chương 237/ 294

Khánh Kỵ nghe nói đây là tư gia của Nhâm Tử Anh, bất giác trở nên trầm mặc. Những gì mà Nhâm Tử Anh hy sinh cho gia tộc, khiến hắn không kềm được cảm động. Sau khi Nhâm Nhược Tích vào thành, e rằng việc đầu tiên nàng làm là đến đây bái tế phụ thân, nơi ở cũ của nàng đã biến thành đống đổ nát, không biết hiện giờ nàng đang tạm cư ngụ ở đâu, vào thành đã được một ngày một đêm, những việc cần xử lý quá nhiều, nên không có thời gian mà sắp đặt cho nàng ấy. Nhâm Nhược Tích đối với hắn tình sâu nghĩa nặng, người con gái này hắn nhất định không thể phụ bạc, vả lại đối với công sức mà Nhâm gia đã bỏ ra, hắn nhất thiết phải đền đáp. Đồng thời, hắn cũng phải cảnh giác, hắn muốn báo đáp Nhâm gia, để Nhâm gia được hưởng vinh hoa phú quý, lại không muốn để Nhâm gia làm lớn dẫn đến việc không thể khống chế. Những việc liên quan đến quyền hành, ngay cả có là huynh đệ phụ tử cũng không đáng tin cậy, tỷ muội Nhâm Nhược Tích đều là phận nữ nhi, sẽ không có dã tâm gì, nhưng ai có thể đảm bảo rằng trong tương lại Nhâm gia sẽ không xuất hiện người có dã tâm ?

Khánh Kỵ trầm ngâm một lúc lâu, đôi chân nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, chầm chậm đi về phía trước, trong lòng hắn nghĩ:

“Nhâm gia, ta nhất định biến Nhâm gia của nước Ngô ta đứng đầu về quân hoả, vả lại quân hoả này, ta sẽ bán cho các nước chư hầu. Nếu muốn Nhâm gia lớn mạnh, bảo vệ phú quý và sự kế tục cho Nhâm gia, đồng thời lại có thể đảm bảo Nhâm gia sẽ không phát triển đến mức không thể khống chế được nữa, hoặc giả… quốc gia sẽ tham gia cùng kinh doanh, đây sẽ là cách hay để kiềm giữ một con tuấn mã…”

Khánh Kỵ vừa suy nghĩ, vừa tiếp tục tiến lên phía trước.

Cô Tô Thành là do Ngũ Tử Tư của nước Sở xây dựng, nhưng trong bố cục lại có cái đặc sắc của nước Ngô, và điểm đặc biệt là dựa trên địa thế nước Ngô, về đặc điểm, cũng tham khảo những đặc điểm về kiến trúc của những thành trì thuộc nước Sở. Những kiến trúc quan trọng trong thành, đều tập trung tại nội thành vốn là trung tâm của Cô Tô Thành, bên cạnh cung điện. cung thất, kho lương thực, phủ khố, miếu tổ, nơi cúng tế thổ thần, nơi cúng tế cốc thần, dinh thự của quan khanh đại phu và khách quán cho những sứ giả nước ngoài cư ngự, đều được xây tại đây. Ngoài thành những con đường ngang dọc giao nhau, vô tình đã phân bố dân cư, chợ búa, lữ quán, cửa tiệm một cách có thứ tự.

Khánh Kỵ đi tuần khắp thành, dần dần an tâm hơn. Cái hay của việc lấy được toà thành này một cách hoà bình là, chỉ có ngoại thành nơi gần tường thành bị huỷ hoại nghiêm trọng, và chỉ hạn chế ở Xương Môn và Bàn Môn, như vậy có thể giảm nhẹ việc chăm sóc và cứu tế đối với những bá tánh trong thành, muốn hồi phục nguyên khí cũng dễ dàng hơn nhiều.

Ngành dệt và luyện kim của nước Ngô nổi tiếng khắp thiên hạ, đồng thời vùng sông nước Giang Nam, đất đai màu mỡ, cơm cá sung túc, người Ngô không thích ăn thịt heo, thịt bò, thịt dê, chỉ thích ăn cá cóc và các loại thuỷ sản, ốc ruộng, tắc kè. Những thứ đó trên sông Hồ Bạc ngang dọc giao nhau đi đâu cũng thấy này có rất nhiều, chỉ cần giải quyết vấn đề thiếu lương thực năm nay do chiến loạn gây ra, nước Ngô sẽ nhanh chóng hồi phục nguyên khí. Nghĩ đến đây, gánh nặng trong lòng Khánh Kỵ như đã không còn.

