tắc trách một phen rồi nói sau vậy.
Trên cao đài của Thúc Tôn Thị, bộ dạng Thúc Tôn Ngọc như thể càng kéo càng dài ra, hắn nhìn ngang liếc dọc hồi lâu, vẫn chưa thấy nhi nữ xuất hiện, liền trầm mặt nói:
- Diêu Quang đâu rồi? Hưu Trù, Hưu Trù...
Hưu Trù đang ở dưới đài bận việc bỗng nghe chủ nhân hô gọi, vội vàng chạy lên đài, trước tiên dùng ống tay áo lau lau mồ hôi trên trán, sau đó nở nụ cười trên mặt nói:
- Chủ thượng.
- Đi, gọi Diêu Quang lại cho ta, bảo ta muốn gặp nó.
Hưu Trù thấy sắc mặt gia chủ không vui, không dám nói nhiều, lập tức nghe lệnh lui xuống đài. Thúc Tôn Ngọc khẽ thở dài, sau khi Hưu Trù trở về, đã đưa tin tức Diêu Quang tiểu thư yêu thích Khánh Kỵ cho hắn nghe, Thúc Tôn Ngọc nghe vậy vừa sợ vừa giận, nhưng tính cách của hắn không dữ dằn như Mạnh Tôn Tử Uyên. Nghĩ đến việc ngày hôm sau, Quý Thị đuổi Khánh Kỵ đi, thời gian trôi đi, tâm tư của nhi nữ cũng phai nhạt dần, cũng không cần phải dữ dằn ập tới cướp nhi nữ về làm gì cả. Đứa nhỏ này tính tình cương liệt, nếu cố cưỡng ép, chỉ e sẽ phản tác dụng, bởi thế nên phải nén chịu một chút.
Thế nhưng cho tới lúc này, nhi nữ vẫn đang lẽo đẽo đi theo Khánh Kỵ kia, không thèm ngó ngàng nhìn đến phụ thân của nàng, trong lòng Thúc Tôn Ngọc cũng có đôi chút không thoải mái. Nói cho cùng, Khánh Kỵ kia bất luận là về tướng mạo, tài năng, nhân phẩm, thân phận đều rất xứng với nhi nữ. Nếu như bây giờ hắn vẫn là công tử Ngô quốc, như vậy thì mới là Thúc Tôn Ngọc đã trèo cao. Thế nhưng... Khánh Kỵ công tử kia, bây giờ đang ở hoàn cảnh nào? Hắn làm sao có thể gả nhi nữ cho người như vậy được. Một khi gả cho hắn, sẽ đồng nghĩa với việc gì? Đồng nghĩa với việc Thúc Tôn thế gia đã đứng về phía Khánh Kỵ, đại sự như vậy không thể coi là trò đùa được.
Hưu Trù vội vàng đi xuống dưới đài, Lý Hàn đang mặc chiếc áo ngắn màu đỏ thẫm, đầu quấn khăn đỏ, trang phục của một thuyền thủ, xem ra cũng anh tuấn uy vũ, hắn tiến lại gần nói:
- Hưu quản gia, chúa thượng triệu ngài lên là có chuyện gì thế?
Hai người ở giữa nơi đông người, không hề biểu lộ quan hệ thân thích với nhau, cho nên Lý Hàn không gọi hắn là cậu, mà gọi là quản gia.
Hưu Trù cười khổ một tiếng nói:
- Ài, còn chuyện gì khác ngoài chuyện về đại tiểu thư, bây giờ ta phải đi lên núi một chuyến, mời đại tiểu thư về, ngươi chuẩn bị cho tốt chuyện đua thuyền, lần trước đi săn đã thua rồi, lần này nếu lại thua nữa, vậy thì chẳng còn mặt mũi nào nữa đâu.
- Vâng, quản gia xin cứ yên tâm, Lý Hàn sẽ dốc hết sức.
Lý Hàn đưa mắt nhìn Hưu Trù vội vàng trèo lên ngựa, đong đưa người phi lên núi Thanh Sơn, trong mắt hiện lên một tia oán hận, hắn cắn răng một cái, xoay người đi về chỗ thi đấu.