Tỷ muội Nhâm Nhược Tích hiện đang ở tại phủ của Triết phu nhân. Triết phu nhân trước đây là người Nhâm gia, là hoàng thân quốc thích thể hiện hảo ý đối với Khánh Kỵ sớm nhất, do bị xử chém cả nhà, trong phủ đã không còn nam đinh, các nữ gia quyến đã bị đưa vào quân ngũ để phục vụ binh sĩ, chịu sự lăng nhục của những binh sĩ như sói như hùm, đa số đều đã ngọc nát hương tan, ngôi nhà trống này đã trở thành nơi trú chân tạm thời của tỷ muội Nhâm gia.

Trong bể tắm ở phòng tắm, tỷ muội Nhược Tích đang mục dục, Nhâm Nhược Tích vẩy nhẹ nước, xoa đôi vai của mình. Nước trong bể trong veo, thân hình kiều diễm của nàng lúc ẩn lúc hiện trong làn nước, da thịt trắng như tuyết, thắt đáy lưng ong, mông tròn trịa, ngực đầy đặn, trông thật tuyệt đẹp. Nhâm Băng Nguyệt bên cạnh đang dựa vào thành bể, nét mặt uể oải, không còn vẻ hoạt bát như ngày thường, trải qua bao biến đổi của đời người, dường như nàng đã trưởng thành hơn trước, chỉ là thân thể nàng vẫn còn non nớt, so với tỷ tỷ, không có sự nở nang của tuổi trưởng thành, eo nàng nhỏ nhắn, ngay cả phần mông là nơi nở nang trước nhất của người nữ nhi cũng nhỏ nhắn, phần bụng cũng rất mỏng, đôi chân nàng tuỳ tiện đá những bông hoa nổi trên mặt nước, vừa trắng vừa mềm mại, loại thiếu nữ này cũng có chút phong vị.

“Tỷ tỷ…”

“Ừ ?”

Nhâm Băng Nguyệt chưa nói hết câu đã xấu hổ, hai má nàng ửng hồng cả lên, nói nhỏ nhẹ:

“Tỷ tỷ, hắn… hắn ở nước Tề, có thật đã nhìn thấy toàn bộ thân thể của muội ?”

“Ai ?”

Nhâm Nhược Tích dường như đang có tâm sự, những lời muội muội nàng hoàn toàn chẳng nghe được gì.

Nhâm Băng Nguyệt giận dỗi:

“Ai ai ai, còn ai vào đây nữa ?”

“Ồ…, hắn à…”

“Thì chính là hắn, muội thật đã bị hắn nhìn thấy hết rồi ?”

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, muội đừng hỏi nữa được không ?”

“Sao tỷ lại không nói muội biết, đây là chuyện của muội, tỷ phải cho muội biết chứ, đúng không ?”

Nhâm Nhược Tích mất hết kiên nhẫn nói:

“Thấy hết rồi, thấy hết rồi, đã bảo muội đừng đứng lên, ai bảo muội mình trần như nhộng đã đứng lên, còn muốn đi qua đi lại trong phòng, nếu không phải muội kéo cả tỷ đi, tỷ cũng không bị hắn trông thấy…, hứ! Vậy muội vừa lòng chưa ?”

Nhâm Băng Nguyệt rên rỉ một tiếng, cơ thể nàng thấp xuống, cả người nàng đều đã ngâm trong nước, mái tóc bồng bềnh trên mặt nước, trông như một đám mây, che khuất huôn mặt của nàng.

Nhâm Nhược Tích đưa tay tính đánh vào mông nàng ấy, nhưng lại đột nhiên ngừng lại, một hồi sau, nàng buồn bã thở dài:

“Diêu Quang và Tiểu Man thân phận cao quý, còn tỷ chỉ là con gái của một thương gia. Khánh Kỵ à, bây giờ chàng đã là chủ của nước Ngô, chàng tính.. tính sắp xếp cho thiếp thế nào đây ?”

………………

Khánh Kỵ đã sớm xưng vương trong thời gian đang bao vây Cô Tô Thành, đương nhiên không thể lại cử hành một đại lễ nữa, nhưng hôm nay là buổi thiết triều đầu tiên của hắn kể từ khi nhập chủ Cô Tô thành, vả lại còn phong thưởng cho quần thần, đương nhiên hắn cũng được mọi người chú ý hơn.

Trời vừa sáng, Khánh Kỵ đã chuẩn bị đâu đó xong xuôi, ăn mặc long trọng bước lên đại điện, quần thần đã tụ tập đông đủ, võ tướng thì mặc giáp, đại phu thì khoác trên mình áo bào, ai ai cũng đeo kiếm bên hông, ngọc bội kêu leng keng, thật là binh cường mã tráng. Khánh Kỵ ngồi trên vương vị, Tôn Vũ dẫn đầu quần thần cúi lạy trên triều đường, cùng hô đại vương, những âm thanh cùng vang lên làm rung chuyển cả đại điện, cảm giác thoả mãn và trọn vẹn bỗng nhiên nảy sinh trong hắn.

Nhìn quần thần đang chấp tay quỳ lạy hắn, trong lòng Khánh Kỵ đột nhiên nhớ về một người ở đời trước, nếu không nhờ hắn sau khi tất cả diễn viên đều đã nghỉ còn đích thân đi kiểm tra lại đạo cụ, thì buổi quay ngày hôm nay, sẽ là một mớ lộn xộn, còn Khánh Kỵ ngày hôm nay, cũng đã hóa thành phôi đất thối nát rồi. Đạo diễn Vương, ông đang trong lều quay phim ở một không gian khác, bây giờ vẫn đang quay phim chứ ? Còn tôi… lại đang ở đây đạo diễn cho vở kịch của cuộc đời liên quan đến tương lai của vô số tính mạng con người. Khi tỉnh thì cầm kiếm giết người, khi say thì ôm mỹ nhân, muốn nữ nhi thì có nữ nhi, muốn nam nhân thì có nam nhân, công khanh đại phu, tiểu thương tôi tớ, vận mệnh họ há chẳng phải đều nằm trong tay tôi, chỉ đáng tiếc… vinh quang này, tôi lại không thể chia sẻ với cố nhân…

Khóe môi hắn khẽ động, một nụ cười bí hiểm, mở rộng tay áo, giọng sang sảng nói:

“Chúng khanh miễn lễ bình thân !”

Giọng nói trong trẻo truyền khắp đại điện, trên điện đường quần thần nhao nhao đứng dậy, những hành động loại như đi vào, quỳ lạy, đứng dậy, lui ra đều được làm theo một trật tự thống nhất, đệm theo đó là âm thanh ma sát của y phục, nghe như là âm thanh vang vang.

Khánh Kỵ tuy muốn công khai phong thưởng cho quần thần vào ngày hôm nay, nhưng do ngày hôm qua Yểm Dư, Chúc Dung và Tôn Vũ đã tiết lộ sự an bài của hắn ra ngoài, vì vậy quần thần đối với sự an bài của hắn trong lòng đã có dự tính, các vị trí đứng và hàng lối trên triều đường đều được sắp xếp gọn gàng có trật tự. Không hề có chỗ sơ suất.

Hôm nay có rất nhiều lão thần nước Ngô lên điện để bái kiến tân vương, tuy hôm qua họ đã đến trước cửa cung để xin được gặp, nhưng hôm nay lại là lần tiếp kiến họ đầu tiên sau khi Khánh Kỵ phục quốc. Trong đó có nhiều lão thần mà Khánh Kỵ quen biết, chỉ là năm xưa lúc Khánh Kỵ qua nước Sở tác chiến, hắn mang thân phận công tử, hôm nay quay lại gặp nhau trên triều đường, thì đã là thân phận quân thần.

Khánh Kỵ chiếu lệ nói những lời của một tân vương đăng cơ, biểu dương và khích lệ quần thần, sau đó liền cầm lên một quyển trúc giản trên bàn, đưa thái giám giao cho Tôn Vũ, Tôn Vũ đưa hai tay lên cao quá đầu để nhận lấy, sau đó quay người hướng về phía các quần thần. Mở chiếu thư theo vương mệnh và to giọng tuyên đọc.


Trong lòng chúng thần đã sớm có dự tính, trên triều đường trang nghiêm, quần thần yên lặng lắng nghe, cho đến khi tuyên đọc hết chiếu thư, quần thần lại đồng loạt quỳ lạy, tạ ơn đại vương. Trong số Lục Khanh, các chức Thái Chúc, Tông Bá đều do lão nhân trong triều đảm nhận, vào thời thượng cổ Thái Chúc vốn đứng đầu Lục Khanh, quyền lực cao nhất, vì vào thời đó việc bói quẻ, bái tế, lên đồng mới là việc mà người thống trị xem trọng, nay Thái Chúc là đại thần thực quyền ít nhất, nhưng vẫn được liệt vào hàng Lục Khanh. Địa vị tuy cao, nhưng tuổi tác của Thái Chúc nước Ngô đã vào hàng bát tuần, đầu tóc bạc phơ, tuổi già sức yếu, trước nay chỉ chuyên tâm nghiên cứu bói quẻ, Chu Dịch, pháp thuật, không màng đến quốc sự, ai làm Ngô Vương đối với hắn đều không có khác biệt, đối với người làm Ngô vương cũng thế, vị lão thần chỉ chuyên tâm nghiên cứu học thuật này cũng không có uy hiếp gì về mặt chính trị.

Chức Tông Bá cũng tương đối cao, vốn chỉ có nhà Chu và nước Lỗ xưng chức quan này là Tông Bá, các nước chư hầu đều xưng là Tông Nhân. Nhưng Khánh Kỵ xưng vương, nên hắn có quyền thay đổi tên gọi và chức năng của chức quan này. Tông Nhân nước Ngô, cũng chính là Tông Bá sẽ do thành viên trong hoàng thất đảm nhận. Thay Đại Vương quản lý huyết mạch của hoàng thất, quản lý sự vụ trong cung, quản lý sự vụ riêng của Ngô vương, lo các nghi lễ bái tế trong nước, chức vị này tương ứng với chức Lễ Bộ Thượng Thư và Đại Tổng Quản Tông Nhân Phủ của người đời sau.