Khánh Kỵ mặc một bộ áo bào trắng như tuyết, trên đỉnh đầu là chiếc mũ Thiền Vũ mà người Lỗ rất thích đội, ngọc đái bên lưng, bội ngọc dưới gối, bên hông giắt một thanh bảo kiếm, áo mũ chỉnh tề. Hắc, Quý Thị không phải đã cố ý lãng quên hắn, không mời hắn tham gia cuộc đua thuyền ư? Tự ta đi vậy! Xem tên quân tử đạo mạo nhà ngươi, có dám đuổi ta đi không?
A Cừu nhảy từ trên xe xuống, sải bước đi tới, dạo bước hai vòng quanh một căn mộc thất, không chờ đợi được nữa xát tay nói:
- Thúc Tôn tiểu thư thay bộ y phục sao mà lâu thế nhỉ? Chậm chút nữa thì cuộc thi đấu đã bắt đầu rồi.
Khánh Kỵ mỉm cười nói:
- Đừng vội, nữ nhân mà, ai chả vậy.
Anh Đào gác kiếm bên hông, đứng sau lưng Khánh Kỵ. Nếu bình thường, nghe công tử nói vậy thì hắn còn có thể vui vẻ nói vui vài câu, chỉ là bởi lần này ám sát Ngô sứ bất thành, Anh Đào đương nhiên cảm thấy mất mặt, đứng ở phía sau ủ rũ, không nói xen vào.
Khánh Kỵ quay đầu nhìn hắn, mỉm cười vỗ vỗ đầu vai của hắn:
- Anh Đào, ngươi ấy, vô luận võ công, cơ trí, đều là sự lựa chọn tốt nhất, so với Lương Hổ Tử chỉ hơn không kém, nhưng ngươi chỉ có một chỗ không bằng hắn.
Anh Đào nghe chủ nhân khen ngợi như vậy, trong lòng vừa vui mừng lại vừa lo sợ, nghe thấy câu sau cùng, không nhịn được lòng háo thắng:
- Anh Đào xin được nghe công tử chỉ giáo.
Khánh Kỵ nói:
- Lương Hổ Tử là một viên hổ tướng, chinh chiến sa trường, thắng bại vô số, tôi luyện nên tính cách kiên cường. Còn ngươi, tâm cao khí ngạo, không quen thất bại, ngươi xem lần này quay về, Lương Hổ Tử vẫn như trước, không có gì thay đổi. Còn ngươi, liên tiếp ba ngày rồi, cứ như mèo cụp đuôi vậy. Một viên hổ tướng chân chính, có thể đánh thắng trận, cũng có thể bại trận, bất luận thắng bại, trước sau vẫn giữ vững tâm chí. Như vậy mới có thể bại mà không nản, bại mà cầu thắng.
Anh Đào tỉ mỉ nhấm nuốt từng lời một của hắn, có chút lĩnh ngộ gật gật đầu. Đúng lúc này, "kẹt kẹt" một tiếng, cánh cửa liền nhẹ nhàng mở ra. Đám sĩ binh đợi hầu đứng bên ngoài cửa đã lâu đồng loạt thở dài nhẹ nhõm, nhất tề dán mắt vào phía cánh cửa, chỉ thấy một bàn tay ngọc ngà lộ ra một nửa trong ống tay áo, nhẹ nhàng vịn bên cánh cửa, đôi bàn tay với những ngón tay nõn nà trắng muốt, móng tay được tô màu đỏ hồng...
Đám nam nhân đứng chờ trước cửa đã lâu ai ai cũng mở to mắt ra nhìn, đồng loạt nín thở, chỉ giương mắt ra nhìn "bà cô trẻ" kia đang từng bước một bước ra khỏi cửa. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Khánh Kỵ bất giác nhớ tới một câu thơ:
"Mời mọc mãi thấy người bỡ ngỡ
Tay ôm đàn che nửa mặt hoa..."
(Trích Tỳ Bà hành - Bạch Cư Dị)
Ách..., Thúc Tôn tiểu thư trang điểm làm thục nữ, tại sao lại khiến người ta có chút rợn tóc gáy vậy nhỉ...
----------------------
(1) Tái thủ: Những người thi đấu.
(2) Vọng đài: Đài có tầm nhìn tốt để ngắm.
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1