Nay chức Tông Bá sẽ do Vương Thúc Tổ của Khánh Kỵ đảm nhận, đó là một vị công tử có tuổi tác cao nhất, tên gọi Cơ Trung Tề, chỉ là cái tên này bao nhiêu năm qua đã không ai gọi nữa, vị lão nhân này năm nay cũng xấp xỉ thất tuần, từ lúc Chư Phàn xưng vương đã giữ chức Tông Nhân, cũng có thể xem là một cây Trường Thanh Tùng trên chính đàn nước Ngô.

Việc phong thưởng cho quần thần đã xong. Khánh Kỵ nói:

“Nước Ngô chiến loạn liên miên. Còn nhiều việc dang dở phải làm; lâu nay thiên hạ đại loạn, Nước Ngô tuy nước mạnh nhưng dân yếu. nên cần tiếp tục bồi dưỡng phát triển, tích trữ sức mạnh, mới có thể ứng phó được những biến hoá trong thiên hạ, chúng khanh gia mỗi người đều được chức vụ riêng, hãy cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình, ra sức vì nước. Sau khi bãi triều, Tướng Quốc và Lục Khanh hãy lưu lại, quả nhân có một số việc cần thương nghị. Chúng khanh gia còn việc gì cứ bẩm tấu, nếu không việc quan trọng, có thể bãi triều, các ngươi hãy thực hiện đúng chức trách của mình.”

“Khải bẩm đại vương, lão thần có lời muốn nói.”

Khánh Kỵ vừa nói dứt lời, Tông Bá đại nhân đã bước những bước chắc nịch đến giữa điện, thi lễ với hắn, Khánh Kỵ có chút bất ngờ, không biết vị Vương Thúc Tổ này có lời chi muốn nói, vội hỏi:

“Tông Bá xin cứ nói.”

“Vâng.”

Tông Bá lại thi lễ, từ từ nói:

“Đại vương đăng cơ, trước tiên phải lo việc kế tục sau này, muốn nước nhà và lòng dân ổn định, không thể không có người nối dõi. Nay nước Ngô đã an định, đại vương nên sớm ngày đưa sính lễ đến các nước chư hầu, mà lập hậu nạp phi, sinh con đàn cháu đống…”

Chả trách lão già này chẳng cần biết ai làm đại vương, trước sau giữ vững chức vị, dám nói những việc như thế bất cập lợi hay hại, Khánh Kỵ mất nụ cười trên môi nói:

“Việc này, Tông Bá nói chí phải, quả nhân nhất định sẽ suy nghĩ.”

Tông Bá vừa nghe, tinh thần phấn chấn, nói:

“Đại vương ta đồng đẳng với Chu Thiên Tử, nên lễ nghĩa, Phi Tần đương nhiên cũng phải như nhau, cũng nên lập một hậu, ba phu nhân, chín phi tần, hai mươi bảy thế phụ, tám mươi mốt ngự thê… Không biết đại vương muốn cầu thân với vị chư hầu nào, đã chọn được hoàng hậu và các vị phu nhân chưa, thần đang còn tại chức, cũng nên sớm có chuẩn bị.”

Vị Tông Bá đại nhân này có phải nhàn nhã quá muốn phát điên, nên thích làm ông mai không ? Khánh Kỵ dở khóc dở cười, nay quần thần đều mới vừa nhậm chức, lại không tiện làm mất mặt vị lão nhân này, làm mất sự nhiệt tình trong công việc của hắn, chỉ đành ho khan một tiếng đáp:

“Việc này…, theo như Tông Bá nói, về chuyện Chu lễ. Quả nhân đã xưng vương, đã không cần nghe theo Chu Thiên Tử nữa, hà tất phải tuân theo lễ nghĩa của Chu thất, nào là lập một hậu ba phu nhân chứ ?”

Tông Bá kinh ngạc nói:

“Đại vương muốn thay đổi chế độ cung tần hậu phi? Ừm… vậy cũng được, chỉ là không biết đại vương muốn thay đổi chế độ cung tần hậu phi như thế nào, thần sẽ phụng chỉ hành sự.”

Khánh Kỵ chẳng biết phải làm sao đành buông xuôi nói:

“Việc này, quả nhân đã có cách nghĩ, chỉ là chưa được toàn diện, đợi sau khi nghị triều xong, tìm một thời gian nào đó, quả nhân sẽ cùng Tông Bá thương lượng, ngươi thấy thế nào?”

Tông Bá vừa nghe đại vương sẽ cùng hắn thương lượng chế độ ở hậu cung, có cảm giác được xem trọng, mặt mày hớn hở, vậy mới xứng mệnh, trong lòng mãn nguyện lui qua một bên. Khánh Kỵ xua được vị Vương Thúc Tổ không biết điều này, lại tiếp tục hỏi quần thần:

“Chúng khanh gia còn việc gì bẩm tấu ?”

Hôm nay chúng thần vừa nhậm chức, phải tìm hiểu thêm về chức trách của mình, mới có thể xử lý tốt công việc, trước mắt chắc chắn sẽ chưa có kiến nghị gì mới, thấy quần thần nhìn nhau không nói. Khánh Kỵ bèn nói:

“Nếu vậy, chúng khanh gia hãy nhận lấy ấn tín của các ti rồi có thể lui ra, Tướng quốc và lục khanh hãy ở lại, quả nhân có việc cần thương nghị.”

Quần thần hành lễ lui ra, trên đại điện lập tức vắng vẻ trở lại, thái giám vội vàng lên điện. Sắp xếp lại ghế ngồi, Tôn Vũ và lục khanh tạ lễ xong ngồi xuống, Khánh Kỵ bèn nói:

“Nhìn khắp thiên hạ, những vị chư hầu muốn xưng bá, đều phải dựa vào võ lực; việc được hay mất một thành một đất, thắng hay bại của một trận chiến cũng trở nên dễ dàng hơn. Sự huy hoàng này cũng chỉ như bông hoa sớm nở tối tàn, nếu không có một nước mạnh ủng hộ, hiếu chiến chỉ khiến họ tự đánh mất tinh nhuệ, sức nước yếu đi, đến cuối cùng không những không xưng bá thiên hạ, mà còn bị người khác khống chế lại, quả nhân nay đã là chủ nước Ngô, có lòng quyết chí tự cường, khiến nước Ngô ta trở thành cường quốc trong thiên hạ. Do vậy, khi mới lập quốc. Việc làm sao để được dân giàu nước mạnh, binh lực cường thịnh, cần phải được suy tính sớm. Không biết chư khanh có ý kiến gì ?”

Tôn Vũ mắt nhìn Khánh Kỵ, mỉm cười, với kiến thức của hắn, cũng chỉ cho rằng Khánh Kỵ muốn làm cho nước Ngô giàu mạnh, để có thể xưng bá lâu dài, chứ quyết không có cái ý nghĩ là Khánh Kỵ có lòng muốn nuốt trọn thiên hạ, trong tư duy của những người ở thời này vẫn chưa nghĩ đến việc thống nhất thiên hạ, vả lại dân số trong thời này cũng quá ít, thực tế cũng không đủ điều kiện và động cơ để thống nhất thiên hạ.

Khánh Kỵ nhìn bộ dạng của hắn, bèn hỏi:

“Đại thế trong thiên hạ hiện nay, phía bắc nước Ngô có Tề Tấn. Phía tây có Tần Sở, phía nam có nước Việt, lòng dạ như rắn độc, bất cứ lúc nào cũng tìm cơ hội để cắn xé, phía nam nước Việt, có bãi đất hoang chưa từng được khai phá, về phía đông, là hàng vạn dặm biên giới vùng biển. Đó là tình hình trước mắt của nước Ngô ta.

Về phía trong nước, chiến loạn liên miên, dẫn đến chậm trễ việc đồng áng, quốc khố trống rỗng, thuế má không đủ. Mùa thu năm nay và mùa xuân sang năm, e rằng sẽ thiếu lương thực trầm trọng. Nhưng vô cùng may mắn là, các chư hầu ở trung nguyên đang chiến tranh kịch liệt, nước Ngô ta nằm ở góc tây nam, chỉ cần ổn định trong nước, hàng phục được nước Việt, thì tạm thời không còn nỗi lo gì. Đây là cơ hội tốt mà ông trời cho ta để hồi phục nguyên khí, xây dựng nước ta lớn mạnh, chỉ là nên làm như thế nào, thì cần phải tính kế lâu dài, không biết tướng quốc có kiến nghị gì ?”

Tôn Vũ suy nghĩ chốc lát, nói:

“Đại Vương, nước ta lớn mạnh, cần can thiệp các phương diện như nội chính, ngoại giao, quân sự. Theo thần thấy, quan trọng nhất vẫn là nội chính. Muốn xưng bá thiên hạ, không phải là chuyện dăm bữa nửa tháng, muốn nước ta lớn mạnh, hiện nay cần gấp, một là tiền tài, hai là nhân tài, đây là hai thứ không thể thiếu.

Hôm qua thần đã xem qua hộ tịch của nước Ngô, ước chừng hơn bốn vạn hộ, cộng thêm những nô lệ, thương gia, và những kẻ vô gia cư không có tên trên hộ tịch, nhân khẩu nước ta vào khoảng ba trăm vạn, nếu chỉ lo cày những ruộng đất trên nước Ngô ta e là chưa đủ, sẽ dẫn đến đất rộng người thưa, hương thôn vắng vẻ, càng không thể vọng tưởng đến phía bắc Trung Nguyên, xưng bá thiên hạ.

Vì vậy, thần cho rằng, nước Ngô ta nên tiếp tục bồi dưỡng phát triển, kêu gọi sinh sản, gia tăng nhân khẩu, tích trữ tiền tài và lương thực, theo cách này thì chí ít, cũng phải mất hai mươi năm mới thấy được kết quả. Nhưng… do hiện nay thiên hạ đại loạn, bá tánh lưu lạc khắp nơi, đây có thể nói là cơ hội lớn của ta, nước Ngô ta nay đã ổn định, không còn nỗi khổ chiến loạn, chỉ riêng điều này thôi, đối với các bá tánh lưu lạc khắp nơi này mà nói, rất có sức hấp dẫn. Chỉ cần đại vương mở rộng đường cho họ, như là đối với những người đi khai khẩn đất hoang, quốc gia sẽ hỗ trợ lương thực, đất khai khẩn được sẽ thuộc về họ, miễn thuế trong ba năm, các nước nghe tin, già trẻ lớn bé sẽ dắt díu nhau đến nước Ngô ta. Chỉ là… mùa thu năm nay và mùa xuân sang năm, e rằng nước ta sẽ thiếu lương thực trầm trọng, nếu trong thời gian ngắn lại tăng thêm nhiều nhân khẩu vậy, e rằng không gánh vác nổi.”


Khánh Kỵ quả thật không nghĩ đến cách di dân này, nghe xong những lời của Tôn Vũ, như mở được khúc mắc trong lòng. Bá tánh thời này vẫn chưa hình thành quan niệm quê hương sâu đậm, bất luận là dân đen hay là sĩ tử, rất ít người có chết cũng không rời quê hương, lúc này chế độ nô lệ gần như đã hoàn toàn sụp đổ, việc những nô lệ chạy trốn đến những nhà suốt đời làm nông ở các thôn đã là chuyện thường ngày, ngay cả các sĩ tử vì muốn mưu cầu công danh cũng thường chu du khắp các nước, còn như những dân đen đang có ruộng đất cày cấy tuy không dễ dàng rời khỏi quê hương, nhưng điều đó không có nghĩa là chiến tranh kéo dài uy hiếp đến sự an nguy của họ, họ cũng ko rời khỏi. Nước Ngô ngoài thành lớn ấp lớn, những con đường giao thông chính ra, thì ở các hương thôn thường thấy Hồ Bạc mênh mông cỏ dại, đi hết nửa ngày đường thỉnh thoảng mới gặp một thôn trang nhỏ, nhân khẩu so với các nước lớn ở trung nguyên vô cùng ít ỏi, nếu chỉ tự dựa vào bản thân gia tăng nhân khẩu, thì đất đai sẽ để hoang lâu ngày, còn việc ưu tiên chiêu nạp những di dân trong tình hình thiên hạ đại loạn này đích thực là phương pháp tốt nhất, những di dân này chỉ cần biết khai hoang ruộng đất, đối với nước Ngô vậy đã đủ lắm rồi, huống chi trong số đó tất nhiên sẽ có những thợ thủ công lành nghề của các ngành khác nhau, thậm chí có cả những sĩ tử tài năng.

Khánh Kỵ nghĩ đến đây, bất giác vỗ tay nói:

“Tuyệt. Sao quả nhân lại chưa nghĩ đến cách này nhỉ. Cách này tuyệt, còn như việc thiếu lương thực, quả nhân đã có một số cách giả quyết. Thành Tú vốn là đại thương gia của nước Lỗ, đã tích trữ được một lượng lương thực rất lớn, nếu nay hắn được trở thành đại phu nước ta, thì đúng là như cá gặp nước, Quả nhân có thể mua lại toàn bộ lương thực tích trữ của hắn. Nước Ngô ta sông hồ nhiều, cá tôm phong phú, lại thêm thời tiết ấm áp quanh năm, cải dại quả dại cũng có thể ăn lót lòng. Quả nhân còn có thể chế tạo thuyền lớn, dệt lưới to, ra biển đánh cá, như vậy không chỉ nhất thời giải quyết được nạn thiếu lương thực, mà còn có thể giải quyết vấn đề lương thực sau này khi dân số tăng đột biến.”

Hễ họ nói đến chính sự, thì chỉ có Yểm Dư, Chúc Dung, Anh Đào, Xích Trung chăm chú lắng nghe. Hai vị lão nhân Thái Chúc và Tông Bá đã bắt đầu giả câm giả điếc. Thái Chúc đại nhân thì nhắm mắt thư giãn, lẩm bẩm trong miệng những câu: “Cương tự ngoại lai nhi vi chủ vu nội. Động nhi kiến, cương trung nhi ứng, đại hưởng dĩ chính, thiên mệnh chị giả…” (nghĩa là: chỉ cần không có vọng tưởng, những cám dỗ từ bên ngoài sẽ không thể làm dao động tâm trí ta. Chỉ cần tâm chính không tà, thì có thể đối diện với những cám dỗ đó, dựa vào quy luật thuần nhiên mà thuận theo tự nhiên…”. Tông Bá đại nhân đang tính xem đem sính lễ qua nước Tần hay nước Sở, hay là cả hai nước. Còn Khánh Kỵ nói gì, họ nghe tai này qua tai kia, cũng xem như chưa từng nghe thấy. Nhưng khi Khánh Kỵ nói đến việc thu mua lương thực, Tông Bá đại nhân đột nhiên có phản ứng, xen vào hỏi một câu:

“Nhưng… quốc khố nước ta đang trống rỗng, nào có tiền tài mà mua lương thực, tên Thành Tú đó có chịu cho mua thiếu không?”

Khánh Kỵ nói:

“Kinh doanh mua bán, cũng cần số vốn lớn để chu chuyển. Thời loạn như hiện nay, lại càng phải giao dịch bằng hiện kim. Nếu ta mua chịu, thì những cửa tiệm buôn bán lương thực của Thành Tú e là sẽ phải đóng cửa hết. Nói đến tiền tài, hiện nay nước ta vẫn còn có thể lấy ra được, hiện nay kim ngân châu báu, tơ lụa vải vóc đều chứa đầy trong các đại điện, những thứ đó có thể đổi lấy số lượng lớn lương thực.”

“Cái gì ? Đại vương không đem trả những thứ đó cho người Sở sao ?”

Vừa nói xong cây này, Tông Bá liền hận không thể nuốt luôn cái lưỡi của hắn, hắn thật muốn tát vào cái miệng của mình, cả đời đã bo bo giữ thân, sao hôm nay lại hồ đồ đến thế.

Hắn là trưởng bối của Khánh Kỵ, hỏi như thế, Khánh Kỵ không cảm thấy khó xử. Che giấu tài sản của người khác, đặc biệt đối phương lại là liên minh với mình, dù ít dù nhiều hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Thế nhưng lại thấy Tôn Vũ không đổi sắc mặt, ung dung nói:

“À, Tông Bá đại nhân, Tôn Vũ vừa nghĩ ra một việc, Tông Bá đại nhân quản lý sự vụ trong cung, Tôn Vũ đang định giao lại việc này cho Tông Bá đại nhân xử lý.”

“Việc.. việc gì ?”

Tông Bá đang sợ rằng đã chọc giận Khánh Kỵ, lén lút nhìn hắn, thấy hắn không có vẻ nổi giận, không giống như Phù Sai giận dữ nhảy lên như thiên lôi đánh, trong lòng mới an tâm hơn , hỏi Tôn Vũ.

Tôn Vũ nói:

“Lúc Tôn Vũ dẫn quân xông vào cung, Phù Sai thấy đại thế đã qua, nên đã đốt lửa thiêu cả cung, tuy Tôn Vũ đã đến kịp thời, nhưng lại không kịp dập lửa, nên những nơi để tài sản lấy được từ nước Sở đều bị ngọn lửa của Phù Sai thiêu rụi hết rồi, nay tiền tài đang căng thẳng, nên chưa vội trùng tu lại, nhưng vẫn cần dọn dẹp sạch sẽ.”

Anh Đào nhịn cười nói:

“Đúng vậy, ôi! Vì không muốn bá tánh chịu khổ, mua lương thực, Đại vương ta đã cắt giảm chi tiêu trong cung, đem tất cả tài vật trong cung đều bán ra ngoài, thậm chí vàng dát trên ghế ngồi bàn ngự án, những viên ngọc gắn trên hoàng bào, đều được lấy xuống để đổi lấy lương thực, thật khiến người phải đau xót. Nhưng đại vương thương dân như con, nếu tin tức này được truyền ra ngoài, bá tánh sẽ cảm kích đến rơi lệ.”

Thấy Anh Đào nói nghiêm túc thế, Tông Bá nghe đến nỗi há hốc cả mồm, a a mãi mới nói nên câu:

“A…., Đại vương ta thương dân như con, thật là… thật là một vị vua anh minh, lão thần… lão thần vô cùng khâm phục.”

Thái Chúc mở to mắt, rồi lại nhắm lại, lại lẩm bẩm: “Quẻ nói: nhu, tu giả, hiểm tại tiền giả, cường kiên nhi bất hiểm, kỳ nghĩa bất khốn cùng hề, nhu, hữu phù, quang hưởng, trinh cát, vị hô thiên vị, chánh trung giả, lợi thiệp đại xuyên, vãng hữu công giả…” (dịch là: theo quẻ nói: chờ đợi, là cần thiết, tuy nguy hiểm đang ở phía trước, nhưng chỉ cần tâm chính không tà thì sẽ không bị cám dỗ, quẻ này không phải là quẻ xấu, cần có những phẩm chất như thành thật và giữ chữ tín, quang minh chính đại, thì công việc mới được thuận lợi, quẻ này là quẻ cát tường, đi xa, hoặc qua sông lớn cũng rất thuận lợi…”)

Tôn Vũ lại nói:

“Dân chính đã đành, tiếp là ngoại giao, nói đến ngoại giao, các nước lân cận như Sở, Tần, Lỗ, Trần trước mắt đều có kết giao với nước ta, có họ ở giữa hòa hoãn, Tề, Tấn cũng khó uy hiếp được nước ta, nước ta cũng nên qua lại mật thiết với những nước này, cách kết liên minh hay nhất, chính là liên hôn. Đại vương đang trong thời xuân trẻ, hậu cung lại không có ai, có thể nạp nữ nhi của các nước chư hầu như Tần, Sở, Lỗ, Trần làm phu nhân, như vậy…”

Hắn vừa nói đến chuyện kết thông gia, vị Tông Bá đại nhân thích làm ông mai này mắt lại sáng rực lên, Khánh Kỵ vừa thấy, vội vàng chuyển sang đề tài khác nói:

“Việc này tạm thời không cần bàn, sau này Quả nhân và Tông bá đại nhân sẽ cùng thương nghị chuyện này, Ngươi hãy nói tiếp việc quân sự.”

Tông Bá mặt mày thỉu não, hắn mấp máy cái miệng đã rụng hết cả răng, lại bắt đầu giả câm giả điếc tiếp, Tôn Vũ cười, nói:

“Trang bị toàn quân, theo thần thấy, không thể gấp trong nhất thời. Vì vấn đề quân sự, nhất thiết phải có tài lực, muốn chế tạo áo giáp và vũ khí tinh nhuệ cũng cần phải có tiền, huấn luyện binh sĩ diễn võ hành quân cũng cần tiền, hiện nay các nước trên thiên hạ đều dụng binh, đa số đều được chiêu mộ trong thời chiến, sau chiến tranh lại giải ngũ, như vậy khó đảm bảo việc huấn luyện và sức chiến đấu của quân đội. Hiện nay các nước lớn ở trung nguyên, đã trang bị quân đội thường bị, ăn quân lương được quân hưởng, muốn xây dựng nên một đội quân được huấn luyện tốt, nước ta cũng nên xây dựng một đội quân thường bị, điều này đồng nghĩa với việc cần tiêu hao lượng lớn tiền tài. Nói đến cùng, vẫn phải phát triển đất nước giàu mạnh mới thành.

Nước Ngô ta nhiều sông ngòi, lấy thuyền làm xe, lấy mái chèo làm ngựa, người lái thuyền cũng rất quan trọng, đồng thời lực lượng thủy sư của nước ta vốn là những thủy sư mạnh nhất trong tất cả các nước chư hầu. Đây là điểm mạnh của nước ta, càng nên duy trì ưu thế này. Nay Kinh Lâm tướng quân đóng quân ở Nam Vũ Thành, đội quân này cũng được xem như là quân thường bị rồi. Nơi đó gần biển lớn, Nam Vũ lúc nãy đại vương có nói muốn làm thuyền lớn, làm lưới to, ra biển bắt cá. Thần cho rằng đại vương có thể lấy Thành làm trung tâm. Như việc chế tạo thuyền lớn, sẽ do các quân sĩ đóng tại Nam Vũ Thành luân phiên lái thuyền ra biển, vừa diễn tập vừa bắt cá, huấn luyện nên một đội thủy quân lớn mạnh. Những binh sĩ phục vụ trong quân ngũ trường kỳ này, có thể giảm thuế cho gia đình họ, để an lòng quân. Về phía Võ Nam, là nơi đóng quân của Lương Hổ Tử tướng quân, đều là bình nguyên màu mỡ, có thể cho đóng quân nơi bình nguyên hoang vu để rèn luyện, khai khẩn đất hoang, các quân sĩ đã lập gia đình có thể an bài ở gần đó, chỉ cần vài năm, nơi đó sẽ mọc thêm vài toà thành mới và những ruộng đất màu mỡ.”

“Trường Khanh nói chí phải”

Khánh Kỵ khen ngợi:

“Quả nhân cũng cảm thấy, việc cấp bách của nước Ngô ta hiện giờ không phải chỉnh đốn quan ngũ, mà là an lòng dân, ngoại giao và phát triển kinh tế. ngành nông là cái gốc của nước nhà, những kiến nghị vừa rồi rất có lý, Đại tư đồ hãy mau chóng thảo ra cách làm tường tận và các chính sách tương ứng, để vỗ về lòng dân, chiêu nạp di dân.”

“Thần tuân chỉ.”

Yểm Dư chấp tay lãnh mệnh.

Bình luận





Chi tiết truyện